Tình Yêu Trồng Răng

Chương 103: Chương 103: Nhổ răng 6




Mặc dù có những lúc cuộc sống giống như một trò chơi có tên là Crazy Mouse, luôn mang bất ngờ đến cho con người khiến bạn không kịp phòng bị nhưng đôi lúc nó lại giống như la bàn chỉ hướng của vận mệnh, từng móc xích được móc lại với nhau rồi chậm rãi quay tròn trong quỹ đạo bí ẩn, trượt đến trước vận mệnh của bạn.

Cuộc sống “thuê chung nhà” của Trần Lãng và Bao Huân cứ thế bắt đầu. Về chuyện dự định hợp tác giữa ngân hàng DZ và nha khoa Bác Văn, mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo sau khi kết thúc đợt nghỉ tết dương lịch, điều này khiến cho chủ nhiệm Từ mới trở về Thượng Hải sau chuyến đi Bắc Kinh lấy làm mừng rỡ, hết lời khích lệ Trần Lãng: “Bác sĩ Trần, việc này có thể coi như sự mở đầu năm mới đầy ấn tượng của nha khoa Bác Văn. Công lao của cháu là lớn nhất đấy.”

Trần Lãng xua tay, cô nói mà gáy toát rã mồ hôi: “Đâu có ạ, cháu chẳng làm gì ngoài việc viết báo cáo.” Tất nhiên chủ nhiệm Từ không đồng ý với cô: “Công lao của cháu là công lao của cháu, không cần phải khiêm tốn như vậy.” Rồi ông nói: “Đúng rồi, lần này đi Bắc Kinh chú còn phải nhờ vào danh tiếng của cháu mới được nói chuyện với bác sĩ Du Thiên Dã danh tiếng lẫy lừng một lần.”

Sắc mặt Trần Lãng thay đổi rất lớn, hồi lâu sau mới nói: “Sao lại nhờ danh tiếng của cháu ạ?”

Chủ nhiệm Từ cười khúc khích: “Cháu xem cháu đấy, sao cháu không nói cho chú biết hồi ở Bắc Kinh cháu là cấp dưới của Du Thiên Dã?”

Trần Lãng hỏi theo bản năng: “Chú nghe ai nói vậy?”

Chủ nhiệm Từ trả lời: “Trợ lý của cậu ấy, hình như tên là Vương Hâm thì phải. Lúc ăn cơm, cậu ấy vừa vặn ngồi ngay cạnh chú, vừa nhận được danh thiếp của chú, cậu ấy liền hỏi chú có biết cháu không?”

Trần Lãng à một tiếng, không biết là vui vẻ hay buồn bã.

Chủ nhiệm Từ nói tiếp: “Sau đó Vương Hâm còn dẫn chú đến nói chuyện với bác sĩ Du một lúc, bọn chú nói về tình hình phát triển gần đây của ngành trồng răng, cậu ấy còn cố vấn cho chú về một số vấn đề khó khăn mà chú mới gặp phải. Bác sĩ Du rất khách sáo với chú, không chê chú hỏi nhiều mà còn giải thích rất cặn kẽ, còn sắp xếp thời gian cho chú đi thăm quan trung tâm trồng răng của Hạo Khang, bảo Vương Hâm tặng cho chú một số tài liệu và tranh ảnh, còn cho chú cả tài liệu photo nữa.”

Trần Lãng im lặng một lúc rồi hỏi: “Lần này bác sĩ Du có phải diễn thuyết theo chủ đề gì không ạ?”

Chủ nhiệm Từ gật đầu thật mạnh: “Tất nhiên là có. Tọa đàm lần này của bác sĩ Du vô cùng xuất sắc. Cậu ấy gửi đến cho hội nghị một bài báo cáo giải phẫu lâm sàng về kiểu implant mới của nước ngoài khiến ai nấy đều được mở rộng tầm mắt, bởi lẽ kiểu implant mới này không tuân theo những lý luận bình thường trong lý thuyết trồng răng, nhất là nó đã phá vỡ tỷ lệ giữa chân răng và mặt răng tiêu chuẩn, có thể nói vấn đề độ cao của xương hàm không đủ để trồng răng đã được giải quyết. Từ một khía cạnh nào đó, nó đã mở ra một lĩnh vực mới, bổ sung vào điểm thiếu hụt của ngành trồng răng trong nước. Nếu cháu có mặt ở đó nhất định sẽ rất vui, lúc bài diễn thuyết của cậu ấy kết thúc, tiếng vỗ tay trong hội trường như sấm dậy.”

