Chương 3
Đã trải qua thời gian rất lâu, tâm trí của Tuấn Phong vẫn ám ảnh cái nơi đám lửa hung tàn đó. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, chỉ trong một đám lửa mà cha mẹ đã chẳng còn ai. Từ đó đó nó mắc chứng sợ lửa, lửa nhỏ thì chẳng sao nhưng hơn lớn hơn một chút sẽ làm nó kinh hãi. Hình ảnh đám lửa đang đốt dần đốt mòn trong cơ thể, cứ mãi tàn phá và bùng cháy trong thâm tâm nó. Nuốt trọn cả cuộc đời nó, chẳng có khi nào, thấy lòng mình vui và hạnh phúc cả, khiến trái tim nó đau nhói. Những cái hình ảnh của cha mẹ lúc nào cũng in sâu trong đầu óc nó, những tháng ngày thật hạnh phúc, thật ngọt ngào. Đôi khi nó bỗng lặng lẽ dâng trào nước mắt mà chẳng ai hay biết đến.***Một buổi tối ấm áp...- Tuấn Phong... hôm nay là sinh nhật của một nhỏ bạn, nhỏ mời tao, mày muốn đi cùng không?
Tuấn Phong đang ngồi trên giường đọc sách, liếc sang đồng hồ. - Đã tám giờ rồi, mày đi một mình là được. Với lại tao biết bạn mày là loại người như thế nào mà.
Nó không thích bạn bè của thằng Tiến cho lắm, toàn là những lũ ăn chơi. Hoàng Tiến kéo ống tay áo sơ mi xuống, đưa mắt nhìn về Tuấn Phong. - Vậy ở nhà ngủ sớm nha. Ngủ ngon.
Hoàng Tiến bước ra ngoài đóng cửa, lưu lại phía sau mùi nước hoa dịu dàng khiến người ta mê luyến. Thấy bóng lưng của người kia biến mất sau phía cửa, Tuấn Phong gấp sách lại nằm ngủ. Dưới ánh đèn sáng lòa như ban ngày, nó đã bắt đầu bước vào giấc ngủ say.
Phía bên kia đường của một thành phố lớn, Hoàng Tiến bước chân vào một vũ trường. Bên trong ánh đèn mập mờ, những tia sáng màu sắc náo động theo tiếng nhạc. Cậu dọc theo lối hành lang bước vào một căn phòng. Theo đó, một cô gái đến ôm chặt lấy cậu.
- Anh Tiến, sao giờ anh mới tới, biết tụi em đợi anh lắm không.
Cậu cũng không nỡ chối từ cũng vươn tay ôm lại. Cô gái mang đôi cao gót lên cả tấc, nhưng chỉ đứng tới cầm cậu. Không phải vì cô quá lùn mà bởi vì Hoàng Tiến quá cao. Căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, nhiều người đang ngồi trên ghế ăn mặc hiện đại tóc nhuộm xanh đỏ hướng tới cậu cúi đầu.
- Đại ca, tới đây ngồi.
Bọn kia toàn là lũ thiếu gia con nhà giàu, có lần sinh sự đánh nhau được Hoàng Tiến giúp, nên tụi kia suốt ngày theo cậu gọi đại ca. Nắm tay cô gái, cậu bước đến ghế giữa ngồi xuống. - Bữa nay là sinh nhật của Thùy Dương, mọi người phải chơi hết mình đó.
Mắt nhìn sang cô gái tên Thùy Dương đang ngồi cạnh mình, da trắng như tuyết, dáng người xinh đẹp hòa hợp cùng chiếc váy trắng dài khiến người khác say mê không muốn rời. Đôi mắt gợi tình long lanh, đôi môi đỏ mộng ngọt ngào mỉm cười về phía Hoàng Tiến không thôi. Mọi người bắt đầu vào bữa tiệc của mình, Hoàng Tiến ngồi một bên uống cười đùa. Từ bên cạnh cô gái, mang ly rượi đến.
- Đại ca, uống với em một ly được không?
Hoàng Tiến mỉm cười, dưới ánh đèn khuôn mặt anh tuấn lộ ra hàm răng trắng, nhận lấy ly rượi. - Đương nhiên là phải uống với người đẹp rồi, bữa nay sinh nhật người đẹp, chúc người đẹp sinh nhật vui vẻ.
