Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 15: Chương 15




Trấn tĩnh lại tinh thần, nó toan bước tới chỗ Quang,nhưng nhỏ Ngân đã chạy đến trước. Nhìn con nhỏ cứ tíu tít như con chim sẻ bên cạnh Quang làm nó thoáng buồn.

Nó bước tới bàn ăn, nó cầm ly rượu lên rồi uống một ngụm nhỏ. chợt :

– Tiểu thư, chúng ta làm quen được chứ.

– Ơ, tôi…

Nó đang chưa biết trả lời sao với anh chàng lạ mặt này thì:

– Thì ra cậu ở đây. Lại đây với tớ nào.- Quang kéo nó đi không quên nói lại với anh chàng đang đứng cạnh nó: – Xin lỗi anh bạn nhé.

– Cậu đến khi nào thế?

– Ờ, thì trước cậu một lúc.

– thế sao không ra chỗ tớ hả? Cậu có biết tớ phải tìm cậu vấtt vả lắm không? Giữa hàng trăm người thế này lại chẳng biết cậu ăn mặc thế nào. May mà Linh nói với tớ.

– Vậy à, ừm..xin lỗi cậu. Tớ tưởng cậu đang nói chuyện với Ngân

– Tớ chỉ chào hỏi cậu ấy rồi biến đi tìm cậu luôn chứ chuyện trò gì. Mà .. hôm nay, cậu quả thực.. rát ..rất..xinh…

– Cậu vừa nói gì cơ?- Nó nghe không rõ vì câu sau Quang nói nhỏ quá lại thêm tiiếng nhạc vừa nổi lên nữa chứ

– Tớ…tớ nói là…hôm nay cậu rất…

– Tớ mời cậu nhảy một bản nhé. – Nhật bước tới chìa cánh tay về phía nó. Một chút ngập ngừng thoáng qua. Nó khẽ mỉm cười rồi đặt bàn tay nõn nà nhỏ nhắn lên tay Nhật

Và rồi 2 đứa chìm vào bản nhạc dance nhẹ nhàng.

Trong khi đó, Quang vẫn nhình theo nó, đôi mắt cậu thoáng buồn. Lời khen đó vẫn chưa tuột khỏi môi mà. Quả thật, tối nay nó rất xinh. Xinh lắm!

Mà lại có vẻ dịu dàng hơn nữa. Trong mắt cậu nó lúc nào cũng xinh, cũng đáng yêu. Nhưng sao lúc này cậu thấy nó xinh đến thế. Hệt như thiên thần nhỏ một lần nữa làm sưởi ấm trái tim cậu. Và ngay lúc này đây,nó đang đập mạnh dữ dội, thúc giục cậu bước lên dành lấy báu vật quý giá nhất của đời cậu.

Hu toan bước đi thì thấy Linh. Ánh mắt cũng đang hướng về phía nó và Nhật. Đôi mắt con nhỏ cũng chùng xuống. Một cái thở dài hắt ra. Buồn!

– Cậu… thích Nhật rồi à? – Quang bước đến, hỏi nhỏ cô bạn

– Tớ….chắc vậy.Nhưng nếu người cậu ấy yêu không phải là tớ thì tớ không bắt ép. Tớ sẽ chúc phúc cho cậu ấy.

– Ý cậu là, Nhật…thíc ANH THƯ…- Quang nói mà cảm thấy trái tim mình nhói lên. Từng đợt, từng đợt một.

Đau.. tựa như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim xuyên vào tim…

Đau lắm!!!

– Nhìn thái độ của Nhật là biết mà.Con gái bao giờ cũng cảm nhận rõ hơn.- Linh cười nhẹ, một nụ cười thánh thiện dịu hiền.

QUANG nhìn về phía Anh Thư,con nhỏ vẫn đang tươi cười nói chuyện cùng Nhật. Bất giác, cậu thấy lo lắng. Phải làm sao khi Quang không chọn cậu mà sẽ cùng một người khác sánh đôi bước đi. Không được, không thể nảo. Chẵng nhẽ, tình cảm suốt 10 năm trời của cậu lại bị chôn vùi ở đây?

Không được!!!

Cậu không cam tâm đem người con gái mình yêu cho người khác được. Cậu phải giữ nó lại. Phải giữ…

– Quang, thì ra cậu ở đây, Ngân đi tìm Quang mãi từ nãy đến giờ. Ra nhảy với Ngân 1 bản đi.

– Ngân à, mình…

– Đi mà, tiệc tổ chức cho Ngân mà. Đừng làm Ngân thất vọng thế. Đi…

Không thể từ chối, Quang nắm tay Ngân và nhảy. Cậu cảm thấy rõ rằng Thư đang nhìn cậu. Nhưng cậu không thể đoán được những suy nghĩ của cô bạn đằng sau đôi mắt đen láy to tròn kia.

Lắc đầu, cậu chầm chập hoà mình vào điệu nhạc.

Clap, clap, clap…

Tiếng vỗ tay không ngớt từ phía những khách mời sau khi hoàn thành điệu nhảy. Bây giờ là nội dung chính của buổi tiệc.

– Kính thưa các vị khách quý có mặt trong buổi tối ngày hôm nay. – Một người phụ nữ đã đứng tuổi nhưng trông bà vẫn rất trẻ, mang vẻ đẹp sang trọng và quý phái bước lên bục.

– Tôi rất vinh dự khi quý vị đã dành chút ít thời gian quý báu đến dự bữa tiệc chào mừng 2 đứa con của tôi về nước. Xin cảm ơn. Bây giờ, chúng ta cùng nhập tiệc đi nào…

Bà vừa dứt lời, lại một tràng pháo tay nữa nổi lên. Giòn giã.

Sau đó, Nhật và Ngân cùng mẹ hỏi thăm từng vị khách.

– Mẹ à, đây là Quang. bạn cùng lớp với con. Lớp trưởng đấy mẹ.

– Cháu chào bác.

– Ừ! Cháu học cùng lớp Ngân và Nhật hả? Thế bố mẹ cháu làm nghề gì?

– Dạ…Bố mẹ cháu đều làm kinh doanh, hiện đang ở bên Nhật Bản ạ.

– Vậy à. Rất tốt. – Bà nói, tỏ vẻ hài lòng.

– Còn đây…? – Bà Châu chỉ vào nó, quay sang Ngân

– Dạ. Cháu là Anh Thư ạ.

– Bạn của Quang mẹ ạ . – Ngân nói nhỏ vào tai bà Châu.

– Bố mẹ tiểu thư đây làm nghề gì nhỉ?

– Mẹ cháu làm …nhân viên của 1 doanh nghiệp nhỏ. Cháu không có bố ạ.

– Vậy sao? Hừ, mẹ cô chỉ làm 1 nhân viên bình thường thôi sao?

– Vâng…

– Vậy mà cô lại ăn mặc sang trọng như vậy. Cô định quyến rũ ai vậy.

– Cháu…

– Buổi tiệc này chỉ dành cho giới thượng lưu giàu có. Nên rất nhiều cậuấm, ông chủ lớn . Cô định quyến rũ ai trong số họ? – Bà Châu nói, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Nhưng từng lời nói của bà ta thâm độc như cứa sâu vào da thịt nó.

– Cô ơi, không…- Quang đang định nói đỡ cho nó thì bị nhỏ Ngân ngăn lại.

Nó đã lường trước được tình hình xấu nhất rồi. Không sao. Không sao, nó sẽ trấn tĩnh lại, trấn tĩnh lại. Hít 1 hơi dài, nó nhìn thẳng vào đôi mắt đang đứng đối diện nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.