Tình Yêu Trồng Răng

Chương 104: Chương 104: Nhổ răng 7




Bao Huân kéo hành lý đi ra sân bay, cảm thấy ánh nắng trải dài khắp nơi, thời tiết thật đẹp, chẳng khác gì khí hậu bán nhiệt đới ấm áp ở HongKong. Bao Huân rất vui vì miền đất Thượng Hải đã đón anh trở về bằng thái độ nhiệt tình như vậy, rồi lại nghĩ đến chuyện cuối cùng cũng có thể được danh chính ngôn thuận “sống chung nhà” với người nào đó, vì thế suốt quãng đường, tâm trạng anh siêu tốt, môi hớn hở cong vút.

Có điều, khoảnh khắc dùng tấm thẻ đặc biệt mở cánh cửa trên sân thượng Bao Huân đã bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt, cảm giác ngọt ngào trong lòng lập tức biến mất hoàn toàn, tưởng tượng và thực tế khác biệt quá lớn làm anh như hóa đá. Rất lâu sau Bao Huân mới dám hít thở, nghĩ bụng: mình mới đi chưa được bao lâu mà chẳng lẽ khu nhà sang trọng này đã biến thành lò sát sinh rồi sao?

Không sai khi nói là lò sát sinh, sân thượng vốn thoáng đãng sạch sẽ bây giờ được phủ báo giấy, trên báo giấy là hai cái đầu heo trông rất đáng sợ, đang nhe răng trợn mắt căm hận nhìn Bao Huân, làm cho một người có bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ là Bao Huân có cảm giác buồn ói. Thế là anh hướng ánh mắt về phía tên đồ tể đang mài dao soàn soạt – Trần Lãng.

Trần Lãng đang cầm hung khí trong tay không ngờ Bao Huân lại xuất hiện trước mặt mình lúc này, nên câu mà cô thốt ra khỏi miệng là: “Sao anh lại trở về?”

Đối với Bao Huân, câu nói này hoàn toàn không có ý chào đón, nên anh chàng hơi giận: “Tôi không nên về sao? Làm ảnh hưởng đến cô chăng?”

Trần Lãng tự biết đã nói sai, bèn vội vàng chữa lời, tỏ vẻ áy náy: “Không, không, tôi làm ảnh hưởng đến anh mới đúng, tôi sẽ mang nó xuống dưới ngay.”

Tâm trạng của Bao Huân dần trở lại bình thường, anh lạnh nhạt nói: “Tôi không ngại đâu, cô cứ làm việc của cô đi.” Sau khi rà soát địa hình, để tránh phải tiếp xúc với “hiện trường hành hình” giữa sân thượng, anh bèn kéo hành lý đi bằng lối cầu thang nhỏ. Nhưng mùi thịt lợn nồng nặc vẫn bay vào mũi, Bao Huân đứng ở cửa, không nhịn được hỏi: “Trần Lãng, cô đang làm gì vậy?”

Trần Lãng ngước lên nhìn Bao Huân một cái rồi đáp: “À, tối nay tôi phải đến đại học y làm thí nghiệm về khâu nha chu, tôi sợ không tốt nên phải luyện tập một chút.”

Đến giờ Bao Huân mới hiểu ra, gật đầu: “Vậy tôi không quấy rầy nữa, cô làm tiếp đi, làm tiếp đi.”

Sau khi đưa hành lý vào nhà, Bao Huân lập tức đóng chặt cửa lại, bấy giờ mới dám thả lỏng hít một hơi thật sâu luồng không khí mới mẻ. Anh lắc đầu rồi cầm quần áo vào nhà vệ sinh bắt đầu tắm rửa, vừa làm vừa nghĩ: Trần Lãng này đúng là không phải một cây đèn cạn dầu, thỉnh thoảng lại làm người ta vui bất ngờ hoặc sợ hãi bất ngờ.

Vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy tiếng đập cửa, anh bèn vội vàng tắt nước, cẩn thận nghe ngóng rồi đáp: “Trần Lãng, tôi đang tắm, có việc gì không?”

Trần Lãng nói to: “Không có việc gì. Vậy nói sau, anh cứ tắm tiếp đi.”

Bên ngoài im lặng trở lại.

