Chương 2
Cái ký ức mười năm trước cứ văng vẳng theo nó từng phút, từng giây. Kể cả trong giấc mơ, đêm đêm nó mãi gọi hoài Cha... mẹ.... Lúc còn bé, nó là một đứa trẻ rất dễ thương, hồn nhiên, trong sáng. Nhưng thời gian đã đưa đứa trẻ kia thành một con người lạnh nhạt. Nó không muốn gì cả, chỉ mong một ngày nào đó cha mẹ sẽ trở, để yêu thương chăm sóc cho nó như ngày xưa.
Tuy trải qua một bất hạnh lớn của cuộc đời, nhưng thấy đời vẫn còn hạnh phúc làm sao. Thật may mắn là vẫn còn người chú họ chăm sóc và một thằng em họ quái lạ đến mức dị thường chuyên gia làm những chuyện cho tức người. Sau khi dọn đến nhà chú họ được hai năm, thì chú sang nước ngoài sống. Thời gian ở đây, Tuấn Phong cũng biết được về một số chuyện. Nghe tin đâu đó, mẹ Hoàng Tiến là một người đàn bà không giữ đạo làm vợ, trốn đi cùng người đàn ông khác, bỏ đi khi Hoàng Tiến vừa tròn một tháng tuổi.
***
Một buổi sáng nọ...
Cha mẹ ôm Tuấn Phong vào lòng, hôn và xoa đầu nó, cha mẹ dịu dàng ấm áp nói: - Con hãy ngoan ngoãn nhé, cha mẹ yêu con nhiều lắm...
Nó ôm chặt cha mẹ: - Con cũng yêu cha mẹ.
Tuấn Phong nắm chặt tay cha mẹ, ôm xiết cha mẹ nó. Ôi, cái cảm giác thật ấm áp, lâu rồi nó chưa được như vậy. Nó cứ mơ mơ màng màng rồi từ từ mở mắt ra. Thấy Hoàng Tiến đang ngồi trên giường và nó còn ôm người ta nữa. Hoàng Tiến cười đến lưu manh.
- Mày thức dậy rồi ư?
Tuấn Phong thẹn quá thành giận, đạp cậu ta ra xa. - Ai cho mày ôm tao... mày biến thái à.
Tuấn Phong khi thức dậy cũng chẳng biết, cái người mà nó ôm trong giấc mơ là Hoàng Tiến chứ không phải cha mẹ mình. Hoàng Tiến bỡn cợt:
- Mày nói gì thế? Chẳng phải mày đã ôm tao sao, tao thề tao không đụng đến mày. Lúc nãy, mày ôm chặt lắm, làm tao muốn chết ngạt. Mày muốn ôm lắm sao, hay mày ôm thêm lần nữa đi.
Hoàng Tiến nhào đến ôm Tuấn Phong, nó khó chịu lớn tiếng: - Mày điên à... mày là cái thằng biến thái hết thuốc trị.
Hoàng Tiến trêu ghẹo. - Chẳng phải mày ôm tao trước sao. Nếu biến thái thì thằng đầu tiên là mày.
Tuấn Phong cho Hoàng Tiến thêm một đạp. - Sao mày lại vào phòng tao?
- À, quên nữa... tao vào gọi mày đi học mà.
- Sao mày không nói sớm chứ.
Hoàng tiến cười một cách nham nhở. - Tại tao thấy mày đang ôm tao cao hứng quá mà, nên hi sinh cho mày lợi dụng một tí thôi.
- Cái thằng khốn khiếp, ai thèm lợi dụng mày chứ.
- Nếu không lợi dụng ôm tao chật thế làm gì, đổ hết cả mồ hôi. - Vừa nói cậu ta vừa đưa tay lên chán lau lau.
Tuấn Phong không thèm để ý, đá cửa cái rầm đi vào phòng tắm.
