Châu Kinh Trạch bắt đầu sốt cao, tình trạng lúc tốt lúc xấu, kéo dài suốt một ngày một đêm. Những chuyện không dám nhớ lại trong bao năm qua giờ đây đã trở thành một giấc mơ.
Trong mơ, khi anh sắp không chống đỡ nổi nữa, Ngôn Ninh kịp thời trở lại. Ở trước mặt vợ, Châu Chính Nham sắm vai một người chồng tốt dịu dàng hoà nhã, vừa thấy bà đã lập tức lên trước nghênh đón, nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay bà.
Ngôn Ninh ngồi xuống uống mấy ngụm trà, bà chỉ tay vào hộp quà đặt trên ghế xô pha mềm, dịu dàng nói: “Chính Nham, lúc đi dạo phố ở Pháp em nhìn thấy một chiếc cà vạt rất đẹp, kiểu dáng cũng rất đặc biệt nên đã mua cho anh.”
“Cảm ơn vợ yêu.” Châu Chính Nham vừa cười vừa bóc một quả nho đút cho Ngôn Ninh ăn.
“Chiếc túi màu xanh lam bên cạnh là của Kinh Trạch, là chiếc bút máy mà thằng bé thích.” Ngôn Ninh ăn nho, chỉ vào chiếc túi bên cạnh, “Ấy, thằng bé đâu? Anh gọi con xuống xem xem con có thích không?”
Sắc mặt Châu Chính Nham thoáng qua tia hoảng loạn, ngữ khí né tránh: “Thằng bé đi học rồi.”
“Thôi vậy, em đi nghỉ ngơi đây.” Ngôn Ninh buông tách trà trong tay xuống.
Châu Chính Nham cũng đứng dậy, ông ôm eo Ngôn Ninh, thơm vào má bà, giọng nói yêu chiều: “Vợ à, vậy anh đến công ty nhé, em ngủ dậy muốn ăn gì có thể gọi cho anh, tan làm a sẽ đi mua mang về cho em.”
“Vâng.” Ngôn Ninh vươn vai.
Sau khi Châu Chính Nham rời đi, bà bước lên bậc thang, chưa đi được mấy bước thì lồng ngực đau nhói. Ngôn Ninh dừng lại nghỉ ngơi một chút, bà luôn cảm thấy có chuyện tồi tệ gì đó đã xảy ra, bà vịn tay lên cầu thang chầm chậm đi lên tầng.
Sau khi Ngôn Ninh về phòng, bà soi gương tẩy trang chải tóc, không hiểu vì sao mí mặt cứ giật liên hồi, trong lòng không ngừng hoảng loạn.
Có thể là do tình mẹ con nối liền khúc ruột, Ngôn Ninh cảm giác có gì đó không ổn, bất giác lo lắng cho con trai. Đột nhiên, bà liếc nhìn xuống dưới, phát hiện một chiếc vòng tay bồ đề đã bị đứt nằm ở dưới sàn.
Đáy mắt Ngôn Ninh xuất hiện tia lạnh lẽo, bà nhặt lên, sau đó gọi điện thoại cho Châu Chính Nham, vào thẳng vấn đề: “Con trai em đâu?”
“Vợ à, anh đã nói là con đi học rồi mà.” Châu Chính Nham ở đầu bên kia cười nói.
“Anh nói dối! Vòng tay bồ đề mà thằng bé luôn mang theo bên mình đang ở nhà đây này.” Ngôn Ninh cố gắng đè nén cảm xúc của bản thân, song cuối cùng vẫn không nhịn được, bà gào lên, “Châu Chính Nham! Con trai tôi mà xảy ra chuyện gì thì anh đừng hòng sống yên ổn!”
Nói xong, Ngôn Ninh tức tối ngắt luôn điện thoại, dì Đào đã nghỉ phép về quê, bà gọi bảo mẫu vào phòng, bà có xuất thân danh giá, trong nhà có người chống lưng, thế nên Ngôn Ninh hỏi chưa đến ba câu, bảo mẫu đã run lẩy bẩy, nói:
“Dưới... tầng hầm, ông chủ nhốt cậu chủ ở đó.”