Trần Lãng hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ chuyên nghiệp và phóng khoáng của Du Thiên Dã nhưng chỉ thản nhiên nói: “Giỏi quá!”

Tuy chủ nhiệm Từ khá ngạc nhiên với phản ứng của Trần Lãng nhưng ông không nói gì nữa, chỉ cười bảo: “Trước kia chú còn không hiểu, rõ ràng cháu học ngành thể răng và tủy răng mà sao lại có kiến thức rất tốt về trồng răng. Lần đầu tiên hợp tác điều trị với cháu, chú còn hơi lo.”

Trần Lãng mở to hai mắt: “Vậy bây giờ thì sao ạ?”

Chủ nhiệm Từ mỉm cười: “Chú đã yên tâm từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ biết cháu đã từng làm việc với bác sĩ Du, dưới tay tướng giỏi làm sao có binh yếu?”

Trần Lãng im lặng một lúc rồi không giải thích gì thêm, cuối cùng cô hỏi một câu đầy bất ngờ: “Hai người còn nói chuyện gì khác không?”

Chủ nhiệm Từ thoáng ngạc nhiên, ngẫm nghĩ: “À, bác sĩ Du đặc biệt nhờ chú gửi lời hỏi thăm đến cháu.”

Trần Lãng gật đầu: “Cháu cảm ơn ạ.”

Hóa ra chỉ là hỏi thăm mà thôi, chỉ vậy mà thôi.

“Anh ấy vẫn là ngôi sao được vạn người chú ý như vậy, vẫn cao cao tại thượng như thế, vẫn là đối tượng để bao người ngưỡng mộ. Trong thế giới của anh ấy, dù không có mình thì vẫn có hoa và tiếng vỗ tay tán thưởng, và cả vô số ánh mắt ngưỡng mộ nữa. Kể cả mình có cố gắng hết sức thì chắc cũng chẳng thể đuổi kịp anh ấy được.” Trần Lãng về đến nhà liền mở ngay một chai whisky mới, cô nghĩ vậy mà trong lòng xót xa. Trần Lãng mở cuốn “Implant City” số mới nhất, hòng làm phân tán sự tập trung của mình nhưng mới giở được mấy trang thì đã trông thấy một mẩu tin về Du Thiên Dã. Cô đọc kỹ từng câu từng chữ của mẩu tin này, hóa ra không lâu sau khi chia tay với cô, anh đã tham gia một khóa huấn luyện ngắn ngày do hiệp hội nha sĩ nào đó của Mỹ tổ chức, sau khi về nước, anh bắt tay vào thử nghiệm kỹ thuật trồng răng mới. Trần Lãng rất khó có thể miêu tả cảm xúc phức tạp trong lòng mình lúc này nhưng vô tình nhìn thấy tấm ảnh mới chụp của Du Thiên Dã ở cuối bài viết đã khiến cô bị đả kích rất mạnh. Thoạt nhìn anh không có vẻ suy sụp nhiều như Trần Tụng và Vương Hâm đã nói, anh vui vẻ ngồi trước bàn làm việc quen thuộc, nở nụ cười điềm đạm trước ống kính.

Trần Lãng giận dữ ném cuốn “Implant City” sang một bên, tâm trạng đột nhiên trở nên rất tệ, chỉ còn cách dùng whisky cứu rỗi bản thân. Khoảng nửa tiếng sau, trong cảm giác ngà ngà say, Trần Lãng cảm thấy tâm trạng mình dần khá hơn, cô lại nhặt cuốn “Implant City” lên, dùng kéo cắt mẩu tin viết về Du Thiên Dã ra rồi nhét vào một túi tài liệu màu xanh. Túi tài liệu này đã dùng được một thời gian, mới đầu là sau khi mới bước chân vào nha khoa Hạo Khang, Trần Lãng lén lút cất giấu tất cả các bài phát biểu của Du Thiên Dã trên tạp chí và luận văn của anh trên tập san cùng với một số bài phỏng vấn, thậm chí còn có cả ảnh. Bây giờ dù đã rời khỏi Bắc Kinh, đã hoàn toàn không còn liên quan gì đến Du Thiên Dã nhưng anh vẫn là cái tên thường xuyên được nhắc tới trong diễn đàn trồng răng của các nha sĩ, tin tức trên tạp chí và tập san về trồng răng thỉnh thoảng cũng có bóng dáng anh, Trần Lãng không thể trốn tránh được nữa. Thế giới rộng lớn nhường ấy, tại sao bất kể khi nào cô cũng có thể nhìn thấy hành tung và dấu vết của anh? Không biết xuất phát từ tâm lý hay thói quen gì, Trần Lãng vẫn cắt riêng tất cả mọi thứ liên quan đến Du Thiên Dã rồi cất chúng vào túi tài liệu này.

