Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao

Chương 38: Chương 38: Chương 35




Hôm nay phải chụp ảnh bộ sưu tập quần áo mùa đông với hai tông màu chủ đạo là đen trắng, phong cách trang phục là lạnh lùng cao ngạo. Thật ra khí chất của Trương Thanh Vận vốn không quá phù hợp, chuyên gia trang điểm phải cố make up để làm nổi bật lên các góc cạnh của gương mặt cậu, đường nét rõ ràng càng tôn lên sức hút của bộ quần áo trên người.

Make up xong đi ra, Trương Thanh Vận được trợ lý dẫn đến địa điểm chụp ảnh. Một lòng nghĩ chuyện công việc nên cũng không có chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.

Tào Ngưng khoanh tay đứng gần đó, nhìn người kia cứ thế đi lướt qua mình.

Một người đàn ông như vậy, mình bị hấp dẫn cũng là chuyện bình thường, cậu tự thuyết phục bản thân.

“Chuẩn bị xong chưa? Cảm thấy thế nào?”

“Ừm, tôi thấy khá ổn.”

Tới địa điểm chụp ảnh, Trương Thanh Vận trước hết cùng nhiếp ảnh gia nói chuyện một lát để lát nữa có thể thuận lợi chụp ảnh.

Thật ra tiếng Anh của Trương Thanh Vận cũng không đến nỗi nào, lúc trước muốn tìm người phiên dịch chủ yếu cũng là vì muốn tới sớm tìm hiểu hoàn cảnh bên này một chút. Một ngày trước khi gặp Tào Ngưng cậu đã cắt đứt liên lạc với người môi giới cũ rồi, đang định tự thân vận động.

Không ngờ tới lại gặp được Tào Ngưng ở đây, nên sẵn tiện nói với người kia mình cần tìm phiên dịch với môi giới luôn.

Càng không nghĩ tới hắn sẽ đáp ứng.

Nghĩ tới đây, Trương Thanh Vận cười lên, tên nhóc đó xem ra dù không còn nhớ mình, nhưng tình yêu vẫn là không thay đổi.

“Không không, vẻ mặt của cậu sai rồi, lát nữa chụp đừng có cười như vậy có biết không.” Nhân viên phòng chụp ảnh nói, nụ cười này quá ôn nhu rồi, cũng đẹp đó nhưng hợp với kiểu quần áo khác cơ, của bọn họ cần vẻ ngoài lạnh lùng một chút.

“Tất nhiên, tôi biết mà.” Trương Thanh Vận gật đầu, thu lại ý cười, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.

Dù sao đối với công việc này cậu cũng có khá nhiều kinh nghiệm, nên biết rõ làm thế nào để đưa ra biểu cảm phù hợp.

Quá trình chụp ảnh rất thuận lợi, nhiếp ảnh gia không tiếc lời khen ngợi.

Nói chung thì ai lại chẳng thích làm việc cùng người chuyên nghiệp, người này không chỉ chuyên nghiệp, còn không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, thói quen xấu cũng không có.

Chụp ảnh tới khoảng mười một giờ rưỡi trưa, lúc tan việc nhiếp ảnh gia nói với Trương Thanh Vận, chiều tối còn phải chụp thêm mấy bộ nữa.

Trương Thanh Vận dò hỏi nhiếp ảnh gia: “Tối nay sẽ chụp tới mấy giờ?”

Nhiếp ảnh gia nói: “Ừm nếu thuận lợi chắc khoảng chín giờ là xong rồi.”

Trương Thanh Vận nhớ rõ trước đó Tào Ngưng đã nói buổi tối phải về nhà, tối nay lại không chắc có thể xong việc đúng giờ hay không, cậu đi tới trước cửa phòng Tào Ngưng, do dự đưa tay lên muốn gõ cửa.

Dù sao lúc nãy ngâm mình trong suối nước nóng, hai người cũng kết thúc không có vui vẻ gì.

Giờ mình gõ cửa không biết có lại bị xem như là…Dù sao giờ hình tượng của mình trong mắt đối phương chính là cái ổ cắm hai đầu tùy tiện lên giường với ai cũng được.

