Mọi người dọn dẹp đồ đạc xong xuôi sau đó tới nhà ăn ăn một bữa lẩu nóng hôi hổi, sau khi cơm nước no nê thì bắt đầu tổ chức chơi game 007.
Hứa Tùy hơi khó hiểu: “Cái gì?”
Hồ Thiến Tây bất chợt đứng dậy, cầm lấy đũa gõ vào ly rượu: “Khà khà, hãy để Nữ Vương trò chơi là mình đây giới thiệu quy tắc trò chơi cho các cậu, thật ra rất đơn giản, đó là A chỉ vào B nói 0, B chỉ vào C nói 0, C có thể chỉ bất cứ người nào và nói 7, đồng thời làm động tác bắn súng với đối phương. Bây giờ mới là điểm mấu chốt đây, hai người ngồi bên cạnh người bị chỉ bắt buộc phải làm động tác đầu hàng, nếu không người thua sẽ phải chấp nhận hình phạt.”
“Nghe có vẻ khá đơn giản, thậm chí còn có chút ngớ ngẩn, bắt đầu đi, ông đây vốn là Tiểu Hoàng Tử trò chơi cơ mà.” Thịnh Nam Châu nói vô cùng to.
Hồ Thiến Tây: “Hừ.”
Gõ đũa ba lần vào thành cốc, trò chơi chính thức bắt đầu. Hồ Thiến Tây cầm một chiếc đũa khua qua khua lại trước đám đông, sau đó chỉ thẳng vào Đại Lưu và nói: “0!”
Đại Lưu mắt liếc ngang liếc dọc, chỉ bừa vào một người rồi hét lên: “0!”
Châu Kinh Trạch phản ứng rất nhanh, thậm chí anh còn có thời gian chạm mắt với Tần Cảnh. Hứa Tùy vừa thấy ánh mắt đó của Châu Kinh Trạch là biết ngay anh có ý đồ xấu.
Quả nhiên một giây sau, tốc độ nói của anh cực nhanh, làm động tác bắn súng với Tần Cảnh, cười khẩy: “7.”
Tần Cảnh lập tức lên tiếng đáp lại, Thịnh Nam Châu ngồi bên cạnh vẫn thản nhiên ngồi đó nhai mực khô không phản ứng kịp, đợi tới khi anh ấy muốn làm động tác đầu hàng thì đã quá muộn.
“Muộn rồi.” Châu Kinh Trạch thong thả tuyên bố lệnh tử hình.
Hồ Thiến Tây nhìn sợi mực khô đang vắt vẻo trên miệng Thịnh Nam Châu thì cười lạnh: “Này thì Tiểu Hoàng Tử trò chơi, mình thấy cậu là Husky mới đúng.”
Thịnh Nam Châu bị phạt chạy ba vòng quanh homestay, vừa chạy vừa phải học tiếng chó kêu, cả đám cười không ngớt. Thịnh Nam Châu lạnh run cầm cầm quay trở lại, anh ấy chỉ vào Châu Kinh Trạch đang cười như nắc nẻ mà mắng:
“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Cậu chờ đấy!”
Ngữ khí của Châu Kinh Trạch bắng nhắng, cười nói: “Đừng để mình đợi quá lâu.”
Sông có khúc, người có lúc, không ngờ lại thật sự để Thịnh Nam Châu tóm được cơ hội. Tới khi đến lượt Châu Kinh Trạch, đúng lúc anh đang trả lời tin nhắn, chỉ chậm có một giây thôi mà đã bị dính chưởng.
Hứa Tùy ngồi bên cạnh lo lắng Châu Kinh Trạch sắp phải nhận hình phạt, ban nãy rõ ràng cô đã kéo ống tay áo anh nhắc nhở rồi.
“Hình phạt gì?” Châu Kinh Trạch đặt di động lên bàn, ngữ khí thản nhiên.
“Để cháu nghĩ đã.” Mắt Hồ Thiến Tây đảo qua đảo lại giữa hai người, bất thình lình, “Ây da, phạt cậu với Hứa Tùy hôn nhau qua khăn giấy, không quá đáng chứ?”
“Ôi đệch! Hôn nhau, hôn nhau!!”
“Kích thích quá đi!”
