Tình Yêu Trồng Răng

Chương 126: Chương 126: Giao thừa 20




Trong một phòng hội nghị nhỏ ngoài phòng phẫu thuật tại Quảng Châu cũng đang theo dõi màn hình truyền hình trực tiếp cuộc phẫu thuật trong phòng, tầm mắt của Du Thiên Dã không khi nào rời khỏi Trần Lãng đang đứng ở vị trí trợ lý, bên tai còn có tiếng thì thào to nhỏ của Vương Hâm và Lục Tự: “Họ nhanh thật đấy, phần phẫu thuật đã xong rồi kìa.” “Trần Lãng giỏi thật, có vẻ rất bình tĩnh.” Cuối năm ngoái, Lục Tự được chuyển sang công tác ở trung tâm trồng răng, lần này theo Du Thiên Dã và Vương Hâm đến Quảng Châu tham gia giải phẫu trực tiếp.

Du Thiên Dã cơ bản không tham gia cuộc bình xét của Vương Hâm và Lục Tự mà tiếp tục theo dõi màn hình. Cuộc phẫu thuật của giáo sư Steven phức tạp hơn cuộc phẫu thuật trồng răng đơn sắp diễn ra chiều nay của anh một chút nhưng đến giờ phút này, xem ra mọi việc đều thuận buồm xuôi gió. Các implant được cấy vào rất thành công, giáo sư Steven trên màn hình lại dừng tay, ra hiệu cho Trần Lãng đứng đối diện rồi hai người đổi vị trí cho nhau.

Mọi người trong phòng họp đều “ồ” lên một tiếng.

Có vẻ MC trong hội trường cũng khá bất ngờ, anh ta đối thoại với phòng phẫu thuật bằng micro riêng của mình. Giáo sư Steven mỉm cười giải thích, “Tôi muốn cho bác sĩ trẻ một cơ hội, tất cả các động tác kỹ thuật còn lại sẽ do trợ lý của tôi là Trần Lãng tiến hành.”

Tất cả các ánh mắt trong hội trường đều tập trung vào nữ bác sĩ trẻ tuổi tên Trần Lãng chưa có chút danh tiếng nào này, ai nấy đều đổ mồ hôi thay cô. Đến cả Vương Hâm trong phòng hội nghị cũng nhỏ giọng cổ vũ cô “cố lên!” nhưng rất bất ngờ là không bị Du Thiên Dã lườm nguýt. Còn Trần Lãng trong phòng phẫu thuật, không biết tâm lý quá vững vàng hay giả bộ quá tốt mà chỉ chăm chú hoàn thành các động tác còn lại, mỗi hành động đều cẩn thận và hợp lý khiến mọi người bình tĩnh hơn.

Du Thiên Dã theo dõi màn hình chăm chú đến quên cả chớp mắt, tuy không bình luận gì nhưng anh vẫn thở phào nhẹ nhõm khi Trần Lãng hoàn toàn cuộc phẫu thuật, nói một tiếng: “Hoàn hảo!”

Vương Hâm cũng rất ngưỡng mộ, “Trần Lãng tiến bộ nhiều quá, tuy không phải những động tác chính của quá trình điều trị nhưng cô ấy làm thành thạo thật đấy!”

Du Thiên Dã gật đầu nói: “Cô ấy bẩm sinh đã hợp với ngành này.”

Cuộc giải phẫu trực tiếp kết thúc, trong tiếng vỗ tay rào rào, giáo sư Steven cùng Trần Lãng đi vào phòng họp mà Du Thiên Dã đang ngồi. Mọi người đổ xô đến hỏi cảm nghĩ của ông, câu hỏi nhiều nhất là tại sao giữa đường lại quyết định đổi vị trí. Giáo sư Steven né tránh, vẫn kiên trì với lý do trước đó đã đưa ra, ông nói đây là một sân khấu tốt nên cho bác sĩ trẻ cơ hội thể hiện.