Kết quả cậu còn chưa có gõ cửa thì Tào Ngưng đã mở cửa từ trong phòng bước ra, trên người ăn mặc chỉnh tề, trên mặt vẫn là biểu cảm hững hờ cao ngạo đó.

Cậu ngẩng đầu nhìn người trước mắt nói: “Lúc nãy cậu chụp ảnh tôi có đứng nhìn, làm tốt lắm.” Hai mắt quét thẳng một đường từ đầu xuống chân người này, bất kể là phong cách u buồn hay lạnh lùng đều rất hợp.

Đáng tiếc là nhân cách quá nát.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, Tào Ngưng giống như ăn phải quả táo bị sâu, vừa buồn nôn vừa khó chịu.

“Cảm ơn.” Tự nhiên được khen khiến Trương Thanh Vận ngạc nhiên không thôi, tên nhóc này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Tới gọi tôi đi ăn cơm hả? Vậy thì đi thôi.” Tào Ngưng liếc hắn một cái, đi lên phía trước.

Cậu không biết hiện tại trong lòng mình muốn gì, rõ ràng biết chỉ cần ném quả táo này đi là được, thế nhưng đồ đã cầm trong tay ném đi dễ sao, muốn ăn lại không nỡ.

Kiểu gì cũng không được, bỏ thì tiếc ăn lại không ngon.

Trương Thanh Vận đã quá quen với việc chăm sóc người này, bình thường ăn một bàn cơm thôi cũng sẽ săn sóc tỉ mỉ, làm đến vô cùng tự nhiên.

Nhìn thấy hành động của Trương Thanh Vận, Tào Ngưng lại cho rằng này ắt hẳn cũng là từ việc có nhiều người yêu mà có kinh nghiệm, chưa kể hắn còn là kiểu người sinh ra để thu hút người khác.

Coi như trong lòng đã nắm chắc, thế nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

“Cậu ăn cái này không?” Trương Thanh Vận gắp một miếng để vào bát Tào Ngưng, đây là món bình thường Tào Ngưng rất thích.

Nhìn thấy món ăn mình thích trong bát, Tào Ngưng dùng tiếng Trung hờ hững nói: “Sao tôi cứ có cảm giác cậu đối xử với tôi y chang đối xử với người yêu, là ảo giác của tôi sao?”

Trương Thanh Vận nghe xong có chút ngẩn người, mới nhớ mình vậy mà lại để đối phương nhìn ra, cũng bởi vì đã từng quen thuộc như thế.

Cậu cười khổ nói: “Xin lỗi, là tôi không kìm lòng nổi.”

“Biểu hiện tốt lắm, nói đi, mục đích của cậu là gì?” Tào Ngưng dùng đũa chọt chọt đồ trong bát, nói: “Muốn lên giường với tôi hay là cái gì khác?”

Ví dụ như tiền, quyền chẳng hạn.

“Không có mục đích gì khác, thích cậu thôi không được sao?” Trương Thanh Vận dùng khăn lau khóe miệng, muốn che giấu tâm tình của mình.

“Giỡn gì vậy.” Tào Ngưng nhếch miệng cười: “Trò chơi thích hay không thích này, cậu có tư cách chơi sao?”

Ở trong mắt Tào Ngưng, Trương Thanh Vận cùng lắm chỉ là một người mẫu nho nhỏ mà thôi, chưa kể còn là người không sạch sẽ.

Ai cũng biết giới người mẫu này có bao nhiêu dơ bẩn.

“…” Trương Thanh Vận triệt để bị câu nói này đả kích, quả nhiên Tào Ngưng vừa bắt đầu đã muốn ăn đòn.

Thấy hắn hồi lâu không trả lời, Tào Ngưng cà lơ phất phơ nói: “Sao hả? Tức rồi? Vẫn không chịu thừa nhận điều tôi nói hoàn toàn là sự thật?” Lúc nãy trong phòng tắm, Tào Ngưng có gọi cho Vũ Hoằng Văn để hỏi cậu ta làm sao mà quen Trương Thanh Vận, quen lúc nào, tại sao lại đi quen người như thế này.