Lời còn chưa dứt, Ngôn Ninh đã lao thẳng xuống dưới, lúc bà tìm được Châu Kinh Trạch thì gào khóc thảm thiết, bà vừa lau nước mắt vừa bế anh ra ngoài.
Trong cơn mê man, anh nghe thấy mẹ không ngừng nói xin lỗi, sau đó nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, rất nhiều người vây quanh anh, bác sĩ nói, chỉ cần Ngôn Ninh đưa anh đến bệnh viện chậm một bước nữa thôi là tai của anh sẽ bị điếc hoàn toàn do sốt cao.
Về sau, khi bệnh anh đã khỏi, có một khoảng thời gian dài anh sợ bóng tối, không thể ở một mình, cũng không nói chuyện được, ông ngoại đến đón anh về, ngày nào cũng dạy anh chơi cờ, chơi mô hình máy bay, rất lâu sau anh mới dần dần có biến chuyển tốt.
Điều may mắn đó là ông ngoại đã dạy anh rất tốt.
Còn Ngôn Ninh, bởi vì bà quá mềm lòng và vẫn còn tình cảm với Châu Chính Nham nên khi ông ta quỳ xuống ra sức xin lỗi nhận sai thì bà cũng miễn cưỡng tha thứ cho ông ta.
Châu Kinh Trạch vẫn luôn sống ở nhà ông ngoại, Ngôn Ninh thường xuyên đến khuyên bảo anh về nhà song không có tác dụng.
Đến năm thứ ba bà ngoại bị bệnh, ông ngoại không còn sức khoẻ để chăm sóc cho anh, bấy giờ là Châu Kinh Trạch chủ động nhắc đến việc có thể quay về căn nhà đó.
Anh không còn sợ Châu Chính Nham nữa, trong ba năm qua, Châu Kinh Trạch đã học taekwondo, luyện đấu kiếm, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.
Ngọn cỏ dại sinh trưởng thành cây đại thụ, gặp gió lớn không đổ, gặp bão cát không tan, sống kiên cường, nhạy bén, song cũng rất cao ngạo.
...
Trong khoảng thời gian Châu Kinh Trạch bị sốt, lúc thì đỡ lúc lại nặng thêm, Hứa Tuỳ xin nghỉ hai ngày túc trực bên giường chăm sóc anh, sau khi cho anh uống thuốc xong thì lại kiểm tra nhiệt độ.
Năm, sáu giờ chiều, hoàng hôn dần buông, là thời gian đẹp nhất trong ngày. Hứa Tuỳ sờ trán Châu Kinh Trạch, thấy nhiệt độ đã giảm đi nhiều, cô đứng dậy đi vào bếp định nấu ít cháo cho anh.
Vừa mở tủ lạnh Hứa Tuỳ đã sững người, ba ngăn tủ mát không ngăn nào có đồ ăn, tầng trên cùng là sữa đào vải thiều mà cô hay uống của Family Mart, tầng thứ hai là nước ngọt có gas mà anh hay uống, tầng cuối cùng là nước lạnh.
Tủ đông thì khỏi cần nói, nó còn sạch sẽ hơn cả gương mặt của vị thiếu gia kia.
Hứa Tuỳ đóng tủ lạnh lại, cô rút di động ra đặt trên mạng một số thực phẩm nấu ăn và gia vị. Nửa tiếng sau, nhân viên giao hàng mang đến tận cửa.
Hứa Tuỳ ngậm ống hút sữa tươi, tay còn lại ôm một túi lớn thực phẩm bước vào trong phòng bếp của nhà Châu Kinh Trạch, cô quét mắt một cách thô bạo, phát hiện ngoài ấm đun nước ra thì những đồ điện gia dụng trong nhà anh đều còn mới tinh, đến cả nhãn mác cũng chưa bóc.
Hứa Tuỳ nghiêng đầu bật bếp gas, ngọn lửa màu xanh làm nhảy nhót, sau đó cô rửa sạch gạo cho vào nồi, chẳng mấy chốc đã phát ra âm thanh sôi sùng sục.
Hứa Tuỳ rửa tay, cô lấy chun buộc tóc từ trong túi ra buộc gọn tóc lên, mái tóc vốn dài ngang vai song vì quá lâu không cắt nên giờ đã dài tới tận eo, buộc nó lên cũng phải mất một chút thời gian.
