Tình Yêu Từ Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ Vàng

Chương 45: Chương 45




Sáng hôm sau, tin tức về sự sụp đôc của Doãn gia đang bao trùm lấy Weibo.

Thậm chí hai đoạn clip nóng còn được rao bán trên thị trường chợ đen cho những ai có nhu cầu.

Bên phía cảnh sát cũng đã xác nhận thông tin Doãn Tư Đình có dính dáng đến chất cấm và đang tiến hành niêm phong tài sản và mở rộng điều tra sang những người có liên quan.

Những người trước đây từng hợp tác với Doãn thị thì bây giờ cũng đứng ngồi không yên dưới sự càng quét của cảnh sát, vụ án này đã làm kinh động đến cảnh sát quốc tế nên bắt buộc phải làm cho ngô ra ngô, khoai ra khoai, không được mập mờ, cũng chính là đồng nghĩa với việc từ Doãn gia chính thức bị xoá sổ.

...

Ánh nắng dịu dàng của mùa thu, rọi vào căn phòng ngủ, một người phụ nữ trên giường bị ánh nắng làm phiền, lười biếng xoay người đi nơi khác.

“Trên Weibo đang rần rần về chuyện của Doãn gia, em không hóng chuyện à.”

Tần Thiên Hàn chui tọt vào trong chăn, đưa tay kéo cô ôm vào lòng. Vốn dĩ cô uống không được tốt nhưng lại bị ép uống quá nhiều nên sáng nay dậy không nổi. Sáng dậy anh phải dọn dẹp bãi chiến trường và nấu một ít cháo cho cô ăn, cũng vì phần ‘tiệc mừng’ trời đánh đêm qua mà anh mất một bữa ăn ngon, sáng nay dự tính sẽ bù lại nhưng vì có người không muốn tỉnh nên thôi.

“Không hứng thú.”

Thiên Tuệ quay sang ôm anh lại rồi nhàn nhạt trả lời. Những chuyện sáng nay cũng đã nằm trong dự tính của cô, hóng chuyện mà mình đã biết trước thì chẳng còn gì vui nên cô cũng chẳng muốn quan tâm.

“Em không tính dậy thật à?”

Anh đưa tay vuốt ve từng lọng tóc đen mềm của cô, hôn lên trán cô một cái thay cho một câu chào buổi sáng.

“Không.”

Thiên Tuệ vùi mặt vào người đàn ông bên cạnh nũng nịu, để mặc cho anh đang nghịch tóc mình. Cái giá của buổi ‘tiệc’ đêm qua chính là cơn đau đầu đang hành hạ cô.

“Anh Hikashi của em đêm qua bị tiểu Tình cưỡng hôn.”

Tần Thiên Hàn ghé sát tai cô thủ thỉ một tí.

Anh biết rằng trong mắt các cô em của Natusmi thì Hikashi là chân lí không bao giờ sai, là đấng tối cao không bao giờ được cãi, là một tín ngưỡng được tôn thờ, nên anh không tin chắc câu này không đủ sức để lôi con người lười nhác này xuống giường. Sáng nay anh đã suýt chết sặc khi nghe Vương Thịnh Quân kể lại chuyện đêm qua, tất nhiên là bao gồm cả cái hành động vô liêm sỉ của cô ba Tần gia.

Dù biết là sẽ có những con người khi say sẽ không kiềm chế được bản thân nhưng đến đó cưỡng hôn người khác vô tội vạ thì cũng hơi quá.

Mặt mũi Tần gia thế là toi.

“Anh nói cái gì cơ?”

Thiên Tuệ tròn mắt, ngước lên nhìn Tần Thiên Hàn, cô không còn tin vào tai mình nữa, Hikashi vốn cũng chẳng thuộc loại thủ thân như Liễu Hạ Huệ nhưng cũng chẳng thuộc dạng phóng túng lung tung.

Xem ra thì anh hai của cô độc thân ba mươi bảy năm ròng là do không tìm được chị dâu chứ không phải là không đưa được anh dâu về nhà.

“Nếu em không dậy thì anh sẽ không nhắc lại.”

Tần Thiên Hàn ra điều kiện với cô.

Thiên Tuệ nghe xong thì lập tức lấy chăn phủ đầu, tỏ ý không chịu. Cô vừa nhận ra một chuyện hết sức quan trọng là từ khi có anh bên cạnh, cô ngày cảng lười, ban đầu chỉ là lười ra ngoài, lười nấu ăn, bây giờ thì đến cả bước ra khỏi phòng ngủ cũng bắt anh lên tận giường kéo đi.