“Hôn nhau qua khăn giấy, thế chẳng phải là hôn lưỡi sao?”
Một đám người hò hét ầm ĩ, mí mắt Hứa Tùy giật giật, trong tiếng ồn ào của đám đông, gò má trắng ngần bắt đầu đỏ lựng.
Hứa Tùy vô thức nhìn sang Châu Kinh Trạch, tim đập nhanh liên hồi, cổ họng khô khốc. Châu Kinh Trạch dựa vào sô pha, đôi chân dài gác lên thanh xà ngang của chiếc bàn uống nước một cách uể oải, một tay từ đầu đến cuối vẫn nghịch lọn tóc của Hứa Tùy, tay còn lại thì cầm lấy một lon đồ uống rỗng ném vào chàng trai vừa mới nói hôn lưỡi kia, anh cười nói:
“Hôn lưỡi con mẹ cậu, đổi cái khác.”
Ông Châu lên tiếng, bọn họ chỉ đành tụ lại một chỗ thương lượng xem nên đổi sang hình phạt gì để chỉnh đốn Châu Kinh Trạch.
Châu Kinh Trạch rụt đôi chân dài lại, anh cúi người, ngón tay vuốt ve đôi tay trắng ngần bé nhỏ của Hứa Tùy, động tác thân mật, Hứa Tùy ngẩng đầu mỉm cười rồi lại khẽ cụp mắt xuống, tia lạc lõng nơi đáy mắt vụt qua. Rõ ràng đã may mắn né được sự trêu ghẹo của bọn họ, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng.
Bọn họ thật sự ở bên nhau rồi sao? Hẹn hò mấy tháng rồi mà giữa hai người cũng chỉ mới dừng lại ở việc nắm tay, thỉnh thoảng anh sẽ làm động tác khoác vai cô như thế này, ngoài ra không có bất cứ cử chỉ thân mật nào khác.
Sau khi nghỉ ngơi, mọi người chuẩn bị đồ đạc đi đến nơi trượt truyết, người hưng phấn nhất chính là Hồ Thiến Tây, cô ấy mặc áo choàng màu đỏ, vừa đi vừa nhảy chân sáo, thậm chí còn ngâm nga bài hát.
Thịnh Nam Châu đi theo phía sau cô, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng mà không ai phát giác, anh ấy hỏi: “Chị đại à, cậu vui đến thế sao?”
“Đương nhiên rồi.” Hồ Thiến Tây đáp.
Thực ra Hứa Tùy cũng rất hào hứng, nhưng cô là người có tính cách chậm nhiệt, không biết biểu hiện ra ngoài lắm. Từ nhỏ cô đã sống ở phương Nam, lấy đâu ra tuyết chứ.
Đặc biệt là Lệ Ảnh không bao giờ đổ tuyết, lần duy nhất là vào năm 2008 nhiệt độ phương Nam hạ thấp đột ngột, ngày thứ hai đi học bọn họ phát hiện trên lan can ở trường học đóng băng, mọi người đều kích động muốn chết, thậm chí còn có người liếm cả băng nữa.
Châu Kinh Trạch nhận ra được sự biến hóa của Hứa Tùy, anh nhướng mày: “Vui thế à?”
“Ừm!”
Châu Kinh Trạch cụp mắt nhìn cô, gương mặt trắng ngần, chóp mũi vì lạnh mà ửng đỏ, đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly phát sáng. Anh cố ý trêu cô, giơ tay bẹo má Hứa Tùy, nhướng mày hỏi: “Em biết trượt tuyết không?”
“Không biết.” Hứa Tùy bị bẹo có chút đau, cô giơ tay tách tay của Châu Kinh Trạch ra, khi cười xuất hiện má lúm: “Chẳng phải còn có anh sao?”
Có lẽ do Hứa Tùy quá vui, sau khi nói xong mới phát hiện âm lượng nói chuyện của mình vô thức kéo dài, mang theo âm điệu của trẻ con, giống như làm nũng.
Hứa Tùy sững người ngước mắt, đối diện với cặp mắt đen tuyền của Châu Kinh Trạch, tim cô đập thình thịch, sau đó vội vàng đập tay của anh ra, vội vã chạy biến, cô thấp giọng gọi: “Tây Tây, đợi mình với.”