Sau khi cháo được ninh ở độ lửa nhất định, Hứa Tuỳ cho xương sườn, cà rốt, gừng, củ từ đã được rửa sạch thái thành miếng vừa ăn vào trong nồi.
Hứa Tuỳ vừa uống sữa vừa trông coi nồi cháo, góc mặt nghiêng yên tĩnh xinh đẹp, sau tai có một vài lọn tóc loà xoà ra phía trước, cọ vào má có chút ngứa, cô đang định giơ tay vén tóc ra sau tai thì một bóng đen cao lớn phủ xuống, một bàn tay nhanh nhạy giúp cô vén gọn tóc ra phía sau.
“Anh tỉnh rồi à?” Ánh mắt Hứa Tuỳ lộ ra tia kinh ngạc.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Châu Kinh Trạch khoác bừa một chiếc áo nỉ, cổ áo mở bung, để lộ ra xương quai xanh, mái tóc rối bù loà xoà trước trán, sắc môi trắng bệch, cười uể oải:
“Anh hơi khát.”
“Á.” Hứa Tuỳ bỏ ống hút đang ngậm trong miệng ra, do dự chốc lát, “Vậy em đi rót cho anh ít nước.”
Trong phòng, Hứa Tuỳ mặc áo hoodie hình Dumbo, tay phải cầm hộp sữa, đôi môi căng mọng dính một ít sữa tươi, hàng mi đen dày rủ xuống, trông cô ngoan ngoãn đến không tả nổi.
Ánh mắt Châu Kinh Trạch tối dần, đè nén cảm xúc đang cuộn trào, khi Hứa Tuỳ đi lướt qua người anh muốn đi lấy nước, anh giơ tay giữ chặt eo cô lại.
Hứa Tuỳ bị ép dựa vào ngực anh, cô ngước mắt, chóp mũi của hai người chạm nhau, Châu Kinh Trạch giữ chặt cằm của cô, nghiêng đầu đặt xuống môi cô một nụ hôn, mút sạch giọt sữa dính ở khoé môi, hơi thở ấm nóng phảng phất, thanh âm của anh khàn khàn:
“Ở đây không phải có sẵn sao?”
Ánh hoàng hôn buông xuống, tia sáng cuối cùng bị ô cửa sổ cạnh phòng bếp chia cắt thành từng ô nhỏ hắt lên trên người của cả hai. Hai chiếc bóng đan xen, Hứa Tuỳ chỉ cảm thấy nóng, eo va phải quầy bếp, song lại được một bàn tay to lớn chắn đỡ, sữa tươi trong miệng bị mút đi gần hết, có một giọt không may rơi xuống xương quai xanh.
Châu Kinh Trạch cắn vào đó, Hứa Tuỳ đau đớn, hàng mi đen dày khẽ run rẩy, nơi xương quai xanh truyền đến một cơn tê dại.
Đến khi cháo trong nồi phát ra âm thanh gấp rút của nắp nồi, Hứa Tuỳ đẩy anh ra, nghiêng mặt, thanh âm đứt đoạn, nhưng lại mang theo chút làm nũng:
“Châu Kinh Trạch! Cháo... cháo... á.”
Gọi tận mấy câu Châu Kinh Trạch mới chịu buông cô ra, Hứa Tuỳ chỉnh lại quần áo, vội vàng tắt bếp, múc một bát cháo mang ra, còn có thêm một bát canh bí đao.
Trên bàn ăn, Hứa Tuỳ ngồi một bên, cô đẩy bát cháo và bát canh tới trước mặt anh, nói: “Anh ăn thử đi.”
Đúng lúc, di động đặt bên cạnh Hứa Tuỳ phát ra tiếng “ting”, cô mở ra xem, là Quan Hướng Phong gửi tin nhắn đến, anh ấy hỏi về tình hình và phản ứng của Châu Kinh Trạch sau đó ra sao.
Hứa Tuỳ nghiêm túc trả lời lại, tự khắc cũng quên mất người ở bên cạnh.
Châu Kinh Trạch kéo ghế, từ lúc ngồi xuống đến khi cầm thìa lên, anh phát hiện ánh mắt của người con gái không hề đặt trên người anh dù chỉ một giây. Đại thiếu gia cầm thìa khuấy khuấy bát cháo, nói một cách lạnh lùng:
“Hứa Tuỳ.”
