Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 11: Chương 11: Xuất giá là xuất gia




Ta nghĩ không thành thân cũng không khó. Ta như kiến bò chảo nóng, mắt đỏ lên, các ca ca mỗi người một câu "Chúc mừng, chúc mừng", "Sớm sinh quý tử" khiến ta giận sôi.

Phụ thân thực vừa lòng, gật đầu mỉm cười: "Nhiễm Nhiễm gả đi, ta là người hiểu rõ tâm sự này nhất, không dễ dàng, không dễ dàng."

Các ca ca phụ họa "Đúng vậy, đúng vậy", giống như ta thật sự không gả không được. Trong lòng ta hét một tiếng thật tức giận. Cảm giác Tô Nhiễm ta như một gánh nặng với bọn họ, ta sớm thành thân bọn họ sớm an tâm.

Nhìn phụ thân và các ca ca hòa thuận vui vẻ, ta rất sợ mình nhịn không được xông lên đánh họ, khó lòng tin tưởng vào sự nhẫn nại của bản thân. Vì không để bi kịch tự chém giết xảy ra, ta thức thời tránh đi.

Ta giận cành hông trở lại phòng, ngã quỵ trên giường, kéo chăn phủ đầu. Nếu ta không đủ bản lĩnh, chỉ sợ lúc này đầu đã sớm nổ tung.

Tuyết Liễu vừa vào cửa thấy thế choáng váng, nàng nói: "Tiểu thư sao vậy, sẽ buồn chết mất."

"Buồn chết thì buồn chết, nếu buồn mà chết thì tốt, đỡ phải ấm ức vì bọn họ!"

Xưa kia tứ sư huynh từng kể một chuyện luôn làm ta sợ, nếu một người chết khi tích tụ oán khí quá lớn, sẽ không thể đầu thai mà sẽ thành cô hồn dã quỷ. Ta nghĩ nếu bây giờ ta thật sự buồn chết, nhất định thành cô hồn dã quỷ, ai bảo oán khí ta lớn như vậy.

Tuyết Liễu xốc chăn lên, cầu xin: "Tiểu thư ngoan của ta, người cũng đừng ép mình, nửa tháng nữa người sẽ thành thân. Chẳng may người ngạt chết, lão gia còn không mắng chết ta."

"Ai thích gả cứ gả, ta không thèm." Ta tức giận, hồ đồ hỏi Tuyết Liễu, "Ngươi có biết làm thế nào mới không cần thành thân không?"

"A?" Tuyết Liễu mông lung, không ngờ ta hỏi nàng như vậy. Nàng nghĩ nghĩ nói, "Nữ tử trưởng thành đương nhiên phải thành thân, chỉ có ni cô mới không lấy chồng."

Ta búng trên giường như một con cá chép, ôm Tuyết Liễu nói: "Tuyết Liễu giỏi, sao ta không phát hiện thì ra ngươi thông minh như vậy! Ni cô, ha ha, ni cô..."

Tuyết Liễu sợ hãi, lắp bắp hơn nửa ngày không nói được một câu đầy đủ: "Tiểu tiểu thư... Ngươi sẽ không... Sẽ không... Sẽ không muốn xuất gia làm ni cô đi, ngươi ngươi ngươi..."

Giọng nàng run run, có thể sợ ta nhất thời nghĩ quẩn, thật sự bỏ chạy đến am ni cô xuống tóc xuất gia. Ta vỗ vỗ vai nàng, cười nói: "Nha đầu ngốc, ta không làm ni cô, ni cô đầu trọc lóc xấu xí, còn không bằng hòa thượng!"

Tuyết Liễu vỗ ngực, lúc này mới yên lòng, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, híp mắt nói: "Hòa thượng chẳng phải cũng trọc sao, tiểu thư..."

Ta trừng mắt một cái, nàng vội vàng nuốt lời này vào bụng.

"Mau lấy giấy bút đến đây," Ta phân phó, "Ta muốn vẽ."

