Châu Kinh Trạch đối với người khác như thế nào Hứa Tùy không biết, nhưng với cô anh vẫn luôn rất dịu dàng, lịch sự giữ khoảng cách, thế nhưng... cô không ngờ Châu Kinh Trạch lại có một mặt như vậy, bá đạo mạnh mẽ, hệt như một ngọn lửa cháy hừng hực, đầu lưỡi không ngừng khuấy đảo, tứ chi Hứa Tùy đều tê dại, không hít thở nổi.
Bọn họ ở bãi trượt tuyết hôn nhau gần ba phút.
Lúc sau, khi Châu Kinh Trạch buông cô ra, cả người Hứa Tùy đều mềm nhũn.
Trượt tuyết chính thức kết thúc, vì ngày thứ hai đi ngắm mặt trời mọc nên bọn họ quay về lấy đồ đạc dự định đến Bắc Sơn nướng thịt cắm trại qua đêm.
Trên đường quay về tim Hứa Tùy vẫn luôn đập rộn ràng, trong đầu chốc chốc lại xuất hiện hình ảnh ban nãy, Châu Kinh Trạch giữ gáy cô, hôn cô đến mức suýt không thở nổi, răng môi quấn quýt, vị bạc hà mát lạnh len lỏi vào trong khoang miệng, khắp đất trời đều là hơi thở của anh.
Hứa Tùy hoàn toàn bị khống chế, cả người mụ mị, mà cảm quan thì không ngừng phóng đại, Hứa Tùy cảm giác được ngón tay thon dài của anh đang dịch chuyển lên phía trước, ngón cái thô ráp vuốt ve nhè nhẹ vào miếng thịt phía sau tai, khiến cô không ngừng run rẩy.
Hóa ra... hôn môi với người mình thích là cảm giác như thế này.
***
Mọi người đi cáp treo lên đỉnh núi, mỗi người một việc, bắt đầu bữa nướng thịt đầy sôi động. Bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh nên vừa mới đốt lửa là tất cả nhanh chóng mang ghế ra kê ngồi chụm lại với nhau để sưởi ấm.
Chị đại Hồ Thiến Tây ngồi ở một bên vừa hơ lửa vừa ghét bỏ mùi khói, Thịnh Nam Châu bất chợt đứng dậy, anh ấy nhíu mày, chỉ tay vào vị trí của mình:
“Mình đổi chỗ cho cậu, chỗ này chắn gió.”
“Được.” Hồ Thiến Tây đứng lên, vỗ vỗ vào bả vai của anh, nét mặt vui vẻ: “Quả nhiên là đứa cháu hiếu thảo nhất thành phố Kinh Bắc.”
“...” Thịnh Nam Châu.
Hứa Tùy đến khá muộn, Hồ Thiến Tây vừa liếc mắt đã nhận ra ngay bảo bối Hứa Tùy của cô ấy: “Tùy Tùy, ở đây vẫn còn chỗ.”
Một trận gió lạnh thổi qua, Hứa Tùy kéo kín khóa áo khoác đang mặc trên người, gia tăng bước chân. Hồ Thiến Tây nghiêng người nhường một chỗ cho Hứa Tùy ngồi xuống, khóa áo của cô kéo lên tít bên trên, chỉ để lộ cặp mắt nai long lanh đen láy.
Hai tay cô đút túi áo, bên cạnh có chiếc bóng cao gầy phủ xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Tùy. Cô không cần ngẩng đầu cũng đoán ra được là Châu Kinh Trạch, bởi vì cô ngửi thấy được mùi thuốc lá quen thuộc trên người anh.
Hứa Tùy cố ý không nhìn anh, bởi hễ nghĩ đến chuyện mà bọn họ lén lút làm ban nãy là cô sẽ đỏ mặt. Cô giơ tay ra hơ lửa, một bàn tay rộng lớn với những khớp xương rõ ràng úp lên mu bàn tay của cô, dưới sự chứng kiến của mọi người, hai tay nắm chặt lấy nhau, nhiệt độ ấm áp dần dần truyền đến.