Bao Huân nhanh chóng làm sạch bản thân rồi mặc một bộ đồ thoải mái, mở cửa đi xuống dưới. Ờ, vẫn là mùi thịt lợn khó chịu đó, Bao Huân không khỏi chau mày, hạ giọng nói: “Sao thế? Vừa tìm tôi có việc gì?”

Trần Lãng đang luồn chỉ vào kim khâu đánh giá Bao Huân với bộ dạng sạch sẽ thoải mái, cảm thấy không phù hợp lắm bèn lắc đầu: “Thôi, để tôi tự làm vậy.”

Bao Huân cố kiềm chế bản thân, giận dữ nói: “Có việc gì xin nhân huynh cứ nói, đừng lằng nhằng mãi như vậy.”

Trần Lãng ưỡn thẳng lưng, nghĩ bụng: đây là tự anh chui đầu vào rọ đấy nhé, người ta đã bảo không cần rồi mà. Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt Bao Huân: “Anh có thể giúp tôi một việc không? Tôi cần người cố định giúp hai cái đầu heo này.”

Bị câu nói này đả kích, Bao Huân có một niềm xúc động muốn chạy trốn khỏi hiện trường. Anh nhanh chóng đánh giá bốn phía xung quanh bằng mắt thường, đúng là lộn xộn đến khó coi, đầu heo mới ban nãy còn hoàn chỉnh thì giờ đã bị Trần Lãng mổ xẻ ra thành từng bộ phận nhỏ. Bao Huân cố nén cơn buồn nôn, hỏi: “Đây đều là cô làm đấy hả?”

Trần Lãng gật đầu, còn thành thật giải thích: “Tôi đã nói chỉ cần phần hàm răng thôi nhưng người bán thịt lợn ở chợ không chịu bán, bắt tôi phải mua cả cái đầu. Hết cách, tôi đành mua về rồi tự lấy phần hàm răng ra thôi.”

Bao Huân cảm thấy số phận mình thật hẩm hiu, theo đuổi một cô gái thôi mà năm lần bảy lượt phải đối mặt với những hoàn cảnh không hề bình thường, đành nhẫn nại nói: “Vậy cô muốn tôi làm gì đây?”

Trần Lãng không ngờ Bao Huân lại thẳng thắn như vậy, xem ra anh chàng này tiến bộ không ít, thế là cô sai bảo Bao Huân bằng giọng điệu ngọt như dỗ trẻ con: “Anh đỡ giúp tôi phần cằm này rồi cố định lại, nếu khi tôi khâu mà bị rung lắc quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả và tốc độ khâu. Còn một việc nữa, sau khi tôi hoàn thành một kiểu khâu, anh hãy cắt chỉ giúp tôi.”

Bao Huân bất giác rùng mình một cái, xúc động muốn bỏ đi thôi thúc trong lòng anh, nhưng cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng lý trí, anh vẫn chọn ở lại, thậm chí còn quyết định nghiêm túc làm một trợ lý.

Tục ngữ nói: người trong nghề xem cách thức, người ngoài nghề chỉ biết xem náo nhiệt. Tuy Bao Huân chỉ là người thường, không hiểu được mấy thuật ngữ mà Trần Lãng lẩm bẩm trong miệng như “Khâu kiểu đệm ngang”, “Khâu kiểu đệm vuông góc”, “khâu buộc lơ lửng”… nhưng anh có thể nhận ra thủ pháp của Trần Lãng vô cùng thuần thục. Cô lần lượt dùng hơn 10 kiểu khâu, kiểu này cũng rất trơn tru, nhuần nhuyễn. Ngoài sợ hãi, Bao Huân chỉ có thể tập trung hết sức, cố làm sao cho trình độ nghiệp dư của mình có thể đến gần với trình độ chuyên nghiệp một chút.

Có điều Trần Lãng lại không hề chuyên tâm như Bao Huân tưởng tượng. Phần đuôi mắt cô để ý thấy mái tóc vẫn còn ẩm của Bao Huân đang dính lên trán anh, và cả hàng mi đen dài hạ xuống khi anh cắt chỉ, bên cạnh đó là mùi thơm tươi mát dễ chịu sau khi anh tắm xong, tất cả đều khiến Trần Lãng không thể không phân tâm. Cô thầm khinh bỉ bản thân: Không được, Trần Lãng! Mày không được đói khát như vậy, không được để vẻ bề ngoài của anh ta hấp dẫn! Sau quá trình phê bình và tự phê bình, Trần Lãng không dám nhìn Bao Huân nữa.