Nhưng giống như Trần Tụng đã nói, vết thương của Trần Lãng tuy lành chậm nhưng cô chưa bao giờ than thân trách phận, chỉ là tuyệt đối không dám ngoảnh lại hay dũng cảm tiến lên. Sau một khoảng thời gian, cô tự cho rằng bóng dáng Du Thiên Dã đã phai mờ, thậm chí còn vô tâm cho rằng bản thân gặp may, cảm thấy so với sự phản bội của Chân Nhất Nặc, ngoài ảnh hưởng đến lòng tự tin về chuyện tình cảm của mình thì câu chuyện tình yêu ngắn ngủi giữa cô và Du Thiên Dã cũng không mang đến sự nguy hại quá lớn nào. Nhưng dù sao chăng nữa, thời gian chữa lành vết thương của cô lần này so ra ngắn hơn lần trước nhiều, có lẽ vì cô có công việc bận rộn, có sự tra tấn của thầy giáo hướng dẫn, còn có sự hòa ái của đồng nghiệp và tình thương của người nhà để phân tán sự chú ý, đó là còn chưa kể đến sự trợ giúp trung thành nhất của rượu whisky. Tuy whisky không phải liều thuốc hay để lãng quên mà chỉ là cách truyền thống để thôi miên chính mình.

Nhưng đêm nay cũng là một ngoại lệ của Trần Lãng, cô sốt sắng một cách kỳ lạ. Thậm chí trước khi đi ngủ còn có thể nhìn kỹ bộ dạng của bản thân đang nằm trên giường. Người nằm trên giường kia giống mình quá, đôi mắt mở to nhìn trần nhà, gương mặt không hề có cảm xúc, mắt đờ đẫn không có tiêu cự, không thể nhận ra suy nghĩ trong lòng.

Tất nhiên ngoài chuyện về Du Thiên Dã, vị nhân huynh có tên Bao Huân đột ngột xuất hiện bên cạnh cũng khiến Trần Lãng vừa buồn phiền vừa lo lắng. Trần Lãng không bình thường như bề ngoài, cô vẫn vô tri vô giác với mọi ý đồ từ trước đến nay của Bao Huân, thờ ơ với chuyện anh đột ngột dọn đến ở tầng trên, chỉ là trong thời gian này cô không có tâm trạng và cũng không muốn đón nhận một tình cảm mới vì thế cô chỉ biết cuộn tròn thành một đống, làm bộ không nhìn thấy gì hết. Thực tế thì đó chỉ là cô đang giả vờ theo bản năng mà thôi.

Nhưng có giả vờ đến đâu cũng không thể giải quyết căn nguyên mọi chuyện, dù sao cũng có một người thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mắt, điều này làm Trần Lãng rất không thích. Nhưng cô nhanh chóng thoải mái vì Bao Huân không thường xuyên ở Thượng Hải, anh lúc nào cũng bận rộn bay qua bay lại trên bầu trời, ví dụ như hai tuần nay Bao Huân được tổng bộ ở HongKong gọi về tham gia đợt huấn luyện tập trung nào đó. Có điều Trần Lãng vẫn coi nhẹ tầm ảnh hưởng của Bao Huân, tuy anh không ở Thượng Hải nhưng vẫn giao cho Trần Lãng một nhiệm vụ nặng nề và đầy vinh dự, đó là thay anh chăm sóc thú cưng mới – hai con rùa tai đỏ đang trong trạng thái ngủ đông.

Có lẽ do tính không khả thi của việc chuyển con đồi mồi khổng lồ từ Bắc Kinh đến Thượng Hải mà bản tính yêu rùa của Bao Huân lại phát tác nên Bao Huân quyết định mua hai chú rùa nho nhỏ này để tạm thời thỏa mãn nỗi tương tư quái quỷ của mình, lời suy đoán này của Trần Lãng không phải không có ác ý. Thế nhưng khi trực tiếp phàn nàn với Bao Huân về sở thích quái dị của anh, Bao Huân lại nghiêm mặt nói: “Rùa là bạn của con người, cô phải nhớ cho kỹ!”