Tuyết Liễu không hiểu gì, sửng sốt trong chốc lát mới đi. Lúc ra cửa, nàng còn không quên quay đầu liếc ta, phỏng chừng thầm nghĩ tiểu thư bình thường không thích cầm kì thi họa, sao đột nhiên muốn vẽ tranh.

Trước khi trời tối, ta vẫn nhốt mình trong phòng, phụ thân phái người đến bảo ta ra ăn cơm chiều, ta không để ý, gã sai vặt kia cứ thúc giục, kết quả bị ta quăng một nghiên mực ra chạy mất dạng. Ta ghét nhất tại thời điểm mấu chốt bị quấy rầy, nhất là đang trong lúc làm cái chuyện ta không am hiểu như vẽ tranh này.

Khi ta ném bút nói "Rốt cục đã đẹp rồi!", Tuyết Liễu mở to mắt, nhìn chằm chằm bức tranh hơn nửa ngày, nơm nớp lo sợ hỏi: "Tiểu thư, ngươi vẽ ai vậy? Sao... Sao dáng vẻ lại thế này? Giống như ni cô."

"Giống ni cô là được, ta vốn vẽ ni cô." Ta cực kỳ tự hào hỏi Tuyết Liễu, "Thế nào, nhìn được không?"

Tuy ta không hy vọng gì về tài vẽ vời của mình nhưng bức tranh lần này hẳn khá được đi, ít nhất Tuyết Liễu nhận ra người ta vẽ là ni cô. Không giống lần sinh nhật trước của lục sư huynh, ta vẽ tuấn mã đồ tặng hắn, còn hỏi hắn ta vẽ đẹp không. Lục sư huynh miệng co giật nửa ngày mới phun ra một câu làm ta nghe xong chết đứng, hắn nói: "Vẽ đẹp lắm, ha ha, xem con trâu này, bộ dạng rất mập mạp."

Nắm đấm ta siết chặt, cố nén lửa giận, ta một lần lại một lần nhắc mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, hôm nay hắn là thọ tinh, không chấp nhặt với hắn.

Tứ sư huynh thấy sắc mặt ta khó coi, vội hòa giải: "Nhiễm Nhiễm, mắt lão lục không tốt, ngươi đừng nóng giận. Ha ha, theo ta, ngươi vẽ con lợn rừng thật giống, thật giống!" Nói xong, hắn còn không quên vươn ngón cái về phía ta.

Lửa giận vất vả áp chế lại bị tứ sư huynh trêu chọc, ta nghẹn nửa ngày, bỗng nhiên òa khóc. Lục sư huynh sợ tới mức liên tục an ủi, mắng tứ sư huynh lỡ lời. Ta thút thít nghẹn ngào, một phen nước mũi một phen nước mắt nói: "Ta muốn méc sư nương, các ngươi khi dễ ta... Người ta thức đêm vẽ tuấn mã đồ tặng ngươi, định cho ngươi kinh hỉ. Mắt ngươi không tốt bảo ngựa thành lừa ta cũng không trách nhưng ngươi dám nói ta vẽ trâu. Tứ sư huynh càng đáng ghét, rõ ràng ta vẽ ngựa, làm sao giống lợn rừng!" Nói xong ta xé tuấn mã đồ.

Tứ sư huynh cùng lục sư huynh mặt mày xám xịt, liên tiếp giải thích. Bọn họ càng xin lỗi, ta càng khóc lớn, các sư huynh sư tỷ khuyên thế nào cũng không được. Cuối cùng vẫn là sư nương ra mặt, hung hăng mắng bọn họ ta mới ngừng khóc, từ đó về sau ta thề không bao giờ vẽ nữa.

Hôm nay bất đắc dĩ, ta mới không thể không ra hạ sách này, dù sao cũng chẳng có quy định thề rồi không thể đổi ý.

Tuyết Liễu cầm tranh ta vẽ nghiên cứu hồi lâu, rốt cục phun ra một câu: "Tiểu thư, ni cô này là ai, sao bộ dạng như vậy, như vậy..."

"Như vậy cái gì?"