Chuyện liên quan tới Trương Thanh Vận Tào Ngưng hỏi kiểu gì Vũ Hoằng Văn cũng không chịu nói rõ, chỉ nói là lúc trước gặp nhau trong quán bar, uống với nhau chút rượu rồi quen biết.

“Nghĩ sao tùy cậu, ăn cơm trước đi.” Trương Thanh Vận cũng muốn tức giận lắm, nhưng mà với người này tức giận có ích gì không?

Sau khi ăn cơm trưa xong Trương Thanh Vận nói tạm biệt Tào Ngưng, trở về phòng nghỉ ngơi, buổi chiều cậu còn có lịch làm việc, không còn nhiều tinh lực để đi đôi co với Tào Ngưng nữa.

Từ lúc Tào Ngưng nói ra câu kia, hai người không biết thế nào để tiếp tục nói chuyện với nhau.

Lực chú ý của Trương Thanh Vận lúc này hoàn toàn đặt vào công việc, buổi tối đúng chín giờ bắt đầu tan làm.

Sau khi tan làm Trương Thanh Vận báo Tào Ngưng biết rồi cùng nhau về nhà, tên kia vẫn còn khó chịu, có chút buồn bực nói: “Vì cậu mà tôi lãng phí cả một ngày.”

“…” Trương Thanh Vận im lặng, lát sau mới nói: “Xin lỗi đã để cậu đợi lâu.”

Tào Ngưng bĩu môi, đi qua người đối phương: “Mời quý ngài người mẫu lên xe.”

Trương Thanh Vận không biết nên phản ứng như thế nào, xoa xoa mặt, để cho vẻ mặt mình nhu hòa một chút, được, tôi nhịn cậu.

Sau khi ngồi vào trong xe, người kia cả một đường im lặng, chỉ chuyên tâm lái xe.

Đang là buổi tối, nhìn mặt đường phủ đầy tuyết, Trương Thanh Vận bèn nhắc nhở người bên cạnh đừng lái xe nhanh quá.

“Cậu có thể im miệng không? Tôi lái xe không cần cậu quơ tay múa chân.” Tào Ngưng bực bội vô cớ, chẳng khác gì ăn thuốc nổ.

“Vậy cũng được, cậu dừng xe ở đây đi, tôi tự kêu xe đi về.” Nhìn thấy đã tới nội thành, Trương Thanh Vận không muốn phải chịu đựng bầu không khí gượng gạo này thêm chút nào nữa, cứ thế này lát nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

“Cái gì, cậu nói dừng thì tôi phải dừng sao? Tôi cũng không phải là tài xế của cậu.” Tào Ngưng không dừng xe, cứ thế chạy thẳng một đường tới dưới lầu khách sạn Trương Thanh Vận ở.

“Cảm ơn.” Trương Thanh Vận mặt không biểu cảm nói cảm ơn rồi mở cửa đi xuống xe.

Tào Ngưng cũng xuống xe theo, kéo tay Trương Thanh Vận cùng nhau đi vào một cửa hàng tiện lợi ở gần đó.

“Có chuyện gì sao?” Trương Thanh Vận không hiểu đối phương lại muốn nháo cái gì.

Tào Ngưng không có trả lời, chỉ thấy cậu đi tới quầy thu ngân lấy hai hộp ba con sói: “Bao nhiêu tiền?”

“…” Nhìn thấy hành động của đối phương Trương Thanh Vận chỉ có thể đứng đó há hốc mồm ngạc nhiên.

“Đi thôi.” Tào Ngưng trả tiền xong thì cầm lấy hai hộp ba con sói đi ra ngoài, cũng không quên hỏi đối phương đang ở phòng nào.

“Cậu muốn gì?” Trương Thanh Vận gỡ tay đối phương ra khỏi tay mình.

“Cậu không phải muốn lên giường với tôi sao?” Tào Ngưng cười khẩy, nhìn thấy vẻ mặt của người kia liền cảm thấy khó chịu.

