Tình Yêu Trồng Răng

Chương 127: Chương 127: Giao thừa 21




Tại Quảng Châu xa xôi, Trần Lãng cũng cầm di động đứng thẫn thờ. Có thể nói cô đã bị đả kích mạnh trong đêm mà Bao Huân say rượu đó, tuy lúc đó đã vội vàng bỏ trốn trong hốt hoảng nhưng tờ giấy kia vẫn thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cô. May mà hai ngày nay quá bận rộn, cô bắt bản thân phải tập trung vào công tác chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật trực tiếp nhưng cũng có cảm giác là bức tường vững chãi bao vây trái tim đã tan rã, ngay cả trái tim trong bức tường ấy cũng mềm hẳn đi. Có những tình cảm khó hiểu mà đến chính bản thân cô cũng không dám thừa nhận đã dần trở nên rõ ràng. Hơn nữa sau khi kết thúc cuộc phẫu thuật, khi thấy bóng dáng của Du Thiên Dã, sự phiền muộn nặng nề của Trần Lãng như được giũ bỏ, vẫn còn tôn sùng anh, vẫn còn đau lòng vì anh nhưng có những thứ một khi đã đi xa thì sẽ không thể tìm lại được nữa. Giờ phút này, cô có một niềm xúc động mãnh liệt muốn lập tức trở về Thượng Hải, để được nhìn người mà đến giờ cô vẫn chưa đủ tự tin để gặp anh mặc dù chưa biết phải nói gì sau khi gặp nhau.

Nhưng thái độ của Bao Huân khi trả lời tin nhắn này lạnh lùng như thế, rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với cô. Trần Lãng cắn môi, không biết nên nói thế nào, rõ ràng kẻ tự tạo nghiệt không có đường sống. Tuy nhiên cô vẫn cố nâng cao tinh thần, soạn tin nhắn, “Hôm nay em rất vui, muốn chia sẻ với anh.” Ngẫm nghĩ lại thấy như thế thì đột ngột quá, sến sủa không chịu nổi, nhỡ anh chàng Bao Huân này lại tưởng mình chủ động tấn công thì chẳng phải quá mất mặt sao? Thế là cô rầu rĩ xóa đi, chỉ gõ vài chữ: “Có việc. Gặp nhau rồi nói.”

Giáo sư Steven bất ngờ xuất hiện sau lưng Trần Lãng: “Trần Lãng, đi với tôi ra ngoài nào.”

Trần Lãng vội cất điện thoại vào túi: “Có việc gì ạ?”

“Kính áp tròng của tôi bị làm sao ấy, chắc đã trôi ra khóe mắt rồi, bây giờ nhìn gì cũng mờ.”

“Hả? Từ bao giờ ạ?”

“Chính là lúc phẫu thuật ban nãy. May mà implant đã được cấy vào thành công nên tôi mới dám giao tất cả công việc còn lại cho em.”

“Giáo sư, em còn đang nghĩ không biết tại sao thầy không báo trước mà lại thử thách em ngay trong lúc phẫu thuật.”

“Suỵt, bí mật, tuyệt đối không được lộ ra ngoài. Nếu không tôi sẽ bị người ta cười là thiếu tinh thần chuyên nghiệp, đến cả cái kính áp tròng cũng không giải quyết được.”

“Chuyện này thì thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ nuốt bí mật đó vào bụng. Nhưng giáo sư không sợ ư, nhỡ em gây chuyện thì sao?”

“Ừm, cơ hội luôn dành cho những người đã chuẩn bị kỹ càng mà. Ở điểm này, tôi rất yên tâm về em.”

“…”

Sau một lúc im lặng Trần Lãng trở lại đề tài thực tế: “Vậy chúng ta có về không ạ? Hay là về thẳng khách sạn?”

Giáo sư Steven cũng rất mâu thuẫn, “Ban tổ chức đã chuẩn bị tươm tất cơm trưa cho chúng ta ở nhà ăn, với lại tôi cũng rất muốn ăn bữa cơm với bạn cũ Du Thiên Dã, tôi chỉ sợ không kịp thời gian thôi.”

Trần Lãng ngẩn ra, cô không ngờ giáo sư Steven cũng quen biết Du Thiên Dã, “Thầy và chủ nhiệm Du quen nhau ạ?”