Hai đứa nó vừa mặc đồng phục vừa cãi nhau. Từ cái lần đầu gặp mặt năm tám tuổi, thì ngày nào tụi nó cũng cãi nhau như vậy rồi. Trong suốt thời gian sống chung mười năm, lúc nào Hoáng Tiến cũng đi theo trêu ghẹo cho Tuấn Phong chửi vào mặt, còn bị đánh nữa. Nhưng hình như nó thích bị bạo lực, nó muốn làm cho Tuấn Phong cười, nên lúc nào cũng bày ra trò cho Tuấn Phong cười, và lần nào cũng chả thấy cười mà chỉ thấy đánh. Chỉ muốn thấy nụ cười của nó thôi mà cũng không được. Nhưng cậu cũng kiên trì thật, chắc da lẫn xương bị đúc đồng hết rồi, chẳng còn cảm giác gì nữa ấy. Và trong suốt mười năm, Hoàng Tiến chẳng hiểu được gì về Tuấn Phong cả. Cậu biết cảm xúc của người kia không dễ nhận ra, dù đang tức giận hay vui vẻ thì vẫn duy nhất một khuôn mặt lạnh như băng. Nhưng điều cậu có thể hiểu là Tuấn Phong luôn muốn gánh chịu một mình những nỗi đau, chỉ cần một mình nó buồn một mình nó đau là đủ. Nó không muốn một ai xen vào chuyện của nó. Không muốn một bước chân ai xen vào cuộc đời của nó.
***
Một buổi sáng nọ...
Con đường phố sáng sớm thật tuyệt, những hạt châu sa còn động trên những chiếc lá. Ánh nắng nhẹ nhàng rạo rực ánh ban mai. Đàn chim đang đùa vui réo rít, cùng ồn ào tấp nập tiếng xe, hai đứa đến trường. Vừa đi Tuấn Phong vừa hỏi:
- Bài tập hôm qua mày làm xong chưa?
Hoàng Tiến cười. - Rồi.
Tuấn Phong ngạc nhiên. - Mày cũng biết làm bài tập nữa sao?
- Nè, đừng khi dễ tao. Mày nhìn nè, tao đẹp trai, là một nam thần tỏa sáng cả một thế hệ. Mày nghĩ sao mà tao không biết làm, chỉ là từ nhỏ đến lớn chép bài của mày quen rồi.
- Thằng chó, vậy lần này mày chép bài của tao nữa?
- Ơ, ơ... tao, tao có chép đâu. Lần này khác với mấy lần trước, lần này là tao thấy quyển bài tập ở trong cặp tao, rồi tao mới lấy viết lại chứ tao không có chép.
Tuấn Phong đá nó. - Mày ngu như bò, chép với viết có khác gì đâu. Cứ chép bài của tao như vậy thì biết khi nào mày mới học giỏi được chứ.
Hoàng Tiến đưa tay lên đầu hàng. - Tao biết, nhưng tao không thể giống như mày, tao vốn làm biếng.
- Ừ, mày làm biếng. Mày làm biếng học, lúc nào tao cũng thấy mày bận cả. Mày bận chơi game, bận tán gái ấy mà.
Hoàng Tiến nói nhỏ vào tai Tuấn Phong. - Thì, thì... tao thích chơi game, còn tán gái là chuyện khác, tại tao có nhan sắc, đẹp trai, có số đào hoa. Mày thấy bọn con gái lại gần tao, mày ghen à.
Tuấn Phong đạp chân Hoàng Tiến. - Cái thằng biến thái, tránh xa tao ra. Đừng đến gần tao nói mấy cái lời kinh tởm ấy.
Hoàng Tiến ôm chân. - Ui da, mày khùng à. Tao chỉ đùa chút thôi, chứ có ý gì đâu, mày có tật giật mình à. A... mày có bồ phải không? Bồ mày không đẹp bằng mấy con bồ tao nên mày ghen tỵ chứ gì?
- Tao ghét nhất mấy đứa con gái, tối ngày ẻo ẻo lả lả.