Hứa Tùy vội liếc nhìn Châu Kinh Trạch, anh nắm chặt tay cô, miệng nhai kẹo bạc hà, khóe môi cong cong nghiêng đầu nghe người khác chém gió. Hứa Tùy trước giờ tay chân dễ bị lạnh, cô sợ sẽ lây cái lạnh cho anh nên lén giằng ra nhưng không giằng được, ngược lại còn bị Châu Kinh Trạch nắm chặt hơn, không động đậy nổi.
Hồ Thiến Tây chú ý tới hành động của hai người, cô ấy nhướng mày bắt đầu kêu lên “Ai da“.
“Tây Tây.” Hứa Tùy kéo dài giọng gọi cô ấy.
Hồ Thiến Tây nhìn thấy lời thỉnh cầu trong mắt của người chị em thì cũng không còn trêu ghẹo nữa. Lửa than khiến nhiệt độ cơ thể chầm chậm tăng cao, Hứa Tùy có chút khó thở, thế là cô kéo khóa xuống khỏi cằm, hít một ngụm không khí trong lành.
“Tùy Tùy, môi cậu sao thế? Sao lại có vết thương thế kia?” Hồ Thiến Tây hệt như phát hiện ra đại lục mới, kêu lên kinh ngạc.
Hồ Thiến Tây vừa kêu đã thu hút kha khá những ánh nhìn, vành tai Hứa Tùy bắt đầu đỏ lên, không biết phải giải thích thế nào, đến cả Châu Kinh Trạch nghe thấy cũng nghiêng đầu sang, như thể hoàn toàn không nhớ bản thân đã làm ra chuyện lưu manh gì, lại còn ra vẻ vô tội mà nhìn cô.
“Mình bị va... va phải.” Hứa Tùy nói một cách mất tự nhiên.
Châu Kinh Trạch nghe xong nhướng mày, anh giơ tay xoay đầu Hứa Tùy qua, ngón cái vuốt nhẹ vào vết thương ở miệng cô, đáy mắt hiện rõ sự trêu chọc:
“Vậy à? Trùng hợp đến mức va đúng vào môi thế này.”
“Cậu qua đây với mình, trong túi mình có son dưỡng, mình thoa cho cậu.” Hồ Thiến Tây đứng dậy đi lấy đồ.
“Ừm.” Hứa Tuỳ đập vào tay Châu Kinh Trạch, thanh âm kéo dài, “Đều tại anh.”
Đợi Hứa Tuỳ thoa xong son dưỡng quay lại thì đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trên thanh nướng thịt. Đồ ăn dù chín dù sống chỉ cần qua tay Đại Lưu là đều thơm phức ngon lành.
Tay trái Đại Lưu cầm một nắm xiên thịt dê, tay phải cầm lọ gia vị, ngọn lửa hừng hực cháy bén lên trên, cậu ấy rắc một nhúm thì là và dầu mè, thịt xiên đang nướng cứ thế phát ra những tiếc xì xèo, xì xèo, thơm phức bốn hướng.
“Cậu một phiếu, mình một phiếu, xiên dê nướng Tân Cương thương hiệu Tiểu Lưu ngày mai sẽ ra mắt.” Thịnh Nam Châu giơ ngón cái lên khen ngợi.
Đại Lưu nghe xong thì mắng: “Biến! Lát nữa cậu ăn tăm tre đi!”
Tự nướng thịt ở bên ngoài sẽ tương đối chậm, Hứa Tuỳ nhìn mọi người đang chia nhau khoai sâm đất đã được rửa sạch, đúng lúc cô cũng hơi đói nên giơ tay lấy một củ, ai ngờ lại bị Châu Kinh Trạch cướp mất.
Hứa Tuỳ ngơ ngác nhìn Châu Kinh Trạch đưa củ khoai sâm đất của cô cho Thịnh Nam Châu: “Chẳng phải ban nãy cậu bảo muốn ăn sao?”
“Khà khà, vẫn là ông anh mình thương mình nhất.” Thịnh Nam Châu lập tức nhận lấy, cắn một miếng.
Âm thanh cắn khoai sâm đất của Thịnh Nam Châu vô cùng rõ ràng, Hứa Tuỳ vừa thèm vừa đói cồn cào ruột gan, thực ra trong lòng cô có chút tức giận.