“Tôi muốn lên giường với cậu là vì tôi thích cậu.” Trương Thanh Vận giải thích, Tào Ngưng đúng là không cách nào làm người ta yêu thích nổi, cậu cười một cách vô cùng muốn ăn đòn: “Thật sao? Tôi cũng thích cậu, hôn môi với cậu thật sự rất vui vẻ.” Tào Ngưng đứng đó, giục Trương Thanh Vận đưa ra quyết định: “Sao, lằng nhằng cái gì, muốn hay không muốn thì nói một câu, tôi lúc nào cũng có thể hối hận, cậu tốt nhất là nên nắm chắc cơ hội đi.”

Muốn hay không.

Trương Thanh Vận đương nhiên là muốn, cậu khao khát Tào Ngưng thật sự quá lâu rồi, sao lại không muốn ôm người kia vào lòng thân mật chứ.

Dưới cái nhìn của Tào Ngưng, Trương Thanh Vận bước tới nắm lấy tay đối phương dẫn lên lầu.

Khách sạn Trương Thanh Vận ở là một khách sạn tầm trung, phòng không lớn lắm, có điều rất sạch sẽ và yên tĩnh.

Thế nhưng Tào Ngưng trước đây nào đã từng ở qua khách sạn nhỏ như thế này, sau khi tiến vào phòng, cậu ngồi trên giường nói: “Lên giường với cậu ở khách sạn loại này, tôi nghĩ tôi sẽ nhanh chóng hối hận thôi.”

“Ít ra bây giờ cậu không hối hận.” Trương Thanh Vận cởi áo khoác và khăn quàng trên người xuống, đi vào pha nước nóng.

Tào Ngưng cũng đi vào theo, cứ mỗi lần cậu cảm thấy mình sắp hối hận tới nơi, sắp mở cửa mà chạy, thì lúc này đây khi nhìn thấy Trương Thanh Vận, cậu lại không hối hận nữa.

Trong lòng rủa thầm một tiếng, Tào Ngưng cấp tốc cởi đồ trên người ra, không cho mình thời gian mà do dự nữa.

“Tôi chắc chắn là bị điên rồi.” Cậu lẩm bẩm, cởi món đồ cuối cùng trên người xuống.

Trương Thanh Vận xoay người lại, ôm đối phương hôn môi, trong lòng nghĩ, muốn điên cũng là tôi điên trước…

“A…” Hai người hôn nhau kịch liệt, vừa bắt đầu đã muốn lên, khiến cho nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng, lí trí đã sớm không còn chút nào.

Tào Ngưng quá quen thuộc với kiểu hôn này, chỉ một lát sau đã không chịu nổi, cảm giác thân thể mỗi lần được đối phương ôm ấp thật sự quá dễ chịu, đầu óc cậu đã sớm không còn suy nghĩ được gì.

Chỉ có thể đem tất cả của mình giao cho đối phương, chính mình theo hắn, cảm nhận hắn, từ từ tiếp nhận hắn.

“A…”

Lúc bị người kia đi vào, cậu đã biết mình triệt để sa đọa rồi, không còn cách cứu nữa.

Lần đầu tiên thế mà lại không cảm thấy đau đớn chút nào, lại còn có chút hưởng thụ.

So với trong tưởng tượng của Tào Ngưng còn vui vẻ hơn, khiến người ta trầm luân hơn.

Một hồi vui vẻ này Tào Ngưng rất tập trung mà hưởng thụ, cảm thấy trải nghiệm này xem ra cũng không tệ chút nào.

Trương Thanh Vận ôm đối phương vào nhà tắm, xong lại lên giường, tiếp tục phát tiết hết thảy nhớ thương trong khoảng thời gian vừa qua.

Hai hộp ba con sói nãy giờ vẫn lạnh tanh nằm trên đầu giường, không ai thèm ngó ngàng tới.

Sau khi kết thúc, Tào Ngưng mệt mỏi lắc lắc đầu, rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, phát hiện nãy giờ hai người lăn giường thế mà lại không mang bao, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Cậu là cái đồ không có đạo đức, chịch cũng không mang bao, lỡ bị bệnh thì phải làm sao?”

