Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao

Chương 39: Chương 39: Chương 36




Lúc ở cùng với người này, toàn thân sẽ run rẩy kịch liệt, có một cảm giác vui sướng đến cực hạn, tim cứ đập thình thịch thình thịch.

Không phải chỉ bởi vì thủ đoạn của đối phương quá cao, quá quyến rũ người khác, Tào Ngưng không hiểu sao cứ có cảm giác hai người bọn họ giống như đang yêu nhau.

Yêu sao…

Ánh mắt Tào Ngưng mê man một lúc lâu, sau đó, không có sau đó nữa, Tào Ngưng cứ thế bị Trương Thanh Vận làm cho tới không còn suy nghĩ được gì nữa.

“A…” Tuy là cái gì cũng không nhớ nhưng được cái thân thể đối với chuyện này vẫn có phản ứng như cũ.

“Tôi yêu cậu.” Trương Thanh Vận ghé vào tai Tào Ngưng nói, nhưng bởi vì hai người đang điên cuồng thở dốc nên ai cũng không nghe được rõ ràng.

Lúc lên tới cao trào, Tào Ngưng dùng sức ôm chặt lấy đối phương, trái tim tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một cảm giác lưu luyến không rõ từ đâu bất ngờ ập tới.

“…” Hai mắt cậu vô thần nhìn thẳng lên trần nhà, hai tay bấu víu lấy đối phương không chịu buông ra.

Cậu lúc này vẫn chưa hoàn hồn, cũng không biết tại sao lại như vậy.

“Tôi đi tắm cái.” Trên người toàn là mồ hôi, Trương Thanh Vận buông Tào Ngưng ra, biểu cảm thâm trầm khiến người đối diện không thể nhìn thấu được.

Tào Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, cái cằm sắc nhọn khiến người ta không rời mắt được.

Rõ ràng vừa mới thân thiết xong, sao bây giờ lại muốn hắn nữa rồi…Chẳng lẽ mình đúng là không thể kiềm chế được mấy cái này.

Giống như mỗi lần sau khi cùng người kia làm xong, mỗi tối sẽ không cách nào đối diện với cô quạnh được như trước.

Trương Thanh Vận tắm xong cầm lấy cái khăn tắm quấn quanh người rồi đi ra, không có lên giường, cũng không có nhìn Tào Ngưng đang đờ đẫn ngồi ở đó, chỉ tập trung nhặt quần áo rơi vãi trên sàn rồi mặc vào.

Xong hết mới quay qua nói với Tào Ngưng: “Tôi về đây, chút nữa cậu về nhớ cẩn thận.”

Trong lòng Tào Ngưng tự nhiên có chút hoảng, có điều cũng không thể hiện ra, chỉ lơ đãng nói: “Đợi tôi một chút, tôi chở cậu về.” Tào Ngưng nói xong liền vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường mặc quần áo.

“Không cần đâu, tôi tự gọi xe về được, cậu về nhà sớm chút đi.” Trương Thanh Vận nói với người đang đứng đối diện mặc quần áo: “Vậy nha, tạm biệt.”

Tào Ngưng dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đối phương phất tay một cái, ánh mắt trước sau vẫn ấm áp như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là khúc nhạc dạo cho hành động xoay người rời đi.

“Lần sau tôi lại tìm cậu.” Tào Ngưng ở phía sau nói vọng ra.

Khi đó Trương Thanh Vận đã mở cửa phòng rồi, nghe thấy cũng chỉ chần chừ một lát chứ không có trả lời lại, sau đó đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Tào Ngưng từ bỏ ý nghĩ mặc quần áo, cả người cứ thế ngơ ngác ngồi trên giường.

Cậu không biết rốt cuộc mình bị cái gì, cả người vô cùng không thoải mái.

Hoặc là nói trống vắng, giống như bị thiếu mất thứ gì đó vậy.

Cái cảm giác này thật sự khiến người ta buồn bực, rất rất buồn bực, cậu lấy điện thoại ra do dự một chút, rồi lại ném về chỗ cũ.

