Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 99: Chương 99: Đêm Nay Rốt Cuộc Đêm Nào




Đặng quý phi làm việc luôn nắm bắt nặng nhẹ vô cùng tốt, trưa hôm sau, Hoàng đế đang nghỉ ngơi, Đặng Du phụng mệnh tiến đến. Đặng Du trước giờ tự cho là phong lưu phóng khoáng nhưng hôm nay sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt không cách nào che dấu nỗi sợ hãi.

- Ngươi từ đâu tới thế?

Hoàng đế nhàn nhạt hỏi. Lại làm việc gì trái lương tâm sao, nhìn phẩm hạnh của ngươi thật làm trẫm xấu mặt, làm tỷ tỷ ngươi xấu mặt.

- Từ…………chỗ biểu thúc tới.

Giọng Đặng Du run run.

Hoàng đế trong bụng vui vẻ, vẫy tay bảo hắn lại gần:

- Biểu thúc ngươi nói gì?

Trương Tịnh ngươi được à, không chỉ khiến người Thát Đát nghe tiếng đã sợ vỡ mật mà ngay cả tiểu tử bừa bãi phóng túng không sợ trời không sợ đất này cũng phải cúi đầu phục tùng ngươi.

Đặng Du mất hồn mất vía nói:

- Tỷ tỷ dặn thần đi hỏi, thần lại không có đầu óc, lắc la lắc lư chạy đi. Kết quả thần vừa thấy biểu thúc thì bắp chân run lên, không dám nói thừa một câu, liền quay đầu hỏi ‘nếu lệnh tế chẳng may hai lòng thì biểu thúc sẽ làm sao?’

Hoàng đế bình thản ung dung nhìn hắn, chờ nghe đoạn kế. Trán Đặng Du rỉ ra mồ hôi hột, hắn ở trước mặt Hoàng đế trước giờ luôn không câu nệ, đưa tay lau mồ hôi, lòng vẫn còn sợ hãi nói:

- Ông ấy thần sắc bình tĩnh chỉ nói bốn chữ ‘thiến xong rồi bỏ!’

Đặng Du nói đến đoạn sau, giọng đã phát run, còn vô thức cúi đầu nhìn chỗ kín của mình, vẻ mặt sợ hãi.

Hoàng đế chỉ biết Đặng Du từng muốn cầu hôn nữ nhi trọng thần nhưng không biết người đó là đại tiểu thư Bình Bắc hầu phủ. Về sau Đặng Du đổi người giữa chừng, cầu hôn với Trình gia, Hoàng đế còn tưởng rằng tiểu tử này bị sắc mê hoặc, thấy cô nương xinh đẹp liền quên người trong lòng trước đó nên chỉ cười cười cho qua, không có tra cứu. Bởi vậy, đối với nỗi sợ hãi của hắn, Hoàng đế khó mà lý giải, chỉ cảm thấy buồn cười:

- Liên quan gì tới khanh?

Người gọi Trương Tịnh là nhạc phụ mới nên sợ, như khanh gọi ông ấy là biểu thúc thì có liên quan gì.

Đặng Du tiếp tục lau mồ hôi, thái giám bên cạnh biết quan sát, đưa lên một chiếc khăn trắng. Đặng Du lau khô mồ hôi trên mặt, vẻ mặt bi tráng bày tỏ:

- Hôm qua thần ở trên phố thấy một tiểu mỹ nhân phóng khoáng tự nhiên, bèn nhìn nhiều thêm một chút, còn chết không đổi tính tiến lên bắt chuyện! Thần sửa, thần nhất định sửa, sau này thấy mỹ nữ nhất định sẽ hai mắt nhìn thẳng, tuyệt không dụ dỗ!

Nhìn bộ dạng của ngươi này! Hoàng đế cười toét miệng, vui vẻ giễu cợt Đặng Du mấy câu rồi thả hắn đi. Tiểu tử lỗ mãng này có người để sợ, có người để quản, rất tốt rất tốt. Đặng quý phi từng nói: “Đặng gia vốn là hàn môn, nào dám tam thê tứ thiếp, xa hoa vô độ? A Du có thể an phận, ổn định mà sống mới là phúc của Đặng gia.”

