Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 27: Chương 27: Chương 26




Cuối cùng Hoắc Dương không ăn trưa. Chủ nhà gọi điện tới, nói chiều phải đưa con gái đi nhà trẻ nên ba giờ không về kịp, mong hắn có thể mang chìa khoá tới chỗ hẹn vào buổi trưa. Hoắc Dương chần chừ một lát rồi đồng ý. Trước khi ra khỏi cửa, hắn đứng trước cửa sổ phóng mắt ra bên ngoài, thấy chị hàng xóm chắc lại phi xe đạp điện đi làm. Tuy Hoắc Dương không sống ở đây lâu, không quen người thuê xung quanh, nhưng ngày ngày nhìn cùng những người ấy đi qua đi lại chẳng hiểu sao cũng cảm thấy an toàn. Nhưng mà giờ hắn phải rời nơi này rồi.

Lúc khoá cửa, hắn không kìm được tiếng thở dài. Cốp sau xe đã chất đầy quần áo sách vở do nhân viên chuyển nhà xếp lên. Tất thảy đều là ký ức ghi lại cuộc sống suốt mấy năm qua. Khi xe khởi động, Hoắc Dương mở cửa sổ xe rồi châm điếu thuốc. Trong lòng hắn thoáng có sự mong chờ với cuộc sống sau này, nhưng phần nhiều là cảm giác thẫn thờ. Lần này rời đi hình như không giống những lần đi công tác trước đây.

Vậy về sau liệu có sống tốt hơn không?

Chắc là có chứ... Ở cùng Dư Lạc hình như cũng khá tốt... Dư Lạc thì liên quan quái gì?!

Hoắc Dương dập điếu thuốc vào gạt tàn, cau mày nhìn mình trong gương chiếu hậu một lát, sau đó hết vỗ vỗ mặt lại sờ sờ trán. Hoắc Dương, mày yêu Dư Lạc đấy à? Hắn nghĩ mãi rồi cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.

Xe đứng ở trước quán kem mà chủ nhà trọ đã hẹn. Trước khi xuống xe, một ý nghĩ nào đó loé lên trong đầu Hoắc Dương, nhưng hắn còn chưa kịp hiểu hết thì giọng chị chủ nhà đã vọng tới từ trong tiệm: “Hoắc Dương à?”

Ơ? Ơ cái đầu ý, mình mới nghĩ gì thế không biết.

Chị chủ họ Vương là người thẳng thắn. Lúc Hoắc Dương thuê nhà, chị không làm khó hắn, không tính khống tiền thuê hay tiền điện nước, nhưng lúc cần tăng giá chắc chắn không mềm lòng. Chị nhanh nhẹn cầm lấy chìa khoá rồi đứng lên: “Cảm ơn nhé, đáng lẽ chị phải đến tận nơi, cuối cùng còn phiền em phải mang tới.”

“Chị đừng khách sáo. Nhà thì chị kiểm tra hai ngày trước rồi, hôm nay em chuyển đồ đi thôi. Chị nhớ xem lại ảnh em gửi qua Wechat đấy nhé.”

“Không sao không sao, người quen với nhau mà. Mấy cái này là thủ tục thôi.” Chị Vương vẫy tay chào Hoắc Dương rồi đi về chiếc xe phía xa. Bé gái trong xe có lẽ là con gái chị, bé vừa vẫy tay vừa hét to “Cháu chào chú!”

“Tạm biệt nhé!” Hoắc Dương cũng giơ tay, nhoẻn miệng cười, sau đó ngồi vào xe.

Vừa nhìn vào gương chiếu hậu, ý nghĩ lúc nãy lại trồi lên trong đầu: Nếu mình mà cong thì thích Dư Lạc cũng tốt lắm mà.

Ơ... Ơ?... Ơ quả mơ ý.

Câu “Anh có yêu em không” của Từ Viện lại đè nghiến qua tai, để lại cảm giác đau đớn.

Không.

Thậm chí không chỉ Từ Viện mà cả mối tình đầu trong ký ức mờ nhạt hồi cấp 3, Hoắc Dương cũng biết rõ mình không rung động.

Hắn vốn luôn nghĩ tình yêu không cần cảm giác rung động. Nếu không rung động, mình chính là người bạn trai hoàn hảo, lý trí, sáng suốt. Trên cõi đời này, người sống không có tình yêu đâu phải chỉ mình mình. Không thể coi là mất hi vọng, chỉ là chưa từng ôm ấp mong đợi về tình cảm như người bình thường.

Khi làn xe kéo dài tới lối lên đường cao tốc, các toà nhà xung quanh thưa thớt dần. Mặt trời chiếu xuống mặt đường nhựa rồi khúc xạ nên những tia nắng chói chang, làm Hoắc Dương phải kéo tấm che nắng xuống chút nữa. Làn gió nhẹ mùa xuân ùa vào trong xe, mang theo hương hoa đặc biệt của tháng tư. Mùi hương trong veo mà đưa tay ra cũng chẳng thể bắt được này khá giống mùi sữa tắm nhà Dư Lạc.

Trong khoảnh khắc ấy, Hoắc Dương chợt cảm thấy hắn sai rồi.

