To Catch A Bride

Chương 21: Chương 21




Suốt cả tuần nay, những chiếc xe ngựa tấp nập lăn bánh trên con đường rải sỏi của Axebridge khi mọi người tới dự đám cưới. Danh sách khách mời gồm hai công tước, một hầu tước, vài bá tước, một số nam tước, vài vị tòng nam tước, và một số nhiều hơn những vị thượng khách. Hay thẹn thùng, không ưa nhìn, nhưng lại cực kỳ quảng giao, Lucy, nữ bá tước Axebridge, đã mời, và mọi người đã đến.

Lucy đã xác định em dâu mới của cô sẽ được ra mắt với sự có mặt của nhiều người nổi tiếng nhất có thể. Nếu mọi người có bàn tán về đám cưới này, thì họ bàn tán vì những lý do chính đáng, cô tuyên bố.

Nhà nguyện xinh xắn Axebridge có từ thế kỷ mười sáu tràn ngập hoa; đó là một sự kết hợp thân thiện giữa những đóa hoa mùa xuân nở rộ, hoa thủy tiên dại, hoa chuông xanh, hoa lan dạ hương hòa cùng các loài lan nhà kính, những chùm hoa liễu tơ, và những cành iris nước cuống dài. Hương thơm của các loài hoa hòa trộn với hương sáp ong được dùng để đánh sáng bóng các băng ghế gỗ sồi. Mỗi ô kính màu cửa sổ đều sáng lấp lánh, mỗi inch các đồ bạc, đồng và vàng trong nhà thờ đều phát ra tia sáng bóng.

Ayisha nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và hít vào một hơi sâu. “Con hy vọng mẹ đang nhìn con, Mama,” cô thì thầm, “Con hy vọng đám cưới của mẹ cũng đẹp như đám cưới sắp diễn ra của con.”

Bộ váy của cô là loại lụa trắng đồng bộ được thêu tinh tế, dày, mềm mại và cô cảm thấy mình rất xinh đẹp khi mặc nó, với phần chân váy xòe như thể nó được làm để dành cho khiêu vũ. Hàng trăm viên ngọc trai nhỏ xíu được đính thành hàng ở vạt váy – đơn giản, nhưng rất thanh lịch. Lucy đã nói thế khi Ayisha lần đầu tiên trình diện trước cô thiết kế này.

Cùng với bộ váy, cô đeo chuỗi ngọc trai tuyệt đẹp của bà nội, và phía trên chiếc mạng che mặt bằng ren Tây Ban Nha cực kỳ tinh tế mà Lucy đã cho cô mượn, cô đeo một chiếc vòng ngọc trai. Dưới chân cô mang một đôi giày cổ cao bằng satin trắng.

Cô rất thích đôi giày, rất thích phần cổ cao được may thêm và chính cái sự thêm vào này đã tạo ra sự ấm áp cho cô. Vì ngôi nhà nguyện cách nhà chính năm phút đi bộ, và cũng vì thời tiết Anh quá lạnh lẽo, cho nên nhờ nó cô sẽ không phải bị cứng mấy đầu ngón chân tại chính lễ cưới của mình.

Phần thân còn lại của cô cũng không lo bị đóng băng, vì Rafe đã tặng cô một chiếc áo choàng nhung màu xanh lá, viền satin trắng và lông trắng ở mép áo, để mặc trong trường hợp bị lạnh.

Cô liếc qua chiếc giường, nơi gói quà của chị Laila đang nằm ở đó, và mỉm cười. “Cho đêm tân hôn của em,” chị Laila đã nói vào lúc ấy. Ayisha đã không đụng đến nó cho đến sáng nay, và khi cô mở nó ra… Đó là trang phục phòng the gợi cảm nhất, chính xác như trong những câu chuyện Ngàn lẻ một đêm, với chiếc quần lót lụa trong suốt, một chiếc áo lót đính hạt đá nhỏ, và vài tấm mạng che mỏng mảnh. Và như là những phụ kiện, gồm một chiếc lắc chân và những cái chũm chuông nhỏ đeo ngón tay.