Châu Kinh Trạch hai tay đút túi, dõi theo bóng dáng của Hứa Tùy ở phía trước, đáy mắt thoáng qua tia uể oải, anh cười khẽ một tiếng.
Khu trượt tuyết Bắc Sơn là khu nghỉ dưỡng trượt tuyết tự do lớn nhất ở thành phố Kinh Bắc. Khi bước vào trong, tầm nhìn của bạn trở nên rộng lớn, khắp nơi là núi non và sông ngòi trập trùng, khuôn viên rộng rãi, bên cạnh bãi trượt tuyết mênh mông là hai hàng rừng thông to lớn.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, bọn họ lấy dụng cụ rồi thay quần áo. Châu Kinh Trạch đã quá quen thuộc với môn thể thao trượt tuyết này, bởi vì trước kia cứ đến kỳ nghỉ hè là anh thường xuyên đến Na Uy để chơi Jumping và trượt ván trên tuyết, nhưng đối với kiểu trượt tuyết việt dã này thì anh lại cảm thấy bình thường, chủ yếu là vì nó không có tính kích thích và tính mạo hiểm.
Châu Kinh Trạch nhanh chóng thay xong quần áo sau đó quan sát Hứa Tùy thay đồ, ngữ khí nghiêm túc: “Phải giữ ấm thật tốt.”
“Vâng.” Lần này Hứa Tùy không còn dám mặc ít đồ ở trước mặt anh nữa.
Sau khi thay xong quần áo, huấn luyện viên dẫn theo mọi người đến bãi trượt tuyết, Hồ Thiến Tây và Hứa Tùy đều có người kèm cặp, những người khác thì đều đi theo huấn luyện viên.
Hồ Thiến Tây ở phía Đông, tay cầm gậy trượt tuyết, cả người cứng ngắc hệt như chú ếch gặp đại nạn: “Mình nói cho cậu biết, mạng của mình vô cùng, vô cùng đáng giá, sắp sửa giao vào tay cậu rồi, cậu nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.”
Thịnh Nam Châu liếc xéo một cái, đại thiếu gia lớn giọng nói: “Mẹ kiếp! Cậu có trượt không, ở đây nói hơn mười phút rồi!”
Trái ngược với cặp đôi oan gia này thì ở phía bên kia Châu Kinh Trạch và Hứa Tùy trông hòa hợp hơn rất nhiều. Mới bắt đầu, Châu Kinh Trạch đỡ cánh tay Hứa Tùy chầm chậm di chuyển.
Anh dạy cho Hứa Tùy một vài điều cơ bản, đi cùng cô mấy vòng, cộng thêm cô học hỏi rất nhanh, chẳng mấy chốc Hứa Tùy đã có thể tự mình trượt tuyết rồi.
Có điều Hứa Tùy gan nhỏ, loại thể thao mang tính mạo hiểm kích thích này cô vốn chưa thử bao giờ, học được rồi cũng vẫn níu chặt lấy tay Châu Kinh Trạch.
Ngữ khí của Châu Kinh Trạch bất lực, bật ra tiếng cười khẽ: “Anh ở đây mà.”
“Em trượt về phía trước, đừng sợ, anh ở đằng sau quan sát em.”
Nghe Châu Kinh Trạch trấn an, Hứa Tùy cũng bình tĩnh hơn đôi chút, càng trượt càng vững. Cô chống gậy trượt tuyết, cúi người, trượt thẳng về phía trước. Gió lạnh thổi vù vù qua tai, cô không khỏi rướn cong khóe miệng, cảm giác trong không khí cũng mang theo mùi vị của bông tuyết.
Châu Kinh Trạch thấy cô trượt tuyết thoải mái như vậy thì lặng lẽ buông tay.
Hứa Tùy cảm thấy chưa bao giờ nhẹ nhõm như giờ phút này, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, rõ ràng cổ họng đã bị gió thổi đến mức đau rát nhưng cô vẫn vô cùng hưng phấn, sợi dây khát vọng được mạo hiểm bị trói chặt bấy giờ đã được giải phóng hoàn toàn.