Thùy Dương mỉm cười, hai má hồng hồng có đôi chút ngại ngùng. - Cảm ơn đại ca.
Hoàng Tiến từ trên cao nhìn xuống, vô tình nhìn thấy một nửa phần ngực to trắng trên cổ áo lộ ra. Cậu chớp mắt ngây người vài cái, cổ họng khô khan rồi nốc cạn ly rượi. Nhìn về chiếc đồng hồ trên tay, giờ đã là mười một giờ rồi bỗng dưng nhớ đến Tuấn Phong.
Ở nhà, Tuấn Phong vừa mơ một giấc mơ quái lạ. Nó thấy mình bị chết treo trên cành khô, bỗng dưng có cả ngọn lửa từ dưới gốc cây bốc cháy, càng lúc càng lớn. Cả người nó nóng, cổ họng khô khan đến không chịu nổi, nó muốn nước. Đúng là ác mộng mà. Cả người khó chịu, khát nước. Miệng liên tục gọi Tiến, nước... nhưng gọi hoài mà chẳng thấy ai. Chắc đây là một thói quen, mỗi lúc vào giờ này là nó lại khát nước. Hoàng Tiến biết, nên đến giờ là sẽ sang lấy nước trên đầu giường cho nó. Nhưng hôm nay cứ gọi hoài mà chẳng thấy, cả người khó thở, chắc chết mất. Mơ mơ màng mà nhớ lại thằng Tiến không ở nhà, nên ngồi dậy lấy nước trên đầu giường uống một ít, vừa nằm xuống, chưa kịp chợp mắt. Bỗng dưng đèn trên trần nhà tắt, cả căn phòng đột ngột tối đi. Do mất điện. Mắc chứng sợ bóng tối, đầu óc nó ngập tràn trong nổi sợ. Ông trời thấy dọa nó như thế vẫn chưa đủ. Rồi từ phía bên cửa sổ gió lớn lạnh lẽo ùa vào. Mây đen kéo đến cả một vùng trời, bắt đầu đổ mưa to. Từng ánh sét xiên ngang cả bầu trời, mang theo âm thanh vang dội. Như con quỷ dữ đang hù dọa trái tim nó.
Vừa bước ra khỏi cửa vũ trường, đồng hồ đã chuyển sang một giờ sáng. Do hơi uống nhiều rượi cảm giác cả đầu hơi đau. Nhìn trời mưa, không biết đã bắt đầu từ khi nào mà vẫn lớn. Nhớ đến Tuấn Phong khiến cậu muốn về nhà ngay. Cầm điện thoại chưa kịp gọi taxi thì một chiếc taxi khác đã dừng lại trước mặt, Thùy Dương bước xuống chạy đến bên cạnh.
- Đại ca, em đưa anh về.
Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, gật đầu. - Được.
Cô dìu Hoàng Tiến lên xe. Chiếc xe bắt đầu chạy, nhìn phía ngoài cửa kính từng hạt mưa cứ liên tiếp động lại làm lòng có chút bất an, sao tim đau lắm. Có đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía cậu. Cái mũi cao tô vẽ lên cho đôi chân mày thanh tú hơi nhíu lại. Khuôn mặt khía cạnh khiến người khác say mê. Cô gái giở trò quyến rũ, đôi mắt khép hờ, đưa lộ cặp ngực to về phía trước, nhỏ giọng.
- Anh Tiến...
Hoàng Tiến quay sang, làm vết son môi in lên áo. - Gì, em?
Bàn tay trắng mịn nhỏ nhắn của cô gái, vòng lên cổ cậu. Hai người quá đỗi gần sát nhau, khiến cậu có thể ngửi thấy được mùi nước hoa hơi nồng đặc trưng của con gái. Giọng nói dịu dàng lại một lần nữa cất lên. - Anh Tiến... làm người yêu em nhé?