Lát sau cậu mới mặc lại quần áo chỉnh tề, lái xe về nhà, dọc đường không biết nghĩ thế nào, lại chạy về hướng khách sạn Trương Thanh Vận đang ở.

Lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, người ở đây rồi, sẽ không sao nữa.

Dừng xe ở đó chừng mười phút Tào Ngưng mới lái xe về nhà.

Ngày thứ hai Tào Ngưng không nhịn được gửi tin nhắn cho Trương Thanh Vận, tin nhắn gửi đi được một lúc lâu mà vẫn không thấy đối phương trả lời lại.

“Làm cái quỷ gì vậy…” Tào Ngưng chửi một tiếng, lấy đó làm lý do để gọi điện thoại cho Trương Thanh Vận.

Trong điện thoại truyền tới âm thanh báo bận, không cách nào gọi được.

Cậu lần thứ hai làm chuyện ngu ngốc, gọi điện thoại hỏi Vũ Hoằng Văn: “Hoằng Văn, gọi điện cho người ta mà nghe thấy âm báo bận là sao?”

Vũ Hoằng Văn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời: “Chuyện này hình như hơi quen, mày lại bị người ta chặn?”

Cậu ta tất nhiên là nhớ, chỉ có Tào Ngưng không nhớ mà thôi.

Khi biết Trương Thanh Vận chặn mình, Tào Ngưng nộ khí xung thiên hét vào điện thoại: “ĐM! Tên đó bị cái gì vậy!”

“Sao?” Vũ Hoằng Văn lúc này mới nhớ tới hỏi: “Đừng nói mày dạo này đang qua lại với Trương Thanh Vận nha? Cậu ta đi tìm mày?”

“Mày chờ chút, tao đi tìm cậu ta hỏi rõ ràng đã.”

Vũ Hoằng Văn sau khi bị cúp máy gấp tới độ muốn bò trên chảo lửa, con mẹ nó ai bảo mày đi tìm cậu ta hả! Tao còn mong cả hai đứa chúng mày cả đời này tốt nhất là đừng gặp lại!

Tào Ngưng lập tức lái xe tới khách sạn Trương Thanh Vận đang ở, sau khi dò hỏi tiếp tân mới biết sáng sớm hôm nay Trương Thanh Vận đã trả phòng rời khỏi khách sạn rồi.

Bây giờ đã là mười một giờ trưa, từ sáng sớm tới giờ cũng đã được mấy tiếng đồng hồ.

Tào Ngưng nghe vậy liền đi tới chỗ làm việc của Trương Thanh Vận mới được người ở đó cho hay Trương Thanh Vận đã kết thúc công việc ở đây rồi.

Vừa mới bước ra khỏi tòa nhà Tào Ngưng không nhịn được đá một cái vào thùng rác bên cạnh: “Mẹ nó!”

Một người nói biến mất liền cứ thế biến mất, di động cũng không gọi được, phòng khách sạn cũng đã trả lại rồi, có nghĩa là hắn đã về nước hoặc là chuyển sang thành phố khác.

Tào Ngưng lại bấm số của Vũ Hoằng Văn: “Mày gọi cho cậu ấy giúp tao, hỏi cậu ấy đang ở đâu?”

“Cho ai?” Thằng này rốt cuộc là bị gì vậy?

“Trương Thanh Vận.” Tào Ngưng nói rít qua kẽ răng từng chữ một.

“Không được, tao không gọi đâu.” Vũ Hoằng Văn cũng không có ngốc, nghĩ một chút liền biết Trương Thanh Vận đã chặn số Tào Ngưng rồi, nhưng nghĩ lại không biết Tào Ngưng đã làm cái gì để Trương Thanh Vận tới mức phải chặn số như vậy?

Tào Ngưng nhìn thấy gần đó có bốt điện thoại công cộng, liền cúp máy đi tới đó gọi điện.

Vẫn không có tín hiệu, chắc là tắt máy rồi.

