Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 98: Chương 98: Đại Phu Quan Lớn Mau Mau Bãi Triều




- Bận cái gì mà mệt thành như vậy?

Trương Tịnh vừa buồn bực vừa đau lòng. Ông còn rất có tinh thần mà thê tử đã chìm vào cõi mộng, mái tóc dài mềm mượt như tơ lụa tản ra bên gối, vẻ mặt khi ngủ điềm tĩnh xinh đẹp, khóe môi có chút ý cười, không biết đang mơ thấy mộng đẹp gì.

- A Du, ta ngủ không được. Thật muốn đánh thức nàng trò chuyện cùng ta.

Trương Tịnh dịu dàng nhìn chằm chằm thê tử thật lâu, vẫn không nỡ đánh thức bà, rồi vung tay tắt đèn, không khí trong phòng u ám, an bình cùng với tiếng hít thở đều đều kéo dài.

Vạn vật đều chìm vào yên tĩnh, ở Mạnh gia đường Định Phủ, đôi phu thê bối phận lớn nhất lại đang tranh chấp kịch liệt. Các thị nữ co vai thu khí, ai nấy đều sợ hãi ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- A Hoành có gì không tốt? Đích tử danh môn, tổ phụ tổ mẫu và phụ mẫu đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, gia thế không gì có thể soi mói!

Chung thị cực kỳ tức giận, cùng Mạnh Lại phân rõ phải trái:

- Nhị ca đã bệnh thành như vậy vẫn một lòng nghĩ đến hôn sự của A Hoành, ông sao không thông cảm cho huynh ấy? Còn chưa nói với ngũ cô gia, ông đã đem Tuyên nhi ra mắng cho một trận. Sao hả, nam tử Chung gia chúng ta không xứng với đại tiểu thư Trương gia hắn?!

Mạnh Lại áp chế lửa giận trong lòng, chậm rãi mà rõ ràng nói:

- Du nhi từ nhỏ đến lớn chỉ qua Cát An hầu phủ một lần, phu nhân còn nhớ chứ? Nó và Cát An hầu phủ không có duyên phận. Đồng Đồng cũng giống vậy, không có duyên phận với Cát An hầu phủ. Cửa hôn sự này thực sự không được, không cần nhắc lại.

Chung thị không hiểu:

- Ông là ngoại tổ phụ, chứ không phải tổ phụ! Nhị ca là cầu hôn với Bình Bắc hầu phủ, cô gia còn chưa mở miệng, ông lắc đầu trước cái gì, làm Chung gia không có mặt mũi. Theo ta nói, hôn sự của ngoại tôn nữ, chúng ta là ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu không thể vượt quyền, hãy để cho phụ mẫu con bé lên tiếng mới phải.

Mạnh Lại điềm tĩnh khoe khoang:

- Khuê nữ và con rể đều nghe ta. Ta nói không được, xem bọn chúng có dám đồng ý hay không.

Chung thị thở hổn hển trừng trượng phu:

- Chung gia là khai quốc công thần, Trương gia là cái gì? Thân thế ngũ cô gia không cần nói, thân phận ngũ nha đầu lại càng không cầm nổi! Lão gia ông vuốt lương tâm mà nghĩ xem, lần cầu hôn này nhị ca đã là cất nhắc Trương Đồng rồi!

- Đồng Đồng của ta không cần hắn cất nhắc.

Mạnh Lại chậm rãi nói:

- Đồng Đồng là hòn ngọc quý trên tay khuê nữ ta, là đại tiểu thư ngàn cưng vạn chiều của Bình Bắc hầu phủ, con bé tuyệt đối sẽ không gả vào Cát An hầu phủ.

Chung thị giận quá hóa cười:

- Tốt, tốt, tốt! Ta chờ xem, xem ngoại tôn nữ tâm can bảo bối kia của ông cuối cùng gả cho loại gia đình nào!

Hai người kết thúc trong không vui. Chung thị ôm một bụng tức đi ngủ, Mạnh Lại ảm đạm một mình đến thư phòng.