"Như vậy kỳ quái." Nói xong Tuyết Liễu mặt mũi trắng bệch.

Ta cười hớ hớ nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi muốn nói nàng khó coi phải không? Không sao, ngươi cũng đã nói ra rồi, ta không chửi. Ta vẽ ni cô, ni cô đương nhiên khó coi."

"Vì sao ni cô nhất định là khó coi?" Tuyết Liễu chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.

"Ngươi nghĩ xem, vì sao ni cô muốn xuất gia? Đương nhiên là vì không nam nhân nào muốn cưới nàng. Vì sao không có nam nhân muốn cưới? Đương nhiên là vì nàng khó coi. Nếu không, làm gì có nữ nhân vô duyên vô cớ chạy đến am ni cô, làm bạn với thanh đăng cổ phật, trừ phi đầu nàng bị heo cắn."

Tuyết Liễu nghe xong gật đầu, nàng dùng sùng bái ánh mắt nhìn ta nói: "Tiểu thư ngươi thật thông minh, đạo lý sâu xa như vậy ngươi cũng có thể thấu đáo, thật sự rất rất giỏi!"

Ta cũng hiểu mình thực rất giỏi, tùy tiện nói hươu nói vượn vài câu có thể khiến nha đầu quay mòng mòng, không tung hoành ngang dọc thật sự rất uổng phí.

Ta treo bức tranh ni cô trên vách tường, thắp ba nén nhang, thực thành kính cúng bái.

Tuyết Liễu hỏi ta: "Tiểu thư, ni cô là ai, vì sao ngươi lạy nàng?"

"Đây là Tĩnh Từ sư thái," Ta nói, "Ta lạy nàng vì ta sùng bái nàng."

Tĩnh từ sư thái là một vị thế ngoại cao nhân, nghe nói nàng thông minh tuyệt đỉnh, học vấn bác đại tinh thâm, là nữ trung hào kiệt hiếm có, cũng là thần tượng của ngàn vạn cô nương. Nàng còn khí thế hơn phương trượng trọc đầu của Thiếu Lâm Tự.

"Tiểu thư, ngươi đây là muốn..."

Ta nháy mắt mấy cái: "Ngươi nói với cha ta, ta muốn theo Tĩnh Từ sư thái tu đạo thành tiên, bất quá hiện tại ta đang trong giai đoạn 'suy nghĩ', nếu người cứng rắn bức ta xuất giá, ta sẽ xuất gia."

Tiểu nha đầu nghe xong điên cuồng chạy ra.

Thiên địa chứng giám, ta thật không định xuất gia. Nếu nhất định phải lựa chọn giữa xuất giá và xuất gia, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời phụ thân. Nhưng không phản kháng một chút làm sao biết kết quả, nếu thật sự không được thì ta giương cờ trắng đầu hàng cũng không muộn. Nguyên tắc làm người của Tô Nhiễm ta là tuyệt không mua bán lỗ vốn.

Lúc Tuyết Liễu dẫn phụ thân cùng các ca ca phong trần mệt mỏi tới phòng, ta đang ngồi trước bức tranh niệm kinh, y như thật. Kỳ thật ngay cả ta cũng không hiểu mình niệm cái gì, diễn trò thôi, làm bộ làm dáng là được.

"A, Nhiễm Nhiễm đổi nghề làm ni cô, được lắm, tu tâm dưỡng tính."

Vừa nghe chuyện đức hạnh này là biết ngay lời từ miệng Tô Nam đáng chém ngàn đao, ta quyết định không nói, tiếp tục diễn trò.

Phụ thân nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi muốn làm gì!"

Ta quay đầu, cười tươi như hoa: "Là như vầy, cha, nữ nhi đã giác ngộ, nhân sinh khổ đoản, ta muốn dùng quãng đời ngắn ngủi làm một ít chuyện có ý nghĩa. Tỷ như, chuyện hiện tại ta làm rất có ý nghĩa. Làm người mệt mỏi, phải làm thần tiên. Phụ thân người phải đợi ta, chờ một ngày kia, nhà chúng ta gà chó cũng có thể lên trời, mọi người càng không cần phải nói, đúng không phụ thân?"