“Hử?” Hứa Tuỳ rời mắt khỏi di động.
“Hình như cháo không có muối.” Châu Kinh Trạch nhướng mày, giọng hơi khàn.
“Vậy ư? Để em xem xem.” Hứa Tuỳ lập tức buông di động, nhận lấy chiếc thìa trong tay anh thử ăn một miếng, ngờ vực nói, “Sao em cảm thấy có vị mà nhỉ?”
“Thế à?” Châu Kinh Trạch thản nhiên tiếp lời, sau đó cầm lấy thìa tiếp tục ăn cháo.
Châu Kinh Trạch ăn cơm rất có ý tứ, chậm rãi, nhai đồ ăn nhẹ nhàng, như thể đang thưởng thức mỹ vị. Anh rất giữ thể diện cho Hứa Tuỳ, ăn hết nửa bát cháo.
Hứa Tuỳ nhìn di động rồi ngẩng đầu lên: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
“Giống như mơ một giấc mơ rất dài, sau khi kết thúc, tỉnh dậy không còn sợ nữa.” Châu Kinh Trạch nói khẽ.
“Bây giờ anh phải tập làm quen với không gian tối và kín, đặc biệt là lúc ngủ, sau đó phải phối hợp với thuốc để điều trị.” Hứa Tuỳ nói.
Cơn ác mộng kết thúc, Châu Kinh Trạch lại khôi phục dáng vẻ bắng nhắng, bất cần như trước. Khoé môi anh rướn cong, ngữ khí đứng đắn song lại mang theo ý tứ xấu xa:
“Được, em ngủ cùng với anh.”
Mặt Hứa Tuỳ phút chốc đỏ bừng, cô giả vờ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, ngữ khí hoảng loạn: “Hình như muộn lắm rồi, nếu anh không sao thì em quay về trường trước đây.”
Hứa Tuỳ thu dọn túi xách một cách gấp gáp, cho sách vở, bút, kem dưỡng tay vào trong túi, cô mặc vội áo phao lông vũ lên người rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Hứa Tuỳ.” Châu Kinh Trạch cất tiếng gọi cô.
“Ừm.” Hứa Tuỳ ôm túi quay đầu nhìn anh.
Châu Kinh Trạch ngồi ở đó, cặp mắt đen láy thâm sâu nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp:
“Rồi em sẽ đồng ý.”
Hứa Tuỳ hoảng loạn bỏ chạy, khi ra khỏi cổng nhà Châu Kinh Trạch, một trận gió lạnh quét qua, nhịp tim vẫn đập nhanh liên hồi, di động trong tay cô sáng đèn:
ZJZ: [Anh gọi xe cho em ở đầu ngõ rồi, tới nơi thì nhắn tin cho anh.]
Sau khi quay về trường, Hứa Tuỳ vùi đầu vào trong biển kiến thức, cố gắng bù lại những ghi chép mà bản thân bỏ lỡ mấy ngày qua, cả ngày chạy đi chạy lại giữa phòng học và thư viện.
Còn Châu Kinh Trạch sau khi biến mất tròn một tuần đã quay trở lại trường, anh nói rõ tình trạng của mình với giáo viên chủ nhiệm, mặc dù giáo viên xem trọng anh, nhưng vẫn xử lý theo đúng quy tắc, cho điểm 0 trong bài kiểm tra tâm lý toàn khoá của anh, đồng thời có hình phạt thích đáng.
Giáo viên cho anh thời gian hết kỳ nghỉ Đông, để anh nhanh chóng điều chỉnh lại cho tốt.
“Nhất định phải điều chỉnh thật tốt, nếu không dù cho em có vượt qua được cửa ải của bọn thầy, thì tương lai tốt nghiệp tuyển dụng phi công cũng sẽ vẫn phải đối mặt với vấn đề khó.”
Châu Kinh Trạch chấp nhận hình phạt mà nhà trường đưa ra một cách thản nhiên, không có chút gì gọi là bất phục, anh gật đầu: “Cảm ơn thầy.”
Hứa Tuỳ cảm thấy mối quan hệ yêu đương của cô và Châu Kinh Trạch đã có sự thay đổi, nếu như nói lần trượt tuyết trước là đôi bên thăm dò tình cảm, thì lần này, cô thật sự cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô.