Giáo sư Steven liếc Trần Lãng một cái, ánh mắt kỳ lạ: “Cậu ấy không cho em biết sao? Tôi và Du Thiên Dã quen nhau nhiều năm rồi, năm nào chúng tôi cũng có cơ hội gặp nhau ở một vài hội nghị học thuật. Em tưởng chỉ với sự đề cử của một mình giáo sư Peter mà tôi lại đồng ý cho một bác sĩ trẻ không cùng chuyên ngành với mình, lại còn là con gái làm trợ lý của mình sao? Nếu không có Du Thiên Dã nói với tôi em đã từng là trợ lý trồng răng của cậu ấy, lại còn đảm bảo chắc chắn sẽ không khiến tôi thất vọng, tôi sẽ không đồng ý nhận em đâu.”

Nghe giáo sư Steven nói vậy, Trần Lãng trợn mắt mà không biết nên nói gì.

Giáo sư Steven lại bổ sung thêm, “Quả nhiên em đã làm rất tốt, nếu không phải vì vậy, tôi sẽ không đồng ý cho em theo tôi về HongKong đào tạo chuyên sâu.”

Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Trần Lãng lúc này, cô chỉ biết “dạ, vâng” một cách máy móc, bỗng nghe thấy giáo sư Steven nói, “Ui chao, không nói nữa, chúng ta mau đi chỉnh lại cái kính áp tròng này, nếu không sẽ muộn thật đấy!”

Sau khi chỉnh lại kính áp tròng cho giáo sư Steven, hai người họ vẫn không kịp về ăn trưa. Giáo sư Steven gọi điện xin lỗi Du Thiên Dã rồi nhanh chóng cùng Trần Lãng trở lại khách sạn, thu dọn hành lý ra sân bay. Thực ra chuyến bay của Trần Lãng và chuyến bay của giáo sư Steven cùng y tá Linda đều cùng cất cánh vào buổi chiều nhưng mục đích của họ không giống nhau. Khác với Trần Lãng bay về Thượng Hải, giáo sư Steven và y tá Linda lại bay về HongKong, vì bên đó còn có việc gấp cần giải quyết. Trước bàn đăng ký, giáo sư Steven cứ dặn đi dặn lại Trần Lãng tuyệt đối không được quên cuối tuần phải đến HongKong để tham gia một cuộc thi chuyên ngành không thể bỏ lỡ.

Sao có thể bỏ lỡ một cuộc thi quan trọng như vậy? Trần Lãng gật đầu đồng ý.

Sau khi chia tay giáo sư Steven ở sân bay, Trần Lãng ngồi trong đại sảnh ngắm cảnh giết thời gian. Có quá nhiều chuyện cần tiêu hóa nên đủ loại suy nghĩ chiếm cứ trong đầu Trần Lãng, rất lâu sau cô mới nhận ra chưa nghe thấy thông báo giục hành khách đăng ký. Hỏi nhân viên mới biết thì ra máy bay bị trục trặc, phải điều động bất ngờ nên thời gian cất cánh bị hoãn không biết đến bao giờ.

Trần Lãng cứ thế ngồi không trong sân bay, vừa thầm oán trách hãng hàng không này dám bội ước vừa nghĩ đến một số chuyện trong lòng không biết giãy bày cùng ai. Từng cảnh tượng xưa cũ xuất hiện trước mắt. trong buổi đêm mà ngay cả sao trời cũng cười nhạo cô, ánh mắt dịu dàng khi Du Thiên Dã nhìn mình, sau đó hành động kiên định nắm lấy tay cô của anh, và cả gương mặt đỏ lựng khi nghe thấy các đồng nghiệp phía sau hòa giọng hát bài “Chiều ngoại ô Moskva”… Nếu thời gian mãi mãi có thể dừng lại ở buổi tối đó thì tốt biết bao, tốt biết bao. Có lẽ như thế, cô sẽ không đau lòng, không thương tâm, thậm chí sẽ không bối rối như hôm nay. Tại sao sau khi cô đã hạ quyết tâm từ bỏ anh, lại mới biết rằng thì ra Du Thiên Dã không tuyệt tình như mình tưởng.

Nhưng quá khứ đã là quá khứ.