Không biết là do uống nhiều rượi hay là do bị người ôm chặt quá khiến cậu hơi khó chịu. Hai đầu tựa nhau nhìn một hồi, tự dưng người trước mắt mình lại một giây hóa thành Tuấn Phong. Đôi môi gần như chạm vào nhau thì xe dừng lại, cậu lấy lại tinh thần, kéo tay Thùy Dương ra, xuống xe. Bây giờ ngoài trời đã bắt đầu tạnh mưa, Hoàng Tiến nhìn lên hướng cửa sổ đang mở của người nào đó, mỉm cười. Bước về phía cửa xe, thấy Thùy Dương vẫn đang nhìn mình. Cậu lấy số điện thoại trong túi áo đưa cho cô, mỉm cười. - Cảm ơn đã đưa anh về, nếu em thích thì cứ gọi anh là người yêu. Liên lạc nhá.
Khuôn mặt tươi cười như hoa của cô gái, ánh mắt say mê nhìn theo bóng lưng đang pha vào bóng đen của người nào đó rồi biến mất. Cậu mở cửa vào, cả phòng khách là một màu tối sầm, bật đèn lên chân hơi lảo đảo về phòng. Tiếng bước chân cồm cộp đi ngang qua cửa phòng của ai đó rồi nhìn vào cánh cửa lạnh tanh im lặng, ánh sáng tỏa ra trong phòng khi có điện lại. Cậu đặt tay lên chốt cửa rồi chần chừ lại bỏ đi. Chân vừa đi chưa được hai bước thì trong phòng vang lên một tiếng vỡ giòn tan. Cậu vọt cửa chạy vào. Trước mắt giờ là gì đây? Bên ngoài từng cơn gió lạnh thổi vào. Toàn bộ căn phòng ẩm ướt, chiếc bình thủy tinh rơi thành từng mảnh vụn. Thật tồi tàn. Dáng ai đó bi thương co rút vào góc phòng. Không biết là đang khóc hay đang sợ mà cả người run lên. Chưa kịp biết ý chí là gì, cậu nhào đến ôm chặt lấy con người kia. Bắt chợt chua xót từ tận đáy lòng. Thân thể này sao lạnh quá, lạnh hơi cả trái tim, khuôn mặt hằng ngày. Khí trời bên ngoài vẫn lùa vào bên cửa sổ, mái tóc ướt đẫm những giọt mồ hôi, thấm tràn trên chiếc áo ngủ trắng tinh. Dù hoảng sợ nhưng trong ý chí không cho con người ta rơi nước mắt, sự kiên cường bên ngoài là một lớp bộc cho sự mềm yếu bên trong. Con người đó luôn sống trong quá khứ, một quá khứ mà cả cuộc đời không bao giờ thoát ra được. Hoàng Tiến thấy hối hận, vì đã bỏ Tuấn Phong một mình. Cậu ôm lấy người kia vùi vào sâu trong đáy lòng, nhẹ giọng.
- Tuấn Phong... không còn gì phải sợ nữa. Không có bóng tối, không có mưa, không có sấm. Chỉ có tao, không có thứ gì có thể lay chuyển được mày, đừng sợ.
Tuấn Phong không biết mình đang trải qua là mơ hay là ác mộng. Cánh tay hơi run run vòng qua ôm người kia thật chặt, như sợ buông lỏng ra là sẽ biến mất ngay. Điều nó cần ngây bây giờ nhất chính là hơi ấm của người này. Cả hai một ấm một lạnh cứ ôm nhau, bên ngoài từng chiếc lá vẫn xì xào theo cơn gió, một đêm âm u. Không biết đã trải qua bao lâu, người kia đã ngã vào lòng cậu ngủ, mái tóc đen tuyền mượt mà mang mùi hương riêng biệt. Vành mắt đỏ lên nhưng sự kiên cường đã che đi giọt nước mắt. Bế người kia lên, sao thân thể to lớn ngay lúc này lại trở nên nhẹ bỏng, nhẹ như cơn gió, tưởng chừng sẽ có thể bay đi khỏi bàn tay bất cứ lúc nào. Hai người rời đi để lại căn phòng trở nên tồi tàn ẩm ướt theo từng nên gió se lạnh, từng vết máu trên những mảnh thủy tinh vẫn còn động lại.