Có lẽ là đã về nước.

Vào giờ phút này Tào Ngưng chỉ có một mong muốn duy nhất là tìm được Trương Thanh Vận. Cậu không biết cái chấp niệm này tại sao mà có, chỉ biết là nếu không tìm được người mình nhất định sẽ không thể yên lòng được.

Vì một người đàn ông mới quen chưa được bao lâu, không đáng.

Tào Ngưng biết mình phải tỉnh táo, không được kích động.

Cậu lái xe về nhà, nhốt mình trong phòng một ngày một đêm để bản thân bình tĩnh lại.

Cảm giác kích động đó không phải lúc nào cũng có, chỉ là nó giống như đã biến thành máu thịt, thâm nhập vào cơ thể mình, trong giây phút nào đó có thể quên nhưng không thể xem như không có được.

Tình cờ lắng xuống rồi sau đó lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

Có khi là đang hút thuốc, hoặc đi mua đồ, băng qua đường hay vào lúc tuyết rơi, lại nhớ tới người đó.

========

Trương Thanh Vận đúng là về nước, sáng hôm đó cậu tới sân bay đợi mấy tiếng đồng hồ mới đợi được chuyến bay của mình.

Cậu chỉ muốn trở về nơi quen thuộc, trải qua những ngày tháng bình thường như trước.

Thứ không tìm lại được, thì cứ coi như mình không cẩn thận đánh mất đi, sau quay đầu nhìn lại, cũng chỉ có thể trách bản thân mình bất cẩn.

Còn người kia, kì thực cậu không trách hắn.

Về nhà trước khi khai giảng nửa tháng, coi như cũng có thời gian để làm dịu tâm trạng của mình.

Trương Thanh Vận mỗi ngày đều đâm đầu vào bếp luyện tập nâng cao tay nghề.

Sau khi khai giảng, Trương Thanh Vận liên lạc lại với Tư tỷ, đồng ý với cô làm người mẫu.

Lúc trước là vì kiếm tiền nuôi cô dâu nhỏ, nhưng bây giờ là vì giấc mộng của chính mình mà phấn đấu.

Làm nghề người mẫu này, thời gian có thể ở trường rất ít. Trương Thanh Vận tự thấy điều kiện của mình không tệ, có thể nhận được rất nhiều việc. Thường xuyên đi đến khắp nơi trên thế giới, có khi hai tháng không về nhà cũng là chuyện bình thường.

Sau khi ký hợp đồng với công ty người mẫu, bên người Trương Thanh Vận có thêm một người môi giới và một trợ lý sinh hoạt.

Tuy rằng đa phần đều không cần Trương Thanh Vận phải tự mình nói chuyện, thế nhưng vì để nới rộng quan hệ, Trương Thanh Vận vẫn cần phải cải thiện vốn tiếng Anh của mình.

Ở bên này mỗi ngày đều phải đối mặt với người nước ngoài, thậm chí cơ hội để nói một câu tiếng Trung cũng không có.

Dù sao người môi giới với trợ lý cũng là người nước ngoài.

Đúng vậy, công ty mà Trương Thanh Vận ký hợp đồng chính là một công ty nước ngoài.

Giới người mẫu trước giờ vẫn vô cùng loạn, không cần biết là nam hay nữ, muốn loại giao dịch thối nát cỡ nào cũng có.

Dù vậy vẫn được một cái là tất cả giao dịch đều được thành lập trên cơ sở cậu tình tôi nguyện.

Có một vài người mẫu vì muốn lên cao nên không ngần ngại trả giá một số thứ để thu về một số thứ khác, đây là điều bắt buộc, muốn thành công không thể nào cũng muốn luôn cả tự do.

Trương Thanh Vận thì không có dã tâm lớn như vậy, dù sao chính cậu cũng không thiếu việc để làm, tiền kiếm đủ thì thôi.

Cũng có thể nói Trương Thanh Vận tốt số, có một số nhà thiết kế nổi tiếng còn chỉ đích danh muốn cậu làm người mẫu cho bộ sưu tập của họ.