Trần Lãng nhìn sắc trời tối dần ngoài cửa sổ, trái tim của sinh vật đơn bào là cô dần chuyển từ đắn đo sang lặng lẽ. Bây giờ đang thịnh hành kiểu làm việc tốt bất lưu danh sao? Hai người đàn ông cô quen đều thích chơi trò này. Nhưng Trần Lãng không thể không thừa nhận, sau khi biết được chân tướng, cô rõ ràng đã bị Bao Huân làm cảm động còn đối với Du Thiên Dã, chỉ là cảm kích mà thôi. Cảm kích và cảm động tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng nhịp tim của cô và cả tình cảm cô dành cho hai người họ lại khác nhau rất nhiều.

Thời gian mãi mãi không thể quay ngược trở lại, suy nghĩ trong nội tâm cũng không phải mãi mãi không thay đổi, nếu đã hiểu rõ điều này, vậy thì mọi chuyện chẳng có gì ghê gớm cả, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là được.

Trần Lãng hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ đến lời hẹn của mình với Bao Huân tối nay. Thế nhưng cô vẫn chưa nghe thấy thông báo gì về chuyến bay bị hoãn cả, liền vội vàng nhắn tin cho Bao Huân, báo cho anh biết việc máy bay bị hoãn ở Quảng Châu, báo cho anh biết nó đã bị hoãn vô thời hạn, cô không biết bao giờ mình mới có thể xuất phát, càng không biết tối nay có thể gặp anh được không.

Trần Lãng nhanh chóng nhận được tin nhắn của Bao Huân: “Biết rồi, giữ liên lạc nhé.”

Thực ra Bao Huân đã về nhà từ rất sớm, đang rầu rĩ không biết sao đến giờ Trần Lãng vẫn chưa về, ngẫm nghĩ xong lại cho rằng không nên để Trần Lãng biết mình đang sốt sắng, liền chạy đến trung tâm thể hình Lam Địch gần nhà, tìm người nào đó cũng đang trong thời gian phát bệnh theo chu kỳ, cãi nhau một trận.

Vừa thấy Bao Huân đến đây, Hạ Địch đã phiền lòng. Thằng ranh này từ bé đã đối nghịch với anh, trong những năm tháng lớn lên cùng nhau, hai người không chỉ đã quen thêm dầu vào lửa lúc đối phương gặp khó khăn, mà còn đứng cạnh đám cháy cười khiêu khích.

Nỗi oán hận gom góp từ bé đến giờ đã chất chồng cao như núi, bây giờ Bao Huân lại dám giấu giếm anh rất nhiều tin tức về Lâm Phong như vậy, cơn oán giận ngút ngàn trong lòng Hạ Địch không biết xả ra thế nào. Tối uống rượu ở quán bar đó, sau khi say rượu Bao Huân mới nói rõ chân tướng, nếu không phải bị Hạ Cương ôm chặt lấy, có lẽ anh còn bồi thêm mấy cú vào mặt Bao Huân mới hả lòng hả dạ. Nhưng tên Bao Huân này vẫn chứng nào tật nấy, hôm nay phấn khởi đến nỗi dám cười trên nỗi đau khổ của anh khi nghe Hạ Cương kể lại khúc mắc giữa anh và Lâm Phong. Đúng là kẻ thèm đòn không biết sống chết!

Nghĩ đến đây, Hạ Địch chuyển tầm mắt, từ tốn nói với Bao Huân: “Đúng rồi, cô gái lần trước đi cùng mày đến đây đâu rồi? Mày nói cô ấy là bạn gái mày mà, sao không thấy mày dẫn đến nữa?”

Đúng là đụng phải tổ kiến lửa, Bao Huân giận dữ nói: “Biến đi.”

Chỉ có Hạ Cương là chưa hiểu tình hình, “Ai thế? Ngoài thánh nữ trong lòng cậu là Trần Lãng, cậu còn có thời gian cua gái nữa à?”

Bao Huân lườm: “Trong lòng anh, em là người như thế hả? Ai đi cua gái? Bây giờ em đã tu thân dưỡng tính rồi, sống thanh đạm đến thiếu cả chất dinh dưỡng đây, em bây giờ mà đọc kinh Phật thì đúng là có thể quy y cửa phật được rồi.”

