Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 39: Chương 39




Nó ko hiểu vì sao cuộc thi lần này nó lại dốc sức để giành chiến thắng nhiều đến như vậy. Nó ko hiểu hay cố tình ko hiêủ nhỉ !. Chỉ là rời xa ngôi trường này, chuyển đến một ngôi trường mới thôi. Chỉ là thay vì đi chuyến bus 32 như mọi ngày, nó sẽ chuyển sang chuyến 14. Đặc biệt xe này lại vắng khách nữa, càng rộng rãi mát mẻ chứ sao. Có gì to tát đâu. Nó vẫn có thể gặp bạn bè nó vào cuối tuần cơ mà. Hơn nữa, sang trường mới nó sẽ quen thêm được nhiều bạn.. Tốt thế còn gì.

Nhưng…chuyển trường đồng nghĩa với việc nó phải đi học một mình. Sẽ ko được đi cùng Kent, cùng Quang nữa. Ko được thoải mái cười đùa như trước nữa. Sẽ ko được nhìn thấy Quang mỗi ngày nữa . Trống trải lắm chứ. Liệu nó có quên được nụ cười chết người của Quang vào mỗi buổi sáng ko nhỉ ? Nụ cười từng làm tim nó đứng hình trong vài giây ấy. Để rồi trái tim đó lại tan ra bay theo gió ấy. Liệu nó có quên đi ko nhỉ ? Có thể lắm chứ . Vốn dĩ cái đầu nó ko nhớ được cái gì lâu mà.

Nó cảm thấy tiêng tiếc phần nào đó. Cảm giác như có cái gì quan trọng lắm sắp vụt mất khỏi lòng bàn tay. Mà lòng bàn tay đó dường như đang thả lỏng thì phải. Nó ko muốn nghĩ nữa, đầu óc ko minh mẫn đôi khi lại hữu ích, nó sẽ ko phải nghe những câu nói mà nó ko muốn nhớ, ko muốn biết. Điều đó thật tốt, và có khi… đó là điều mà nó mong chờ.

Con người ta thay đổi liệu có trở nên vô tâm ko nhỉ ? Bằng chứng là nó đang tự thấy nó dần trở thành tượng đá rồi. Trái tim cũng sắp thành sắt rồi nên mới vô tâm đến thế. Đôi mắt của Quang ! Tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt đó. Ánh mắt của sự cô đơn tuyệt vọng. Và tại sao nó lại sợ ánh mắt đó đến vậy mặc dù nó đã từng nói là nó thích nhất đôi mắt ấy.

Đôi mắt ấy trong veo đầy cảm xúc. Đôi mắt biết nói. Nhưng nó ko thích đôi mắt biết nói chút nào, bởi vì rất có thể khi nhìn vào đôi mắt đó, nó sẽ vô tình làm cho chủ nhân của nó tổn thương. Một người mà nó luôn tin cậy. Một người luôn làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho nó mỗi khi buồn. Một người có thể thức cả đêm chỉ để hát cho nó nghe đơn giản vì nó cảm thấy chán. Một người có thể tức tốc chạy xuyên qua màn đêm lạnh lẽo mặc cho mưa có trút ướt như chuột lột đến nhà nó chỉ vì nó sợ ở một mình giữa đêm mưa đầy sấm chớp. Một người luôn làm cho nó vui, làm cho nó cảm thấy an toàn….và vô số những điều khác nữa mà người đó đã làm cho nó trong suốt 12 năm. Và nó có nên tự hỏi rằng, liệu nó có chịu nổi khi người đó và nó rời xa nhau ko.

Nó quá ỉ lại vào Quang. Nó chưa từng tự lập. Đó là câu trả lời duy nhất cho câu hỏi tưởng chừng như ngớ ngẩn của nó. Chắc vậy. Chỉ là vì Quang luôn bên cạnh nó mỗi khi cần. Dù vậy, nó ko bao giờ dám khẳng định rằng ‘nó hiểu Quang’. Hay nói trắng ra là nó chưa từng hiểu Quang. Ngay cả cảm nhận của Quang thế nào nó cũng ko biết. Thế đấy ! Một đứa bạn vô tâm chưa từng thấy cho một tình bạn khăng khít gắn bó…12 năm. 12 năm.

Nó là một con nhỏ vừa bướng bỉnh, vừa ích kỷ , vừa có vô số những tật xấu khác mà ngay cả nó cũng ko chịu nổi. Ấy vậy mà Quang lại chấp nhận làm bạn lâu dài với nó,con bạn khó ưa nhất quả đất.

Nó có thể cười nói cả ngày ko ngừng nghỉ về các anh đẹp trai Hàn quốc và Quang lúc nào cũng gật gù lắng nghe nhưng ko bao gìơ đồng quan điểm với nó đơn giản là vì ‘tớ đẹp trai ngời ngời thế này đâu có kém gì minh tinh Hàn quốc đâu’, thử hỏi còn nói gì được nữa ko ?

Nó cũng có thể ngồi khóc cả ngày với một bộ mặt thảm thương ko thể tả. Và Quang lúc nào cũng là người vỗ về an ủi nó, luôn bày hết trò này trò nọ cốt chỉ để làm cho nó vui lên. Quang cũng là người phải gánh chịu toàn bộ dép, guốc, gối, chăn….vô số thứ mà nó có thể ném. Và cũng ko biết mấy chục cái áo sơ mi sáng tinh tươm đã bị nó làm cho nhàu nát với mớ nước mắt nước mũi tèm nhem. Xin thề là Quang ko bao gìơ đả động đến chiếc áo đó lần hai.

Nó cũng có thể bắt Quang còng lưng ra đạp xe đèo nó lòng vòng khắp Quỳnh Lưu giữa trời Đông giá rét với lý do vô cùng lãng xẹt rằng : như thế mới giống trong phim.

Còn nhiều nữa những thứ Quang đã làm cho nó mà có kể đến tháng sau chưa chắc đã hết.

Quang làm nhiều việc như vậy cho nó nhưng chưa bao giờ Quang đòi hỏi nó làm gì cho bản thân cậu ấy. Mặc dù luôn miệng than phiền nhưng Quang lúc nào cũng đáp ứng đầy đủ yêu cầu của nó. Tất cả, Quang đã luôn làm tất cả. Vì ai chứ, vì con nhỏ xấu tính là nó ư ? Rốt cuộc là nó có gì hay ho mà Quang lại chấp nhận hy sinh như vậy ? Bạn bè thân thiết cũng đâu cần phải thế. Chắc chắn nó đang cố tình giả ngây ngô để ko muốn hiểu hàm ý sâu xa đằng sau những việc làm đó của Quang. ‘Nó luôn muốn như thế. Ko muốn hiểu bất cứ điều gì.’

**

Tán lá cây bất chợt rung mạnh. Tiếng giày cao gót của ai đó đang tiến gần về đây. Khoé môi nó nhếch lên thành điệu cười nửa miệng đầy ngạo nghễ chưa từng hiện hữu trên môi.

– Ko cần đến nhắc nhở đâu. Tôi tự biết phải làm gì.

Ngân hất mái tóc rồi bước đến trước mặt nó. Nhìn sâu vào đôi mắt nó. Điệu cười khinh khỉnh quen thuộc hiện trên môi con nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.