Một bộ đồ sẽ khiến đàn ông trở nên hoang dã với khao khát.

Ayisha không thể chờ.

“Tất cả sẵn sàng rồi chứ?” George, Bá tước Axebridge, bước vào phòng. Anh nhìn cô chăm chú. “Em xinh lắm, Ayisha. Em trai tôi là một người đàn ông may mắn.” Anh quay sang vợ và nói, “Và cô phù dâu danh dự, Lucy của tôi, trong màu áo xanh, cũng đáng yêu như ngày chúng ta kết hôn.”

“Ồ, thôi đi,” Lucy cộc lốc nói, nhưng khuôn mặt chị sáng ngời với niềm vui.

Chị ấy không được ưa nhìn lắm, Ayisha nghĩ, nhưng với khuôn mặt sáng bừng lên với tình yêu thế này, trông Lucy thật xinh đẹp.

Ba người họ đi tới nhà nguyện tay trong tay với nhau. Thật kỳ lạ, Ayisha nghĩ, về cách hai người này chào đón cô vào gia đình họ. Còn hơn thế nữa, cô nghĩ, liếc nhìn Lucy; họ đã chào đón cô bằng cả trái tim.

Có một đám đông nhỏ tụ tập bên ngoài nhà nguyện, hầu hết là người dân địa phương đến xem vì hiếu kỳ và vì những đồng xu mà chú rể sẽ ném sau đó, nhưng trong đó có ba người phụ nữ mà Ayisha nhận ra.

“Bà Ferris, bà Wiggs, bà Grenville,” cô kêu lên. “Làm thế nào-”

“Chúng ta đang ở vùng lân cận và đã nhìn thấy thông cáo trên báo, và chúng ta nghĩ, tại sao không đến để xem đám cưới cháu thế nào,” bà Ferris nói. “Ta hy vọng cháu không phiền.”

“Phiền ư?” Ayisha nói. “Cháu rất vui vì được nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Xin mời, vào nhà thờ đi ạ.”

“Ồ, không, không – chúng tôi không đến để được mời,” bà Grenville nói. “Đó là một buỗi lễ trọng đại và-”

“Đi mà,” Ayisha nói. “Các bà có thể ngồi bên phía cô dâu. Sẽ còn rất nhiều chỗ trống. Cháu chỉ có mỗi bà nội.”

Ba quý bà trao đổi những cái nhìn. “Ừm, nếu cháu đã nói như thế…” và họ vội bước vào nhà thờ.

Ayisha hít một hơi thật sâu và, trên cánh tay George, bước vào nhà thờ, lén nhìn quanh phía đó. Và thở hổn hển.

Cô những tưởng sẽ thấy nhà thờ còn tới nửa chỗ trống, với những băng ghế bên phía cô chỉ có bà nội cô và ba quý bà kia. Thay vào đó, tất cả đã đầy chỗ gần như bằng với phía bên Rafe.

Mỗi một người bạn của Rafe đều chọn ngồi bên phía cô dâu. Ở phía trước là bà nội cô, thật lộng lẫy trong chiếc khăn choàng màu vàng đồng và bộ váy nhung màu vang đỏ, sẵn sàng để trao cô dâu đi.

Cùng chỗ ngồi với bà là một người đàn ông trông thật đạo mạo với mái tóc hoa râm, vị khách bất ngờ của bà nội cô, Alaric Stretton, người họa sĩ đã bắt đầu mọi việc bằng bức họa của ông về Ayisha năm mười ba tuổi.

Bên cạnh bà nội cô là Harry Morant và người vợ có khuôn mặt thật dễ thương của anh, Nell, cô đã đến đây vào ngày hôm trước với đứa con gái còn nhỏ xíu của họ, Torie. Nhóc Torie hầu hết thời gian được mẹ Lucy bế. Con bé là một đứa bé rất vui vẻ, khá dễ chịu khi được bế đi xung quanh.