Buổi tối Hoàng đế vẫn đến Chung Túy cung như cũ. Đặng quý phi không phải nữ tử xinh đẹp nhất hậu cung nhưng lại là nữ tử am hiểu lòng người nhất, Hoàng đế ở với bà cảm giác như gió xuân phả vào mặt, ấm áp thoải mái.

Đặng quý phi nghe được tin thú vị hôm nay thì mỉm cười nói:

- Làm nữ nhi Bình Bắc hầu đúng là rơi vào trong ổ phúc. Nữ tử nếu có thể chọn lựa, e là người người đều tranh nhau đầu thai vào Bình Bắc hầu phủ nhỉ?

Đương nhiên, nếu ta là trưởng bối nhà trai sẽ không muốn cưới quý nữ khó hầu hạ như vậy về nhà. Trương đại tiểu thư quả thực như lời Bình Bắc hầu, khó gả. A Du còn từng có ý định với Trương đại tiểu thư, không phải là tự tìm đường chết sao? Làm Trương đại tiểu thư đúng là vận may ba đời, nhưng người làm tỷ tỷ như ta nói gì cũng không muốn đệ đệ cưới nữ tử như vậy về làm vợ. Ta không có can đảm này.

Hoàng đế cười ha hả:

- Tranh nhau đầu thai vào Bình Bắc hầu phủ?

Đặng quý phi nghiêm túc gật đầu:

- Dạ, thân là nữ tử không ai không hâm mộ Trương đại tiểu thư.

Có phụ thân như Trương Tịnh thì có thể sống vô ưu vô lo.

Hoàng đế mỉm cười nghĩ: “Vẫn là nàng thật thà, ăn ngay nói thật. Nếu đổi là Hoàng hậu, có lẽ sẽ giảng một phen về nữ giới nữ tắc, hiền lành rộng lượng?”

- Ái nữ của Trương khanh, quả thực rất ghen.

Hoàng đế khẳng định. Nữ tử có phụ thân và huynh trưởng tài giỏi, có dung nhan tuyệt thế nhưng lại ghen, không được hoàn mỹ.

Đặng quý phi hé môi cười:

- Bệ hạ, thê tử của quan viên ghen có chỗ tốt của ghen. Nếu nữ tử nào cũng khoan dung rộng lượng, mặc cho trượng phu nuôi dưỡng cơ thiếp thì tác phong của quan lại sẽ………..?

Nuôi mỹ thiếp có cần bạc không? Nuôi thứ tử thứ nữ có cần bạc không? Bổng lộc quan viên triều đình sao đủ nuôi nhiều người như vậy. Nếu thiếp thất nhiều thì thứ tử thứ nữ nhiều, quan lại không tham ô nhận hối lộ mới là lạ.

Biểu cảm hoàng đế có ý tiếc nuối:

- Ái phi rất biết trị đời giúp dân. Đáng tiếc nàng là thân nữ nhi. Nếu không, trẫm lại có thêm một trợ thủ đắc lực trong triều rồi.

- Đáng tiếc thiếp là thân nữ nhi?

Đặng quý phi nghiêng người, cố ý lộ ra hai bầu ngực. Hoàng đế mê mẩn nhìn chỗ trắng nõn mềm mại kinh tâm động phách kia, ma xui quỷ khiến nói:

- Không đáng tiếc, không đáng tiếc.

Nữ tử kinh thành thân phận càng tôn quý càng không xuất giá sớm. Các quý nữ mười tám, mười chín, hai mươi tuổi xuất giá rất nhiều. Tuy rằng gả muộn nhưng đến khoảng cập kê phải gấp rút thương nghị hôn sự, bằng không, nam nhi tốt không biết sẽ bị nhà ai cướp đi. Chỉ có đại tiểu thư Bình Bắc hầu phủ, đích trưởng nữ hầu phủ là nhân vật xuất chúng, phong hoa tuyệt đại nhưng đã đôi chín xuân xanh mà hôn sự vẫn chưa định. Các quý phu nhân kinh thành thường lén lút cảm khái với hai ba bằng hữu rằng:

- Bình Bắc hầu thương nữ nhi quá mức, yêu cầu chọn rể quá nghiêm khắc, đại tiểu thư Bình Bắc hầu phủ khó gả.

Rất nhiều quý phu nhân âm thầm lo lắng cho Trương Đồng, chẳng qua họ lo mặc họ, Trương Đồng mỗi ngày đều vô ưu vô lự, thoải mái vui vẻ. Nàng hoặc ở Bình Bắc hầu phủ hất hàm sai khiến, hoặc đến Ngụy quốc công phủ chỉ điểm giang sơn, dù sao hai phủ đệ này đều có một nửa là của nàng.