"Hồ nháo!" Phụ thân tức giận dựng râu trừng mắt.

Tô Duyên nói: "Nhiễm Nhiễm ngươi chịu đả kích gì phải không?"

Tô Kiên nói: "Khẳng định là phụ thân bức nàng thành thân, bức điên rồi."

Tô Quýnh nói: "Kỳ thật tu đạo thành tiên cũng không phải không tốt." Kết quả còn chưa dứt lời liền bị các huynh đệ hung hăng khinh bỉ.

Tô Nam tựa nửa người trên cửa, ôm hai tay, tựa tiếu phi tiếu nhíu mày nhìn ta: "Nhiễm Nhiễm, người trong tranh kia là ngươi, rất giống."

"Ngươi..." Ta nghiến răng nghiến lợi, rốt cục vẫn nhịn được, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh, hiện tại không phải lúc cãi nhau. Ta muốn diễn xong trận này mới được.

Ta nén giận, tươi cười sáng lạn hơn: "Thất ca ca nói gì vậy, người trong tranh sao có thể là ta, ta sao có thể thần tiên phiêu lãng như vậy. Đó là thần tượng của ta, Tĩnh Từ sư thái ngươi biết không?"

"Biết," Tô Nam gật đầu, "Nàng già như vậy? Không phải chứ?"

"Ai nói không phải, chính là vậy. Sư phụ ta và Tĩnh Từ sư thái là huynh muội kết nghĩa, người nói ta biết, đạo hạnh của sư thái không ai địch lại, chắc chắn là vậy. Sư phụ nói người sẽ thuyết phục Tĩnh Từ sư thái thu ta làm đồ đệ, vạn nhất ta thật không muốn thành tiên thì cũng là chuyện tốt đẹp, đúng không thất ca?" Ta ra vẻ vô cùng khát khao.

Đến đây Tô Nam hoàn toàn hết đường nói nổi.

Gừng càng già càng cay, phụ thân vẫn không hé răng, trước tức giận sau lại thờ ơ, nhìn ta đấu võ mồm với Tô Nam. Người nhìn ta kiểu như "Ngươi cứ từ từ giải thích". Chờ ta dứt nước miếng với Tô Nam xong, hắn gỡ bức tranh Tĩnh Từ sư thái phiêu dật ta thật vất vả mới vẽ được nói với ta: "Nhiễm Nhiễm, ngươi đừng giở trò, nếu thật muốn làm ni cô, chờ ngươi gả cho người ta xong, ngươi thích thế nào, nháo thế nào cha cũng không quản, được không?"

Giờ đến phiên ta hoàn toàn hết đường nói nổi. Cha ơi, sao người có thể thông minh vậy, nhanh thế đã lật tẩy trò xiếc của ta! Vốn định tự sát uy hiếp bọn họ nhưng bọn họ quá rành tính ta thế nào, sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng Tô Nhiễm tuyệt đối không liều mạng.

Phụ thân đi rồi, tam ca Tô Quýnh thực nghĩa khí lại vỗ vai ta: "Nhiễm Nhiễm đừng nhụt chí, kỳ thật tam ca thấy tu tiên rất tốt, thật sự."

"Tránh ra!" Ta hất vai, bỏ tay hắn ra, "Các ngươi đều đến chê cười ta, ta biết, hừ, ta làm ni cô thật rồi các ngươi cũng đừng hối hận!"

Nói xong câu cuối, vãn hồi được chút mặt mũi.

Tô Quýnh bất đắc dĩ nhìn nhìn ta rồi ra cửa. Các ca ca khác thực đồng tình an ủi ta rất nhiều, ta tuyệt không cảm kích. Tô Nam là người cuối cùng, trước khi bước ra, hắn cười cười: "Tiểu muội, ta chờ ngươi đưa ta lên trời làm thần tiên."

Ta sao không nghe thấy, dù sao ta cũng không mong hắn miệng chó phun ra ngà voi, cứ để hắn nói đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.