Bên cạnh Harry và Nell là anh chàng to con, rắn chắc Ethan Delaney, đang vụng trộm choàng một cánh tay lên cô vợ bé nhỏ, mang thai của anh, Tibby. Ngoài ra còn có Lady Gosforth, sang trọng trong bộ váy tím, được hộ tống bởi chàng cháu trai có đôi mắt rắn như đá lửa, Marcus, Bá tước Alverleigh, và Nash Renfrew, em trai anh ta.

Chỉ có anh bạn Gabe của Rafe và vợ, công chúa Zindaria, là vắng mặt, nhưng công chúa hiện đang sắp sinh con, và chuyến đi này quá vất vả cho một phụ nữ đang trong giai đoạn thai kỳ đã lớn. Họ đã gởi một người đại diện đến dự, một chàng trai trẻ đẹp mặc đồng phục của cảnh vệ hoàng gia Zindarian. Anh ta ngồi cạnh Nash, đang chuyện phiếm như thể họ là những người bạn cũ, bên phía cô dâu trong nhà thờ.

Còn có Lady Ripton, mẹ Luke, một người phụ nữ ấm áp, giàu tình mẹ, người đã khăng khăng yêu cầu con trai bà đưa người bạn học cô độc của nó, Rafe Ramsey, về nhà vào các dịp lễ Giáng sinh và Phục sinh. Kế bên bà là cô em gái xinh xắn của Luke, Molly, cũng như hai người chị đã kết hôn của anh và chồng của họ. Luke không đang ngồi với họ; anh là phù rể của Rafe.

Tất cả họ đều ngồi ở phía bên cô trong nhà thờ, đang tuyên bố rằng họ là gia đình của cô. Mắt Ayisha nhòe đi.

George ra hiệu và nhạc điệu mở đầu vang lên. Ayisha nhìn vào lối đi phía trước trong nhà thờ và ở đó, đang đứng trong vóc dáng cao lớn, nghiêm trang và cực kỳ đẹp trai, là người đàn ông mà cô đã vượt qua một vòng trái đất vì anh, người đàn ông cô yêu bằng cả trái tim. Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, đôi mắt anh sáng lên với ngọn lửa màu xanh…

Nhạc điệu trầm bổng và cô chậm rãi bước về phía anh. Hoàng tử của cô, Pasa (*) của cô, tình yêu của cô.

(*: tổng trấn, danh xưng ở các nước Ả Rập – ND)

ĐOẠN KẾT

Foxcotte

Năm 1818

“Không thể tin được ông già Johnny đã thay đổi,” Bertie Baxter nói. Cậu ta đến không báo trước, vừa mới bước xuống một con tàu từ Alexandria, mang một chồng thư và các món quà từ Baxter, Laila, và Ali.

“Thì ra cuối cùng mặt trời cũng đã khai sáng được ông ấy khi tôi nghe tin ông ấy đã bước vào cái bẫy chuột của cha chánh xứ lần thứ hai, nhưng mà, phải nói là, ông ấy chọn cũng khá – mặc cho cái xứ hỗn mang ấy.”

“Hỗn mang?” Ayisha nói. “Nhưng chị Laila là người quản lý nhà cửa rất kỹ lưỡng.”

“Ồ, tôi không nói bà ấy, không phải, bà ấy là một phụ nữ tốt và có vẻ rất hợp với chú Johnny từ trong ra ngoài. Mà là về mấy đứa nhóc của bà ấy.”

“Mấy đứa nhóc nào cơ?” Ayisha hỏi, không hiểu.

Bertie Baxter cho cô một cái nhìn kỳ lạ. “Tôi tưởng bà ấy là bạn của cô chứ, madam, không phải là bà ấy có-”

“Chị ấy là bạn rất rất thân của tôi,” Ayisha kêu lên.

