– Mày luôn là đứa thất bại. Và cũng là một đứa ngu ngốc nhất trên thế gian này. Hiểu ko ?
Nó quắc mắt nhìn nhỏ Ngân đang cười đắc thắng.
Nhưng ..con nhỏ nói đúng. Nó đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên thế gian này ? Bàn tay nó ko còn nắm chặt như trước nữa. Năm ngón tay đang dần mở ra để cho thứ quan trọng nhất đó sắp vụt mất. Thứ đó là cái gì mà lại khiến tim nó đau rát đến thế này !
Hai tai nó đột nhiên ù đi. Nó không biết nhỏ Ngân và đám bạn chảnh choẹ của con nhỏ đã đi từ bao giờ . Nó cũng không biết nó đã bất động như thế trong bao lâu. Thời gian lúc này dường như đang trôi qua rất chậm chạp, khiến nó đột nhiên thấy mệt mỏi với mọi thứ. Gió thổi bay mái tóc dài làm chúng rối bời. Giống như tâm trạng của nó lúc này vậy. Bàn tay ai đó khẽ chạm lên vai nó. Bờ vai mảnh mai sau chiếc áo sơ mi mỏng bất chợt run lên. Nó quay đầu lại. Một thoáng ngạc nhiên đọng lại nơi mí mắt. Đôi môi khô nứt nhẹ cười. – Không ngờ lại là cậu. – Vậy cậu nghĩ tôi là ai ? Vy khẽ nhếch môi. Ngồi xuống chiếc ghế đá màu rêu đối diện nó. Tay nhẹ vuốt mái tóc đang tung bay từng đợt cùng gió. – Không ai cả. Chỉ là tôi không ngờ lại là cậu. Ngân bảo cậu đến nói gì với tôi sao ? – Cậu coi thường tôi quá nhỉ ? Tôi không phải tay sai của Ngân. – Được. Vậy lý do cậu đến gặp tôi là gì đây ! – Nó tựa lưng vào ghế. Đôi mắt nhìn thẳng vào Vy. – Cậu sẽ chuyển trường thật sao ? – Tất nhiên. Chẳng có gì to tát cả. – Nó đáp hờ hững . – Như vậy sẽ tốt cho cậu hơn. – Vy bình thản. – Ý cậu là gì vậy ? – Sớm muộn gì thì cậu cũng biết thôi. Vy đứng dậy. Phủi váy rồi bước lên sân trước. Có lẽ nên để mọi thứ xảy ra tự nhiên như vốn dĩ nó phải thế. Đôi mắt đen nhíu lại khó hiểu nhìn theo bóng dáng thanh mảnh đang khúât dần dưới những tán lá bằng lăng xanh biếc. ‘Rốt cuộc cô bạn này là người như thế nào?’ ..**.. Nó thơ thẩn lê từng bước nặng trịch về lớp. Lòng đầy ý nghĩ ngổn ngang. Nó phải giải thích thế nào với lũ tiểu yêu đó về việc chuyển trường đột ngột này đây. -thư
. – Anh Tuấn. … Nó cùng anh đứng phía cuối ban công của hành lang tầng 2. Nơi nó có thể mặc sức ngắm nhìn toàn cảnh xung quanh ngôi trường. Nó bỗng cảm thấy có lỗi với anh. Kể từ hôm thi văn nghệ tới giờ nó chưa gặp anh. Chưa cám ơn anh vì đã giúp đỡ nó thật nhiều cho phần thi piano. Vì mải lo cho mẹ nên nó quên phéng mất lời hứa với anh. Rằng thi xong anh sẽ đưa nó về. Bởi anh có chuyện muốn nói. – Em xin lỗi vì chuyện hôm đó. Em có chút việc riêng nên… Tuấn đưa tay lên chụp nhẹ vào miệng nó. Đôi mắt dứt khoát ko rời khuôn mặt nó đến nửa giây. – Đừng nói gì mà hãy nghe anh nói đây. – Chuyện gì ạ ?
– Tim nó bất chợt đập mạnh mà ko rõ lý do. – Em…làm bạn gái anh nhé– Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt nó, nói rõ ràng từng từ một. Đôi mắt nó mở to hết cỡ. Tim như đập chệch ra một nhịp.
– Sao…sao.. ạ? – Anh thích em.
-THƯ. Anh thích em. – Em… Tâm trạng nó đang rối bời vì chuyện của nó với nhỏ Ngân. Nay lại thêm anh Tuấn đột ngột nói ra từ đó. Dù rằng nó cũng có chút ít cảm tình với Tuấn, nhưng khi nghe anh chậm rãi thốt ra 3 từ này làm nó không khỏi ngạc nhiên. Thích 1 người thì có thể dễ dàng nói ra nhanh đến như vậy sao ? Tuấn yên lặng nhìn nó chờ đợi câu trả lời. – Em…em.. – Nó đang bối rối ko biết trả lời sao thì Tuấn đột ngột tiến gần về phía nó. Càng lúc càng gần cho đến đi nó ko còn đường để lùi lại nữa. Tim nó vẫn đập mạnh ko ngừng nghỉ. Mồ hôi trên trán bắt đầu vã ra. Cảnh này…trên mấy bộ phim chẳng phải cũng có sao ? Hơi thở của Tuấn nhẹ phả vào mặt nó nóng ran. Khuôn mặt anh ngày càng kề gần lấy khuôn mặt nó. Càng ngày càng gần. Cho đến khi chỉ còn cách vài mm ngắn ngủi. Đôi mắt nó bất chợt mở to, nó vội vàng đẩy mạnh Tuấn ra phía trước. – Ko…ko…ko thể…
– Em ko tin anh sao ?– Tuấn nắm chặt lấy đôi bàn tay nó.
– Thích em ? Anh có thể dễ dàng nói ra đến vậy sao? – Thì thích em, nên anh mới … Nó vùng tay Tuấn ra. Nói rõ ràng rành mạch từng chữ một rồi vội vàng chạy xuống cầu thang tầng 1.
– Em cần thời gian.
– Anh sẽ chờ
… Nó ko nghe thấy Tuấn nói gì nữa. Điều duy nhất nó phải làm bây giờ là chạy ngay khỏi nơi này càng xa càng tốt. Nó cần phải chấn tĩnh lại tinh thần. Nó có cảm tình với Tuấn nhưng ko ngờ anh cũng như vậy với nó. Nó quen anh chưa lâu nhưng sao anh có thể bảo nó làm bạn gái anh. Trong khi anh chưa hiểu gì về nó, chưa biết tý ty nào về nó, vậy thì anh thích nó về cái gì chứ. Nó cần điện thoại, nó cần gọi ngay cho cái Linh. LINH sẽ giúp nó, ngay lúc này. Vội đưa tay vài túi lục tìm chiếc điện thoại, nó hoảng hồn nhận ra rằng chiếc điện thoại đã ko cánh mà bay. Xoay ngược tâm trí về 5 phút trước, cái lúc mà nó đẩy manh Tuấn, hình như có cái gì đó từ túi rơi ra ngoài. Có thể là chiếc điện thoại của nó lắm chứ. Nghĩ vậy, nó vội vàng chạy nhanh về hướng cầu thang cuối hành lang tầng 2. ..**..