Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 16: Chương 16




– Thưa cô, cho dù mẹ con cháu nghèo. Nhưng cháu và mẹ cháu cũng có lòng tự trọng. Vậy xin cô không được xúc phạm tới danh dự của mẹ con cháu. Nếu như cô nghĩ, cháu đến đây chỉ bởi quyến rũ một ai đó thì tuỳ cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Bởi chính con gái cô đã viết thiệp mời cháu đến chứ cháu không tự ý đến thưa cô.

– Cô còn biện minh sao? Vậy cô trang điểm như thế này để làm gì. Không phải quyến rrũ đàn ông thì là gì hả?- Giọng bà Châu đã có phần hằn học hơn.

– Chẵng nhẽ những người như cháu lại không được làm đẹp sao ạ? Quyền làm đẹp là quyền của mỗi công dân. Cô không thể cấm nó. Xin lỗi cô, Cháu không hề biện minh điều gì cả, cháu chỉ nói đúng sự thật thôi. Một lần, nữa cháu nhắc lại. Cô không được phép xúc phạm cháu.

Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nó và bà Châu.Hai người nhình nhau với ánh mắt toé lửa. Nó đã nói rồi, nó quyết định đến là không để ai chà đạp lên danh dự của nó đâu.

– Thư à, chúng ta về thôi. – Quang lay lay tay nó.

– Về thôi Thư. – Linh xù lo lắng.

– Mẹ à, mẹ đừng vậy nữa. Mọi người đang nhình kìa. Chúng ta ra chỗ khác thôi. – Nhật

– Cô khá đấy. – Bà Châu buông câu nói cuối cùng rồi sải chân bước đi. Ánh mắt sắc lẹm của bà ta sượt qua làm nó hơi lạnh nơi sống lưng.

– Mình xin lỗi.- Nhật quay sang nó

– Không sao mà. Vậy mình về đây.

Quang và Linh cũng bước theo nó. Trước khi rời khỏi, nó chợt bắt gặp nụ cười khẩy của Ngân. Chắc giờ con nhỏ đó đang vui lắm.

***

Ở một khóc khác của căn phòng. Vy thở dài, khẽ lắc đầu. Nó biết mà. Sự việc sẽ còn hơn thế nữa. Bà Châu là người phụ nữ nham hiểm.

Vy lo lắng, lo lăng cho Thư. Hôm nay, con bé đã dám cãi tay đôi với bà Châu mà không lường trước được hậu quả sau này.

Nhưng sao Nhật lại thân thiết với Thư thế?

Tại sao ánh mắt của Nhật không bao giờ hướng về phía nó?

Tại sao?

Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi chất chứa trong đầu Vy …

Quyết định giúp Thư của nó là đúng hay sai đây…

Nó mặc đẹp chỉ để Nhật để ý đến , nó đến sớm chỉ để nhìn thấy nụ cười của Nhật …

Thế nhưng…tại sao … ánh mắt Nhật lại chưa từng dừng lại chỗ nó…mà ánh ấy lại luôn hướng về cô gái ấy…

Buồn quá…

Đau…

***

– Thư à, cậu không sao chứ? – Quang nhìn nó, bất an.

– Tớ không sao đâu mà . Chỉ là cảm thấy nhức chân vì giày cao gót thôi.

– Vậy sao lúc nãy không về taxi cùng Linh luôn ?

– Tớ muốn đi bộ. Cậu xem, chẳng phải không khí rất trong lành sao ?

– Ừm, dễ chịu thật!!!

– Quang này…

– …

– Cám ơn cậu!!

– …

– Vì đã đi cùng tớ.

– Gì chứ, chúng ta đã là bạn suốt 12 năm rồi đấy. Mỏi chân thì lên đây tớ cõng nào. À, mặc cái này vào đi, lạnh đấy!

QUANG cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người nó rồi cúi thấp người để nó trèo lên.

Nó nhìn Quang, nghi ngờ:

– Hôm nay lại tình nguyện cõng tớ hả?

– Ý cậu là gì?

– Bình thường có năn nỉ gãy lưỡi cậu cũng không chịu, sao hôm nay lại rộng rãi thế? – Nó châm chọc.

– Không muốn thì thôi. Cơ hội có một không hai đấy nhá. Cấm hối hận.

– Ấy đừng…tớ lên, tớ l ên…Cám ơn cậu. – Nó thì thầm vào tai cậu bạn.

– Xì…

Thật là êm ái biết bao nhiêu. Suốt 12 năm qua không biết Quang đã làm bờ vai vững chãi cho nó bao nhiêu lần rồi mỗi khi con bé không vui.

Trên vai Quang, nó cảm thấy thật an toàn. Dễ chịu…

Nó cười, Quang và Linh, 2 đứa bạn nó yêu quý nhất. Có lẽ cũng chỉ có hai đứa mới nhìn thấy sự yếu đuối tột cùng của nó.

– Hôm nay cậu cừ lắm Thư ạ.

– Vậy sao?

– Ừ, Nhìn mẹ Nhật rất đáng sợ. Vậy mà cậu vẫn không tỏ ra run sợ tẹo nào. Đối đáp với và ấy từng từ một.

– Tớ cũng không biết tại sao tớ lại có nhiều dũng khí đến thế ? Vì mẹ chăng ?

– Chắc vậy. Hì…

Gió thổi! Lạnh!

Nhưng Quang vẫn cười.

Nụ cười của hạnh phúc.

Bởi…có Thư bên cạnh. Dù rét run đến mấy thì cậu vẫn cảm thấy luôn ấm áp.

QUANG cõng nó đi trên con đường dài về nhà. Trong lòng cậu thầm mong sẽ giữ mãi khoảnh khắc yên bình này. Khoảng khắc cậu nhìn thấy sự yếu đuối trong đôi mắt nó trong khi nó vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

Ngốc thế!!

Cậu là đồ đại ngốc! TRẦN ANH THƯ!!!!

...

“Kíng..ong…”

– Thư ơi, con ra mở cửa hộ mẹ với. Nhanh đi con. – Mẹ nó nói từ trong phòng vọng ra.

Lúc này, nó mới lạch bạch đi xuống,mặt vẫn còn ngái ngủ,mái tóc rối bù,dáng đi chậm chạp. Trông nó lúc này không khác gì một con vịt bầu.

Vừa đi nó vừa lẩm bẩm :” Mới sáng sớm mà đã gọi cửa inh ỏi lên rùi. Làm mất cả giấc ngủ vàng của nó”

Mở cửa, nó bực mình quát vào mặt kẻ đối diện.

– Ai mà… Ớ, Dì, sao dì lại đến đây?

Nó trợn tròn mắt, há hốc mồm ngạc nhiên. Dì nó, đáng nhẽ phải ở bên Mỹ với chồng chứ. Sao lại về đây đột ngột thế này.

– Kìa cháu yêu, đây là cách cư xử mà cháu thường làm đối với người dì xinh đẹp của cháu sao?

Dì nó cười tươi rồi ngang nhiên đẩy nó ra bước vào trong nhà.

Quái lạ, dì đã theo chồng sang Mỹ sống 10 năm nay rồi. 1 năm giỏi lắm là điện về hỏi thăm 2 mẹ con nó 2 lần, mỗi lần không quá 5 phút. Ấy vậy mà,bây giờ, dì lại đột ngột về đây, nói năng nhẹ nhàng ngọt ngào hẳn. Không nghi ngờ không được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.