Tần Thiên Hàn đột nhiên bế bổng cô lên rồi đi thẳng vào phòng tắm, xả đầy nước ấm vào bồn và thả cô vào trong.

“Tự làm hay để anh giúp.”

Anh ngồi lên thành bồn tay cầm một mớ chai chai lọ lọ để nền.

“Giúp em đi.”

Thiên Tuệ chống hai tay lên thành bồn, nhướng người ngồi dậy thì thầm vào tai anh.

Tần Thiên Hàn nhất thời liếc nhìn xuống người phụ nữ bên trong bồn. Bộ váy ngủ hai bằng lụa bóng bị thấm nước ôm sát lên thân người hoàn mĩ của cô. Với đặc thù nghề nghiệp yêu cầu phải có một cơ thể đẹp thì Thiên Tuệ đã hoàn toàn đáp ứng đủ, với con mắt của đàn ông thì chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta môi khô miệng khát. Ban đầu, anh còn nghĩ rằng thân thể quyến rũ đó là do di truyền từ Natusmi nhưng thực tế thì hoàn toàn khác, các chế độ ăn uống, ngủ nghỉ, tập luyện của cô đều được tham khảo qua các chuyên gia và thực hiện một cách nghiêm ngặt để duy trì một cơ thể đẹp và thể lực tốt.

“Tần thiếu à, tôi chính xác là đang muốn quyến rũ anh đó, không lẽ đến một chút động tâm anh cũng không có sao?”

Thiên Tuệ tiếp tục hạ mình vào trong nước, tay mở bồn rửa mặt bên cạnh ra rồi bắt đầu đánh răng nhưng vẫn không quên nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân. Cũng phải thôi, thứ cô tự hào nhất về bản thân không phải là trình độ học vấn hay số tiền trong ngân hàng mà chính là một thân thể hoàn mĩ sau quá trình dài luyện tập, cũng không có gì quá lạ vì cô vốn là người yêu và rất biết tận hưởng cái đẹp.

Tần Thiên Hàn nhìn cô làm xong rồi mới cười xoà một tiếng, anh đưa tay mở nước vòi sen rồi rồi xịt lên tóc cô.

Anh cẩn thận từng chút một, không để cho nước chảy vào mặt cô, cẩn thận chăm sóc như một món bảo vật.

“Hình như em còn say.”

Thiên Tuệ ngước đầu lên nhìn anh, ánh mắt vô cùng chờ mong.

“Còn đau đầu à?”

Anh lấy một ít dầu gội rồi bắt đầu xoa xoa bóp bóp tóc cô.

“Không, do nhìn anh lại cứ ngỡ chồng nhà em.”

Cô nhe răng cười hì hì, trước giờ cô ngốc nghếch suốt ngày bị anh dỗ ngọt thôi.

“Anh không hi vọng mỗi khi say em gặp ai cũng gọi bằng chồng.”

Tần Thiên Hàn quyệt một ít bọt xà phòng lên mũi cô rồi rồi nhắc nhở.

“Em cũng không hi vọng khi nàng nào nhờ anh cũng tắm giúp họ.”

“Không, trước đây anh chỉ tắm cho Sally thôi.”

“Là ai?”

Cô co ro người lại trong bồn tắm, tỏ vẻ rất tủi thân mà ôm lấy hai chân.

“Con cún của anh.”

Tần Thiên Hàn xả sạch xà phòng trên tóc cho cô rồi thay nước sạch trong bồn

“Ý anh là em ngang hàng với con cún đó?”

Thiên Tuệ hời hợt hỏi.

“Không, em với Sally chỉ giống nhau ở một điểm: đều là cục cưng của anh.”

Tần Thiên Hàn bỏ một cục sủi vào bồn tắm.

Đôi tay thon dài lướt nhẹ từ cổ đến phần vai gầy, mang theo hai dây váy ngủ tuột đến phần bắp tay để lấp ló một phần bầu ngực trắng mịn. Anh hít thở một hơi nặng nề rồi giúp cô cởi hẳn chiếc váy ngủ ướt nhẹp sang một bên.

Làn nước trắng ngà trong bồn như một lớp voan mong manh, không những không đủ sức che đi thân thể ngọc ngà của người phụ nữ mà còn tăng thêm vẻ kiều mị quyến rũ nhưng không chút phản cảm cho người khác.