“Vậy thì sao cô không biết bà ấy là mẹ của bốn đứa nhóc nhỉ?” Bertie Baxter hỏi thẳng thừng.

“Bốn đứa nhóc á?” Ayisha lặp lại.

“Thằng bé lớn nhất, Ali; nó là một thằng nhóc rất khá, nhìn chung là thế. Chú Johnny rất tự hào về nó. Còn đứa kia thì không quậy quọ gì, Rafiq – được đặt tên theo cậu đấy, Rafe, tôi nghĩ thế, nhưng tệ nhất là hai đứa sinh đôi.”

“Sinh đôi?” Ayisha há hốc.

Bertie gật đầu. “Hai bé gái. Ba tuổi và rất xinh xắn như cô có thể muốn với đôi mắt nâu to tròn và tóc xoăn, như một cặp búp bê nhỏ ấy – nhưng mà hai người chắc không tin nổi đâu,” cậu ta tiếp tục với vẻ mặt kinh hãi. “Nghịch như quỷ sứ ấy, cả hai đứa. Hình như tụi nó đã quen bò toài lên khắp người một gã – mà không thèm biết có được chào mời hay không – rồi còn kéo giật quần áo của gã, phá hỏng cái cà vạt mất hết một tiếng đồng hồ mới thắt xong của gã, rồi còn vò nhàu tóc của gã nữa chứ.”

Ayisha trao đổi một cái nhìn thích thú với Rafe. Laila hẳn cực kỳ hạnh phúc với ba đứa con nuôi. Chi tiết chắc sẽ ở trong mấy lá thư mà người bà con của Baxter mang tới; cô vẫn chưa đọc chúng, không muốn bất nhã đọc chúng trước mặt vị khách đã mang chúng đến. Nhưng cô biết các bức thư ấy sẽ tràn đầy những tin tức vui vẻ.

Bertie Baxter tiếp tục, “Tất cả là lỗi của chú Johnny, tất nhiên. Ông ấy khuyến khích chúng nghĩ mọi người như là đồ đạc vậy.” Cậu ta rùng mình. “Không bao giờ nghĩ có ngày tôi sẽ nhìn thấy Johnny Baxter với một đám nhóc phá phách bò quanh ông ấy – và còn cười ha ha nữa chứ.”

Cậu ta đứng dậy. “Ừm, tôi tốt nhất là nên đi nếu muốn về tới nhà trước khi trời tối. Rất vui được gặp lại cậu, Rafe, và rất vui được gặp cô, cô Ramsey, sau khi được nghe rất nhiều về cô. Cám ơn vì đã mời nước uống.”

Cậu ta bắt đầu rời đi, sau đó xoay người lại. “Ồ, tí nữa thì quên mất, Laila nhờ tôi nhắn lại với cô, cô Ramsey. Nói rằng nó rất qua trọng. Là gì nhỉ?” Anh ta cau mày suy nghĩ. “À phải rồi, bà ấy nhắn nói với cô rằng bây giờ bà ấy đã có một con ngựa giống rất tốt, và bà ấy hy vọng cô cũng có một con như thế.”

Ayisha cố gắng không đỏ mặt và cố hết sức để giữ cho khuôn mặt nghiêm nghị.

Baxter tiếp tục huyên thuyên, không nhận ra, “Rất vui vì nghe bà ấy nói bà ấy có một con ngựa giống, chắc là khỏe lắm đây. Nhưng mà suốt thời gian tôi ở đó, tôi chả thấy bà ấy với bất kỳ con ngựa nào cả – dù là ngựa giống hay không. Với cả tại sao lại là ngựa giống nhỉ? Mà không là lừa? Đó là thứ họ thường cưỡi ở đó.”

“Ngựa giống thì có làm sao?” Ayisha cố xoay sở một cái nhìn ngây thơ.

“Chỉ là tôi nghĩ vậy thôi, cô Ramsey, một con ngựa giống không thích hợp để thắng yên cho một phụ nữ. Khó chịu, quạu quọ không đoán trước được. Một con ngựa thiến hoặc ngựa cái sẽ hợp với cô hơn nhiều.”