Hơn mười hai giờ đêm Hoắc Dương về đến nhà, lúc vào khu chung cư còn bị bảo vệ hỏi thăm vài câu rồi mới được cho qua. Thấy trên lầu còn sáng đèn, hắn hơi mỉm cười.

Khi lái xe vào thẳng garage rồi mở cốp sau, Hoắc Dương mới hiểu bê cả đống đồ lên vất vả thế nào. Phải mất hơn mười phút hắn mới chuyển thùng sách đến cửa thang máy rồi lại quay về ôm túi quần áo. Bởi chạy tới chạy lui như vậy nên dù garage lúc nửa đêm lạnh buốt nhưng hắn vẫn vã cả mồ hôi.

Ra khỏi thang máy còn khó hơn. Hắn phải lấy thùng carton chặn cửa để nó không đóng lại, sau đó ra sức chuyển mấy món đồ khác ra ngoài, cuối cùng là bê thùng carton ra.

Phù...

Hắn vừa nhìn cửa thang máy đóng lại vừa thở phào.

Lúc bấm mật khẩu, Hoắc Dương chợt ngẩn ngơ. Vậy là ở đây thật hả?

Phòng khách sáng đèn đúng như dự đoán. Trong phòng còn mở TV, nhưng vì là nửa đêm nên chẳng thấy gì hay. Kênh truyền hình có logo màu vàng đang phát lại chương trình ban ngày, có điều MC cứ cười phá lên không biết mệt nên hơi bị ầm ĩ.

Bởi đã đói bụng cả ngày trời, cái mũi nhạy cảm của Hoắc Dương ngửi được mùi thơm của thức ăn. Hắn lấy chân đẩy thùng carton về phía trước rồi bước vào trong, vừa vào đã thấy Dư Lạc đang ngủ nghiêng người ở một góc sofa. Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám lạnh, mái tóc được ánh đèn ấm cúng chiếu rọi nên biến thành sắc nâu đậm rực rỡ.

Hoắc Dương hơi giật mình. Hắn đổi giày rồi bước chầm chậm về phía Dư Lạc như bị ma xui quỷ khiến, sau đó cúi người xuống thật gần mà ngắm gương mặt say ngủ của người trước mắt. Dáng vẻ khi ngủ của Dư Lạc thực ra không khác mấy so với lúc thường. Lông mi dài, nếp mí sâu, hình dáng sống mũi và lông mày đều đẹp lắm, không đậm không nhạt mà vừa đúng, tựa như nét bút nhẹ nhàng, tinh tế trong bức tranh thuỷ mặc được vẽ tỉ mỉ và chi li (1).

(1) Bản gốc là tranh Công bút, là một loại tranh thuỷ mặc có đường nét rõ ràng, chi li, dùng đơn sắc (tranhthuymac.com.com)

Vẻ ngoài như vậy thực ra hơi lạnh nhạt, nhưng chẳng hiểu vì sao hôm nay Hoắc Dương thấy Dư Lạc khi nhắm mắt lại bỗng trở nên yếu đuối, là kiểu yếu đuối như mất đi sự đề phòng, có thể để người khác lại gần.

Hoắc Dương nhíu mày trước cảm giác lạ lùng từ trái tim đang đập thình thịch. Hắn đưa tay lên sờ trán Dư Lạc, thấy anh không bị sốt mà trán còn hơi lành lạnh. Hắn chợt có cảm giác khó chịu kì quặc, bèn đứng lên, lùi về phía sau rồi quay qua nhìn cơm tối trên bàn ăn. Bữa cơm phong phú và hai bộ bát đũa đều chưa được đụng tới.

Cảm xúc lạ lùng lại đong đầy trong tim, có vài phần chua xót, nhưng nhiều hơn là sự dễ chịu chưa từng có, tựa như trẻ sơ sinh tìm được hơi ấm, như nỗi háo hức mong chờ khi mở rộng vòng tay, như niềm hi vọng có người nắm lấy tay mình.

Hắn đi đi lại lại vài vòng với vẻ sầu não, rồi qua tắt TV. Những cảm xúc bất chợt này khiến người ta vừa hoảng hốt vừa luống cuống.

Lúc đứng cạnh bàn ăn, cái đầu mờ mịt của hắn còn nghe được tiếng tim đập thình thịch trong màng nhĩ. Đúng là gà ta được hầm kĩ có khác, thịt vừa trắng vừa ngon, mặt trên còn rải hành thái xanh biếc làm người ta thèm nhỏ dãi.

Hoắc Dương chạm tay lên chiếc nồi ấm áp, ấm tới nỗi hắn chẳng nỡ rụt tay. Phải đến khi được hưởng thụ hương vị ấm áp và hiện thực tốt đẹp, hắn mới chợt hiểu vì sao mình viết chuyện tình cảm trong tiểu thuyết không được hay.

“Hoắc Dương?” Tiếng Dư Lạc vọng lại từ phía sau, pha chút ngái ngủ khi vừa tỉnh lại.

Hoắc Dương xoay người lại nhìn Dư Lạc đang mỉm cười dưới ánh đèn phòng khách. Tóc anh còn hơi rối, nhưng gương mặt mang lại cảm giác ấm áp làm người an tâm.

Hoắc Dương rút lại ngón tay đang chạm lên nồi, sau đó thò tay vào túi quần cầm hộp thuốc lá một cách tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.