Tình Yêu Từ Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ Vàng

Chương 47: Chương 47




Một buổi tối trời thu se lạnh trong thành phố K, trên con đường vắng người qua lại, hai chiếc xe với giá trên trời đang đỗ trước một căn nhà lớn.

Được xây trên một khu đất rộng nằm xa trung tâm thành phố, đây chính là nhà lớn của Thiên gia hay còn được người ta gọi là Thiên Viện. Khác với nhà lớn của các gia đình thượng lưu khác, Thiên Viện mang đến cho người ta một cảm giác như đây là một nơi để trở về sum họp, cách trang trí bên ngoài cũng không quá cầu kì, chỉ là một chiếc cổng phủ đầy dây leo và một vườn hoa nhỏ trong sân.

Thiên Tuệ đưa tay ấn chuông cửa. Thực ra cô và Thiên Kỳ luôn có chìa khoá để trong bất cứ khi nào nhưng lần này hai người lại không muốn làm như thế.

Sáng nay, Hikashi đã đại diện cho gia tộc công bố thân phận của hai chị em Thiên Tuệ và Thiên Kỳ, tất nhiên rằng đến bây giờ thì Thiên Thanh Lữ và Hà Nguyệt Vân cũng đã biết thông tin này.

Trước đây Thiên Tuệ và Thiên Kỳ đã cố ý đứng trước Thiên Viện này ba tiếng đồng hồ dưới thời tiết lạnh lẽo của mùa đông Trung Quốc để người trong Thiên gia phát hiện ra.

Cô biết Thiên lão gia và Thiên phu nhân không thể có con nên đã liều mạng đến đây giả vờ bị bỏ rơi và mất trí để được nhận nuôi.

Đúng như hai cô nghĩ, hai người họ không những nhận nuôi mà còn rất yêu thương hai người, từng ngày chăm sóc, nuôi dưỡng, giáo dục hai người từ hai đứa trẻ bốn tuổi thành hai người phụ nữ hai lăm tuổi như hiện tại. Cô thực sự sợ sau khi họ biết được thân phận thật của cô sẽ cảm thấy bản thân mình bị lừa và là công cụ trả thù trong suốt hai mươi mốt năm qua mà bỏ rơi hai chị em cô một lần nữa.

Vài ngày trước Thiên Tuệ đã gọi cho Hà Nguyệt Vân và báo rằng hôm nay mình cùng Tần Thiên Hàn, Thiên Kỳ và Selina về ăn tối. Cô hi vọng là họ còn nhớ.

“Mời mọi người vào trong, lão gia và phu nhân đang đợi.”

Người quản gia nghe tiếng chuông liền bước ra mở cửa cũng không quên chào một tiếng.

Bốn người lần lượt bước vào trong, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, bên trong là Thiên Thanh Lữ và Hà Nguyệt Vân đã ngồi đợi sẵn.

Không khí bây giờ có chút ái ngại, chuyện này không dễ để nhắc đến nhưng cũng không thể không giải quyết rõ ràng.

Cả bốn người rón rén bước đến ngồi trên ghế.

“Hai đứa không hề mất trí.”

Thiên Thanh Lữ cầm tách trà lên hớp nhẹ một ít rồi bắt đầu câu chuyện.

Trên đôi mắt ông vẫn có sự kiên quyết và tinh anh của một thương nhân chinh chiến trên thương trường nhiều năm, tuy đã nhượng lại tập đoàn cho Thiên Kỳ tiếp quả từ lâu nhưng mọi đường đi nước bước của Thiên thị ông đều tường tận tất cả, thậm chí đến việc giám đốc đục két mất bao nhiêu ông cũng nắm rõ.

“Dạ vâng.”

Thiên Kỳ không do dự mà trả lời, đối với cô thì chuyện này trước sau gì họ cũng biết nên tốt hơn hết là phải khai thật và thái độ thật thành khẩn.

“Hai đứa ngất trước Thiên Viện năm đó cũng là giả.”

Hà Nguyệt Vân lên tiếng hỏi. Qua quá trình Thiên Tuệ và Thiên Kỳ được dạy tại Thiên gia thì mọi người đều nhận thấy rằng hai cô có khả năng phân tích và xử lý mọi chuyện rất sắc bén, dù biết là rất thông minh nhưng bà vẫn không thể ngờ được hai đứa trẻ bốn tuổi năm đó có thể suy nghĩ và tính toán đến như thế.

“Dạ vâng.”

Thiên Tuệ ngồi bên cạnh Tần Thên Hàn siết chặt hai bàn tay lại để dấu đi nỗi sợ hãi bên trong đang chuẩn bị nuốt chửng mình.

“Hai đứa tính như thế nào? Đến đây là để thông báo chuẩn bị về Nhật hay sao?”

Thiên Thanh Lữ nhìn sang Thiên Tuệ mà hỏi.

Đứa con gái nuôi này của ông vốn đã bốc đồng từ nhỏ, thích làm theo ý mình, tính tình hướng ngoại nên đã không ít lần làm hai người đau đầu.

Nếu bây giờ mà để hai cô về Nhật thì hai người không nỡ, mặc dù biết rằng bên đó hai cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn nhưng dù gì cũng là hai mươi hai năm ròng rã, hai người tuy không chứng kiến cảnh hai cô sinh ra nhưng luôn theo từng bước chân trưởng thành của cả hai, dù là con nuôi nhưng vẫn sợ một ngày chúng rời xa mình.

“Dạ không, tụi con vẫn sẽ ở lại Trung Quốc này, Natusmi cũng đã thành lập chi nhánh ở đây rồi, tụi con cũng không nhất thiết phải về bên đó.”