Chỉ trong vòng một năm nay, Trương Thanh Vận cứ thế thuận lợi xuất hiện trên trang bìa của một tạp chí nổi tiếng nước ngoài.

Các bảng tổng kết cuối năm, chỉ cần có liên quan đến người mẫu chắc chắn sẽ không thiếu mặt Trương Thanh Vận cậu.

Trương Thanh Vận còn được bầu là người mẫu mới phát triển tốt nhất ở nước ngoài, tương lai tiền đồ không thể đo lường, phong quang vô hạn.

Cũng trong một năm nay, Tào Ngưng ở nước ngoài tiếp tục học năm ba đại học, Tạ Tư Vũ và Đinh Lâm vẫn ở bên nhau, Vũ Hoằng Văn thì với cái tính ngốc nghếch chậm tiêu không đổi nên tới giờ vẫn chưa có bạn gái.

Một năm nay, học xong năm ba, có nghĩa một là tốt nghiệp, hai là tiếp tục thi lên nghiên cứu sinh hoặc có khi là ra nước ngoài học hỏi thêm.

Chí ít Đinh Lâm không có dự định đó, hắn bảo đã chán sự nghiệp học hành lắm rồi.

Bạn trai hắn là Tạ Tư Vũ cũng không học tiếp, nghe nói là muốn thi quốc khảo, lúc đó Đinh Lâm chỉ liếc hắn một cái, trong lòng nghĩ tên này đời này không làm nguyên thủ quốc gia sẽ không cam lòng mà.

*Quốc khảo: là cuộc thi công chức để chọn ra những người có địa vị cao nhất.

Hè năm nay, Tào Ngưng từ nước ngoài trở về.

Lý do là muốn về nước thăm các anh em, sẵn tiện tụ tập một chút.

Người nhà Tào Ngưng vẫn chưa biết chuyện xảy ra giữa cậu và Trương Thanh Vận ở Úc, nhìn thấy cậu không có khác thường gì nên cũng không ngăn cản cậu về nước.

Bọn họ vẫn cho rằng tình yêu của người trẻ chỉ là nhất thời, đậm sâu được bao lâu chứ.

Nếu như lúc trước còn ở cùng nhau, tới bây giờ hẳn là cũng phải tách ra rồi.

Lời này nói ra không khỏi quá tự tin, nhìn Tạ Tư Vũ và Đinh Lâm đi, không phải cũng đã bên nhau được một năm rồi sao.

Gần đây hai người bọn họ bận rộn chuyển nhà, sẵn tiện tranh thủ lần này Tào Ngưng về có thể tụ tập ở nhà mới luôn.

Cứ thế cả đám cũng không cần đi ra ngoài làm gì, trực tiếp tụ tập ở nhà mới của hai người Tạ Đinh.

Nói tới quan hệ của hai người đó muốn phức tạp bao nhiêu có bấy nhiêu, Đinh Lâm nói cho cùng cũng không phải đối với Tạ Tư Vũ không có không được, trên người hắn có một loại cảm giác tự do vô cùng mạnh mẽ, nên cũng không thật sự quá quyến luyến ai.

Đối với bạn của Tạ Tư Vũ là Vũ Hoằng Văn kỳ thực Đinh Lâm cũng không quá thân thiết, chỉ nằm ở mức bạn bè bình thường lâu lâu gặp nhau nói vài câu lấy lệ.

Thân nhất hẳn là phải kể tới Tào Ngưng, dù sao Đinh Lâm cũng gặp Tào Ngưng trước rồi sau này mới gặp những người khác.

Lần này Đinh Lâm nhìn thấy Tào Ngưng thì bên cạnh đã thiếu đi một người, cũng không có ai nhắc tới người nọ.

Còn nhớ tới người đó e rằng chỉ còn mỗi Đinh Lâm, nhưng mà hắn cũng không muốn nhắc tới làm gì, vì có ai để tâm đâu.