Sau khi kết thúc tiết mục luyện tập khâu vết thương, Bao Huân nhìn quanh bốn phía, đánh giá sân thượng bừa bộn rồi tò mò hỏi: “Mấy thứ này cô dùng xong rồi phải làm sao?”

Trần Lãng cũng rất khó nghĩ, chau mày hỏi: “Anh biết hầm thịt không?”

Bao Huân cảm thấy ý tưởng này của Trần Lãng thật đáng sợ, vội vàng chối đây đẩy: “Tôi không biết đâu.”

Trần Lãng thực sự cảm thán về trình độ kém cỏi của các “soái ca” hiện nay, tiếc nuối thở dài: “Vậy thì tiếc quá, tôi cũng không biết.”

Bao Huân trợn mắt nhìn lên trời, chẳng nói chẳng rằng.

Trần Lãng nhìn đồng hồ, thảng thốt: “Muộn thế này rồi sao, tôi phải đi ngay không muộn mất!”

Bao Huân chỉ kịp thấy Trần Lãng lao vào nhà bằng tốc độ có thể sánh với tốc độ của ánh sáng, để lại một câu trăng trối: “Bao Huân, nhờ anh xử lý hộ tôi nhé, làm thế nào cũng được.”

Đến cả cơ hội từ chối Bao Huân cũng không có, thấy bóng dáng Trần Lãng biến mất nhanh như một cơn gió, Bao Huân rất sầu não. Nhưng hai cái đầu heo không khó xử lý như trong tưởng tượng, nhân viên vệ sinh của tòa nhà vui vẻ chở chúng đi. Lúc gần đi, bà còn không ngừng liếc nhìn sân thượng, nói: “Lần sau nếu có nữa nhớ tìm bác nhé.”

Bao Huân tỏ thái độ rất thành thật: “Chắc chắn là thế rồi, cháu sẽ tìm bác khi có.”

Buổi dạy học buổi tối bằng phương pháp ghi hình của Trần Lãng diễn ra rất thuận lợi. Dĩ nhiên chuyện khiến Trần Lãng phấn khởi hơn là sau khi quay xong, giáo sư Steven vô tình tiết lộ, hội nghị trồng răng quốc tế sắp diễn ra vào cuối tháng tư ở Thượng Hải từ lâu đã mời ông tới làm một cuộc giải phẫu nha chu kết hợp với trồng răng ngay tại hiện trường, trợ lý của ông tại HongKong sắp đến ngày lâm bồn, mà dạo này việc hợp tác giữa ông với Trần Lãng lại vô cùng thuận lợi nên nếu không có gì thay đổi, ông sẽ cho Trần Lãng làm trợ lý của mình lần này.

Sau khi tạm biệt hai vị giáo sư, Trần Lãng về nhà thì đã là 9h tối, màn đêm hoàn toàn bao phủ. Đứng trên sân thượng phóng tầm mắt ra xa, bốn phía đèn đóm dày đặc như sao trời. Có lẽ tâm trạng phấn khởi khiến Trần Lãng nhìn mọi thứ đều thấy hài lòng, nơi mà buổi chiều bị mình biến thành lò sát sinh giờ đây đã trở lại như cũ, cô không khỏi thầm khen ngợi Bao Huân đúng là một người vừa đẹp trai vừa giỏi giang, tay chân nhanh nhẹn.

Vừa suy nghĩ xem có nên đích thân đến nhà chính miệng cảm ơn anh không thì đúng lúc nhìn thấy hộp đồ đạc mà Jack nhờ mình chuyển tới Bao Huân. Hay quá, một mũi tên trúng hai đích.

Trần Lãng toan bê hộp đồ lên thì nghe thấy có tiếng cộp cộp. Trần Lãng cẩn thận nghe ngóng để đoán định nơi phát ra tiếng động, cô đi đến giữa phòng khách nói vọng lên tầng trên: “Có việc gì thế?”

Hiệu quả cách âm thật sự không tốt, tiếng nói truyền từ bên trên xuống, cực kỳ rõ ràng trong đêm tối: “Rùa tai đỏ của tôi còn sống chứ?”