Du Thiên Dã đứng trong đám đông nhìn Trần Lãng vẻ mặt hoảng hốt bị mọi người bao vây, hoàn toàn không nhìn thấy anh liền kéo áo Vương Hâm, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.” Sau đó họ ra ngoài trước tiên. Đúng lúc này Trần Lãng quay sang, không chỉ nhìn thấy Vương Hâm đang hoa tay múa chân với mình, nụ cười xấu hổ của Lục Tự, cô còn thấy cả bóng dáng đơn độc của Du Thiên Dã, anh đang đi thẳng ra ngoài, không một lần ngoảnh lại.

Trần Lãng thoáng sửng sốt, nơi sâu thẳm nhất trong lồng ngực khẽ rung động, một giọng nói đang thì thầm vào tai cô: “Trần Lãng, anh ấy đã nhìn thấy giây phút giỏi giang nhất của mày.”

Dĩ nhiên, ở hội trường chính nơi Thượng Hải xa xôi không thấy được tình cảnh lúc này trong phòng họp ở Quảng Châu. Sau khi cuộc phẫu thuật thành công, tiếng vỗ tay ròn rã như sấm dậy vang vọng trong trung tâm hội nghị, Bao Huân ngồi trên ghế, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng biến mất, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nữ trẻ trung: “Cô gái trẻ vừa xuất hiện trên màn hình lúc nãy giỏi thật đấy. Trong hoàn cảnh bị phát sóng trực tiếp mà vẫn giữ được bình tĩnh như thế, tay không run rẩy tí nào.”

Một giọng nữ già dặn hơn đáp: “Cô ấy lúc nào cũng vậy cả, tố chất tâm lý rất vững vàng. Nhưng hiện giờ em cũng không tệ, chỉ là kinh nghiệm không nhiều, rèn luyện thêm là ổn thôi.”

“Chủ nhiệm quen cô ấy ạ?”

“Dĩ nhiên có quen. Trần Lãng đã từng làm việc ở bệnh viện của chúng ta, cô ấy cũng tốt nghiệp trường em, cô ấy cũng như em, từng làm trợ lý cho chị.”

“Hay quá, hóa ra là sư tỷ của em, em quyết định coi chị ấy là thần tượng mới của mình, em sẽ học hỏi chị ấy thật nhiều.”

“Thần tượng của em cũng nhiều quá đấy, chẳng phải em luôn coi chủ nhiệm Du Thiên Dã của nha khoa Hạo Khang là thần tượng đó sao? Nghe nói lần trước trong đợt huấn luyện trồng răng, em còn bám lấy người ta hỏi này hỏi nọ, còn đòi người ta ký tên cho, làm bọn chị giật mình đấy!”

\

“Chủ nhiệm thật là, suốt ngày lấy chuyện này ra trêu em thôi. Lúc nào em sẽ mách mẹ, mách chị bắt nạt em.”

“Đừng đừng, tiểu tổ tông của tôi, bố mẹ em quyền cao chức trọng như vậy, chị không dám đắc tội đâu. Hơn nữa em cũng không còn ở lại đây lâu nữa, hai ba tháng nữa là sang Mỹ du học rồi, hãy cho chị được sống yên ổn.”

“Haiz, chủ nhiệm gì cũng tốt, mỗi tội không có lập trường gì hết.”

“Ấy chà! Trên đời này làm gì có người nhiều lập trường thế. Con người mà, đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.”

“Chị đừng làm em hết hy vọng thế chứ, em không tin là ai cũng như chị đâu, chắc chắn phải có người kiên cường bất khuất không chịu khuất phục cường quyền!”

“Kiên cường bất khuất? Đâu phải người, chỉ có thân cây mới thế. Đúng rồi, em vẫn chưa biết đúng không, Trần Lãng vừa nãy chính là người yêu cũ của Chân Nhất Nặc đấy.”

Từ khi nghe thấy tên Du Thiên Dã, Bao Huân và Diệp Thần đều chú ý lắng nghe, lúc này dường như họ đồng thời quay sang nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt. Nhưng hai người không dám lộ liễu quay lại sợ làm kinh động hai người phía sau, sợ không nghe được họ buôn chuyện vỉa hè tiếp nữa.

Giọng nữ trẻ hơn lại nói: “Ấy, sao em không biết chuyện này nhỉ? Người yêu cũ của Chân Nhất Nặc không phải chị họ em sao?”