Lúc mới bên nhau, Châu Kinh Trạch luôn mặc kệ cô, cho dù là quan tâm thì cũng chỉ là một thái độ thờ ơ lạnh nhạt. Bây giờ, tần suất gọi điện và nhắn tin cho cô của Châu Kinh Trạch ngày một nhiều lên, thậm chí còn kiểm soát mọi hành trình của cô trong im lặng.
Thứ sáu, Hứa Tuỳ học bài ở thư viện suốt buổi chiều, bạn học ở xung quanh lần lượt rời đi, có người còn cầm thẻ cơm bàn luận về món sườn kho ở nhà ăn, bấy giờ cô mới nhận ra là đã chập tối rồi.
Hứa Tuỳ nhìn thời gian, sáu giờ tối. Cô và Châu Kinh Trạch đã hẹn hôm nay anh sẽ đưa cô đi ăn ở cửa tiệm mới mở, cô vội vàng thu dọn sách vở, chạy nhanh xuống tầng.
Ai ngờ lại chạm mặt Sư Việt Kiệt ở bên dưới, Hứa Tuỳ kinh ngạc, đã hai tháng cô không nhìn thấy Sư Việt Kiệt rồi, nghe nói anh ta được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, thời gian trước còn cùng giáo viên đến Tây An thực hiện dự án.
“Đàn anh, trùng hợp quá.”Hứa Tuỳ chào hỏi một cách thân thiện.
Sư Việt Kiệt lắc đầu: “Không, anh đến để tìm em.”
“Tìm em?” Hứa Tuỳ ngạc nhiên.
“Ừm.” Sư Việt Kiệt nhìn từng tốp sinh viên đi ra đi vào, giọng nói dịu dàng: “Có thể đổi địa điểm khác không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Hứa Tuỳ nhìn thời gian, giọng điệu ái ngại: “E là không được, em có hẹn ăn cơm với bạn trai rồi.”
Nghe thấy hai chữ bạn trai, sắc mặt Sư Việt Kiệt thoáng cứng đờ. Hứa Tuỳ cho rằng Sư Việt Kiệt có chuyện quan trọng gì đó cần nói, cô chỉ vào chỗ gần cây đại thụ cách đó không xa: “Hay là chúng ta qua đằng kia đi.”
Hai người một trước một sau đi đến dưới tán cây, lần này Sư Việt Kiệt nói chuyện không còn vòng vèo nữa, anh ta vào thẳng luôn vấn đề: “Anh nghe nói em và Châu Kinh Trạch đang hẹn hò.”
“Đúng vậy.” Hứa Tuỳ hơi sửng sốt, không ngờ chuyện mà anh ta muốn nói lại là chuyện này.
“Nói những lời này với em có lẽ hơi đường đột, nhưng anh là thật lòng, Kinh Trạch không tốt như vẻ bề ngoài em nhìn thấy đâu, thằng nhóc ấy... thật ra có một mặt không ai hay biết, còn nữa, nó đồng ý hẹn hò với em nói không chừng là hứng thú nhất thời, giống kiểu yêu chơi bời, bởi vì...”
Lời đến bên miệng nhưng dường như Sư Việt Kiệt lại không thể nói ra, anh ta chuyển chủ đề: “Anh khuyên em...”
Nói thật lòng, Hứa Tuỳ tự cho rằng bản thân là người có tính khí khá tốt, cô cũng chưa từng xúc phạm đến ai, nhưng lần này, cô ngắt lời Sư Việt Kiệt:
“Cảm ơn đàn anh đã quan tâm, anh ấy là người như thế nào em có thể tự cảm nhận được, hiện tại bọn em rất tốt.” Ngữ khí của Hứa Tuỳ không tốt lắm, cô mỉm cười, “Từ trước đến giờ em đều thích nghe bản thân, không thích nghe ý kiến của người khác lắm.”
Hứa Tuỳ ôm sách vở xoay người rời đi, song cô như nhớ ra gì đó, quay lại nói: “Còn nữa, em không muốn lại nghe thấy ai đó nói anh ấy không tốt, nếu như thật sự là bạn của anh ấy, thì sẽ không nói những lời này sau lưng anh ấy đâu.”