Lại còn bạn của con người nữa chứ! Trần Lãng liếc mắt nhìn hang rùa bằng thủy tinh trong suốt trên cửa sổ, thầm cười nhạo. Hai con vật nhỏ bé này đâu cần mình phải chăm sóc, mùa đông Thượng Hải chỉ khoảng trên dưới 10 độ, chúng hình như đã rơi vào trạng thái ngủ đông rồi, chúng duỗi thẳng cẳng nằm im lìm dưới nước, vùi đầu ngủ say không thèm để ý đến ai. Trần Lãng gõ nhẹ vào thành hang mà hai con rùa cũng không phản ứng, chỉ khi dùng tay chạm vào chân nó, rùa mới chậm chạp co người vào mai, tiếp tục duy trì trạng thái bất động. Trần Lãng mở to mắt quan sát hồi lâu đến khi chán ngấy. Tuy thấy chẳng có gì thú vị nhưng bất giác cô cũng hơi chột dạ, hình như mình cũng chẳng khác gì hai con rùa tai đỏ này, hễ thế giới bên ngoài hơi phức tạp một chút là vội vàng chui tuột vào mai, không nghe không nhìn không tìm hiểu, tựa như đến giờ cô vẫn chưa một lần hỏi Bao Huân về tình hình của nha khoa Hạo Khang sau khi mình ra đi.

Không phải không thể mà là không muốn.

Không phải không muốn mà là trốn tránh.

Dù cả thế giới này đều biết cô bị oan nhưng Du Thiên Dã vẫn không tin, vậy cô còn có thể làm gì? Bất giác cô nhớ đến hai câu trong Kinh văn mà Vu Bác Văn thường đọc:

Tứ đại giai không, ngũ uẩn phi hữu.

Thường thanh thường tĩnh, bất động bất diêu.

Cô chẳng qua chỉ là một người phàm tục, chẳng dễ gì làm được “tứ đại giai không” nhưng rồi sẽ có một ngày, mọi thứ trở nên nhẹ tựa lông hồng, mọi thứ đều chỉ là thoáng qua, dần biến mất đến không còn hình bóng.

Nhưng tình trạng rùa tai đỏ ngày ngày không ăn không uống, chỉ ngủ suốt như vậy cũng khiến Trần Lãng không khỏi lo lắng. Trước khi đi Bao Huân không kịp truyền thụ cho Trần Lãng bí kíp nuôi rùa nào nhưng một người chăm chỉ hiếu học, khả năng tìm hiểu mạnh như Trần Lãng làm sao có thể chịu thua, cô thức suốt đêm lên mạng nhặt nhạnh được vô số bí kíp nuôi rùa từ bé đến lớn. Sau khi được phổ cập, cô hơi giật mình vì hầu như mọi người trên diễn đàn đều nói không nên để rùa tai đỏ ngủ đông kẻo chúng sẽ không đủ dinh dưỡng mà dẫn đến tình trạng chết yểu. À, còn phải lắp máy làm ấm nước trong hang rùa để duy trì nhiệt độ ấm áp, các bé mới có thể thức dậy khỏi giấc ngủ đông kéo dài. Phải cho ăn, phải thay nước, tránh để rùa bị cảm, tránh để rùa mắc bệnh bạch nhãn(1).

(1) Bệnh bạch nhãn ở rùa: mắt rùa chuyển thành màu trắng, rùa không mở được mắt. Bệnh thường bộc phát mạnh vào thời gian đầu mùa xuân.

Trong tiếng Trung, ngoài nghĩa mắt trắng, bạch nhãn còn có nghĩa là xem thường, khinh bỉ.

Bệnh bạch nhãn? Tao hầu hạ chúng mày như hầu hạ bề trên, tao cũng sắp bị “bạch nhãn” rồi đây! Trần Lãng nghiến răng nghiến răng oán thầm nhưng vẫn nghiêm túc làm theo chỉ dẫn trên mạng của những người nuôi rùa. Trông thấy chúng bắt đầu năng động hơn, thấy chúng ăn ngon, chăm vận động, thấy chúng chậm rãi bò xung quanh hang rùa trong làn nước ấm áp, tâm trạng Trần Lãng bất giác khá lên nhiều, thậm chí còn không cần phải dựa vào người bạn thân whisky nữa.