Nước bên trong chỉ vừa đến hai phần ba bồn, chỉ cần một cử động dù chỉ là nhỏ nhất cũng đủ cảnh xuân dịu dàng của người trong bồn phơi ra trước mắt nam nhân. Làn hơi nước nóng cùng mùi hương liệu thiên nhiên từ bọt sủi cứ thế quấn quýt mãi trong hơi thở anh, từng dòng máu trong cơ thể cứ thế chảy ngược.

Ước muốn duy nhất hiện tại của anh có lẽ là cùng cô hoà cùng một thể ngay bây giờ. Tần Thiên Hàn anh cũng chẳng phải là thần thánh gì mà nhìn cảnh này mà máu không sôi, tâm không động.

“Nếu anh thấy không ổn thì có thể ra ngoài, em tỉnh rồi mà.”

Thiên Tuệ tạm tha cho anh lần này, nghe hơi thở cũng đủ biết anh đang chật vật như thế nào rồi.

Sỡ dĩ anh chỉ nghĩ chứ không làm có lẽ là vì trưa nay cô có hẹn với bạn, anh cũng biết nên không muốn thuận theo bản năng.

Tần Thiên Hàn cúi xuống hôn lên gáy cô một cách thật dịu dàng. Đôi tay men theo bờ vai trượt xuống hai cánh tay rồi ghì chặt cô lại.

“Giỏi lắm, muốn hút cạn máu anh hay gì?”

Làn môi mỏng rời khỏi gáy cô và bắt đầu di chuyển ra trước cổ, lân la lên mặt rồi dừng lại rất lâu nơi đôi môi nhỏ.

Hai bàn tay theo hơi hướng bất trị mà tìm đến vuốt ve nơi không nên đến.

Anh đưa tay xả hết nước trong bồn đi, để lộ một thân thể ngọc ngà không chút che phủ của người phụ nữ.

Thiên Tuệ dựa hẳn người ra sau để mặc cho tay anh làm loạn trên người mình, một cảm giác ấm nóng đang chạy trong từng mạch máu, đưa cảm giác thăng hoa đến tận tế bào.

...

Trái ngước với khung cảnh nồng nàng trong phòng tắm của hai người kia, một góc khuất của chốn nội thành phồn hoa kia, một đám người đang sỉ vả một cô gái. Bộ váy dạ hội trắng đã lấm lem màu bùn đất, rách rưới một cách thê thảm. Đôi mắt hiện lên vài tia máu, miệng không ngừng chửi rủa.

“Các người có biết tôi là ai không hả? Đệ nhất thiên kim của Doãn gia mà các người còn dám động đến, các người chê mình sống lâu quá hay gì? Khi ba tôi được thả, ông ấy chắc chắn sẽ không tha cho các người.”

Doãn Bối Ưu gào lên trong tức giận. Đêm qua cô lê xác về được Doãn gia thì phát hiện toàn bộ tài sản của Doãn gia đều bị niêm phong và không cho ai vào. Ả gọi cho nhưng người bạn tốt của mình nhưng chỉ nhận lại được tiếng trả lời tự động máy móc. Đến cả những người đã từng là ‘bằng hữu’ của ba mẹ cô bây giờ cũng phủi bỏ trách nhiệm. Tất cả đều là do Thiên Tuệ và Tần Thiên Hàn gây ra, tất cả đều là do hai người họ gây ra, ả sẽ bắt hai kẻ đó phải trả giá, ả không thể nuốt trôi được nỗi nhục này. Doãn Bối Ưu không chịu nổi nỗi nhục nhà này, ả đứng dậy lao thẳng vào một con hẻm nhỏ nhằm tránh ânh mắt của người ngoài.

“Tôi tìm thấy cô rồi, Doãn tiểu thư.”

Một giọng nam nhân vang lên trên đỉnh đầu Doãn Bối Ưu.

“Anh muốn gì?”

Doãn Bối Ưu dùng giọng điệu sợ sệt.

Anh ta đang muốn gì? Liệu anh ta có phải người của Tần Thiên Hàn đến để giết cô trừ hậu hoạ sau này hay không? Hay chỉ là một kẻ qua đường muốn thể hiện chút lòng từ bi.

“Nếu cô hận hai chị em Thiên Tuệ-Thiên Kỳ và cả Tần gia thì nhớ lấy cái tên Tiêu-Nam-Hiên này của tôi.”

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Doãn Bối Ưu, nhìn ả rồi nở một nụ cười nho nhã, cử chỉ lịch thiệp như hào quang của vầng trăng sáng trong đêm rằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.