Mắt thấy trong chiếc giỏ trước mặt còn lại đúng một củ. Cô vừa định giơ tay ra lấy, kết quả có một cánh tay khác nhanh hơn, Châu Kinh Trạch cầm củ khoai sâm đất cuối cùng lên, ung dung thong thả cắn ăn.
Lúc này Hứa Tuỳ đã thật sự tức giận, Châu Kinh Trạch đưa đồ của cô cho người khác, bây giờ bạn gái đói rồi mà anh cũng không nhận ra, càng nghĩ càng ấm ức, mắt cay xè song lại sợ rơi nước mắt mất mặt, thế là cô vùi mặt vào đầu gối không thèm nhìn anh nữa.
Đúng là tên xấu xa không ai bì được.
Đáy mắt liếc thấy Châu Kinh Trạch đã ăn xong khoai sâm đất, bây giờ đang dùng nước để rửa sạch tay, anh rút một tờ khăn giấy rồi đứng dậy, đồng thời dập tắt điếu thuốc xuống nền đất, đốm lửa lụi tắt.
Hứa Tuỳ ôm đầu gối đói đến mức mắt ửng đỏ, cô khịt khịt mũi, kết quả chẳng mấy chốc trước mắt liền xuất hiện một đĩa màn thầu nướng, hai mặt vàng rụm, bên trên còn được phết một lớp mật ong thơm nức mũi.
“Anh nướng hả?” Hứa Tuỳ khịt mũi.
“Ừm.” Châu Kinh Trạch hất cằm với cô, cười nói, “Nhận lỗi với bảo bối của anh.”
Về phần ăn uống, Hứa Tuỳ miễn cưỡng tha thứ cho Châu Kinh Trạch, cô ngồi trên ghế, nghiêm túc ăn màn thầu nướng. Châu Kinh Trạch chẳng làm gì cả, ngồi nhìn cô phồng má ăn uống cũng cảm thấy thật thú vị.
Hệt như nuôi một chú cá vàng.
Thấy khoé miệng Hứa Tuỳ dính mật ong, Châu Kinh Trạch giơ tay giữ chặt cằm cô lại, ngón cái nhẹ nhàng lau sạch đi giúp cô, Thịnh Nam Châu liếc thấy trong chiếc đĩa đặt trên đầu gối Hứa Tuỳ đựng đầy màn thầu nướng thì định nhón lấy một cái.
Song sau gáy Châu Kinh Trạch cứ như mọc thêm mắt vậy, anh nhanh tay đập cho Thịnh Nam Châu một cái, chậm rãi nói: “Tự nướng mà ăn chứ sao lại tranh giành đồ ăn với em bé vậy?”
“...” Thịnh Nam Châu không những bị ăn một cái đập mà còn bị ăn cả cơm chó. Anh ấy nhìn Hứa Tuỳ đang ăn màn thầu nướng, càng nhìn càng ngỡ ngàng bật ngửa.
Được lắm, khoai sâm đất ăn vào dễ lạnh bụng nên để anh ấy ăn. Hừ, mẹ kiếp, anh em chí cốt gớm!
Hoàng hôn dần dần buông xuống tạo thành một mảng đỏ rực chiếu về phía bọn họ, xung quanh là núi tuyết, mọi người quây lại nướng thịt, đánh bài nói chuyện, tiếng nói cười chốc chốc truyền đến, vì vậy cũng không còn cảm thấy lạnh lắm.
Giữa chừng, Châu Kinh Trạch nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt không tốt mấy, đáy mắt xuất hiện tia lạnh lẽo, anh nhếch khoé môi: “Bố đã tự quyết định rồi còn hỏi con làm gì?”
Nói xong anh ngắt luôn điện thoại, Hứa Tuỳ ngồi bên cạnh Châu Kinh Trạch, vừa khéo tay của cô đang đút trong túi áo anh để giữ ấm, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, thanh âm dịu dàng: “Anh sao vậy?”