Trương Thanh Vận ngồi ở đầu giường ngẩn người, sau đó cười lên, càng cười càng cảm thấy nhạt nhẽo, cậu rút ra một điếu thuốc chuẩn bị châm lên.

Yên lặng mà hút thuốc, sau đó mới nói với đối phương tôi không có bệnh, cậu có không?

“Tôi vốn là trai tân, lấy đâu ra bệnh?” Tào Ngưng cũng ngồi dậy châm thuốc hút.

Từ lúc qua đây tới giờ, cậu rất ít khi hút thuốc, một là ở chung với người già, hai là cậu cũng không có nghiện.

Nghĩ tới ông ngoại, nhìn đồng hồ đã rạng sáng, Tào Ngưng gấp rút dập tắt thuốc, mặc lại đồ: “Tôi phải về thôi.”

Trương Thanh Vận yên lặng nhìn đối phương, không nói gì.

Trước khi đi, Tào Ngưng rút từ trong ví ra một xấp tiền mặt, để lên đầu giường: “Cho cậu, tôi thấy tiếng Anh của cậu khá tốt, chắc không cần tôi phiên dịch nữa đâu, cứ vậy đi, khi nào rảnh tôi lại tìm cậu.”

Trương Thanh Vận cau mày nói: “Đem tiền về, trong mắt cậu tôi là cái gì?” MB sao?

“Đừng như vậy, cậu làm người mẫu cũng không dễ dàng gì.” Tào Ngưng còn muốn nói thêm một câu, có phải có tiền rồi cậu sẽ không phóng đãng nữa?

Thế nhưng cuối cùng cũng không nói, quay đầu rời đi.

Đến giờ Trương Thanh Vận mới rõ ràng, hóa ra trong mắt Tào Ngưng mình lại là người như thế này.

Cậu rất khó chịu, nửa đêm không ngủ được gửi tin nhắn cho Tào Ngưng: “Tôi lên giường với cậu không phải vì tiền.”

“Có phải vì tiền hay không là chuyện của cậu, đưa tiền hay không là chuyện của tôi.” Tào Ngưng trả lời tin nhắn.

“Cậu không hề tôn trọng tôi chút nào.” Vẻ mặt Trương Thanh Vận vô cùng nghiêm túc.

“Đừng nói nữa, cậu khi không nói những thứ này đáng yêu hơn nhiều.” Nghĩ thế nhưng Tào Ngưng cũng không có nhắn tin trả lời lại.

Không thấy tin nhắn trả lời của đối phương, Trương Thanh Vận xoa xoa trán, có chút không biết phải làm thế nào.

Trải qua một buổi tối mất ngủ, Trương Thanh Vận cuối cùng cũng thuyết phục được bản thân chấp nhận sự thật là, không thể nào khiến Tào Ngưng thay đổi suy nghĩ trong ngày một ngày hai được.

Cậu dù sao cũng là lòng tự trọng, không chịu được cứ bị đối phương sỉ nhục như vậy, nên ngày hôm sau cũng không có chủ động liên lạc với Tào Ngưng nữa.

Gặp lại nhau là ba ngày sau đó, là Tào Ngưng chủ động liên hệ.

Lúc đó Trương Thanh Vận vẫn đang làm việc, nhận được điện thoại có chút do dự hỏi: “Tìm tôi làm gì?”

Giọng nói Tào Ngưng mang theo chút nghi hoặc: “Sao mấy hôm nay không thấy cậu gửi tin nhắn cho tôi?” Cái người này không phải nói thích mình sao, lần trước có được rồi nên không cần nữa?

“Tôi không thiếu tiền xài.” Trương Thanh Vận cười hời hợt nói, ý cười nhạt nhòa đọng lại nơi đáy mắt.

“Đờ mờ, cậu còn để ý chuyện đó? Cậu có phải hẹp hòi quá không vậy?” Tào Ngưng cười khẩy nói, cũng không định xin lỗi, cậu trước giờ chưa từng phải xin lỗi bất kỳ người nào.

Tào Ngưng ở trong phòng phóng phi tiêu, không đứng đắn nói: “Gần đây có tìm được ai lên giường không? Không thì tôi qua tìm cậu?”