Thiên Tuệ dè dặt trả lời. Dù sao thì Natusmi tại Trung Quốc cũng đang hợp tác cũng Tần thị và ngỏ ý làm ăn bám rễ lâu dài nên cô có thể tự tin rằng mình có thể định cư lâu dài.

“Thôi được rồi, mấy đứa cũng về rồi thì vào ăn một bữa.”

Hà Nguyệt Vân đã nhìn thấu sự sợ hãi của Thiên Tuệ mà lên tiếng giải vây.

Thiên Thanh Lữ không nói gì mà đứng lên đi thẳng về phía phòng ăn. Hà Nguyệt Vân cũng mọi người cũng theo sau.

“Tuệ nhi, con đang nghiêm túc?”

Thiên Thanh Lữ ngồi xuống bàn ăn rồi đặt ánh mắt của mình lên Tần Thiên Hàn.

Nếu là người quan tâm đến tình hình kinh tế thì chắc chắn đã từng ít nhất một lần nghe qua cái tên Tần Thiên Hàn này, một người chỉ vừa hai mươi tám tuổi đã được người ta ví von như có sức mạnh xoay chuyển càn khôn. Ông đã ít nhiều biết được một chút về anh, con gái lớn của ông bị dính vào scandal sự nghiệp bị đóng băng nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tay người đàn ông này.

Ông thừa biết Thiên Tuệ cái gì cũng có nhưng chỉ thiếu mỗi một người bên cạnh.

Tần Thiên Hàn cũng đã hai mươi tám tuổi cũng được xem như đã trưởng thành.

Con gái ông cũng quá tuổi hai lăm, không còn thời gian cho mấy mối tình gà bông chớm nở nữa.

Ông thực sự muốn cô có thể tìm được một người bên cạnh mình đến suốt nhưng năm tháng tươi đẹp còn lại.

“Ba xem, con dắt về ra mắt luôn rồi mà ba còn nghĩ con nhắm mắt quơ đại.”

Thiên Tuệ thả lỏng hơn một chút, nắm lấy tay anh rồi nhìn ba mình cười cười và nói.

“Tần thiếu, cậu không cần mang sính lễ đến dạm ngõ hay hỏi cưới đâu, cứ mang con bé đi là được rồi.”

Hà Nguyệt Vân ngồi cạnh chồng cười rồi nói.

Nhìn vao đâu cũng thấy Tần Thiên Hàn không còn chỗ để trách, ngoại hình nổi bật, gia thế hiển hách, tính tình ôn nhu, tài năng có thừa thì việc gì phải đắn đó lựa chọn.

“Mẹ làm thế thì con có cảm giác như mình bị bán đi đó.”

Thiên Tuệ nghe xong lập tức tỏ ra có chút giận dỗi.

Dù không phải là thiên kim tiểu thư trong tứ trụ kinh tế oanh oanh liệt liệt kia, nhưng ít nhất cô cũng là con nhà gia giáo cũng cần có vị trí xứng đáng chứ không phải cứ ném lên giường ngủ một đêm là thành vợ.

“Chị nghĩ chị có giá quá cơ, nếu như em là mẹ thì đã tặng chị cho người ta luôn chứ bán buôn được gì.”

Thiên Kỳ ngồi bên cạnh nãy giờ chăm chú cắt thịt cho Selina bây giờ mới chịu lên tiếng.

Nói vậy thôi chứ cô chị vàng bạc của cô có cả đám người theo đuổi, trước đây cô thường xuyên nhận được hoa, quà hoặc thậm chí là tiền đến tận văn phòng từ vài người đàn ông lạ mặt vì nhận nhầm là Thiên Tuệ.

Dạo gần đây tâm tình của Thiên Kỳ cũng khá hơn rất nhiều khi Selina cũng chịu nói chuyện lại với mọi người, tuy không còn hoạt bát lanh lợi như trước nữa, nhưng sau tất cả cô bé cũng cần có thử thách để trưởng thành hơn, chỉ có điều thử thách này quá khắc nghiệt với cô giá bé bỏng này.

“Anh thấy thế nào?”

Thiên Tuệ chẳng thèm nhìn lấy cô em vừa đổ lên đầu mình một gáo nước lạnh mà quy sang nhìn Tần Thiên Hàn với ánh mắt mong chờ.

“Như thế cũng tốt mà, nhanh, gọn, lẹ, không phải em thích đốt cháy giai đoạn sao?”

Tần Thiên Hàn vô tư dập tắt cái ánh mắt cầu mong của Thiên Tuệ.

“Ba à, con đau lòng chết mất.”

Thiên Tuệ hết đường chạy trốn đành tìm đến ba mình để cầu cứu.

“Không phải con dắt về rồi sao, báo với ba mẹ một tiếng là được rồi, ba mẹ bây giờ cũng hiện đại lắm, không cần gì nhiều nên nếu Tần thiếu đây có nhã hứng thì cứ bắt nó về nhà nuôi là được, Thiên gia chúng tôi không có ý kiến.”

Bữa ăn cứ thế diễn ra trong tiếng cười đừa rôm rả, đã rất lâu rồi hai người mới quay lại Thiên Viện, cũng dùng bữa với Thiên Thanh Lữ và Hà Nguyệt Vân. Đêm nay còn có thêm sự xuất hiện của Selina và Tần Thiên Hàn cũng chẳng làm cho không khí xa cách hơn chút nào mà ngược lại còn cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.

Giá như không khí êm đềm này mãi như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.