Hôm đó Trương Đồng kể khổ với A Trì:

- Cha mẹ quá tài giỏi cũng không tốt. Chính mình không có cơ hội thi thố bản lĩnh. Nhị tẩu, tẩu có hiểu phiền não này của muội không?

A Trì tràn đầy đồng cảm:

- Như nhau, như nhau. Cha mẹ cái gì cũng làm hết, chúng ta anh hùng không đất dụng võ.

Đồng Đồng, tẩu với muội như nhau, cha mẹ tẩu cũng là trăm chuyện ôm đồm hết.

Hai người tuổi tác tương đương, sở thích hợp nhau, bây giờ lại thêm đồng bệnh tương liên, tình cảm thân thiết. Trương Đồng thường theo sư công nghênh ngang đến Ngụy quốc công phủ chơi, nếu chơi quá cao hứng thì sai người về nói một tiếng là sẽ ngủ lại ở Ngụy quốc công phủ.

Trương Mại, A Trì thường dùng tiếng đàn đãi khách. Nhạc khúc mỹ diệu êm tai như nước chảy mây bay từ trong Bán Nguyệt Trai truyền ra, ánh trăng tựa tuyết, tiếng đàn tựa mộng, làm say Đồng Đồng, say cả sư công.

Hạn cuối biểu diễn tài nghệ là đầu giờ Nhân Định. Sau giờ Nhân Định, Trương Mại cương quyết đưa sư công và tiểu muội ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Sư công rất biết điều, A Mại và tiểu cô nương là vợ chồng son ân ân ái ái, chúng ta không làm người ta ghét! Ông rất phối hợp về phòng thật sớm. Đồng Đồng thỉnh thoảng đòi chiếm lấy A Trì:

- Nhị tẩu muốn cùng muội trò chuyện thâu đêm đấy.

Nàng ấy bị Trương Mại không chút do dự đuổi đi:

- Trò chuyện cái gì, thâu đêm cái gì, không cho phép!

Rồi cưỡng chế đuổi nàng ấy ra khỏi cửa.

Trương Đồng tức giận bất bình về nhà tố cáo với phụ mẫu:

- Nhị ca thật nhỏ mọn!

Trương Tịnh và Du Nhiên lần này lại không bênh vực nàng ấy, Trương Tịnh ôn hòa dặn dò:

- Đồng Đồng không được quấy rối ca tẩu.

Du Nhiên nghĩ nữ nhi cũng không còn nhỏ nên kéo nữ nhi qua một bên, hàm súc nói:

- Đồng Đồng, phu thê nên ngủ chung với nhau chứ không phải là tỷ muội hay chị dâu em chồng.

Trương Đồng chớp chớp mắt to như có điều suy nghĩ.

Một buổi chạng vạng tháng năm, một con bảo mã trắng như tuyết phi đến cổng Phụ Thành, trên ngựa là một nam tử mặc cẩm bào trắng tung bay. Bạch mã thần tuấn, người cưỡi ngựa lại phong tao tuyệt thế, một người một ngựa đi đến đâu đều được người ta chú ý.

- Tiểu lang quân nhà ai thế? Ham chết đi được.

Dọc đường đâu đâu cũng có các đại cô nương, các nàng dâu nhỏ si ngốc nhìn bạch y nam tử, thất thố thì thất thố, mất mặt thì mất mặt, mỹ nhân biết khi nào mới gặp lại. Nam tử phong thái như vậy, bao nhiêu năm mới có một người mà.

Bạch y nam tử cưỡi ngựa rất giỏi, ngang qua phố xá sầm uất vẫn tự nhiên như thường. Hai bên đường Định Phủ có nhiều lầu cao, trên lầu từng cánh từng cánh cửa sổ tranh nhau mở ra để được ngắm mỹ nhân.

Tới trước cổng Cát An hầu phủ, bạch y nam tử phóng xuống ngựa, một đội tôi tớ ra nghênh đón:

- Lục thiếu gia về rồi! Lục thiếu gia mạnh khỏe!