Trong lòng Châu Kinh Trạch đang phiền não đến phát điên, bất chợt chạm phải cặp mắt nai long lanh, tay đang lần tìm thuốc lá trong túi áo của anh bất giác buông ra, anh cười nói: “Không sao.”
Buổi tối, lửa trại sưởi ấm đã sớm được đốt cháy, mọi người đang hợp tác phân công dựng lều, Hồ Thiến Tây và Hứa Tuỳ ngủ cùng nhau, Thịnh Nam Châu và Châu Kinh Trạch phụ trách dựng lều cho họ.
Chị đại Hồ Thiến Tây chỉ huy hai vị thiếu gia đâu ra đấy: “Ây da, cậu à, cậu phải dựng chắc chắn vào đấy, nếu không nửa đêm đang ngủ đột nhiên bị sập một góc thì phải làm sao?”
“Va vào cháu không sao cả, ngộ nhỡ va vào Tuỳ Tuỳ thì sao? Cậu nỡ không?”
Châu Kinh Trạch ngậm điếu thuốc trong miệng, anh cúi người nhặt thanh xà ngang trên mặt đất lên, thuần thục lồng chiếc bạt màu vàng sáng vào trong, chân mày nhíu lại:
“Không nỡ.”
“Vậy thì được.” Hồ Thiên Tây di chuyển ánh mắt sang Thịnh Nam Châu, chân mày vô thức nhíu lại: “Bạn học Thịnh à, xem ra tay nghề của cậu chẳng ra sao cả, tương lai ra ngoài xã hội mà không thành thạo một món nào đó thì cậu dựa vào cái gì đây hả?”
“Dựa vào thu tiền thuê nhà.”
“...” Hồ Thiến Tây.
Thôi được, coi như cô chưa nói gì.
Hứa Tuỳ đang dọn dẹp đồ đạc, vừa quay đầu liền nhìn thấy trên không trung có mấy chục chiếc đèn Khổng Minh bay qua, đẹp vô cùng, cô kinh ngạc thốt lên: “Tây Tây, cậu nhìn kìa.”
“Woa, đẹp quá, mình phải chụp lại gửi cho Lộ Văn Bạch, phong cảnh đẹp như vậy mình phải chia sẻ cho anh ấy.” Hồ Thiên Tây rút di động ra tự nói một mình.
Thanh âm không to không nhỏ này vừa khéo lọt vào tai Thịnh Nam Châu, anh ấy suýt chút nữa chọc sào tre vào tay, ngữ khí như đang nói đùa: “Cậu vẫn nhung nhớ tên nhóc đó à?”
“Đúng thế, chưa đến Hoàng Hà tâm chưa chết.” Hồ Thiến Tây cười híp mắt nói.
Hứa Tuỳ lắc lắc đầu, nói một câu: “Vì Lộ Văn Bạch mà dạo này cậu ấy còn đang giảm cân.”
Thịnh Nam Châu nhíu mày, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng anh ấy chỉ nói: “Cậu phải chú ý sức khoẻ.”
Hồ Thiến Tây sững người, song nhanh chóng lộ ra nụ cười tươi rói, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt: “Đương nhiên, mình đâu có ngốc.”
Mọi người chơi đến tận mười một giờ đêm, cuối cùng vì thể lực cạn kiệt mà ngáp ngắn ngáp dài quay về lều của mình đi ngủ. Hứa Tuỳ chui vào trong túi ngủ, sau khi nằm hẳn hoi, chẳng mấy chốc mí mắt đã sụp xuống, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên cũng vẫn không ngủ được an giấc, Hứa Tuỳ bình thường ngủ rất ít, cộng thêm có chút lạ giường, cô ngủ khoảng ba tiếng là đã tỉnh, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều của Hồ Thiến Tây.
Hứa Tuỳ giơ tay lấy di động ở bên gối theo thói quen, mở sáng màn hình, nhìn thấy tin nhắn Châu Kinh Trạch gửi đến nửa tiếng trước:
ZJZ: [Nhất Nhất, em ngủ chưa?]
Hứa Tuỳ trở mình, ngón tay gõ trên màn hình: [Em ngủ xong lại tỉnh rồi, hơi lạ giường.]