Hứa Tuỳ đi thẳng ra cổng trường, cô rút di động ra xem, Châu Kinh Trạch gửi tin nhắn đến nói mình đã tới nơi rồi. Bầu trời tối dần, cảm giác nặng trình trịch, mặc dù ban nãy ở trước mặt Sư Việt Kiệt cô kiên định bảo vệ Châu Kinh Trạch, nhưng suốt dọc đường, những lời anh ta nói vẫn luôn luẩn quẩn trong tâm trí cô.
Một mặt khác của Châu Kinh Trạch là gì? Lẽ nào anh và cô bên nhau thật sự chỉ là hứng thú nhất thời, giữ một thái độ tuỳ tiện hẹn hò với người ta?
Dẫu sao anh cũng vĩnh viễn không thiếu người yêu.
Hứa Tuỳ đi bộ khoảng mười phút, cô đẩy cửa bước vào cửa tiệm mà bọn họ hẹn nhau. Vừa vào cửa, nhìn về phía xa xa, Châu Kinh Trạch ngồi quay lưng lại phía cô, anh mặc một chiếc hoodie màu đen, ống tay áo màu trắng, áo khoác vắt trên ghế, anh chống cùi chỏ trên bàn, đang cúi đầu nghiên cứu thực đơn, một dáng vẻ nhàn nhã thong dong.
Gương mặt của Châu Kinh Trạch chính là tai hoạ, chẳng mấy chốc đã có cô gái bàn bên đi tới xin số điện thoại, tính cách của cô gái đó hoạt bát đáng yêu, bắt chuyện cũng nhiệt tình niềm nở, không hề ưỡn ẹo chút nào.
Bàn tay cầm tay nắm cửa của Hứa Tuỳ siết chặt, không hiểu vì sao lại dừng lại. Lòng tự trọng kỳ quái đó lại xuất hiện, cô đứng đằng sau muốn xem xem liệu Châu Kinh Trạch có từ chối không.
Người con gái với gương mặt yêu kiều đứng trước mặt anh nói rõ mục đích của mình, Châu Kinh Trạch rời mắt khỏi thực đơn ngẩng đầu lên một nửa, liếc nhìn cô gái.
Người như Châu Kinh Trạch khi được xin số điện thoại thì thường sẽ xem tâm trạng, hoặc là không thèm để ý luôn.
Châu Kinh Trạch cầm di động ở bên cạnh lên, không ngờ anh lại giơ tay tỏ ý có lời muốn nói với cô gái, cô gái cúi người, biểu cảm trên mặt ban đầu là vui mừng, sau đó là sầu não, cuối cùng mỉm cười một cách sảng khoái, cô gái nói một câu với anh rồi rời đi.
Châu Kinh Trạch nghe xong thì thả lỏng mặt mày, cười khẽ một tiếng.
Hứa Tuỳ đứng cách đó không xa chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, không hít thở nổi. Sư Việt Kiệt nói đúng, có lẽ Châu Kinh Trạch thật sự vì lý do gì đó mới đồng ý hẹn hò với cô, có thể là cảm giác mới mẻ, mặc kệ là gì thì cũng sẽ không có hai chữ thật lòng.
Cô đang ngẩn người thẫn thờ thì nhân viên phục vụ với dáng vẻ vội vàng không may va phải Hứa Tuỳ, một ít giọt nước ấm vương trên mái tóc cô.
Nhân viên phục vụ đưa khăn giấy cho cô rồi nói xin lỗi, Hứa Tuỳ nhận lấy lau qua loa, cô lắc đầu: “Không sao.”
Châu Kinh Trạch nghe tiếng thì quay đầu nhìn, anh đứng dậy muốn đi qua đó song Hứa Tuỳ đã nhanh chóng đi tới ngồi xuống đối diện Châu Kinh Trạch, cô buông túi xách, nói: “Xin lỗi anh, em đến muộn.”
“Không phải lần trước đã nói rồi sao, em có quyền đến muộn.” Châu Kinh Trạch rót một cốc trà kiều mạch cho cô, ngữ khí nhẹ nhàng.
Hứa Tuỳ nhận lấy cốc trà nhấp một ngụm, miễn cưỡng nở một nụ cười mỉm.