Trương Thanh Vận thở dài, thỉnh thoảng ngẫm lại, nếu trước đây Tào Ngưng không gặp được mình, dựa theo tính cách của người này có phải là sẽ bước theo con đường sa đọa của chú cậu không.

Trước đây cảm thấy mình hiểu lầm Tào Ngưng, bây giờ nhìn lại đúng thật cũng không phải hiểu lầm gì, người này rõ ràng không xem chuyện có quan hệ thân thể với nhau là cái gì quá to tát, chỉ cần thoải mái là được rồi.

Nghĩ tới đây Trương Thanh Vận không khỏi hoài nghi, lúc trước người này nói thích mình, có phải là thích thật không? Hay chỉ đơn giản là thích lăn giường?

Tào Ngưng, thật sự khiến cậu nhìn không thấu.

“Nếu như tôi nói không, cậu sẽ đi tìm người khác sao?” Trương Thanh Vận hỏi.

“Người khác? Người khác nào? Tôi bây giờ tạm thời chỉ để ý mình cậu thôi. Cậu muốn từ chối tôi? Tại sao? Tôi chưa làm cậu hài lòng?” Tào Ngưng không còn tâm tình đâu mà ném phi tiêu nữa, cậu ngồi xuống sô pha, bắt chéo hai chân, yên lặng chờ đối phương trả lời.

“Không có là tốt rồi, vậy cậu tới đi, có điều lần này không được để lại tiền nữa.” Trương Thanh Vận nghiêm túc nói.

“Tùy cậu.” Tào Ngưng cười cợt, không coi đây là chuyện gì to tát.

Ông cụ trong nhà có điều dưỡng và một người nữa chăm sóc, cậu đi qua nói với ông ngoại một tiếng, tối nay không có về nhà.

Mặc một cái áo khoác màu sậm, đội nón với đeo găng tay vào xong, Tào Ngưng cầm chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.

Lúc cậu tới Trương Thanh Vận đang ở trên lầu khách sạn đợi cậu, trên người đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị cùng cậu ra ngoài ăn cơm.

Đi ăn cơm Tào Ngưng không ý kiến, lúc người kia đòi trả tiền cậu cũng chỉ cười cười không nói gì.

Ba ngày không gặp nhau, người kia vẫn như vậy ngồi ở đó, có chút trầm mặc, lại có chút u buồn. Bị vành nón che lại khiến tóc mái có chút ngổn ngang, ánh mắt vẫn thâm trầm như cũ.

Hắn có vẻ không muốn nói chuyện, nãy giờ vẫn rất kiệm lời.

Tào Ngưng càng không phải là người nói nhiều, cậu chỉ cười cười rồi chuyên tâm lái xe.

“Ở trong mắt cậu tôi chỉ là trò tiêu khiển thôi có đúng không?” Trương Thanh Vận mở miệng nói chuyện, dù biết cái này là tự mình tìm ngược nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng, cậu muốn biết Tào Ngưng tới cùng là có suy nghĩ như thế nào.

“Vậy cậu nghĩ thế nào? Cậu kéo theo tôi vào cái vòng tròn này, cậu còn hy vọng tôi coi cậu là cái gì?” Tào Ngưng trước khi thật lòng thích một ai đó đều là một người vô cùng ngạo mạn, cũng chỉ coi trọng mỗi bản thân mình.

Muốn giao du ngang hàng với hắn ư? Giàu đã đi rồi nói.

Trương Thanh Vận hiện tới mới hiểu được cái gì gọi là khoảng cách.

Nghĩ lại Tào Ngưng trước đây đối xử với mình như vậy cũng xem như là tốt rồi, ít ra cũng là thật lòng.

“Không có khả năng nào để tôi có thể bình đẳng giao du với cậu sao?” Cậu biết, Tào Ngưng đối với mình rất có hứng thú.

“Cậu lấy cái gì để đòi bình đẳng giao du với tôi? Thân thể?” Tào Ngưng lườm đối phương: “Ừm nhưng mà tôi lại rất thích.”