Ngay cả Jack – người sắp phải rời khỏi Thượng Hải, đặc biệt lặn lộn tới chào tạm biệt Trần Lãng cũng vui vẻ đứng trước hang rùa ngắm nghía, hào hứng hỏi: “Hai con này thân nhau quá, chắc là một đôi đúng không?”

Trần Lãng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô cũng đến đó ngắm nghía thật lâu, rất khó phân biệt giới tính của hai con rùa, đành lắc đầu: “Em chẳng biết nữa, chỉ nhớ trong tài liệu viết là bây giờ không dễ nhận biết giới tính vì chúng còn quá nhỏ.”

Jack nhìn mãi không thấy dấu hiệu gì nên không còn hào hứng như lúc đầu nữa, bấy giờ mới nhớ ra chính sự, bèn chỉ tay vào thùng đồ mà mình vừa bê lên: “Em chuyển cho Andy giúp anh, tất cả đều là bảo bối cậu ấy để ở nhà anh, mãi không chịu mang đi.”

Trần Lãng liếc qua rồi vâng một tiếng: “Anh cứ yên tâm. Lúc nào anh ấy về em sẽ chuyển ngay.”

Jack ngẫm nghĩ rồi lấy ra một tấm thẻ từ trong túi: “Đây là thẻ vàng của trung tâm thể hình Lam Địch, anh không dùng đến nữa, em trả cho Bao Huân giúp anh nhé.”

Trần Lãng nhận lấy rồi đưa lên nhìn, lúc này mới nhớ ra hình như mình cũng có một tấm thẻ tập thể hình như thế, không khỏi lẩm bẩm: “Lam Địch ở đâu nhỉ? Anh nhắc em mới nhớ, em cũng nên đến trung tâm thể hình đó xem thế nào kẻo phí mất tấm thẻ.”

Jack nở nụ cười kỳ lạ: “Đối diện khu nhà này có một trung tâm Lam Địch đấy, chắc là bình thường em không để ý thôi. Đúng rồi, em nhất định phải lôi Bao Huân đi cùng nhé. Nếu chỉ có một mình thì đánh chết cậu ta cũng không đi đâu.”

Trần Lãng nhìn bộ mặt xấu xa của Jack, tò mò truy hỏi: “Tại sao?”

Jack cười đến rung cả người: “Ở trung tâm ấy có một người là fan cuồng của Bao Huân, tuy anh có quen người đó nhưng đúng là cuồng nhiệt quá mức thật, lần trước Andy bị dọa cho phát sợ, từ đó không dám đến nữa.”

Trần Lãng nửa tin nửa ngờ: “Không phải chứ, Bao Huân mà cũng có lúc bị dọa cho phát sợ ư? Có khi anh ấy vui còn không kịp ấy.”

Jack nói giọng chắc nịch: “Nếu không tin em cứ thử đi, xem cậu ấy có đồng ý không.”

Thoáng chốc, Trần Lãng nhớ lại cảnh tượng bà chủ quán đồ ăn cay Tứ Xuyên “Trần Ký” ở Bắc Kinh nhào vào Bao Huân, cảnh tượng đó thật chấn động, làm cho người xem không thể không bị ấn tượng, quá đã đời! Nhưng sao người Thượng Hải cũng nhiệt tình như lửa vậy được? Trần Lãng không khỏi tò mò, bèn gật đầu nói: “Em nhất định sẽ thử, biết đâu lại được xem kịch hay!”

Thấy vẻ phấn khích trong mắt Trần Lãng, Jack liền lo sợ về ngày tháng sau này của mình, thục nữ không phải là hoàn hảo. Anh chàng không khỏi có chút hối hận, có khi mấy hôm nữa Bao Huân sẽ bay đến giết chết mình cũng nên… Vừa nghĩ đến đó, Jack không khỏi rùng mình sợ hãi, chắc là không đến mức đó đâu…

Trần Lãng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, bao giờ anh mới trở lại Thượng Hải?”

Jack nhún vai: “Công ty mới ở tận Singapore, anh không biết có thể trở lại đây không nữa, anh đã trả nhà rồi. Nhưng em cứ yên tâm, chuyện hợp tác của nha khoa Bác Văn bên em với ngân hàng DZ sẽ có đồng nghiệp khác tiếp nhận, cứ làm theo trình tự là được.”