ZJZ: [Vậy ra ngoài ngắm sao nhé.]
[Được.]
Sau khi trả lời tin nhắn xong, Hứa Tuỳ nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, cô mặc áo khoác vào rồi chạy ra khỏi lều. Cô ngước đầu nhìn, không trung trên đỉnh đầu đen xì, mây trôi lững lờ, chẳng có lấy một ngôi sao.
Châu Kinh Trạch rõ ràng là lừa cô ra ngoài.
Hứa Tuỳ chạy một mạch về hướng chiếc lều màu xanh lam của Châu Kinh Trạch, nhìn thấy anh ở phía xa xa, anh mặc một chiếc áo phao lông vũ màu đen, ngồi bên cạnh lều, một chân thong dong giẫm trên tảng đá, trong miệng ngậm điếu thuốc, anh cúi đầu giơ tay châm lửa.
Hứa Tuỳ nổi hứng muốn doạ anh, kết quả loạng choạng cả người ngã nhào về phía trước, Châu Kinh Trạch nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, trong mắt xoẹt qua ý cười:
“Nhìn thấy bạn trai cũng không cần chủ động vậy đâu.”
Hứa Tuỳ thoát khỏi vòng tay anh, thấp giọng nói: “Còn lâu nhé.”
Hai giờ sáng, hai người sánh vai dựa vào nhau, một trận gió lạnh thổi qua, Hứa Tuỳ lập tức rúc vào trong lòng Châu Kinh Trạch, gò má chạm vào vòm ngực rắn chắc của anh, nhiệt độ nóng bỏng cùng tiếng tim đập thình thịch lọt vào bên tai.
Châu Kinh Trạch ôm cô, bàn tay với những khớp xương rõ ràng luồn qua mái tóc cô, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, anh im lặng không nói gì.
Hứa Tuỳ cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt, cô luôn muốn làm chút gì đó để di chuyển sự chú ý của anh. Bất chợt, cô rời khỏi vòng tay anh, nói: “Chúng ta chơi game nhé, người thua có thể hỏi đối phương một câu, nếu không muốn nói sẽ bị búng trán.”
“Được.”
Châu Kinh Trạch đứng dậy đi vào trong lều, lúc ra ngoài dưới cùi chỏ kẹp một chiếc bàn gấp nhỏ, trong tay còn cầm một chiếc hộp, anh cười nói: “Vừa khéo Thịnh Nam Châu nhét vào túi của anh.”
Là một bộ xếp gỗ hình ngôi đền, vừa cao vừa nguy hiểm, hai người lần lượt rút từng khối một, nếu như cơ cấu vẫn vững vàng thì coi như thắng, nếu rơi một khối hoặc sụp đổ thì coi như thua.
Vừa bắt đầu ván, Hứa Tuỳ cẩn thận rút một khối gỗ ở chính giữa ngôi đền, sau khi rút xong không động đậy gì cô mới thở phào một hơi. So với sự cẩn trọng của Hứa Tuỳ thì Châu Kinh Trạch trông thoải mái hơn nhiều, anh rút ra một khối, không động đậy.
Hai người tiếp tục chơi, đến lượt Châu Kinh Trạch, anh rút một khối gỗ thì bỗng “bụp” – một khối gỗ khác rơi ra ngoài. Hứa Tuỳ mắt sáng lên: “Anh thua rồi!”
“Em hỏi đi.” Tay Châu Kinh Trạch cầm khối gỗ, ngữ khí bình thản.
Hứa Tuỳ suy nghĩ, cuối cùng hỏi một câu mà cô đã tò mò từ rất lâu rồi: “Tại sao cấp ba anh lại từ bỏ việc học âm nhạc để trở thành phi công thế?”
Cô sợ bị nhìn thấu tâm tư nên đã bổ sung thêm một câu: “Em thấy mọi người đều rất tò mò.”
Sắc mặt Châu Kinh Trạch sững lại, không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, anh cười nói: “Có lẽ phải để em thất vọng rồi, lúc đầu lựa chọn Hàng Không là do anh thích đi ngược lại lẽ thường thôi.”