Cô gia tăng tốc độ trong vô thức, phóng thẳng về phía trước, ai ngờ cách sườn núi không xa có một khúc ngoặt, Hứa Tùy suốt dọc đường không khống chế sức lực, khi sức lực lệch đi là cả người mất kiểm soát nhanh chóng lao vụt xuống.
“Châu Kinh Trạch, em... em... em...” Hứa Tùy lấy lại lý trí, sợ đến mức giọng khàn đặc.
Châu Kinh Trạch đang trượt tuyết ở phía đối diện, nghe thấy tiếng thì ném luôn cả cây gậy trượt tuyết đi, trực tiếp chọn con đường dốc gần nhất nhanh chóng trượt về phía Hứa Tùy. Châu Kinh Trạch trượt rất nhanh, bất chấp mọi thứ, cuối cùng lao thẳng đến trước mặt cô, giơ tay đón người.
“Áaaaaaa... anh... anh tránh ra đi!”
Nguy hiểm phía trước, Hứa Tùy hét không ngừng, thanh âm vọt lên tận trên không trung. “Bụp” một tiếng, Hứa Tùy và Châu Kinh Trạch đâm sầm vào nhau, gió tuyết tung bay, cô loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ, hai người ngã nhào xuống đất, mũ bảo hộ lăn lốc sang một bên.
Hứa Tùy cảm giác đầu của mình đập vào lồng ngực Châu Kinh Trạch, đau vô cùng. Nhưng ngoài cái đó ra thì những nỗi đau trong tưởng tượng không hề truyền đến, ngược lại, gò má áp sát cơ thể mềm mại, nhiệt độ ấm nóng nhắc nhở cô rõ ràng.
Châu Kinh Trạch đã đỡ thay cho cô cú ngã vừa rồi.
Hứa Tùy vội vã mở mắt, lay lay bả vai Châu Kinh Trạch, hỏi: “Anh không sao chứ?”
Không có tiếng trả lời.
Hứa Tùy lay anh ba lần, thanh âm lần này gấp gáp hơn lần trước, mà Châu Kinh Trạch thì từ đầu đến cuối đều nhắm nghiền mắt, lông mi dính một chút tuyết, cánh môi đỏ hồng, lộ ra một vẻ quỷ dị, hệt như bức tượng anh tuấn nằm trên tuyết, không thể động đậy.
Hứa Tùy cố gắng đứng dậy khỏi người Châu Kinh Trạch, khịt khịt mũi: “Em đi gọi người tới đây.”
Cô đang định nghiêng đầu rời đi, bất chợt, một bàn tay rắn chắc thò ra nắm chặt lấy cổ tay cô, vô cùng lạnh lẽo, sau đó lôi ngược Hứa Tùy lại. Cô phát ra tiếng kêu khẽ khẽ, lại một lần nữa ngã nhào, bờ môi chạm vào xương quai xanh rắn chắc của anh.
Cùng lúc, hơi thở ấm nóng phả vào sau gáy, một thanh âm trầm thấp khàn khàn như đang kiềm chế cất lên:
“Không nhịn nữa.”
Châu Kinh Trạch giữ đầu cô rồi hơi ấn xuống dưới, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn băng lạnh, khoảnh khắc môi chạm môi, gió tuyết hiu đìu, thỉnh thoảng có âm thanh tuyết đè lên cành thông phát ra tiếng rắc rắc, dường như có gì đó đang tan chảy.
Hứa Tùy không khỏi mở to mắt, cô nghe thấy rõ tiếng tim mình đập nhanh liên hồi.
Khi gió thổi qua, Châu Kinh Trạch dùng ngón tay cái xoa nhẹ cằm cô, động tác rất khẽ, có vẻ anh rất hưởng thụ nụ hôn này, bọn họ ở trong một nơi tuyết trắng ngợp trời trao nhau một nụ hôn vừa mềm mại vừa lạnh lẽo ngọt ngào.
Châu Kinh Trạch cười khẽ, anh đặt một tay sau gáy cô, sau đó liếm nhẹ vào môi cô một cái, anh nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống, giống như đang dùng giọng gió nói chuyện, anh cười nói:
“Bảo bối, em ngậm chặt như vậy thì sao anh đẩy lưỡi vào được?”
~Hết chương 37~