Trần Lãng hơi tò mò: “Vậy Bao Huân thì sao? Chẳng lẽ không phải anh ấy tiếp nhận vụ đó sao?”

Jack lắc đầu: “Cậu ấy có sự nhạy cảm bẩm sinh đối với các con số nên rất được tổng bộ coi trọng, vì thế hay phái cậu ấy làm những nghiệp vụ đầu tư, anh rất ngưỡng mộ cậu ấy về điểm này.”

Trần Lãng nhìn Jack bằng ánh mắt kinh ngạc, còn chưa hỏi gì, Jack đã nói: “Đây cũng là nguyên nhân khiến anh quyết định đi làm ở chỗ khác. Anh không thích làm thị trường, nên lần này đến đầu quân cho một tập đoàn đầu tư mới thành lập để có thể làm việc mà mình thích.”

Thực ra Trần Lãng không hiểu lắm, cô chỉ giả vờ gật đầu tỏ ý tán thành sau khi nghe Jack nói vậy mà thôi. Dù sao những chuyện này cũng chẳng liên quan gì nhiều đến Trần Lãng, bản thân cô cũng có những việc quan trọng cần chú ý, thời gian của Trần Lãng được sắp xếp không còn chỗ trống nữa, ngoài công việc và nghiên cứu, cô còn bắt đầu học thêm những kiến thức về việc đưa công ty tư nhân lên sàn chứng khoán, không chỉ khiêm tốn hỏi Trần Tụng về cách làm sao để nắm bắt những bảng biểu, tài liệu về tài vụ của công ty cho dễ dàng và trực quan mà còn phải chăm sóc hai tiểu tổ tông, bên cạnh đó còn phải dành thời gian thu hình ở trường đại học y, luyện tập kỹ năng khâu vết thương giải phẫu nha chu, đến giúp đỡ giáo sư Steven, quan trọng nhất là phải về nhà bà ngoại báo danh đúng lúc.

Cuộc sống của cô phong phú như vậy nhưng trong mắt bà ngoại và Liễu Sơn Chi thì quá vất vả. Bà ngoại chau mày nói với cô: “Bé à, cháu thật sự không thể khiến bà yên tâm được, mấy ngày nữa hãy đi Mỹ với ông bà.”

Bác ruột mà Trần Lãng từng nhắc đến chính là anh trai của Liễu Thanh Đề ở nước Mỹ xa xôi đã sớm thông báo sẽ đón hai ông bà sang Mỹ đón năm mới, coi như là thời gian để cả gia đình đoàn tụ, dĩ nhiên bác ruột cũng từng khẩn khoản mời Trần Lãng qua điện thoại nhưng cô làm sao dứt ra khỏi công việc được, tất nhiên đã khéo léo từ chối.

Nhưng lời bà ngoại nói làm Trần Lãng rất sợ, cô lén giật nhẹ tay áo Liễu Sơn Chi. Liễu Sơn Chi đành bước đến khuyên nhủ bà lão: “Trần Lãng không được nghỉ dài ngày, nó còn phải đến chùa Phổ Đà lễ tạ thay bố, với lại làm visa cũng không nhanh được như thế, thôi để lần sau đi ạ, lần sau có cơ hội nó nhất định phải đi. Hơn nữa, bác đi rồi còn có cháu chăm sóc con bé mà, bác cứ yên tâm.”

Trần Lãng vội vàng chạy đến ôm lấy bà, dịu giọng nói: “Đúng vậy. Bà ơi, cháu đi Phổ Đà xong còn phải tranh thủ về Bắc Kinh một chuyến nữa, lâu rồi cháu không gặp bố mẹ ở Bắc Kinh, nếu còn không về nữa bố mẹ sẽ giận cháu mất.”

Bà lão ngẫm nghĩ một lúc, bà cũng cảm thấy nếu không để Trần Lãng về Bắc Kinh thì đúng là không phải đạo. Sau khi nghĩ thông, bà nói với Liễu Sơn Chi: “Cháu hãy giúp bác chuẩn bị nhiều quà cáp một chút, để bé mang về Bắc Kinh biếu bố mẹ, đừng để họ nói chúng ta không hiểu lễ nghĩa.”

Tất nhiên Liễu Sơn Chi vui vẻ đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.