Anh nheo mắt hồi tưởng: “Hồi cấp ba cụ thể đã xảy ra chuyện gì anh không nhớ rõ nữa, dù sao khi đó mối quan hệ giữa anh và bố rất gay gắt, ông ấy trời sinh bị say máy bay, bất luận là bàn chuyện làm ăn gì đều ngồi tàu cao tốc hoặc tự lái xe đi chứ chưa từng thấy bất cứ thứ gì liên quan đến máy bay cả. Vì để trêu ngươi ông ấy nên anh đã thay đổi nguyện vọng, bấy giờ tất cả mọi người đều phản đối kịch liệt, bọn họ cho rằng anh đang mang tương lai ra đánh cược, sống quá bừa bãi tuỳ tiện. Duy chỉ có ông ngoại là ủng hộ anh, dẫu sao ông là một người có tình yêu mãnh liệt với máy bay.”
Hoá ra là như vậy, hai người tiếp tục chơi trò chơi, “bộp” một tiếng, khối gỗ rơi xuống dưới, lần này là Hứa Tuỳ thua, nét mặt cô ảo não: “Em thua rồi.”
“Em không thích người khác làm chuyện gì với em nhất?” Châu Kinh Trạch hỏi.
Hứa Tuỳ ngẫm nghĩ một lúc: “Em không thích người khác lừa dối em.”
Châu Kinh Trạch sững sờ, điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay đã chất đầy tàn thuốc, ngón tay bỏng rát, không biết vì sao, trong lòng anh có chút hỗn loạn.
“Đến lượt em.” Hứa Tuỳ giơ năm ngón tay khuơ khuơ trước mặt anh, cô thử để anh khôi phục lại tinh thần, “Chuyện mà anh cảm thấy nuối tiếc nhất là gì?”
“Tẩy hình xăm ở mu bàn tay.” Ngữ khí của Châu Kinh Trạch thản nhiên.
Hứa Tuỳ nhớ lại Châu Kinh Trạch thời cấp ba, mỗi khi anh kéo đàn Cello hay chơi bóng rổ trên sân bóng, một dòng chữ tiếng Anh vòng quanh chữ cái Z in hoa trên mu bàn tay, nó vẫn luôn khiến người ta phải chú ý, ngạo nghễ mà bất cần.
Cô lặng lẽ ghi nhớ lại câu nói này của Châu Kinh Trạch. Hai người tiếp tục chơi trò chơi, Hứa Tuỳ hễ thua là lại để Châu Kinh Trạch búng trán, còn anh thua thì lại bị hỏi câu hỏi.
Hứa Tuỳ căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, do dự chán chê song vẫn khích lệ bản thân để hỏi anh: “Tại sao cấp ba anh lại thay nhiều bạn gái như vậy?”
Sau khi hỏi xong cô lập tức cúi thấp đầu, ngón tay vô thức túm lấy một góc của áo khoác, cô đang đợi anh trả lời. Lúc này không có gió, đỉnh núi phía đối diện là một mảng trắng xoá, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Châu Kinh Trạch cất lời đánh tan sự yên ắng, ngữ khí uể oải, như cười như không nhìn cô: “Em đây là đang bẫy anh đấy à em gái.”
“Nếu đã như thế... thì thôi vậy.” Hứa Tuỳ đang định nói thì chất giọng khàn khàn của Châu Kinh Trạch vang lên: “Không có lý do đặc biệt gì, sau khi bố anh ngoại tình, mẹ anh đã đốt than tự sát.”
“Mới đầu là chống đối lại bố anh, về sau cảm thấy có người bên cạnh cũng không tồi.”
Vì vậy anh thích náo nhiệt, thích những nơi huyên náo, thích những trò chơi mạo hiểm, ca múa săn bắn.
Hứa Tuỳ không biết bản thân đã vô ý chạm phải vết thương lòng của Châu Kinh Trạch, khi cô đang suy nghĩ xem nên nói gì thì khẽ ngẩng đầu, nét mặt kinh ngạc:
“Anh nhìn kìa, có sao!”