Cả người mang hương rượi nồng, nắm đôi bàn tay cứ từng phút từng giây lạnh lẽo. Bờ môi đỏ mộng giờ biến sắc, khuôn mặt vẫn anh tuấn đến thế. Cậu đã ngắm gương mặt tinh tế này bao năm lại càng say mê. Chân mày đậm uy nghiêm như chính con người ấy, từ chân tóc đến mũi cao, môi mỏng đỏ, đến khuôn xương hàm sắc sảo, tựa người từ trong tranh bước ra. Vén chăn đắp lên cho Tuấn Phong, nhìn đôi hàng mi dài đang nhắm chặc khiến lòng người xao động. Nếu như có thể được chăm sóc người ấy cả một đời? Tay cầm bông băng lau đi vết máu động trên đôi chân trần mềm mại. Từng vết thương như đang xé nát vào tim. Lau qua những vết thương sâu, chắc đau nên người kia hơi rút chân lại. Vết thương vừa được xử lý xong. Bắt chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Hoàng Tiến bước ra ngoài, kép cửa lại, hạ mức âm thanh nhỏ nhất để không làm phiền đến người bên trong. Màn hình điện thoại vẫn sáng, một số điện thoại lạ. Ngón tay mạnh mẽ lướt nhẹ qua trên màn hình một cái.
- A lô...
Một giọng nữ dịu dàng chuyền đến bên tai. - Anh Tiến, là em, Thùy Dương.
Cậu hơi cau mày, cất giọng khàn khàn. - Giờ chưa ngủ sao?
Bên điện thoại cười lên một tiếng. - Em nhớ anh sao mà ngủ được.
Cậu nhàm chán nhìn đồng hồ trên tay mình, mới đấy gần ba giờ sáng. Cậu tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. - Thôi, em ngủ đi. Hẹn gặp lại.
Vừa nói xong, cậu đã tắt máy. Để lại tiếng tút tút bên kia đầu dây và tiếng oán giận của ai đó. Cậu luôn là thế đấy, đối với cô nào cũng vậy, bề ngoài hay cười hay nói nhưng trong lòng rất tuyệt tình. Vừa đóng cửa phòng cậu liền nghe tiếng gọi của người kia. Bất chợt trong tim một trận xốn xao. Người nằm trên giường cứ gọi Cha mẹ... cho dù nhớ biết mấy nhưng cũng chỉ có thể gọi trong mơ. Đây không phải là lần đầu tiên mà cậu nghe được, đã nghe từ rất nhiều năm rồi. Hoàng Tiến cởi áo ra, nửa thân trần, đôi mày nhíu lại nhìn lên vết son còn động lại trên cổ áo, khó chịu vứt ngay xuống đất. Nằm vào bên cạnh Tuấn Phong, ôm người kia vào lòng. Thì thầm.
- Cha mẹ sẽ luôn ở bên mày, và tao sẽ luôn bảo vệ mày...
Mùi hương Tuấn Phong cứ nhàn nhạt quanh quẩn trong đầu cậu, thật dễ chịu. Hai thân thể nửa trần áp vào nhau, tạo nên một hơi ấm ngọt ngào. Làn da của Tuấn Phong trắng trẻo mềm mại không nên có ở con trai, nhưng săn chắc không phải của con gái. Dưới ánh đèn sáng, làn da hơi màu mật vừa thơm vừa ngọt khiến người khác muốn chạm vào, muốn cắn một cái. Hương thơm nhàn nhạt phảng phất lên tâm chí, vừa chợp mắt chưa được bao lâu, bỗng chạm vào thứ gì đó đang nóng rực. Cậu giật mình thức dậy. Sờ lên vầng trán cao cao, thoáng cái làm cậu hoảng lên, cầm nhiệt kế trên tay, sốt gần bốn mươi độ. Liền lấy viên thuốc hạ sốt cho Tuấn Phong uống, lúc này trời đã tờ mờ sáng. Đắp chăn lên cho người kia thêm một lần nữa, cơ thể đã dần hạ sốt. Tiếng ho vang lên liên tục. Tuấn Phong là một người ít bệnh nhưng hễ mỗi lần bệnh là kéo dài dằn vặt khoảng nửa tháng. Cơ thể yếu ớt co rút lại trông đáng thương vô cùng. Cậu lấy khăn ấm lau đi phần mồ hôi trên trán của Tuấn Phong, rồi nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm nên ngồi ngã lưng trần bên cạnh giường ngủ thiếp đi. Không biết đã trải qua bao lâu, khi cậu thức dậy, Tuấn Phong vẫn bất động nằm co trên giường. Cậu lấy tay sờ lên trán người kia, sao nóng quá, phát sốt nữa rồi. Hoàng Tiến cầm nhiệt kế trong tay, thở phào, bây giờ sốt nhẹ hơn, liền lấy viên thuốc cho Tuấn Phong uống. Con người kia chẳng biết gì cứ nằm co người suốt. Hoàng Tiến nhìn lên đồng hồ, giờ đã mười giờ trưa. Hôm nay muốn đi học thì cũng muộn mất, thôi nghỉ luôn. Đã trưa rồi không ăn gì nên bụng hơi đói. Nửa thân trần xuống bếp nấu tô mì ăn trước rồi nấu riêng cho Tuấn Phong nồi cháo thịt bầm. Hương cháo ngọt ngào phảng phất cả căn phòng, Tuấn Phong dường như không biết mình đã trải qua những gì. Đầu óc đau như muốn nổ tung, vừa nhíu mày thì nghe được tiếng ai đó vô cùng quen thuộc.