Hứa Tuỳ thích ăn lẩu vào mùa Đông, lẩu càng cay càng thích, khẩu vị của Châu Kinh Trạch thì thiên về thanh đạm, thế nên cô đã gọi một nồi lẩu Uyên Ương.
Bầu không khí khi ăn cơm rất êm đẹp, Châu Kinh Trạch cũng rất quan tâm săn sóc cô, suốt bữa ăn anh không động đũa mấy, chỉ ngồi nghịch di động, sau đó gắp thức ăn cho cô.
“Em đang nghĩ gì vậy? Hm?” Giọng Châu Kinh Trạch khàn khàn.
Hứa Tuỳ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, cô nghe vậy thì khôi phục lại tinh thần, cúi đầu cắn một miếng măng tây, mỉm cười che đậy:
“Em đang nghĩ đề kiểm tra mà giáo viên đưa ra vào buổi sáng hơi khó.”
“Khó lắm à?”
“Ừm, khó lắm, không giải được.”
Anh vẫn luôn là bài toán khó giải của cô.
Ăn xong bữa tối đã là tám giờ, hai người cùng nhau đi dạo về trường. Châu Kinh Trạch đưa cô về đến tận bên dưới ký túc, Hứa Tuỳ nói “tạm biệt” với anh rồi xoay người đi vào trong.
Gió mùa Đông lạnh buốt, Châu Kinh Trạch đứng tại chỗ châm điếu thuốc lên hút, khói thuốc xám đục bay qua kẽ môi, anh nheo mắt nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên lên tiếng:
“Hứa Tuỳ.”
Hứa Tuỳ dừng lại, tưởng rằng anh có chuyện gì quan trọng nên cô đi tới trước mặt anh: “Có chuyện gì thế?”
Đốm lửa đỏ ở đầu ngón tay Châu Kinh Trạch lụi tắt, ngữ khí của anh hờ hững: “Em vẫn chưa chúc anh ngủ ngon.”
“Hả? Vậy... chúc anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Ngày thứ hai, sau khi tan học, Hứa Tuỳ, Hồ Thiến Tây, Lương Sảng ba người cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, lấy cơm xong thì ngồi chung một bàn, giữa chừng Hồ Thiến Tây cảm thấy có gì đó bất ổn, ngờ vực nói:
“Ấy, nữ thần nhà ăn của chúng ta hôm nay lại không có ai đến xin số điện thoại hả? Kỳ lạ thật.”
Hồ Thiến Tây vừa dứt lời, hai chàng trai đang bê cơm đứng ở đằng sau thì thầm to nhỏ, chàng trai dáng người mũm mĩm đẩy nhẹ vào người anh em đeo kính đứng bên cạnh mình:
“Đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì người ta cũng có bạn trai rồi.”
“Với cả cậu có thắng nổi được Châu Kinh Trạch không?”
Hồ Thiến Tây cúi đầu nói khẽ với hội chị em: “Bảo bối, tình huống gì đây hả, các cậu phô trương như thế từ bao giờ đấy?”
“Mình có biết gì đâu.” Hứa Tuỳ gắp một miếng đậu que bỏ vào miệng.
Cô và Châu Kinh Trạch hẹn hò vẫn luôn rất khiêm tốn, hơn nữa Châu Kinh Trạch cũng không phải kiểu người thích chia sẻ, anh uể oải, thoạt nhìn đều vô cùng thờ ơ, không quan tâm tất thảy.
Châu Kinh Trạch cũng chưa từng đăng gì về cô lên vòng bạn bè, vậy nên bắt đầu từ khi nào mà ngay cả người ngoài cũng biết bọn họ yêu nhau?
“Haiz, hãy để người tham gia diễn đàn buôn chuyện của Kinh Hàng nhiều năm là mình đây kiếm tìm đáp án cho mọi người.” Lương Sảng hưng phấn rút di động ra.
Lương Sảng chăm chú lướt tìm trên trang web, xem mãi xem mãi đột nhiên chẳng lên tiếng gì nữa, một lúc sau cô ấy đưa di động cho Hồ Thiến Tây xem.