Tào Ngưng sau khi trở về mới biết hóa ra Tạ Tư Vũ không chỉ có bạn trai rồi mà còn bên nhau được một năm.

Đối với Tào Ngưng đây là một tin tức ngoài ý muốn.

“Mày giấu kỹ thật.” Lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Lâm, Tào Ngưng không có ý kiến gì, chỉ nhìn thoáng qua vài lần.

Vũ Hoằng Văn nghe xong còn ngây thơ nói: “Nếu như không giấu kĩ không biết sẽ xảy ra chuyện gì, A Vũ so ra thì khôn hơn mày nhiều.”

Cậu ta nói ra câu này xong mới phát hiện là mình lỡ lời, vội vã nhìn sang coi sắc mặt Tào Ngưng, phát hiện tên kia không có biểu cảm gì, có lẽ đã thật sự quên rồi.

Như vậy cũng tốt.

Đinh Lâm lùi lại nói: “Tôi đi làm cơm.” Bọn họ nói trưa nắng nên không ai muốn ra ngoài ăn cơm, Đinh Lâm đành phải làm cơm đãi bọn họ.

“Tôi giúp anh.” Đinh Lâm dù sao cũng không giỏi mấy chuyện bếp núc, đa phần đều là do Tạ Tư Vũ làm, hắn lúc này nói vậy cũng là vì chừa cho mình chút mặt mũi.

Dần dần, giữa bọn họ cũng không phải không có chút tình cảm nào.

Khả năng vừa mới bắt đầu bình thản, không có oanh oanh liệt liệt gì. Nhưng mà không phải nói những người yêu nhau ban đầu cuồng nhiệt sẽ càng dễ dàng xa nhau sao?

“Anh còn nhớ tới cậu ta?” Vào phòng bếp mọi việc đều do Tạ Tư Vũ làm, Đinh Lâm phát hiện ra mình chỉ có thể rửa rau.

“Tôi với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi.” Hắn bình tĩnh nói: “Một năm này cậu ấy phát triển rất tốt, tôi cũng mừng cho cậu ấy.”

Nếu như đó thật sự là những thứ Trương Thanh Vận muốn, vậy xem như cuối cùng cũng đạt được rồi.

“Anh không tán đồng việc bọn họ ở chung, bởi vậy nên mới không nói cho Tào Ngưng biết mọi chuyện đúng không?” Tạ Tư Vũ muốn có đáp án, việc Đinh Lâm không nói cho Tào Ngưng biết tột cùng là vì mình hay vì Trương Thanh Vận.

“Vừa mới bắt đầu cũng không có vĩ đại như vậy, nhưng sau đó thì đúng thế.” Đinh Lâm dứt lời, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Giờ tôi nói tôi muốn đi phá hoại, cậu sẽ ngăn cản sao?”

Tạ Tư Vũ nghe thế có chút căng thẳng: “Phá hoại kiểu gì? Tào Ngưng cái gì cũng không nhớ, anh nói cũng không có ích gì đâu.”

“Đúng vậy, bởi thế cho dù tôi có nói gì cũng đâu có sao đúng không.” Đinh Lâm cúi đầu, hạ mắt, trong lòng có chút không cam lòng.

Vì cái gì cứ phải là người đó chịu tổn thương, hắn đã làm gì sai chứ.

Đang lúc ăn cơm, Đinh Lâm bật TV lên, hắn biết rất rõ kênh nào đang phát sóng chương trình của Trương Thanh Vận.

Gần đây hai người cũng có liên lạc, nên hôm qua đã canh giờ xem chương trình này, vừa vặn trưa nay có phát lại.

Tự nhiên một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình TV, người trong phòng đều sửng sốt.

Phải thừa nhận là gương mặt của Trương Thanh Vận có tính sát thương rất lớn.

Cho dù không đặc biệt thích hắn, nhưng khi nhìn thấy người sẽ không cách nào dời mắt được.

Người bị tác động nhiều nhất đương nhiên vẫn là Tào Ngưng.