Hoàng Tiến thở dài. - Ngoài mặt thì mày phủ nhận vậy thôi. Để tao xem thử nhỏ nào mà xấu số dám yêu một thằng lạnh như đá, cứng như thép, kim đâm không thủng, dao cắt không đứt, đại bác bắn không chết, máy bay B52 thả bom cũng chẳng ăn nhằm. Đứa nào dám yêu mày thật sự là ngu.
Tuấn Phong nhìn Hoàng Tiến liếc sang một cái, chẳng nói chẳng rằng, tiêu soái bước đi. Dưới ánh nắng sớm nhàn nhạt xen theo bóng lưng to lớn của một thanh niên. Tim Hoàng Tiến bỗng chợt có chút gì xao động, chạy theo.
***
Suốt mời năm qua, sống bên cạnh Tuấn Phong. Hoàng Tiến luôn có một ước ao, một ngày nào đó Tuấn Phong sẽ ngọt ngào hơn với cậu. Cậu không hiểu sao bản thân mình lại muốn như thế.
Một buổi sáng đẹp trời nọ...
Có lẽ sắp đến ngày tận thế rồi, chuyện lạ có thật.
Hoàng Tiến cảm thấy rất buồn, đứng ngoài hành lang, đưa mắt nhìn về một phía chân trời xa thẩm. Tuấn Phong dịu dàng đến từ phía sau, nhỏ nhẹ nói: - Hoàng Tiến, tao vừa mua cho mày một cái áo mới nè.
Hoàng Tiến vui mừng, nhận lấy chiếc áo. - Ôi! Đẹp thật đấy.
Tuấn Phong nở lên một nụ cười thật đẹp, đẹp nhất trần gian. - Tao còn có kẹo mày thích nhất nữa nè. Há miệng ra đi.
Hoàng Tiến cảm động, há miệng ra Tuấn Phong nhẹ nhàng đưa viên kẹo vào, vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt. Ôi, thật ngọt ngào.
Hoàng Tiến tự hỏi lòng mình. Đây là mơ sao?
Đây có phải là mơ không?
Mơ...
Chính là mơ...
Không...
Không phải...
Không phải là mơ...
Hoàng Tiến giật mình tỉnh dậy, nước mắt dâng trào. - Tại sao, lại là mơ. Ước gì đây chính sự thật. Nếu có thể, thì mình ước, mình được ở trong giấc mơ này mãi mãi.
Tội cho thằng này quá. Chỉ có một giấc mơ thôi mà đủ làm cho cậu phải khóc, đủ để cho cậu đánh mất cả tâm trí. Nhưng ước mơ chỉ là mơ ước, cái hiện thực bây giờ của cậu khủng khiếp lắm.
- Thằng Tiến... mày thức dậy chưa... giờ này là sáu giờ ba mươi rồi đấy...
Tuấn Phong đập mạnh cửa. Rầm... rầm... rầm... - Thằng chó... mày chết ở trong đấy luôn đi, tao đi học trước đây.
Tuấn Phong đá chân vào cửa rồi bỏ đi. Hoàng Tiến nhanh vào phòng vệ sinh, vừa cài khuy áo, vừa mang giầy, vừa chạy theo Tuấn Phong. - Mày đợi tao với.
Cậu nắm tay Tuấn Phong lại, nói tiếp: - Sao mày đi nhanh vậy.
- Ai bảo mày thức trễ, tao đập cửa hoài, mà mày có thức đâu.
- Sao mày không vào gọi tao.
Tuấn Phong lạnh mặt liếc cậu một cái. - Mày khóa cửa trong, tao xuyên tường vào nha.
Hoàng Tiến lấy cặp trên vai Tuấn Phong. - Để tao chuộc lỗi đi.
Tuấn Phong là một con người sống bằng nội tâm, tuy bề ngoài lạnh nhạt khó gần nhưng hay dễ mềm lòng. Chỉ nghe Hoàng Tiến nịn nọt là bị mắc câu ngay. Cứ thế, dưới ánh nắng sớm, hai bờ vai cùng song song bước đi.
***
-Ngân Phong-