Hạ Địch đứng cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Mày á? Phật tổ chẳng dám thu nạp mày đâu. Nếu mày thành hòa thượng thật thì cũng là một hòa thượng phá giới!”

Bao Huân chưa kịp cự lại, Hạ Cương đã giành quyền nói trước. “Ầy, chú nói thế oan uổng cho Bao Huân quá. Bao Huân toi đời rồi, bây giờ hoàn toàn biến thành thằng ngốc sa vào lưới tình, bị tình yêu giày vò đến là khổ.”

Bao Huân chợt nhớ đến câu nói của nhà sư gặp ở đảo Phổ Đà: “Yêu sinh muộn phiền, yêu sinh sợ hãi. Người không yêu, không muộn phiền cũng chẳng sợ hãi.” Rồi không khỏi hoảng hốt, mình sẽ không xui xẻo đến nỗi bị nhà sư kỳ quái đó nói trúng chứ?

Bao Huân vội định thần lại, thấy Hạ Cương đang mở tủ đồ tìm kiếm gì đó bèn hỏi: “Anh tìm gì thế?”

Hạ Cương vẫn chúi đầu vào tủ tìm đồ, “Mai có bữa tiệc, người ta nhờ anh mang rượu nhẹ đến để cả đàn ông lẫn phụ nữ đều uống được. Ơ, sao không thấy đâu nhỉ? Anh nhớ có một chai rượu cà phê Baileys mà.”

Hạ Địch nói xen vào: “Chai rượu Baileys đó của anh hình như ở đây này.”

Hạ Cương và Bao Huân cùng quay lại thì thấy trên bàn trà cạnh Hạ Địch đúng là có một chai nhưng đã mở nắp, chỉ còn nửa già chai. Hạ Cương nổi giận đùng đùng: “Đứa nào làm chuyện này? Dám trộm rượu của tao à, to gan đấy nhỉ!”

Hạ Địch mím môi không dám nói năng gì.

Hạ Cương trợn mắt nhìn chai rượu cà phê Baileys này rồi thở dài, lấy ra ba chiếc ly, rót cho mình, Hạ Địch và Bao Huân mỗi người một ly: “Nếu đã mở ra rồi thì ba anh em mình cùng uống đi, hình như trong thành phần cũng có whisky đấy.”

Hạ Địch tỏ vẻ không thích, “Rượu này nhẹ quá, chẳng khác gì rượu gạo cả, uống không đã.”

Bao Huân lúc nào cũng đối nghịch với Hạ Địch. Hễ Hạ Địch phản đối thứ gì là Bao Huân hết mực ủng hộ, hễ Hạ Địch ủng hộ thứ gì là Bao Huân phản đối đến cùng. Hạ Địch đã không thích rượu này, Bao Huân bèn nhấp một ngụm, nuốt xuống thấy hương vị thơm ngon, cà phê ngọt ngào hòa cùng mùi rượu whisky, liền hỏi: “Rượu này ngon đấy, còn có cả mùi cà phê.”

Hạ Địch “hừ” một tiếng: “Đồ kém cỏi. Rượu cà phê Baileys được tạo thành từ whisky và cà phê sữa, tất nhiên không giống những loại rượu khác. Nhưng rượu này chỉ hợp với những người tửu lượng kém như mày thôi.”

Lần này Bao Huân không thèm để ý đến giọng mỉa mai của Hạ Địch mà đột nhiên thấy vui như sắp có vận may đến, lẩm bẩm: “Hóa ra cà phê và rượu whisky cũng có thể phối hợp với nhau.”

Hạ Địch không biết đầu óc Bao Huân bị chập ở đâu, nên vẫn tiếp tục khinh bỉ anh: “Dạo này đầu mày có vấn đề à? Cà phê và rượu whisky phối hợp với nhau rất hiệu quả, ví dụ như cà phê Ireland nổi tiếng khắp thế giới cũng là sự hòa trộn của cà phê và rượu whisky đấy thôi.”

Lông mày Bao Huân giãn ra, trước kia anh cũng la cà quán bar rất nhiều vậy mà sao lại không nhớ ra món đồ uống này nhỉ? Có lẽ Hạ Địch nói không sai, dạo này thần kinh anh bị chập mạch thật nhưng bất kể ra sao cũng không nên quên đi quá khứ huy hoàng, khi mà không biết bao nhiêu cô gái đã mê mệt mình.

