Tình Yêu Từ Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ Vàng

Chương 46: Chương 46




Trong phòng làm việc của Tổng tài Thiên thị, Thiên Kỳ chăm chú ngắm nghía từng con số đang hiển thị trên màn hình máy tính.

Đến ngày hôm nay, tin Doãn gia sụp đổ vẫn chưa hết nóng thì thông tin hai chị em cô là hậu duệ của Natusmi tiếp tục được tung ra, truyền thông mạng bị một phen choáng váng.

Những người trước đây nói Thiên Tuệ là ‘đũa mốc đòi mâm son’ thì bây giờ lại quay sang nói ‘gió tầng nào đi với mây tầng nấy’ rồi lại nói Thiên gia ‘mèo mù vớ cá rán’ khiến cô không khỏi buồn cười.

Cũng nhờ tin sớm này mà trong một buổi sáng nay, giá cổ phiếu Thiên thị thăng hạng đáng kể, tâm tư của cô vẫn thoải mái ra mặt.

Những người trước kia đòi huỷ hợp tác thì bây giờ lại muốn tiếp tục.

Đó chính là quyền lợi khi chúng ta có tiền.

Thiên Kỳ bất chợt dừng lại ở một xấp tài liệu, là hợp đồng hợp tác giữa Thiên thị và Tiêu thị.

Tiêu thị trước giờ làm ăn rất kín tiếng, thậm chí đến cả Tổng tài Tiêu thị tên là gì? Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Mặt mũi như thế nào? Cũng rất ít người được biết nhưng cô lại nằm trong số những người may mắn ấy.

Nổi tiếng bằng những pha đánh úp tập đoàn khác trên thương trường nhưng bây giờ lại chủ động muốn hợp tác với bên Thiên thị.

Nghĩ sao cũng thấy không ổn, nhưng muốn biết được không ổn ở chỗ nào thì phải thử mới biết.

Thiên Kỳ đưa tay kí phê duyệt rồi đưa cho thư kí bên cạnh.

Cô đã đặt bút kí vào rồi thì bên kia sẽ sắp xếp một buổi đàm phán giữa hai bên.

Liệu rằng đến lúc đó, người xuất hiện là Tiêu Nam Hiên hay chỉ là một vị thư kí tổng tài.

...

“Thiên tổng, mời đi lối này.”

Một cô gái đưa tay làm động tác mời.

Thiên Kỳ không ngờ rằng bên phía Tiêu thị có thể xử lí một cách nhanh gọn như thế, sáng nay cô kí phê duyệt chiều nay lập tức xếp lịch đàm phán, địa điểm lại chính là Tiêu thị.

Lần này cô không thể không cẩn trọng với một con sói đầu đàn, nổi danh cuồng sát như Tiêu Nam Hiên được.

Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, nội thất bên trong đa phần được làm từ gỗ cao cấp, tạo cho người bước vào một cảm giác rất quyền uy.

“Tôi rất hân hạnh khi được chào đón Thiên tổng đến với Tiêu thị này.”

Người đàn ông đang nhìn về thành phố qua cửa sổ sát sàn thì nghe tiếng mở cửa liền quay lưng lại rồi mời cô ngồi

“Phải nói là Thiên thị chúng tôi rất may mắn khi được Tiêu tổng đây đề nghị hợp tác.”

Thiên Kỳ theo lẽ đương nhiên cũng mời Tiêu Nam Hiên rồi mới ngồi xuống.

Suy cho cùng thì Thiên thị cũng chỉ là một tập đoàn tài chính tầm trung, so với Tiêu thị thì chỉ là ruồi muỗi nhỏ bé. Huống chi người đang đứng trước mắt cô là Tiêu Nam Hiên-tổng tài Tiêu thị, là kẻ đứng đằng sau nhưng vụ úp sọt nhau trên thương trường, trong một đêm có thể cho một tập đoàn tầm trung bay màu.

“Thành thật xin lỗi vì bắt Thiên tổng phải đến tận đây để đàm phán mà không thể đón tiếp tử tế.”

Tiêu Nam Hiên nho nhã nở một nụ cười, tỏ vẻ rất có lỗi vì để cô đến Tiêu thị rồi rót cho cô một nước lọc.

“Chúng ta nên bắt đầu, mới phía các anh trình bày trước.”

Thiên Kỳ nhanh chóng vào chủ đề chính, nơi này là Tiêu thị vốn không phải là Thiên thị của cô nên đánh càng nhanh càng tốt, để lâu sẽ càng nguy hiểm, người đàn ông như Tiêu Nam Hiên tuyệt đối không được dây vào.