- Phong... mày tỉnh rồi, thấy khỏe chưa. Tỉnh thì ăn ít cháo đi.
Tuấn Phong biếng nhác, ngáp một cái nhìn người ngồi trước mặt mình. Yếu ớt hỏi: - Sao tao lại ở đây?
Hoàng Tiến đỡ Tuấn Phong ngồi dậy, lấy gối cho nó tựa lưng. - Mày phát sốt nên tao mang mày qua đây. Không có chuyện gì nữa, ăn cháo đi.
Vừa nói cậu vừa múc một muỗng thổi rồi đưa cho nó. Đầu óc vẫn còn mơ hồ, đau nhứt, mặt lạnh lùng hướng tay về chén cháo. - Để tao tự ăn.
Chắc do vừa mới hạ sốt nên cơ thể cực yếu ớt, vừa hướng người tới thì liền ngã xuống. Hoàng Tiến lấy tay đỡ nó dậy. - Tao đút cho, ngồi một mình còn không vững nữa mà đòi.
Tuấn Phong cố chấp cau mày. - Tao không phải trẻ lên ba có thể tự ăn.
Hoàng Tiến cầm muỗng cháo đưa đến miệng nó. Làm ra cái bản mặt vừa trách cứ vừa tôi nghiệp. - Tao không nói mày là trẻ lên ba nhưng tốt nhất nên để tao đút. Mày không ăn một lát nguội hết bây giờ, đây là công tao xuống bếp, mày đừng nên lãng phí vậy chứ. Mày không thấy tội tao sao?
Tuấn Phong mặt đá nhưng dễ mềm lòng mới đó đã bị con cáo dụ đi. Làm bé ngoan mà ăn hết từng muỗng cháo ngon lành thơm phưng phức của ai đó. Vậy mà cái bụng sâu xa lại còn nối giáo cho giặc cứ cồn cào.
- Tiến, tao muốn ăn nữa.
Hoàng Tiến xoay người đi, xấu xa cười không nhìn lại, đắc ý. - Mày mới bị bệnh, ăn nhiêu đó đủ rồi, ăn nhiều quá không tiêu.
Thấy bóng lưng tiêu soái của người nào đó bước đi mà trong lòng hừng hực ngập một hố lửa chỉ chờ phát hỏa, mắng. - Mày cứ đắc ý đi. Đồ tiểu nhân. Tao không đánh mày, tao là con trai của mày.
Vừa khép cửa phòng vừa xoay đầu lại, trêu người. - Vậy cứ đến đây. Lêu lêu...