Lên giường với người này thật sự rất kích thích.

“…” Trương Thanh Vận không nói lời nào, chỉ cảm thấy vô lực.

“Cậu chắc là đã quen rất nhiều người rồi nhỉ? Bây giờ người trong lòng cậu là ai?” Tào Ngưng có lúc cũng sẽ rất mẩn cảm, cậu biết, trong lòng Trương Thanh Vận có một người.

Lúc nhìn mình ánh mắt sẽ mang theo nhớ nhung không thể che giấu.

Người này đúng thật là rất hấp dẫn, thế nhưng dù sao Tào Ngưng cũng không muốn bị vướng vào một người như thế này. Một mặt là vì thân phận của cậu, mặt nữa là đối phương dù sao cũng không phải là người trong sạch gì.

Đàn ông cùng với đàn ông vui đùa, quan trọng là biết dừng lại đúng lúc.

Trước khi lên giường với Trương Thanh Vận, Tào Ngưng đã nghĩ thông điểm này rồi mới dám đi tìm hắn.

Chỉ cần tình dục, còn lại không cần quan tâm.

“Tôi nói người đó là cậu, cậu tin không?” Trương Thanh Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời lúc này đã tối, sương mù nặng nề vấn vít, khiến lòng cậu cũng như vì đó mà bị ép chặt theo.

“Tất nhiên là không tin, có điều miệng cậu rất ngọt, cứ tiếp tục phát huy.” Tào Ngưng thờ ơ cười cười, cậu nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ Trương Thanh Vận trước đây từng qua tay bao nhiêu người, bây giờ dù sao mình vẫn chưa chán hắn, cứ đi tới đâu tính tới đó thôi.

“Cậu như vậy thật làm người ta chán ghét.” Trương Thanh Vận thấp giọng oán giận, không có ý định để đối phương nghe thấy.

Nhưng mà Tào Ngưng như thế này mới là Tào Ngưng chân chính, mấy tháng rồi cứ coi như là giấc mộng đi, mà là mộng thì sớm muộn cũng phải tỉnh lại thôi.

“Tuy rằng cậu nói muốn mời khách, nhưng mà đồ ăn ở mấy chỗ này tôi thật sự ăn không vô, lần này vẫn là để tôi trả tiền đi.” Mấy chỗ Tào Ngưng trước đây dẫn Trương Thanh Vận tới ăn, không có mấy vạn thì sẽ không ăn nổi.

Cái đức hạnh này cũng không phải lần đầu tiên để lộ ra, Trương Thanh Vận chỉ cười cười, không có phản bác.

Người kia cao hứng là được rồi.

Ngồi xuống mở một chai rượu ra uống, ánh mắt Tào Ngưng như có như không nhìn người đối diện.

Biểu tình nhớ nhung phức tạp chen dưới hai hàng lông mày đó, thật khiến người ta cảm thấy tò mò.

Nếu đã là tình thâm, vì sao còn lăng nhăng với người khác?

Tào Ngưng không tin người mới quen người khác ba ngày đã cùng nhau lên giường hiểu cái gì gọi là tình thâm.

“Nói một chút về người cậu thích đi.” Cậu lắc nhẹ ly rượu, chất rượu màu đỏ ở trong ly tùy ý chảy xuống.

Cậu giờ phút này, thái độ không hề nghiêm túc, thích gì làm đó.

“Cậu ấy cái gì cũng tốt.” Có điều đó là Tào Ngưng trong ký ức, Tào Ngưng mười tám tuổi, sau này sẽ không gặp ai giống như vậy nữa, cũng sẽ không muốn tìm nữa.

“Có người như vậy sao?” Tào Ngưng cười khẩy, hẳn là không đi, ai sống trên đời này chẳng có chút tật xấu?

“Có, cậu ấy ngây thơ thẳng thắn, có chút nhỏ nhen, thích ở cạnh tôi, còn thích ăn đồ tôi làm.” Trương Thanh Vận cười, hồi tưởng lại khoảng thời gian vui vẻ trước đây của hai người.