Cậu đã hơn một năm không nhìn thấy người này, bình thường cậu không hay xem TV cũng không xem chương trình giải trí, càng không biết Trương Thanh Vận đang làm gì.

Mãi tới gần đây hỏi thăm mới biết, thì ra người nọ đang làm người mẫu.

Ly nước cầm trong tay Tào Ngưng vẫn chưa bỏ xuống, mắt vẫn nhìn chầm chầm vào màn hình TV.

Người kia đang trả lời câu hỏi của MC, cười nói: “Hai mươi ba tuổi không tính là trẻ, người quen của tôi đa số đều nhỏ hơn tôi, vẫn là ra mắt trễ hơn mọi người.”

“Nghe nói lúc còn học đại học cậu đã làm người mẫu rồi, vì cái gì quyết định chính thức bước vào giới người mẫu này?”

“Ừm, chỉ đơn giản là muốn kiếm tiền.” Trên màn ảnh là gương mặt gượng cười có chút ngại ngùng, theo thói quen lấy tay che che khóe miệng: “Học đại học tốn khá nhiều tiền, chưa kể sau đó còn phải hẹn hò yêu đương, nên… Lúc đó còn có suy nghĩ muốn vì tương lai mà cố gắng, chỉ nghĩ hay là cố gắng chút, nỗ lực làm việc hai năm, dành dụm tiền mua nhà.”

“Vậy bây giờ còn có suy nghĩ đó không? Hiện tại hẳn là đã dư tiền mua nhà rồi.” MC rất hiếm khi có cơ hội gặp được người mẫu mình yêu thích, không kìm được muốn hỏi nhiều một chút: “Khi học năm mấy thì yêu đương? Hiện tại hai người có còn bên nhau không? Không ngờ ngay cả tới chuyện mua nhà cũng đã nghĩ kĩ càng vậy nha.”

“Đại học năm hai, nhưng mà giờ không còn bên nhau nữa rồi.” Trương Thanh Vận vẫn cười, đáy mắt còn mang theo chút ánh sáng.

Hiện tại nói đến chuyện ngày xưa cậu đã không quá để tâm kết quả nữa, quá trình hạnh phúc vẫn là quan trọng hơn.

Vẫn còn tình cảm với người kia, nhưng cậu lại dùng phương thức rời đi, khiến đối phương trở tay không kịp, nên hiện tại nhắc lại vẫn cảm thấy đúng là không thể tránh khỏi số mệnh.

“Vậy có thể hỏi tại sao hai người lại tách ra không?” MC cẩn thận hỏi.

“Nói thật tôi cũng không biết tại sao, rất bất ngờ.” Trương Thanh Vận vốn không định hỏi, kết quả lại nghĩ nói ra có khi mình lại thấy dễ chịu hơn: “Vào một ngày nào đó trong đợt nghỉ hè năm ngoái, tôi với cậu ấy vào siêu thị mua đồ, lúc đó vừa mới qua Thất Tịch không lâu, cậu ấy còn trách tôi Thất Tịch không tặng quà cho cậu ấy, rồi…” Nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, cậu vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy thương cảm: “Lúc chúng tôi sắp về, cậu ấy giật lấy chìa khóa bảo là đi lấy xe trước, tôi thì cứ thế đứng đó mà chờ.”

MC hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Trương Thanh Vận nói: “Sau đó, không có sau đó nữa.”

Những người trong phòng lúc này đều biết người Trương Thanh Vận đang nói tới là ai. Chỉ là lúc đó xảy ra chuyện gì, giờ mới biết hóa ra là như vậy.

Tới khi mọi người yên lặng xem xong thì đồ ăn trên bàn cũng đã nguội.

Đinh Lâm nói trước: “Ăn thôi, đồ ăn nguội hết rồi.”

Tào Ngưng hỏi Vũ Hoằng Văn: “Mày với cậu ấy còn liên lạc không?”