Chung thị lăn qua lăn lại không ngủ được. Luận gia thế, luận tướng mạo, luận nhân phẩm, luận gốc gác, luận gia sản, A Hoành chỗ nào không xứng với Trương Đồng? Rõ ràng là Trương Đồng với cao A Hoành. Lại nói, nhị ca gần đất xa trời, huynh ấy đã mở miệng, sao có thể khiến huynh ấy thất vọng? Không được, tối qua chưa nói hết đạo lý, sáng mai dậy sớm lại nói tiếp.

Hôm sau Chung thị dậy rất sớm, sửa soạn ổn thỏa rồi sai người:

- Mời lão thái gia, có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Thị nữ cung kính vâng lời, xoay người đi đến thư phòng, lát sau nơm nớp lo sợ trở lại:

- Lão thái gia ra ngoài rồi.

Chung thị nhìn canh giờ một lát, ngẩn ngơ:

- Ra ngoài rồi?

Canh giờ này mà ra ngoài, hơi quá kỳ quái. Thị nữ kiên trì trả lời:

- Lão thái gia mới ra ngoài không lâu. Người ở mã phòng nói là đi Bình Bắc hầu phủ.

Chung thị trong lòng căm tức khỏi phải nói. Bà không phải người tâm cơ thâm trầm, trong lòng nghĩ gì đều hiện ra trên mặt, đến khi các con dâu, cháu dâu tới thỉnh an biết bà mất hứng, lời nói hay cử chỉ đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ càng chọc giận bà.

Sau điểm tâm sáng, Chung thị sai con dâu lớn Quý Quân ở lại đường Định Phủ quản lý việc nhà, con dâu thứ hai Chung Vĩ theo bà đến Cát An hầu phủ. Chung Vĩ là chất nữ của bà, nữ nhi của Chung Hanh, đang lo lắng cho nhà mẹ đẻ, chỉ mong chờ một tiếng này, vui vẻ cùng đi.

Mẹ chồng nàng dâu hai người đến Cát An hầu phủ, trước tiên thăm Cát An hầu Chung Nguyên, sau đó thăm Chung Hanh trúng gió nằm trên giường. Chung Nguyên khá tốt, chẳng qua là bệnh bình thường, chăm sóc dần sẽ khỏi hẳn; Chung Hanh cử động hay nói chuyện đều không quá lưu loát, già nua mệt mỏi, vô cùng đáng thương, Chung thị và Chung Vĩ ở trước mặt ông miễn cưỡng tươi cười, nhưng sau khi ra ngoài đều rơi nước mắt.

Tôn phu nhân cũng lấy khăn lau nước mắt:

- Nhị ca muội vốn đang yên đang lành, uống rượu xong thì như vậy. Tiểu muội, tẩu thật là mệnh khổ mà.

Chung thị cũng khóc, ngược lại Chung Vĩ kìm nén nước mắt, dùng lời hay khuyên giải:

- Khí sắc phụ thân đã tốt hơn không ít, qua một thời gian nhất định sẽ hồi phục.

Tôn phu nhân và Chung thị đều rơi lệ thở dài:

- Chỉ mong như vậy.

Sau khi thương tâm, Tôn phu nhân đuổi Chung Vĩ ra ngoài, chỉ giữ lại mình Chung thị. Tôn phu nhân vẻ mặt lo lắng:

- Tiểu muội, không biết thế nào, Hoành nhi lại vừa ý Trương Đồng. Ta tuy chướng mắt nha đầu kia nhưng nếu Hoành nhi kiên quyết thì cũng theo ý nó thôi. Tiểu muội, Hoành nhi tính tình không tốt, rất quật cường.

Chung thị rất tán thành:

- Nhị tẩu nói rất đúng, muội cũng chướng mắt nha đầu kia. Chẳng qua Hoành nhi nếu thật có ý đó, mình làm trưởng bối cũng không thể cứng rắn ngăn cản, khiến hài tử chạnh lòng. Nha đầu kia tướng mạo rất đẹp, đồ cưới lại nhiều, tuy không đủ hiền dịu nhưng cũng không tính là hống hách, sau khi qua cửa dạy dỗ tốt không phải là không thể.