Tức quá, Tuấn Phong cầm cái gối bên giường ném ngay vào bản mặt vô liêm sỉ của cậu ta. Bịch... một tiếng em gối tội nghiệp dám vào trong cánh cửa rồi rơi xuống đất. Một người thì mặt đỏ bừng tức muốn sôi máu, còn một tên thì đứng phía bên kia cánh cửa hắc hắc cười xấu xa. Tuấn Phong ăn xuông chén cháo cả người lắm tấm mồ hôi, vừa đặt chân xuống định về phòng thì thấy cái áo của ai đó nằm ình dưới đất. Nó với tay nhặt lên, chiếc áo nồng nặc mùi rượi, trên cổ còn động lại vết son. Không biết máu nhiệt huyết từ đâu liền xông lên ngay tới não. Đứng dưới bếp rửa chén vẫn đắc ý dạt dào. Không biết âm thanh từ đâu vang giòn, một trận đau rát trên lưng. Cậu nhăn mặt đến đỏ lên, vừa ngoái đầu lại thì bị một cái áo bay ngay vào mặt. Cầm cái áo nhìn về phía con người giận dữ đang biến mất khỏi cầu thang. Giờ khắc này cậu không biết lưng đau hay là lòng mình đau nữa. Biết trước là thằng kia ghét nhất vết son của bọn con gái, mỗi lần thấy son dính lên áo là đều nổi điên. Chắc cậu đang nhớ lại cái cảm giác nào đó.
Vào năm lớp mười, hai thằng càng lớn lên càng đẹp, càng có sức hấp dẫn người khác, được biết bao nhiêu cô nàng để ý. Không nhớ rõ hôm đó là như thế nào. Khi hai thằng vừa bước ra từ căn tin, bỗng dưng có một cô gái chạy đến xin số điện thoại. Hoàng Tiến cố tình trêu Tuấn Phong, đẩy nó lên phía cô gái, bất cẩn cái môi đầy son dính lên áo nó. Nhìn vết đỏ đỏ khiến cho người ta kinh tởm. Hai tay nắm chặt, mặt nổi một tầng gân xanh. Hoàng Tiến thấy có cảm giác gì đó bất an không thể nói được. Khuôn mặt đấy vẫn lạnh băng không nói lời nào, xem như cả thế giới điều yên bình chưa có gì xảy ra. Nhưng khi hai thằng vừa ra khỏi đám đông trong căn tin vào nhà vệ sinh, thì một trận bão ập tới. Không biết như thế nào, chỉ biết khi Tuấn Phong tiêu soái sửa cổ áo bước ra ngoài thì cái áo không còn vết son. Còn một tên nằm co trong nhà vệ sinh, quần áo hỗn độn, trên áo còn có dấu son. Nếu người khác không biết chắc còn tưởng, cậu vừa bị một cô nàng nào đó cưỡng bức trong nhà vệ sinh nam.
Phòng Tuấn Phong không biết đã được dọn sạch vào lúc nào, nó về nằm trên giường. Mệt mỏi, đầu óc lân đân. Nhìn về phía tấm ảnh hai đứa trẻ treo trên tường. Một thằng thì ôm chú heo thú bông cười ngây ngô, đáng yêu trong sáng đến mức che mất đi cái đen tối trong đầu. Còn một thằng, mặt lạnh băng ngồi mặc cho người ta ôm lấy, mặt nhăn bị ép buộc chụp hình. Đây là tấm hình đầu tiên hai đứa cùng chụp năm lớp bốn, vào sinh nhật của Hoàng Tiến. Còn con heo ngốc kia là do lúc cùng chú đi dạo trong cửa hàng thú bông mà mua. Nhìn ngu ngốc giống thằng Tiến biết mấy. Vùi mình trong căn phòng ấm áp, ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay. Sau một đêm mưa gió, bên ngoài trời những ánh mây hồng, từng con gió nhẹ đùa qua hàng hoa trước cổng, mùa hoa sữa ngọt ngào theo gió cuộn vào qua cửa sổ. Căn phòng chìm trong im lặng, mái tóc dài che phủ lên một phần khuôn mặt, co người tìm lấy hơi ấm trông như người đẹp tựa trong tranh. Ánh chiều tà phất qua hàng cây xao động, mang một phần bi thương. Hoàng Tiến hé cửa nhìn vào, có cảm giác say mê ngọt ngào gì đó không thể muốn rời. Giây phút lắng động nhẹ nhàng ấy để lấy đi cả một đời người. Căn phòng phảng phất một chút gì ấm áp, trên tầm hình hai đứa trẻ vẫn nhìn về một nơi nào đó thật ngọt ngào.