Tiêu Nam Hiên nhìn cô thư kí của mình rồi gật đầu, ý muốn cô ấy bắt đầu trình bày.

Suốt mười lăm phút trình bày, Thiên Kỳ vẫn luôn bị ám ảnh bởi nước đi này của Tiêu Nam Hiên. Cô có linh cảm rằng, thứ anh ta muốn nhắm đến không đơn thuần là cô mà có cả Thiên Tuệ. Rốt cục, anh ta đang ủ âm mưu gì?

Buổi đàm phán kết thúc khá ổn, ngoài những mục trên hợp đồng, hai người cũng chẳng nói thêm điều gì. Anh ta cũng không cho cô cơ hội để biết thêm về kế hoạch của mình, khi cô cố tình hỏi, anh ta cũng trả lời một cách rất thông minh, không hề cho cô chút dự tính nào.

“Buổi đàm phán đến đây kết thúc, hân hạnh được hợp tác với quý tập đoàn.”

Thiên Kỳ chủ động đứng dậy bắt tay với anh ta.

“Hợp tác đồng thời phải dựa trên sự tin tưởng, có vẻ như Thiên tổng rất cảnh giác với bên chúng tôi.”

Tiêu Nam Hiên không hề có ý định bắt tay với cô, anh ta vẫn ngồi chéo chân trên ghế, ung dung nhìn cô.

“Đúng ra thì những thứ như thế này có lẽ Tiêu tổng sẽ là người hiểu rõ nhất chứ, hợp tác dựa trên lợi nhuận nhận được và hiển nhiên tôi sẽ phải cảnh giác với những món lợi từ trên trời rơi xuống.”

Thiên Kỳ nhàn nhã hớp một ít nước rồi nói.

“Thiên tổng quả nhiên là người làm ăn, rất thẳng thắn.”

Tiêu Nam Hiên vỗ tay thầm khen trong lòng, ánh mắt rất thoải mái nhìn người đối diện. Anh cũng đã từng gặp qua và tiếp xúc qua với Thiên Tuệ, so với cô chị mình, Thiên Kỳ mang đậm khí khái của một nam nhân hơn. Thiên Tuệ là người nghiêng về tình cảm, thức thời nhiều hơn nên không bằng Thiên Kỳ trong những mảng cần nhìn xa như thế này. Thiên gia rất biết chọn lựa khi đưa Thiên Kỳ lên làm tổng tài cho Thiên thị.

“Tiêu tổng muốn gì cứ nói thẳng, nếu được chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết.”

Thiên Kỳ vẫn bình tĩnh nói chuyện, đối với những con sói như thế này cô cần phải thật bình tĩnh, cô càng lộ vẻ hoảng sợ, đôi phương càng hứng thú.

“Tôi muốn ‘Mặt Trăng’ đang ở bên cạnh cô.”

Tiêu Nam Hiên dùng giọng bỡn cợt để nói chuyện với cô, ánh mắt rất thích thú nhìn vào người phụ nữ đối diện.

Khí chất từ người cô toả ra có một thứ gì đó rất ‘nam nhân’ chứ không thuộc tuýp quyến rũ hay mong manh thường thấy. Đàn ông nhìn vào sẽ có cảm giác muốn thuần hoá, phụ nữ tiếp xúc sẽ cảm thấy sùng bái.

“Xin lỗi, lời đề nghị này Thiên Kỳ tôi đây không thể đáp ứng.”

Thiên Kỳ thẳng thừng nói không với yêu cầu của Tiêu Nam Hiên rồi lập tức đứng dậy và rời khỏi phòng.

Cô hiểu từ ‘Mặt Trăng’ ở đây hắn nhắc đến chính là Selina, làm sao hắn lại muốn nhằm vào một người ngoài lề như thế, nếu như người ban đầu hắn nhắm đến là Selina thì đúng ra hắn phải ra tay với cô ấy ngay lúc gia đình Walker phá sản rồi chứ không phải đợi đến bây giờ.

Không lẽ, Selina cũng chỉ là một con tốt trên bàn cờ mà hắn sắp xếp thôi sao, vậy thì con vua trên bàn ở số phận đó sẽ là ai?

...

Tiêu Nam Hiên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Thiên Kỳ bị cánh cửa che khuất, nụ cười trên môi phút chốc đã đông cứng lại, không còn dáng vẻ hoà nhã như lúc đầu nữa mà thay vào đó là một dáng vẻ âm trầm, lãnh đạm, một tay đang vân vê điếu xì gà.

“Sao lại là Thiên Kỳ.”

