Một ngày mới lại bắt đầu , cô thức dậy mặc cái áo sơ mi trắng dài tay rồi chiếc váy đen bồng bềnh kết hợp với mái tóc trông cô không khác gì một cô gái mới 18 . Cô đi xuống thì đã nhìn thấy anh ở phòng ăn . Anh nhìn thấy cô xuống thì khẽ đẩy cái ghế ngồi bên cạnh như bảo cô ngồi xuống . Cô đi đến ngồi xuống như ý anh . Mẹ anh hỏi cô :
Con ngủ có ngon không?
Cô nở một nụ cười nói :
Con ngủ rất ngon . Còn mẹ ?
Mẹ anh đưa cốc sữa cho cô rềi nói :
Mẹ cũng ngủ rất ngon .
Tâm tâm nhìn cô nói :
Chị dạo này đi làm có mấy hôm thôi mà đã quên em rồi .
Cô nói :
Làm sao chị quên được . Mấy hôm nữa chị em mình đi chơi . Được chưa ?
Tâm tâm vui vẻ gật đầu .
Cô ko nói gì thêm tiếp tục tiếp tục chú ý đến bữa sáng của mình . Cô nhìn bữa sáng của mình rồi thở dài . Cô đưa vào miệng mình miếng trứng rồi uống một ít sữa . Lúc cô định đứng dậy thì ba mẹ anh cũng chú ý đến hôm nay cô có vẻ gì khác lạ nên ba anh nhanh miệng hỏi :
Con gái à , sao hôm nay con ăn ít thế ?
Cô cố nở nụ cười nói :
Con lo rồi ba , ba mẹ ăn đi .
Anh thấy cô thế thì có ý muốn kéo cô xuống nhưng cô biết ý định của anh nên vội đi lên cầu thang mang cái cặp của mình xuống . Anh cũng đứng dậy . Mở cửa đi ra ngoài ba người vệ sĩ lại chào :
Chào Vương tổng , vương tiểu thư .
Cô vui vẻ hỏi lại :
Mấy anh dậy sớm thế ?
3 người vệ sĩ ko biết có nên trả lời hauơy ko . Vì nếu trả lời thì ko biết trả lời thế nào nhưng mà ko trả lời thì lại thấy lễ . May sao Kiệt dương như vị cứu tính chạy đến hỏi :
Tiểu vân em gái , em ngủ ngon chứ ?
Cô ko biết tại sao hôm nay lại có cảm giác mệt thì mọi người lại nói nhiều đến thế nhưng cô cũng cố gắng đáp lại :
Em ngủ ngon lắm . Kiệt dương nhận ra hôm nay cô khác lạ nên ko hỏi gì thêm bhưng quay sang nói với anh :
Có người làm phiền cậu rồi .
Vừa nói xong thì Kim thư từ cổng chạy như bay vào ôm chặt lấy anh khóc lóc thảm thương. Tiếng khóc như tiễng gào thét khiến ba mẹ anh và tâm tâm cũng có mặt ở ngoài . Mẹ anh chạy đến giằng tay Kim thư ra , quát cô :
Buông tay ra ngay .
Nhưng Kim thư trơ trẽn ko buông . Mẹ anh tức quay sang nói với chồng mình :
Ông xem đi .
Ba anh nghiêm giọng nói :
Tuấn .
Anh cũng đang khóơ xử bỏ kim thư ra nhưng cô ta như đỉa cứ bám lấy anh . Kiệt dương cũng giúp một tay nhưng anh cũng ko muốn động vào cô gái mang tên Kim thư kia . Kiệt dương nhìn cô .
Tâm tâm nói với cô :
Chị à , chị bình tĩnh nha .
Cô nhìn cảnh tượng trước mắt rồi quay sang kéo tay Kiệt dương về chiếc xe ôtô đang đợi . Mở cửa cho Dương ngồi xuống rồi nói :
Muộn giờ làm em rồi . Anh đưa em đi làm nhanh .
Nói xong cô đang định mở cửa ngồi vào ghế lại phụ thì lại có tiếng nói . Đó là của kim thư cô ta nõi to như muốn cô nghe thấy :
Tại sao anh lại làm thế với em cơ chứ . Anh đã có được em rồi mà .
Cô nghe xong thì nở một nụ cười buồn bã nhìn anh rồi ngồi vào xe ép Dương phải chạy .
Tuấn mất bình tĩnh xô cô ta ra . Mẹ anh nhanh tay đỡ lấy cô ta rìô cho cô ta một bạt tai . Cô ngồi trong xe thì tai cứ ù ù vọng ra tiếng nói của cô Kim thư kia :
Anh đã có đợc em rồi mà .
Anh đã có được em rồi mà.
Cô nhất thời mất bình tĩnh bịt tai vào