Anh và Hứa Tuỳ ngồi đối diện nhau cách một chiếc bàn nhỏ, Châu Kinh Trạch nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn lên không trung, bầu trời vốn đen xì bấy giờ lại xuất hiện một ngôi sao bé nhỏ sáng lấp lánh, tiếp theo đó, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi... bảy, tám ngôi sao lần lượt xuất hiện, phút chốc khiến bầu trời rực sáng.
“Mẹ anh nói...”
Châu Kinh Trạch nhớ lại giấc mơ của mình, mẹ anh vẫn luôn là một người phụ nữ nho nhã, xinh đẹp, khi bà đi đã dịu dàng nói với anh:
“Khi trên trời xuất hiện ánh sao, thì đó chính là mẹ đến thăm con.”
Hứa Tuỳ luôn cảm thấy Châu Kinh Trạch có rất nhiều mặt, bất cần, thông minh, kiêu ngạo, song lại kiên định hơn so với các bạn đồng trang lứa, nhưng bạn sẽ phát hiện thật ra đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, anh sắc bén, khoa trương, có lúc lại vô cùng đơn độc.
Không hiểu tại sao, Hứa Tuỳ cảm thấy may mắn vì có được buổi tối hôm nay, cô và Châu Kinh Trạch ở bên nhau với cảm giác chân thực nhất. Anh không hề cao cao tại thượng, không đoái hoài đến bất cứ thứ gì, là một Châu Kinh Trạch luôn luôn bắng nhắng, song anh cũng có một mặt cô đơn lẻ loi.
Hứa Tuỳ nghe thấy câu này thì bất giác mắt cay xè, cô không giỏi an ủi người khác, ấp úng mãi mới nói được một câu: “Em... sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Gió lạnh một lần nữa ập đến, tiếng rít thét gào, Châu Kinh Trạch quay lưng lại phía cô, Hứa Tuỳ tưởng rằng anh không nghe thấy nên đang định tìm chủ đề khác để nói.
Châu Kinh Trạch đột nhiên quay đầu, cả người phủ xuống, Hứa Tuỳ ngẩn người, đối diện với cặp mắt đen tuyền sâu hút, anh không hề cho người con gái cơ hội phản ứng dù chỉ một giây đã lập tức cúi xuống hôn cô.
Giây phút này, ngôi đền đang dựng đứng trên bàn thi nhau sụp đổ.
Không biết có phải do ban nãy anh đã ăn kẹo bạc hà hay không, vụn kẹo dính ở đầu lưỡi anh truyền vào miệng cô, Hứa Tuỳ vô thức liếm một cái, lạnh lạnh nhưng có vị ngọt. Phần kẹo còn lại bị anh lấy về, yết hầu khẽ nuốt xuống, không phân rõ được là mùi vị của ai.
Càng là giao phó tình cảm thì lại càng rung động, Châu Kinh Trạch trước giờ vốn không phải người tốt lành gì, giọng anh khàn khàn xen lẫn sự ham muốn:
“Em nhắm mắt lại.”
Hứa Tuỳ ngoan ngoãn nhắm mắt, hơi thở nặng nề, cảm nhận được một bàn tay to lớn giữ chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan cài vào nhau.
Anh chủ động nắm tay cô.
Cô bị anh hôn đến mê muội đầu óc, một giây sau cô mở to mắt, thanh âm đứt đoạn: “Đây... đây chẳng phải là... nhẫn em định tặng cho Thịnh Nam Châu sao?”
Sao lại đeo trên tay anh được chứ? Hôm ấy cô hỏi Châu Kinh Trạch có nhìn thấy nhẫn của cô đâu không, anh lại còn xấu tính nói không nhìn thấy.
Thực ra đây chỉ là một chiếc nhẫn vô cùng bình thường, lúc ấy cô mua nó ở sạp hàng trên vỉa hè, nhưng Châu Kinh Trạch lại rất để ý. Sau khi biết được điều này, trong lòng Hứa Tuỳ lại có chút vui vẻ.
Trên núi có gió thổi qua, Châu Kinh Trạch sát lại gần, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, thanh âm của anh mang đầy tính chiếm hữu:
“Bây giờ nó là của anh.”
~Hết chương 38~