“Trần Lãng là người yêu trước đấy nữa, để qua lại với chị em, Chân Nhất Nặc đã đá Trần Lãng.”

“Ngu thế. Chị họ em chỉ biết mê trai đẹp thôi chứ có tài giỏi gì đâu. Em thích Trần Lãng hơn, quá ngầu.”

“Nhưng trước kia xuất thân của Trần Lãng lại không bằng chị họ em. Dĩ nhiên Chân Nhất Nặc phải chọn người có lợi hơn rồi.”

“Anh ta bây giờ bị quả báo rồi. Chị họ em bản tính không chung thủy, chẳng phải bây giờ chuyển mục tiêu sang bác sĩ Lưu khoa ngoại tim mạch, đã đá Chân Nhất Nặc rồi sao?”

“Ừm, có những người mưu mô thủ đoạn chỉ muốn dựa hơi kẻ giàu có để đạt được mục đích, sớm muộn gì cũng chuốc lấy hậu quả, không có kết cục tốt đẹp.”

“Chủ nhiệm, em còn hóng được, sau khi Chân Nhất Nặc xin nghỉ việc đã đi làm cho một phòng khám nha khoa do người Nhật Bản mở.”

“Đừng nói đến con người đó nữa. Người này hám danh lợi, vô tình vô nghĩa, năng lực kém. So với thần tượng Du Thiên Dã của em đúng là một trời một vực.”

“Đúng rồi chị ơi, bây giờ em mới nhớ ra buổi chiều là cuộc phẫu thuật trực tiếp của thần tượng của em. Chị em mình mau đi ăn cơm để chiều đến sớm chiếm chỗ.”

“OK, vậy chúng ta đi luôn. Cơm trưa ở ngay bên ngoài, là kiểu buffet.”

Giọng nói dần đi xa, Diệp Thần và Bao Huân đang cố gắng tiêu hóa tất cả những chuyện vỉa hè vừa nghe được. Bao Huân còn chậc lưỡi tán thưởng cô gái trẻ trong câu chuyện ban nãy, cô gái trẻ tuổi mà đã rất có khí phách, ngoài ra cũng bất giác dò xét cái tên Chân Nhất Nặc này, không biết anh ta như thế nào nhỉ, Bao Huân cực kỳ tò mò.

Diệp Thần lại khác hẳn Bao Huân, chị chỉ thở dài: “Có người thấy sang thì vội vàng bắt quàng làm họ, có người thì chỉ muốn tránh thật xa, chỉ sợ không kịp phân chia ranh giới.” còn đặc biệt liếc Bao Huân một cái: “Cậu thì sao? Chẳng thuộc kiểu nào, thậm chí còn không dựa dẫm bố mẹ.”

Bao Huân nói thẳng: “Thích là thích, không thích thì dẹp, nghĩ nhiều thế có mệt không nhỉ?”

Diệp Thần đứng dậy cười nói: “Chị cũng rất thích người thẳng thắn như cậu. Haiz, mệt quá, đi ăn cơm thôi.”

Bao Huân theo Diệp Thần ra ngoài, hỏi: “Chiều nay Du Thiên Dã phẫu thuật đúng không? Vậy tối nay anh ấy còn phải bay về Thượng Hải.”

Diệp Thần ừ một tiếng, “Tối nay anh ấy phải bay về Thượng Hải gấp vì ban tổ chức đã sắp xếp cho anh ấy một buổi hội thảo 1 vs 1 vào sáng mai, ngày kia còn tham gia vào tổ chuyên gia, tiến hành tọa đàm về các cuộc phẫu thuật trực tiếp. Sau đó là bữa tiệc cảm ơn của ban tổ chức, chắc cũng phải tham gia nốt.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Bao Huân đột nhiên đổ chuông báo tin nhắn. Tin nhắn của Trần Lãng, nội dung rất ngắn gọn, “Bao Huân, chiều nay em bay về Thượng Hải, tối anh có rảnh không?”

Đọc tin nhắn xong Bao Huân lập tức thay đổi sắc mặt, nhất thời không biết trả lời như thế nào, do dự rất lâu mới trả lời: “Có việc gì à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.