Khi Bao Huân đang đau lòng nhớ lại quá khứ huy hoàng đã qua thì nhận được một tin nhắn, là tin nhắn của Trần Lãng: “Lên máy bay rồi.” Lại nghe thấy tiếng Hạ Cương hô to: “Ấy, sao lại thế này? Sao tôi lại nghe thấy tiếng tí tách nhỉ, đừng nói là mưa nhé!”

Hạ Địch đứng dậy nhìn qua cửa sổ, khẳng định: “Anh nói đúng rồi, mưa, còn mưa rất to nữa.”

Lúc này Bao Huân mới định thần lại, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hạ Địch biếng nhác trả lời: “Tám.”

Bao Huân gọi điện cho Trần Lãng nhưng điện thoại của cô đã tắt máy.

Bao Huân quăng di động đi chỗ khác nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại nhặt về. Đôi khi anh cảm thấy mình thật đáng khinh bỉ, rõ ràng đã quyết định quên cô hoàn toàn nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cô trên màn hình lớn, lại vẫn như trước kia, hoàn toàn không có sức kháng cự đối với hành động chủ động tiếp cận của Trần Lãng.

Diệp Thần chẳng phải đã nói “Gái nhà lành sợ đàn ông bám dai dẳng” sao? Được rồi, hạ quyết tâm, chưa đến giây phút cuối cùng nhất quyết không bỏ cuộc.

Sau hồi lâu thẫn thờ, Bao Huân bật dậy, nói với hai người đàn ông đang thoải mái nằm trên sofa: “Em có việc, về trước nhé.”

Anh lái xe như bay đến sân bay Phổ Đông. Mưa không ngừng rơi xuống kính chắn phía trước, hòa cùng nhịp đập trái tim anh, khiến cần gạt nước dù đã hoạt động hết công suất vẫn không phát huy được tác dụng. Đèn đường bị chiếc Land Rover bỏ xa chỉ biết lặng lẽ nhìn chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc.

Bao Huân dừng xe ở vỉa hè rồi tự chạy vào cửa ra vào xem chuyến bay từ Quảng Châu về Thượng Hải đã đến nơi chưa, rồi hòa cùng đám đông chờ máy bay, lặng lẽ đợi Trần Lãng bước ra.

10 phút trôi qua.

20 phút trôi qua.

30 phút trôi qua.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng loa phát thanh thông báo chuyến bay từ Quảng Châu đến Thượng Hải sắp hạ cánh. Bao Huân kiễng chân nhìn vào trong, bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt của Trần Lãng khi thấy mình đã đứng chờ sẵn ở đây, đó chắc hẳn là một chuyện rất vui vẻ.

Nhưng Bao Huân chỉ đoán được mở đầu chứ không đoán được kết thúc. Khi bóng dáng Trần Lãng kéo theo hành lý lọt vào mắt anh, Bao Huân kinh ngạc nhận ra, bên cạnh Trần Lãng còn một người đàn ông khác, người đàn ông này không phải ai khác mà là bạn thân Du Thiên Dã của anh. Khi Bao Huân còn đang do dự không biết nên đột ngột xuất hiện trước mặt họ hay quay lưng bỏ đi thì một chiếc xe đẩy hành lý mất kiểm soát sắp đâm sầm vào họ từ phía sau, Bao Huân chưa kịp báo động thì đã thấy Du Thiên Dã phản ứng cực nhanh ôm Trần Lãng vào lòng. Cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc Bao Huân như đông cứng lại, anh cơ bản không nhìn thấy đám người Vương Hâm và Lục Tự đi phía sau mà vội vàng quay người bỏ đi, leo lên chiếc Land Rover đỗ ở vỉa hè của mình, vặn chìa khóa, nổ máy rồi cho xe chạy vào màn mưa mịt mùng.

Trên đoạn đường về bị giày vò đau khổ, trong đầu Bao Huân chỉ có một suy nghĩ: “Thế giới này chắc chắn không có thằng nào ngốc như mình, năm lần bảy lượt tự chui đầu vào rọ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.