Trần Lãng đỡ trán, đúng là lẩm cẩm thật rồi, sao lại quên béng mất hai con rùa tai đỏ đang sống hạnh phúc trong cảnh ăn nhờ ở đậu nhà mình chứ? Trần Lãng nhìn hai con vật nhỏ đang nằm ở hai góc riêng biệt, hô lên: “Vẫn sống.”

Bên trên lại có tiếng vọng xuống: “Được, vậy cô tiếp tục nuôi đi.”

Trần Lãng dĩ nhiên không đồng ý: “Không được, anh tự nuôi đi, tôi mang lên cho anh ngay đây!”

Trần Lãng là người theo phái hành động, lập tức bê hang rùa và hộp đồ mà Jack nhờ chuyển hộ đi lên tầng trên. Bao Huân đã đứng chờ sẵn ở cửa, giật mình khi thấy Trần Lãng ôm lỉnh kỉnh một đống thứ xiêu vẹo đi lên bèn vội vàng chạy lên đỡ. Nhưng quá trình giao thoa giữa họ xảy ra vấn đề, tuy hang rùa không sao nhưng hộp đồ lại rơi xuống đất làm cho đồ vật tung tóe loạn xạ.

Bao Huân không khỏi giận dữ: “Đừng có cái gì cũng tự mình khuân vác thế chứ, cô cứ gọi một tiếng để tôi tự xuống lấy là được mà.” Nói xong, anh tự bê hang rùa đi vào nhà trước, đặt lên chiếc bàn ở giữa phòng.

Trần Lãng lập tức ngồi xổm nhặt nhạnh các thứ vào hộp rồi cũng ôm hộp đi vào nhà, đặt lên bàn. Nhưng mấy thứ đồ trong hộp cũng kỳ lạ như chính anh vậy, ví dụ như một chiếc hộp to trong đó đã thu hút sự chú ý của Trần Lãng. Chiếc hộp gỗ đó mang phong cách cổ kính và thanh thoát, tạo hình rất đặc biệt, Trần Lãng không kiềm chế được mà cầm lên nhìn hết một lượt, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Bao Huân. Bao Huân vội bước lên cướp lại chiếc hộp: “Chỉ là cái hộp đồ chơi thôi mà, có gì hay ho đâu.”

Trần Lãng hừ một tiếng. Bao Huân đúng là đồ keo kiệt, nghĩ bụng người xưa nói không sai, tuổi tâm lý của đàn ông ít hơn năm tuổi so với phụ nữ cùng tuổi, đúng lắm! Trần Lãng bĩu môi rồi cười giả tạo: “Chiều nay cảm ơn anh đã thu dọn cục diện hỗn loạn đó cho tôi. Đúng rồi, đồ đạc của anh tôi đã mang lên trả hết rồi, về đây!”

Bao Huân cũng thấy bản thân phản ứng như vậy có chút quá đáng, liền cười hai tiếng: “Giận rồi à?” Ngẫm nghĩ rồi tiếp tục vẽ rắn thêm chân: “Tôi không có ý gì khác, thật đấy, chỉ là cái hộp đồ chơi thôi mà, tôi không lừa cô đâu!”

Thực ra Trần Lãng không giận chút nào, cô liếc nhìn cái hộp, ngày càng hào hứng: “Vậy anh nói xem cái hộp này chơi thế nào?”

Bao Huân đâm lao phải theo lao, đành mân mê chiếc hộp gỗ một lúc, rồi nói với vẻ thần bí: “Truyền thuyết nói người thường không thể mở được cái hộp này đâu, chỉ người nào có duyên mới mở được, mới khám phá được bí mật bên trong.”

Trần Lãng càng hào hứng: “Thật không? Để tôi thử.”

Bao Huân lấy làm ngạc nhiên, hồi lâu sau mới miễn cưỡng đưa hộp cho cô, khẽ nói: “Vậy cô thử xem.”

Trần Lãng nhận lấy rồi cẩn thận nghiên cứu nhưng cho dù dùng cách nào cũng không thể tìm được bộ phận để mở hộp, bất giác thấy nản lòng bèn ném vào hộp đồ của Bao Huân rồi nói vẻ nghi ngờ: “Anh lừa tôi đúng không? Có lẽ cái hộp này không thể mở ra được mới là sự thật.”

Bao Huân đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tỏ vẻ tiếc nuối: “Không mở được chứng tỏ chưa đủ duyên phận, cô phải cố gắng thêm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.