Thấy cô bịt tai thì Kiệt dương đưa tay lên chạm vào tay cô nhưng khẽ giật mình dừng xe lại hỏi :
Em có sao ko vậy ? Người em nóng lắm . Em ốm à ?
Cô ko trả lời câu hỏi anh mà nói :
Anh đưa em đến công ti nhanh lên .
Kiệt dương tiếp tục lái xe nhưng vẫn liếc cô rồi nói :
Em ko ổn thì về nhà ngay .
Cô cố nở nụ cười nhưng gương mặt cô thì thật xanh xao :
Em ổn .
Kiệt dương nói tiếp :
Hôm nay là sinh nhật Kim thư , cô ta đã từng giúp cho chồng em một số việc khá là quan trọng nên anh ấy mới nhượng bộ cho cô ta chứ ko có thứ tình cảm gì đâu.
Cô nhìn ra ngoài cửa , sắp đến công ti rôìcô nói với anh :
Anh ko cần phải nói hộ anh ấy .
Kiệt sương thấy cô có vẻ mệt mỏi ko muốn nghe thì anh cũng chẳng tốn công tốn sức nói nhiều , chuyện vợ chồng cô cứ để tự hai người giải quyết . Nhanh sau đó thì đến công ti cô , cô tự mở xuống xe . Kiệt dương cũng theo ra , trước khi cô vào công ti anh kéo tay cô lại nói :
Em thâýy mới thì phải về ngay và mọi chuyện thì cứ từ từ em và chồng em nói chuyện với nhau .
Cô quay sang nói với anh :
Em biết rồi . Anh đi đi
Anh vẫn ko yên tâm mà nói tiếp :
Nếu còn gọi anh là anh thì phải nghe lời đó .
Cô gật đầu rồi nhẹ nhàng đi vào công ti.
Cô lên tới bàn làm việc của mình thì thảo nhìn thấy sắc mắc cô ko ổn đã lên tiếng hỏi han:
Cậu ôm hay sao mà sắc mặt nhợt nhạt thế m
Cô cố gắng mở máy tính của mình lên nói :
Không biết nữa .
Lúc này , Phong cầm 3 cốc cà phê hộp đi đến bàn làm việc định đưa cho cô thì nhìn thấy sắc mặt cê như vậy thì hỏi luôn câu tưng tự thảo . Cô thở ra một tiếng . Thảo thấy thế trả lời thay cô :
Cậu ấy hơi mệt .
Phong lắc đầu nói :
Như này ko đơn giản là mệt mà có thể em ốm nặng rồi đấy .
Thảo đồng tình với Phong nhìn về phía nó nói :
Người cậu ắy nóng , em nghĩ cậu ắy sốt rềi .
Phong đưa cafe cho thảo rềi nói :
Thảo uống đi anh ta ngoài mua cho Tiểu vân cái này .
Thảo gật đầu rồi nói :
Anh mua hộ em cái hạ sốt nha
Phong nói :
Anh đang định mua .
Thảo giục :
Vậy anh đi mua nhanh đi nhớ mua loại lạnh nha .
Phong gật đầu rồi chạy đi .
Lúc này , ở dưới . Kiệt dương đang chuẩn bị chạy xètgu nhìn thấy hai chiếc xe tương tư chạy đến thì dừng lại mở cửa xuống xe . Dương đi đến xe của anh rồi ngồi vào ghế lại phụ hỏi anh :
Hôm qua cậu có làm gì em gái tôi ko ?
Anh thắc mắc hỏi lại :
Làm gì là làm gì ??
Kiệt dương nói:
Hình như em ấy ốm , người rất nóng . Lại còn cả chuyện sáng nay nữa .
Anh ko nói lại lấy máy gọi cho cô nhưng cô ko nghe . Anh nhắn tin : nếu em ko xuống dưới trong 15´ nữa thì tôi sẽ xông vào đưa em về
Ting ting , cô nhận đc tin nhắn ít hiếp của anh thì bực dọc nói với thảo đang nồi bên cạnh bóc cao dán:
Mình mệt , nên mình về nhà nghỉ đây .
Thảo định giữ cê lại fán cao xong mới cho cô về nhưng cô cầm cao bỏ vào cặp rồi nói :
Mình về rồi mình tự dán . Cậu xin phép hộ mình nha .
Thảo gật đầu. Cô đi xuống cửa công ti thì đã thấy xe anh ngồi nhưng cô lại ko đi đến xe của anh mà ngồi trên xe đầu tiên bắt người vệ sĩ kia phóng xe .