Vũ Hoằng Văn lắc đầu, cậu ta không có, phỏng chừng trong tất cả những người đang có mặt ở đây, còn liên lạc với Trương Thanh Vận e rằng chỉ còn mỗi Đinh Lâm thôi.

Đinh Lâm không biết Tào Ngưng ở nước ngoài đã gặp được Trương Thanh Vận, bởi vậy hắn rất tò mò: “Gặp ai? Trương Thanh Vận hả?” Cậu ta còn nhớ?

Tào Ngưng tỏ vẻ không hiểu, lẽ nào Đinh Lâm cũng biết Trương Thanh Vận.

“Bọn họ đều là người của Hội Học Sinh.” Tạ Tư Vũ lên tiếng giải thích, sau đó lại nhìn Đinh Lâm, ý bảo người kia đừng nói thêm gì nữa.

Không cần thiết, xem xong màn phỏng vấn lúc nãy, Trương Thanh Vận hẳn là cũng đã buông xuống rồi.

Lúc đó mặc kệ nói cái gì cũng chỉ là khiến người ta càng buồn lòng thêm thôi.

“…” Tào Ngưng gật gật đầu, thả ly nước trong tay xuống, một năm nay cậu cũng không có ra sức hỏi thăm tình hình của Trương Thanh Vận. Trước đó còn cho rằng mình thật sự đã quên người kia rồi.

Chỉ là không biết có phải những đêm tuyết rơi khiến người ta dễ dàng hoài niệm hay không, trong đêm khuya không tiếng động đâu đó lại thấy được bóng dáng của người kia.

Cơm nước xong xuôi, Đinh Lâm cầm ly đi ra ngoài sân thượng hóng gió.

Sau giờ ngọ trời không nóng lắm, chỉ là có chút oi bức, ra ngoài đây có gió dù sao cũng dễ chịu hơn.

Một lát sau, bên cạnh hắn lại có thêm một người, Tào Ngưng cũng cầm một ly rượu đi tới.

“Cậu ta rốt cuộc là người như thế nào?” Tào Ngưng không biết mình hỏi mấy cái này để làm gì, chỉ là không quan được hai chân, cứ thế đã đi ra đây rồi.

“Cậu hỏi Thanh Vận ấy hả?” Đinh Lâm uống một hớp rượu, nheo mắt cười nói: “Là người tôi đã từng thích, tốt hơn Tạ Tư Vũ nhiều.”

Tào Ngưng không hề nghĩ mình sẽ nhận được đáp án như thế này: “Tôi còn cho rằng anh sẽ nói, cậu ta là một cái đại bác di động.”

“Ha ha!” Đinh Lâm bật cười: “Không có, tôi chưa từng thử.”

“Người cậu ta thích là ai? Là gặp hồi còn học đại học sao?” Tào Ngưng nghiêng đầu qua nhìn kĩ mặt Đinh Lâm, người bạn trai này của anh em tốt của mình đã từng thích người kia thật sao.

Người này lớn lên đẹp như vậy, Trương Thanh Vận tại sao không thích hắn.

“Ừm, vốn là tôi biết Trương Thanh Vận trước, sau lại để cậu ta cướp mất. Thế nhưng cũng đang đời cậu ta, đến cuối cùng vẫn không giữ được người.” Bên nhau hẳn là nửa năm đi.

Trong lòng Tào Ngưng lúc này cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, cũng không phải cảm giác ngứa ngáy giống như lúc trước, hôm nay đặc biệt ngứa ngáy.

Làm cho cậu không quản được miệng mình lại bắt đầu nói linh tinh: “Người cậu ta thích có phải là kiểu giống như tôi không?”

Đinh Lâm buồn cười nhìn cậu, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là một kiểu, sao cậu biết?”

“Hừ.” Tào Ngưng cũng không trả lời câu hỏi của Đinh Lâm, chỉ cười cho qua mà thôi.

“Lần này về cậu định ở lại bao lâu?” Qua hồi lâu không thấy Tào Ngưng trả lời, Đinh Lâm đành phải lảng qua chuyện khác.