Lúc đó cảm thấy rất bình thường, không ngờ chớp mắt một cái đã không còn lại gì.

Bây giờ mọi chuyện chỉ có mình mình biết, nếu mình không nói ra, thế giới liền không có ai biết được chuyện này nữa.

“Đã thích như vậy thì sao còn tùy tiện lên giường với người khác?” Nụ cười trên mặt Tào Ngưng nãy giờ cuối cùng cũng biến mất, cậu cầm chặt ly rượu trong tay, cả người cảm thấy rất khó chịu.

“Chắc là vì tôi tiện đi.” Trương Thanh Vận cũng không cười nữa, cậu đúng là đã đánh giá bản thân mình quá cao, cũng đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của chính mình.

Vốn nghĩ rằng tìm được người là tốt rồi, người ở bên cạnh thì dù sao cũng dễ nói chuyện.

Nhưng là không phải, có một số thứ nếu sai rồi thì một chút cũng sẽ không được, không thể tìm được cảm giác ban đầu nữa.

“Thật sao?” Ánh mắt Tào Ngưng bắt đầu lạnh đi, gật gù nói: “Cậu đúng thật là rất tiện.” Nếu như mình bị người khác nói như vậy đã sớm xoay người rời đi, thế mà đối phương sau khi bị sỉ nhục, mình chỉ cần gọi một cú điện thoại đã nhận lời đồng ý.

Việc lên giường đối với hắn thật sự quá dễ dàng.

Câu nói này hôm nay Tào Ngưng trả lại cho người kia.

“Đừng về cái khách sạn nhỏ đó nữa, hôm nay ở đây đi.” Sau khi ăn tối xong, Tào Ngưng trực tiếp thuê một phòng ở trong này để tối nay ngủ lại.

Giọng nói kia rất vô cùng không tôn trọng người khác, thế nhưng Trương Thanh Vận giống như nghe không hiểu, hắn nói sao thì cứ vậy đi.

“Được.”

Thanh niên cười cợt, còn hỏi đối phương có muốn đi ra ngoài mua bao không.

“Trong khách sạn có.” Tào Ngưng nói.

“Chỉ là trong đây chỉ có vài cái, sợ là không đủ.” Trương Thanh Vận nhẹ giọng nói, ánh mắt rất nhu hòa.

Ở trong thang máy nhìn thấy hình ảnh này, Tào Ngưng như là gặp phải quỷ, không chịu nổi ánh mắt sắc bén của người đối diện.

“Cậu cũng dư sức quá nhỉ.” Cậu thờ ơ nói.

“Ừm.” Trương Thanh Vận gật đầu, lời này trước đây cậu đã từng nói rồi: “Vậy cậu có muốn cảm nhận một chút không?” Nghiêng mặt qua hỏi, lộ rõ sườn mặt góc cạnh, cả khuôn mặt hoàn mỹ cứ thế đập vào mắt đối phương.

Thích như vậy phải không?

Vậy thì cho cậu trải nghiệm cảm giác khiến người ta run rẩy là như thế nào.

Đã như vậy rồi mà cậu còn không chịu nghiêm túc nhìn nhận tôi?

“…” Tào Ngưng đưa tay qua quàng cổ đối phương, động tác này vô cùng tự nhiên, thật giống như trước đây đã từng làm vô số lần, không hề có chút miễn cưỡng nào.

Cậu biết lúc này mình chính là rất vui vẻ, còn có chờ mong, nhưng mà như thế thì sao?

Lúc Trương Thanh Vận hôn Tào Ngưng, đầu ngón tay không nhịn được run rẩy, trong lòng đau đớn không thôi.

“Tôi thích cậu.” Có thể đây là lần cuối cùng nói với đối phương những lời này.

Người trong ngực không có phản ứng gì, cậu đã trầm luân vào sự dịu dàng này rồi, cũng không muốn mở mắt ra. Hoặc là cậu nghe được, chỉ là không muốn đáp lại.

Tác giả có lời muốn nói: Chờ sau khi Thanh Vận hết hy vọng rời đi rồi, tháng ngày khổ sở của Tào Ngưng cũng sẽ bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.