Anh thấy cô ngang ngượclên cũng đành chạy theo đến khi về nhà . Đến nhà , cô xuống xe đi vào cổng lớn thì Kim thư thình lình xuất hiện . Nếu bình thường thì cô sẽ giật mình nhưng vì hôm nay cô ốm nên đối với sự xuất hiện của cô thì chỉ lài ko khí .
Kim thư tiến đến lấy tay đẩy vai cô nói :
Tình nhân mới của anh Tuấn đây sao ? Trông thật chả ra làm sao mà anh ấy lại quan tâm đến cô vậy nhỉ ?
Cô ko trã lời mắt nhắm lại .
Kim thư được nước tiến tới :
Này , tôi hỏi mà ko trả lời sao ?
Cô cấm rồi à ?
À đúng rồi chắc là cô đang ghen tị vì anh ấy yêu tôi cho ko yêu cô hay là tôi có đợc anh ấy còn cô thì ko ?
Cô vẫn như thế còn Kim thp thì vẫn chỉ trích cô nặng lời thậm chí đến cả sỉ nhục cuối cùng cô ta nói đến một chủ đề mà cô cũng phải thốt lên lời :
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra cô như thế này thì từ ai mà ra rồi . Chắc là từ mẹ cô rồi . Cô nói đi mẹ cô cũng dạy cô đi cướp người đàn ông của ngừi khác thay vì tìm tình yêu của mình đúng ko ? . Nói xong cô ta đẩy mạnh vào vai cô .
Cô tiếp tục nhẫn nhịn . Mẹ anh từ căn biệt thự chạy ra cùng Tâm tâm đỡ lấy cô . Bà định đi tới tiếp tụcc cho cái đánh sáng nay thì cô ngăn lại . Kim thư thấy ko ai dám làm gì . Cả anh đứng ngoài cổng cùng Dương cũng ko xen vào thì cao giọng nói :
À đúng rồi . Chắc mẹ cô cũng là đĩ chuyên đi cướp đàn ông đã có chủ nên cô cũng phải nói gươ g thôi .
Cô nghe xong thj mở mắt ra . Câu nói của kim thơ nhưn một tiếng sét đánh chói tai cô . Cô tự hỏi tại sao cô ta có thể tự tiện nói bề trên của mình như thế . Duô fì cô ta cũng là thôi con tuểi cháu. Cô bước đến cô ta đẩy dùng lực của mình đấy manho lại cô ta nói :
Cô là cái gì mà dám nói mẹ tôi như vậy chứ ? Cô hãy xem lại bản thân cô trước khi nói người khác đi nhất là mẹ tôi còn là bề trên
Của cô đấy. Cô cõ thể nói tôi ra sao cũng được nhưng đừng bao giờ so sánh cô với mẹ của tôi . Cô chẳng đáng 1 phần . Cô cũng chỉ là người dưng lạnh máu tanh lòng thôi lên đừng tưởng mình có đực gan trời là muốn nói người này như thếy này người kia như thế kia .Còn về việc anh tuấn , nếu cô cướp được thì cô cứ cướp . Cô cướp được thì tôi nhường cho luôn nhưng mà phải cướp làm sao cho mình vẻ vang chứ đừng dùng mấy cái chiêu cũ như là khóc lcó van xin như thế rthì cô cũng chẳng khác gì một bát phở khi mà người đàn ông chán cơm thèm phở .
Mỗi một câu nói của cô đều đẩy vai cô ta và cái mạnh nhất là câu cuối cùng khiến cô ta ngã xuống .
Kim thư dù đã có cảm giác sợ cô nhưng vẫn cố gắng nói :
Tôi mà cướp được lúc đó cô cũng sẽ như tôi khóc lóc van xon thôi . Còn phở thì ngon hơn cơm cưng nhé.
Cô nở nụ cười thương hại đỡ cô ta đứng dâyrêì ôm cô ta nói :
Kẻ hi sinh người chiếm đoạt thì ko có tư cách mà so sánh đâu . Phở thì tất nhiên ngon hơn cơm rồi nhưng có ai ăn phỡ cả đời đâu . Đừng tự biến mình thành một tô phở rồi chẳng bao giờ thành một bát cơm ngon nha .
Cô nói rất nhẹ nhàng như khuyên nhủ rìô đi thẳng vào biệt thự