Người thì cơ trí chạy nhanh vào đưa tin, người thì cúi đầu khom lưng dẫn đường:

- Lục thiếu gia, mời đi bên này. Nhị lão thái gia mong ngài lắm, trông chờ ngài mòn mỏi.

Bạch y nam tử này chính là ấu tử của Thủy Băng Tâm – Chung Hoành. Hắn lo cho tổ phụ, chạy gấp ngày đêm từ Liêu Đông trở về, hiện tại vội vã muốn gặp tổ phụ đang trên giường bệnh, dưới chân như nổi gió, đi rất nhanh. Nếu là người bình thường, dáng vẻ khi chạy khó có thể giữ vững phong độ nhưng hắn được trời ưu ái, dù đang chạy cũng khiến người ta có cảm giác tươi đẹp “phiêu dật như thần, lăng ba vi bộ”.

- Hoành nhi, Hoành nhi……..

Lão nhân trên giường bệnh run rẩy giơ tay phải lên, đôi môi khó khăn đóng mở gọi tên tôn tử. Lúc Chung Hoành ra đi, tổ phụ vẫn là một lão nhân hồng hào vui vẻ nhưng giờ đây lại là dáng vẻ già nua hốc hác, Chung Hoành lòng như thiêu đốt, lao tới trước giường gọi:

- Tổ phụ!

Cát An hầu phủ dùng quân công lập nghiệp, năm xưa, phần lớn con cháu đều nhập ngũ. Về sau cuộc sống nhàn hạ đã lâu, số người lười biếng nhiều, vươn lên ít, con cháu như Chung Hoành đến Liêu Đông chém giết là cực kỳ hiếm thấy. Tổ phụ đang bên bờ vực hấp hối, tuy thân thể hầu như không động đậy được, nói chuyện cũng không lưu loát nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, đối với tôn tử có chí khí như Chung Hoành vô cùng xem trọng.

Tổ phụ nói chuyện rất khó khăn, Chung Hoành kề sát tai vào miệng ông, tỉ mỉ phân biệt, rơi lệ nói:

- Tổ phụ, ngài hỏi cháu ra biên thành lập công, rốt cục là vì cái gì?

Tổ phụ vui mừng chớp chớp mắt.

- Tôn nhi bất hiếu, là vì một nữ tử.

Chung Hoành đối mặt với tổ phụ trên giường bệnh, thẳng thắn thành khẩn, không hề giấu giếm:

- Phụ thân nàng là anh hùng xuất thế, huynh trưởng nàng cũng rất xuất sắc, cháu nếu không lập nhiều chiến công hiển hách thì sao xứng với nàng.

Tổ phụ cất giọng thều thào, cưng chiều mắng:

- Hài tử ngốc. Đợi con lập công thì con bé sớm đã bị người ta cướp rồi.

Cô nương tốt ai lại không thương, ngốc như con sẽ bị người ta nhanh chân đến trước đó.

Chung Hoành cười khẽ:

- Không đâu. Ai cũng không cướp được.

Nàng chỉ thích mỹ nhân, trên đời này còn ai đẹp như con? Tổ phụ, nàng không bị cướp đâu. Lúc nhỏ nàng từng khinh bạc con, sau khi lớn con từng hôn môi nàng, chúng con là một đôi trời đất tạo thành.

- Cưới con bé, sinh con dưỡng cái, sống an ổn qua ngày.

Tổ phụ rất dùng sức, ngắt quãng nói ra những lời này. Chung Hoành nghe theo gật đầu:

- Dạ, tổ phụ.

Lúc ông cháu hai người trò chuyện thì đám người Tôn phu nhân và Thủy Băng Tâm đồng loạt tiến vào, Thủy Băng Tâm kiềm chế tốt, chỉ mỉm cười hỏi han mà thôi, còn Tôn phu nhân ôm lấy Chung Hoành khóc hết tiếng này đến tiếng khác, mọi người đều rơi nước mắt theo.

Tôn phu nhân tuổi tác đã cao, nói chuyện làm việc đều tùy hứng, không chịu lấp liếm:

- Bình Bắc hầu phủ quá ghê tởm, tổ phụ con chính miệng cầu hôn mà cự tuyệt một hơi. Nói gì mà Cát An hầu phủ có hai cha mẹ chồng, vô số chị em dâu tỷ muội, đại tiểu thư chu toàn không nổi.

Chung Hoành hơi nhíu mày. Cái gì? Bởi vì chuyện này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.