Tôn phu nhân có vẻ khó xử, ngập ngừng nói:

- Ngũ nha đầu nhà muội là đứa mang thù, đã bao nhiêu năm rồi cũng không chịu hạ cố đến Cát An hầu phủ ngồi một chút, uống chén trà trò chuyện.

Chung thị mỉm cười:

- Chuyện này có gì đâu? Nhị tẩu yên tâm, trên đường về nhà muội sẽ ghé qua Bình Bắc hầu phủ một chuyến, đích thân nói với nó. Nhị tẩu, lời của muội nó không dám không nghe đâu.

Cô nãi nãi đã xuất giá cũng không dám bất kính với đích mẫu.

Tôn phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói:

- Vẫn là tiểu muội thân thiết, biết nghĩ cho huynh tẩu.

Chung thị mỉm cười:

- Nhị ca là ca ca ruột của muội, tẩu là tẩu tẩu ruột của muội, không nghĩ cho huynh tẩu, muội không phải thành phản đồ sao?

Lời này chọc Tôn phu nhân cười, giữa hai chân mày sáng sủa hơn rất nhiều.

Chung thị nói được làm được, từ Cát An hầu phủ ra ngoài, liền căn dặn:

- Đi Bình Bắc hầu phủ.

Chung thị rất bộc trực, không phải người quanh co lòng vòng, sau khi gặp mặt thì gọn gàng dứt khoát nói với Du Nhiên mục đích đến của mình. Du Nhiên cũng rất thẳng thắn:

- Phu nhân, chuyện này không được. Tiểu nữ rất được cưng chiều, chỗ như Cát An hầu phủ, trên có cha mẹ chồng, giữa có vô số chị em dâu tỷ muội, gia đình như vậy, tiểu nữ chu toàn không nổi.

Chung thị tức đến tay chân lạnh băng, chưa được bao lâu mà thứ nữ Du Nhiên này dám nói chuyện với đích mẫu như vậy? Cát An hầu phủ là khai quốc công thần, công trạng to lớn, ở kinh thành tiếng tăm lừng lẫy, có ai không biết, có ai không hiểu, vậy mà Du Nhiên lại nói “tiểu nữ chu toàn không nổi.”

- Ngươi dám ngỗ nghịch bất hiếu!

Chung thị chụp cho Du Nhiên một cái mũ lớn.

- Con không dám.

Du Nhiên mỉm cười, thần sắc không thay đổi. Bà nói đùa gì vậy, khuê nữ của ta không gả đến nhà mẹ đẻ của bà là ngỗ nghịch bất hiếu? Đi khắp thiên hạ cũng không có đạo lý này.

Chung thị từ nhỏ được mẫu thân, huynh tẩu nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn nên có chút ngây thơ. Sau khi xuất giá làm dâu, làm mẹ không có thay đổi gì nhiều nên cũng không mấy tiến bộ. Tài ăn nói và ứng biến đều không tính là xuất sắc.

Chung thị hầm hừ đứng dậy định đi, Du Nhiên kính cẩn đưa tiễn. Đến cửa phòng, Chung thị quay lại:

- Phụ thân ngươi đâu? Cùng về luôn.

Không được, phải gọi lão gia về nhà, nói đạo lý với ông ấy mới được.

Du Nhiên chậm rãi nói:

- Phu nhân, phụ thân đã qua tuổi thất tuần. Lão nhân gia sức khỏe luôn không được tốt, đại phu nhiều lần dặn dò không được khiến ông ấy tức giận, để ông ấy nghỉ ngơi cho tốt.

Làm như ngươi hiếu thuận lắm ý! Chung thị hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.

Du Nhiên ở nhà cự hôn, Trương Tịnh ở trong cung cũng cự hôn.

- Ái nữ của khanh chưa có hôn phối chứ?

Bàn xong quân vụ, Hoàng đế vẫn chưa thả người mà hỏi đến việc nhà.

Trương Tịnh ăn ngay nói thật:

- Dạ chưa. Thần yêu cầu hà khắc nên tiểu nữ hơi khó gả.

Hoàng đế có chút hứng thú:

- Hà khắc thế nào?