Một cô gái bước ra từ phòng nghỉ, trên thân là một bộ váy trắng tinh dài đến đầu rồi, nhìn rất tinh tế chuẩn mực.

“Doãn Bối Ưu, cô có từng yêu Tần Thiên Hàn hay không?.”

Tiêu Nam Hiên mồi điếu xì gà trên tay rồi đưa lên miệng. Làn khói mong manh vấn vít bên cạnh người đàn ông với nụ cười của yêu mị, ánh mắt có vẻ không vui nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện.

“Tất nhiên là không.”

Doãn Bối Ưu khoanh tay nhìn Tiêu Nam Hiên không chút do dự mà trả lời.

Đối với cô ta, hôn sự của hai bên chỉ là cần câu để tóm gọn một con cá lớn như Tần Thiên Hàn. Dù không yêu thương gì nhưng cô ta vẫn phải thừa nhận rằng anh rất giỏi, từng đường đi nước bước đều được tính toán một cách kĩ càng, khả năng rủi ro không quá một phần trăm. Nếu như Tần Thiên Hàn kết hôn với cô ta thì vị thế của Doãn thị trên thương trường sẽ được nhân lên gấp bội, cũng chính vì thế nên Doãn Tư Đình mới muốn con gái mình lấy Tần Thiên Hàn bất chấp cả việc nói cô ta là con của Keiko Natusmi, Doãn Bối Ưu cũng là nhất thời bị khối tài sản khổng lồ của Tần gia làm cho mờ mắt tưởng rằng mình có tình với Tần Thiên Hàn.

Bây giờ anh và Thiên Tuệ hại Doãn Bối Ưu ra nông nổi như thế này thì cô ta cũng không thèm quan tâm đến khối tài sản kia nữa, thứ cô ta muốn chỉ là trả thù, làm sao để trả thù.

“Thế thì tốt, tôi không muốn hợp tác với một người mà trong lòng lại có đối thủ đâu.”

Tiêu Nam Hiên tỏ vẻ rất hài lòng với thái độ của Doãn Bối Ưu, dù sao thì làm việc cùng một kẻ yêu đối thủ cũng là một trò chơi rất mạo hiểm.

“Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Doãn Bối Ưu bước đến ngồi trước mặt Tiêu Nam Hiên giọng điệu như ra lệnh. Ban đầu cô ta còn nghĩ Tiêu Nam Hiên sẽ ra tay với Thiên Tuệ trước vì cô là cầu nối giữa Thiên gia và Tần gia. Mặc dù không biết quan hệ giữa Tiêu Nam Hiên và Tần gia là như thế nào nhưng cô ta chỉ cần biết ‘kẻ thù của kẻ thù là bạn’ cô ta không thể không lợi dụng cơ hội trời ban này được.

“Thiên Tuệ là tim, Thiên Kỳ là não, một phát súng bắn vào tim thì nạn nhân sẽ không chết ngay lập tức nhưng đối với não thì khác.”

Tiêu Nam Hiên dụi tắt điếu xì gà trong tay rồi nở một nụ cười gian trá.

“Cô chuẩn bị ‘chơi đùa’ với người đó một chút đi.”

Tiêu Nam Hiên cầm một chiếc phi tiêu nhắm thẳng đến tấm bia sau lưng Doãn Bối Ưu mà phóng. Chiếc phi tiêu ghim mạnh vài tấm bia, trúng ngay tấm hình được gắn sẵn.

Đó là tấm hình của một cô gái mặc áo blouse trắng, miệng nở một nụ cười rất hiền hoà, ánh mắt dịu dàng như nắng sớm mai.

“Tại sao nữa?”

Tên Tiêu Nam Hiên nay quả thật làm cho cô thực sự đau đầu, sao lại chĩa vào người đó chứ?

“Hai nhà mối quan hệ của Tần Thiên Hàn và hai chị em Thiên gia rất rộng, chủ yếu và thường xuyên qua lại nhất là bốn nhà: Từ, Lôi, Vương, Bạch.”

Tiêu Nam Hiên lười biếng chỉ giải thích nhiêu đó, Doãn Bối Ưu còn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn thì hắn cũng không dám đem hết kế hoạch của mình để nói với ả.

Doãn Bối Ưu nghe xong thì đầu óc cứ như có đàn ong bên trong, suốt ngày vo ve vo ve đau hết cả đầu, cô ta chẳng hiểu Tiêu Nam Hiên đang nhắc đến vấn đề gì cả, nhưng cô ta cũng không bận tâm cho lắm vì dù sao cô ta và anh ta cũng là người cùng hội cùng thuyền cũng nên tin anh ta một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.