Hồ Thiến Tây nhìn di động, miếng súp lơ đang cắn dở rơi ra khỏi miệng. Bầu không khí vô cùng quỷ dị, Hồ Thiến Tây nhìn Hứa Tuỳ, nói:
“Tuỳ Tuỳ, Châu Kinh Trạch chơi lớn rồi này.”
“Cái gì?” Hứa Tuỳ cảm thấy khó hiểu.
Hồ Thiến Tây đưa di động cho cô, Hứa Tuỳ nhận lấy, ngón cái lướt màn hình xuống dưới, lượng thông tin dày đặc kiến cô choáng váng.
Trên Tieba của Kinh Hàng, có một bài viết liên quan đến Châu Kinh Trạch, ở trong là vô vàn lời tỏ tình cũng như thảo luận của đám con gái dành cho anh. Lướt bừa xuống dưới thôi cũng sẽ thấy:
Tôi có vị dâu tây: Hôm nay gặp được Châu Kinh Trạch ở sân thể dục Học viện Hàng Không, góc mặt nghiêng đẹp trai vãi đạn.
Muốn du lịch khắp nơi: Haiz, đã đóng cọc ở ngoài cơ sở đào tạo để giả vờ vô tình chạm mặt lâu như vậy rồi mà vẫn không gặp được cậu ấy lần nào.
Châu Kinh Trạch là chồng của tôi: Gặp được cậu ấy đang đánh bóng ở sân thể dục trước toà Tư tưởng Chính trị, áo khoác đẹp mê hồn, muốn mặc đôi với cậu ấy nên tìm thử trên mạng, ai dè lại là hàng giới hạn, không thể mua được.
...
Bài viết này đã có kể từ ngày đầu tiên Châu Kinh Trạch vào học, bây giờ là nửa năm, nó đã xuất hiện hơn hai nghìn bình luận rồi.
Châu Kinh Trạch chưa bao giờ xem cũng chưa bao giờ quan tâm, anh luôn giữ một thái độ qua loa cho xong chuyện, phí hoài cuộc sống. Thứ mà anh quan tâm hơn cả đó là ngày mai ăn gì.
Một người như vậy đột nhiên lại đăng ký tài khoản, sau đó phản hồi lại một cách ngắn gọn vào bài đăng hơn hai nghìn bình luận kia:
[Có người rồi, Hứa Tuỳ.]
Chỉ với một phản hồi như vậy mà đã khơi dậy lên hàng ngàn lớp sóng, những cô gái chung trường thậm chí là ở trường bên cạnh yêu thích anh đều không chấp nhận nổi câu trả lời ấy.
Thông báo chính thức một cách táo bạo, tuyên bố với toàn thế giới tình yêu của anh, đây quả thực không giống với phong cách thường ngày của anh chút nào.
Có người bình luận ở phía dưới: [Là giả đấy chứ, trừ phi là tên thật của cậu.]
Có người còn nói: [Mẹ kiếp! Tôi chỉ muốn ngủ với cậu ấy một lần thôi, bây giờ xem ra không được rồi?]
Đám đông bắt đầu phụ hoạ: [Mình không tin lắm, hình như cậu ấy không có bạn gái cố định đâu, không phải từng nói thời hạn bạn gái của cậu ấy không vượt quá ba tháng sao? Bây giờ tự dưng lại bịa đặt vô căn cứ thế.]
Hứa Tuỳ liên tục lướt bài viết đó, lướt đến mức ngón trỏ đau nhức, khi đọc được một bình luận lẫn trong đống chất vấn ngờ vực kia thì dừng lại:
Một lon 7-up: Mặc dù không muốn tin, nhưng tôi phải nói với các chị em rằng, đây là sự thật. Hôm qua tôi và bạn cùng phòng đi ăn tối ở một quán lẩu mới mở, tôi tưởng chỉ có một mình cậu ấy nên chạy vội tới xin Wechat của cậu ấy, kết quả cậu ấy lên tiếng, ngữ khí nghiêm túc: Xin lỗi, không thể. Người con gái đứng đằng sau cậu, hướng bảy giờ...
Hứa Tuỳ đọc được nửa câu sau thì tim đập thình thịch, trái tim như bọt sủi của lon nước lật ngược, hơi chua, nhưng ngay sau đó là vị ngọt tràn ra khắp nơi.
“Đó là vợ của ông đây.”
~Hết chương 42~