“Tôi không đồng ý,” cô nói.

Baxter cho Ayisha một cái nhìn nghiêm túc. “Không phải cô có một con ngựa giống đấy chứ, cô Ramsey? Rafe chắc sẽ không thắng yên cho cô trên một thứ nguy hiểm như vậy, phải không?”

Rafe tằng hắng. Anh đang nhìn Ayisha với đôi mắt nheo lại.

“Ồ, nhưng một con ngựa giống hẳn sẽ làm việc cưỡi ngựa rất thú vị,” cô tinh quái nói, cho Rafe một cái nhìn khiêu khích. “Tôi sẽ không cưỡi lên bất cứ gì khác.”

Khuôn mặt Rafe thoáng sựng lại. Ayisha cười khúc khích. Anh đã hiểu.

Bertie Baxter lắc đầu. “Phụ nữ có khuynh hướng hay ảo mộng về mấy chú ngựa giống. Tôi nên để Rafe thuyết phục cô về những ưu điểm của một chú ngựa thiến dễ thương.”

Ayisha mỉm cười. “Vâng, làm đi, Rafe, hãy thuyết phục em.”

Họ tiễn Bertie Baxter và khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng, Rafe nhẹ nhàng nói, “Thì ra anh là một chú ngựa giống đấy hửm?” Đôi mắt anh lấp lánh với cái ý tưởng đó.

Cô chun mũi. “Em có nói về anh đâu nè?”

“Lém lỉnh,” anh nói và ném cô qua vai anh. Lờ đi cô đang vùng vẫy, anh bước lên cầu thang với hai bậc một, hướng tới phòng ngủ của họ.

“Nhưng em muốn đọc thư của em,” cô nói giữa những tiếng cười khúc khích.

“Được, nhưng mà mấy chú ngựa giống của chúng ta khó chịu, quạu quọ không đoán trước được, và cần được cưỡi. Ngay bây giờ.”

Cô cười phá lên. “Có lẽ thiến quách đi là cải thiện được tính khí đó thôi.”

Anh không bận tâm trả lời. Trong vài phút, anh đã có cô trên giường, váy ở quanh eo, và anh đã sẵn sàng để đi vào cô. “Vẫn còn muốn thiến?” anh gầm gừ nhẹ nhàng, đôi tay anh đang làm những việc khiến cô tan chảy ra ở bên trong.

“Mmm, không,” cô lẩm bẩm với khoái hoạt khi anh chậm rãi đi vào. “Em yêu anh… vì… cách… anh làm điều đó.”

Sau đó, họ nằm kiệt sức, ôm nhau và tận hưởng hạnh phúc.

“Cám ơn anh vì đã mang em ra khỏi Ai Cập,” Ayisha thì thầm sau một lúc. “Chị Laila từng nói với em rằng em chỉ đang sống với một nửa linh hồn ở đó, và em đã không tin chị ấy.Nhưng giờ thì em đã hiểu… Anh đã cho em quá nhiều – cho em tình yêu, một ngôi nhà, một gia đình – cho em nhiều hơn là những gì em có thể nghĩ.”

“Còn em, tình yêu của anh, em đã mang anh về nhà sau nhiều năm phiêu bạt bên ngoài, và anh đã nghĩ đấy là điều không thể.”

Anh vuốt ve làn da mịn màng như lụa ở bụng cô. “Nghĩ lại, vào cái đêm ở nhà của cha em, anh đã đặt một cái bẫy cho em với Ali và bức họa kia, rồi chờ để bắt một tên trộm, nhưng thay vào đó anh đã bắt được-”

“Một cô dâu?”

Anh xoay đầu và nhìn đắm đuối vào đôi mắt đáng yêu của cô. “Còn hơn là một cô dâu. Anh đã bắt được tình yêu của đời mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.