“Cũng không định ở lâu, chơi mấy ngày rồi lại về bên đó.”

Ngày Tào Ngưng bay về Úc trời mưa lất phất, sau khi bước xuống xe cậu liền lấy áo trùm đầu mình lại.

Bởi vì mưa tới quá đột ngột nên hầu hết mọi người đều không có mang theo dù.

Phía trước hình như có một nhóm người đang đứng đó tranh cãi cái gì đó.

Loại chuyện này tính ra ở sân bay cũng không phải là chuyện hiếm gì, chắc là có ngôi sao nào đó bị fan vây không di chuyển được thôi.

Khi đó Tào Ngưng cũng không quá chú ý, chỉ đứng trên bậc thềm trú mưa, lúc đưa mắt nhìn qua mới thấy người trước mắt có chút quen thuộc.

Dáng vẻ rất giống bộ dáng mấy hôm trước thấy trên TV, khiến cậu không khỏi suy đoán xem có đúng là hắn hay không.

Nhưng khi vừa nhìn thấy fan xung quanh cầm bảng điện thì liền xác định.

Muốn nói tới cảm giác tim đập chân run gì gì đó thì cũng không có, Tào Ngưng ngược lại vô cùng bình tĩnh, chỉ đứng đó nhìn qua thôi.

Chờ tới khi fan hâm mộ tản ra hết thì trợ lý mới dẫn người nọ lên bậc thềm để tránh mưa.

“Thanh Vận, chuyến bay này có khả năng sẽ bị dời lại, hay là ngày mai mới đi Úc đi.” Trợ lý của người nọ là một tên nhóc người nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, nhìn sơ thì có lẽ mới vừa tốt nghiệp đại học.

Cách phát âm hai chữ Thanh Vận có chút kỳ quái.

“Người Trung Quốc bọn tôi có câu, cái gì tới thì sẽ tới thôi.” Trương Thanh Vận lấy khăn tay ra lau nước mưa dính trên mặt rồi đến mấy chỗ còn lại bị ướt trên người.

Làm xong mới dẫn trợ lý đi vào phía trong ngồi chờ.

Tào Ngưng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, dưới ánh đèn có một cảm giác rất không chân thực.

Cậu đi vào theo, phát hiện cậu nhóc tóc vàng vậy mà không ngồi bên cạnh Trương Thanh Vận, đang ngồi ở một góc khác.

Tào Ngưng đi tới ngồi xuống, vừa lúc Trương Thanh Vận mỉm cười quay mặt qua.

Nụ cười này không phải là nụ cười máy móc mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.

Tào Ngưng đột nhiên nghĩ, mình đối với người này đúng là hiểu biết quá hạn hẹp, có thể nói là cái gì cũng không biết.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, vào giây phút đó ai cũng không kịp có phản ứng gì.

Khả năng là không ngờ tới sẽ đột nhiên gặp mặt ở đây, trùng hợp đến đáng sợ, giống như lần đầu gặp nhau ở Úc, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.

“Đã lâu không gặp.” Người lên tiếng trước là Trương Thanh Vận, cho dù rất bất ngờ nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười rất dịu dàng.

Tào Ngưng đương nhiên không có rộng lượng như vậy, tính cậu trước giờ vốn để bụng rất lâu, lúc này chỉ cảm thấy tức giận không thôi.

“Ngày đó cậu nói tạm biệt là lừa người.” Lời nói của hắn, vẻ mặt của hắn so với bản thân hắn thành thực hơn nhiều, nếu như còn để tâm tại sao không nói lời nào đã bỏ đi?

Ngay cả cái lý do cũng không có, đúng là đồ tra nam!

Tác giả có lời muốn nói: Mỗi lần ngược Ngưng Ngưng đều cảm thấy cậu ấy không thể chịu nổi, không có mạnh mẽ như Thanh Vận, cậu ấy thật ra cũng chẳng lợi hại chỗ nào, lợi hại không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.