Trương Tịnh không chút hoang mang, kể ra từng cái một:

- Ngoại trừ những yêu cầu bình thường như nhâm phẩm tốt, gia thế trong sạch, thần còn thêm ba yêu cầu. Thứ nhất, phải mỹ mạo hơn người; thứ hai, phải là lần đầu kết hôn, là đồng nam; thứ ba, cả đời không được hai lòng.

Hoàng đế nghe ba yêu cầu “mỹ mạo hơn người” “đồng nam” “cả đời không hai lòng” thì khóe môi hơi nhếch lên. Ái nữ của đại thần chỉ có thể dùng lễ cầu, không thể bức hôn. Hoàng hậu, không phải trẫm không bênh vực nàng mà thật sự Bình Bắc hầu yêu cầu quá cao, chất tử của nàng rõ ràng không đủ tư cách.

Hoàng đế rất hứng thú với ba yêu cầu Trương Tịnh thêm vào. Mỹ mạo hơn người thì thôi, dùng mắt là có thể nhìn ra nhưng hai cái kia thì có vẻ kỳ quái.

Hoàng đế khiêm nhường hỏi:

- Có phải đồng nam hay không, khanh làm thế nào phân biệt?

Trương Tịnh mỉm cười:

- Bệ hạ, nếu trong phòng đã có người, vậy chắc chắn không phải là đồng nam.

Đơn giản như vậy, Hoàng đế cười to:

- Khanh nếu chọn được rể quý, nhất định phải dẫn tới trước mặt trẫm, để trẫm nhìn một cái.

Trương Tịnh cung kính đáp ứng:

- Dạ, bệ hạ.

Kỳ thực Hoàng đế rất muốn hỏi thêm một câu “Làm sao khanh bảo đảm hắn cả đời không hai lòng? Nếu hắn quả thật nổi sắc tâm thì khanh định làm thế nào?” Nhưng Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, trò chuyện với đại thần không thể quá tùy ý được, nên thôi.

Sau khi Trương Tịnh cáo từ, Hoàng đế rất hăng hái triệu Hoàng hậu đến:

- Chất tử của nàng, người muốn cưới ái nữ của Bình Bắc hầu ấy, trong phòng có cơ thiếp không?

Hoàng hậu không hiểu sao cả, vội nói:

- Hai ba người trong phòng, nói chung là có.

Gia đình phú quý đều như vậy, đây là chuyện thường mà.

Hoàng đế vui vẻ dùng một câu đuổi Hoàng hậu:

- Như vậy, hôn sự không thành rồi, lui ra đi.

Hoàng hậu thật lâu không kịp phản ứng, có mấy người trong phòng thôi, sao lại đến nỗi này?

Đại thái giám nháy mắt với Hoàng hậu, Hoàng hậu hiểu ý, đoan trang hành lễ cáo lui. Đại thái giám được Hoàng đế ngầm đồng ý, lặng lẽ chạy ra ngoài, tỉ mỉ bẩm báo:

- Con rể của Bình Bắc hầu nhất thiết phải là đồng nam. Trong phòng quốc cữu gia đã có người, cho nên không được.

Hoàng hậu tức giận. Thiếu gia công tử nhà ai trong phòng không có tri kỷ vừa ý, sao đến nhà chúng ta vì cái này liền bị cự hôn? Bình Bắc hầu đáng ghét chưa nói, bệ hạ, ngài thật thiên vị!

Tối đó hoàng đế nghỉ lại Chung Túy cung. Làm hoàng đế kỳ thật cũng là một công việc khổ sai, niềm vui thú không nhiều, khó khăn lắm hôm nay gặp được việc mới mẻ, hoàng đế đương nhiên thích thú kể ra:

- Nàng nói xem, nếu con rể thật hai lòng, ông ấy sẽ làm thế nào?

Đặng quý phi rất biết điều hiểu chuyện, tươi cười xinh đẹp:

- Tối mai thì biết.

Không phải có A Du sao, để hắn thỉnh giáo biểu thúc đi.

Hoàng đế than thở:

- Người hiểu ta, chính là ái phi vậy.

Trong thâm cung, hiếm có một nữ tử diện mạo xinh đẹp như vậy, tính tình lung linh như vậy, cách làm người trong sáng như vậy. Ở chung với nàng vui vẻ và thoải mái không sao tả xiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.