Tỏ Tình

Chương 43: Chương 43: Ngoan, há miệng




Hoá ra anh không hề cho cô gái đó số điện thoại. Có lẽ Châu Kinh Trạch nhận ra được cô thiếu cảm giác an toàn.

Những thứ cô muốn, anh đều sẽ cho cô một cách quang minh chính đại.

Hứa Tuỳ cầm di động tiếp tục đọc bài viết đó, kết quả còn chưa đến hai phút thì bài viết hiển thị đã bị xoá. Có người nhanh chóng đăng bài trên Tieba:

Giải tán đi, Châu Kinh Trạch nói người ta xoá bài rồi.

Hoang tưởng được ngăn chặn, sự ái mộ của hơn hai nghìn bình luận biến mất hoàn toàn.

Chuyện này coi như kết thúc.

Tâm trạng của Hứa Tuỳ hệt như trời quang sau cơn mưa, cô đang nghĩ hẹn hò với một người như vậy thật tốt.

***

Nửa học kỳ sau của năm hai, mặc dù thời gian dạy thêm cho Thịnh Ngôn Gia đã chuyển từ một tháng bốn lần sang một tháng hai lần, song việc học của Hứa Tuỳ vẫn càng ngày càng nặng. Cộng thêm Thịnh Ngôn Gia đã thuận lợi thi đỗ vào Trường chuyên Hoa Tế, thành tích cũng vẫn luôn trên đà ổn định, vậy nên Hứa Tuỳ đã xin nghỉ dạy với dì Thịnh.

Phản ứng sau khi nghe thấy tin này của dì Thịnh hệt như mất đi con gái ruột vậy, bà ở trong điện thoại níu kéo hết lần này đến lần khác.

Thanh âm của Thịnh Nam Châu ở bên cạnh lọt vào trong: “Mẹ, người ta là sinh viên ngành Y đấy, ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm học bài, làm gì có thời gian chứ, với lại người ta còn phải hẹn...”

Hai chữ hẹn hò sắp buột ra khỏi miệng thì Thịnh Nam Châu chợt nghĩ đến gương mặt hỗn thế ma vương của Châu Kinh Trạch, cổ họng tức khắc nghẹn lại, anh ấy cũng không biết chuyện hai người yêu đương có thể nói ra được không.

“Hẹn cái gì? Cổ họng con có đờm à?” Dì thịnh lập tức cảnh giác liếc xéo anh ấy.

“Đàm phán. Đàm phán với cô quản lý ký túc không thu đồ điện công suất lớn của các cậu ấy.” Thịnh Nam Châu thản nhiên nói.

Hứa Tuỳ ở đầu bên kia điện thoại: “...”

Dì Thịnh trừng mắt với Thịnh Nam Châu, còn khi đối mặt với Hứa Tuỳ thì bà lập tức đổi giọng, ngữ khí dịu dàng: “Haiz, trách dì tham lam quá, suýt quên mất cháu còn phải học hành. Nếu đã như vậy thì cuối tuần cô giáo Tiểu Hứa tới nhà di ăn cơm, dì đích thân xuống bếp, coi như là bữa tiệc chia tay cháu.”

“Dì Thịnh, cháu...” Hứa Tuỳ muốn từ chối theo bản năng.

“Quyết định thế nhé, không gặp không về.” Dì Thịnh ngắt điện thoại trước.

Điện thoại truyền đến những âm thanh tút tút, Hứa Tuỳ cười bất lực. Sau khi ngắt máy, cô nhắn tin cho Châu Kinh Trạch: [Dì Thịnh bảo em cuối tuần đến nhà dì ấy ăn cơm.]

Châu Kinh Trạch trả lời lại rất nhanh: [Đi thôi.]

Hứa Tuỳ: [Anh có đi không?]

Một lúc sau màn hình di động mới sáng đèn, zjz: [Có việc, chưa chắc.]

Hứa Tuỳ nhìn thấy tin nhắn này thì cụp mắt, trong lòng dấy lên tia thất vọng. Ngay giây sau Châu Kinh Trạch lại gửi một tin nhắn nữa đến, cách màn hình cô cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt và biểu cảm trêu ghẹo của anh:

[Sao hả, muốn anh đi à.]

[Nếu em muốn, anh có thể tới đó.]

Hứa Tuỳ đỏ mặt, cô trả lời: [Không thèm.]

Thứ bảy, trời nắng đẹp, Hứa Tuỳ mặc một chiếc áo len dáng rộng màu trắng, cô búi tóc, sau đó đi đến nhà của Thịnh Ngôn Gia.

Hứa Tuỳ ngồi xe buýt tới trước cổng nhà thằng bé, lúc ấn chuông cửa, cô cố ý liếc nhìn sang nhà của Châu Kinh Trạch ở bên cạnh, kết quả cổng lớn đóng chặt, xem ra anh không có ở nhà.

Chuông cửa vang lên, là Thịnh Ngôn Gia ra mở cửa. Đã lâu không gặp, Hứa Tuỳ cảm giác thằng bé đã cao hơn một chút, xương cốt của thiếu niên đang dần trưởng thành, song điệu bộ thì vẫn hệt như nhóc con tinh ranh, gương mặt cố tỏ ra nghiêm túc thể hiện sự bất mãn với việc cô thôi dạy.

“Này, quà của cô giáo tặng em.”

Hứa Tuỳ tặng cho thằng bé hai món quà, một cái là đĩa trò chơi, một cái là lắp ráp nhân vật Marvel, đây đều là những thứ thằng bé thích.

Thịnh Ngôn Gia không tỏ ra nghiêm túc nổi nữa, cậu thở phào một hơi: “Em tưởng chị định tặng em đề kiểm tra gì đó.”

Hứa Tuỳ vỗ vỗ bả vai thằng bé, nói: “Chị là kiểu người biến thái vậy ư?”

“Đúng thế!”

Bước vào cửa nhà Thịnh Ngôn Gia, Hứa Tuỳ phát hiện trong nhà rất yên ắng, cô hỏi: “Nhà em không có ai à?”

“Mẹ em đi siêu thị mua đồ, anh trai em đang ngủ.” Tóc Xoăn ra dáng chạy đi rót nước cho Hứa Tuỳ, chỉ đợi cô uống xong một ngụm là liền lộ rõ bản tính: “Cô giáo Tiểu Hứa, chơi game không ạ?”

“Chơi.” Hứa Tuỳ trả lời nhanh gọn.

Hai người cùng nhau lên tầng, Thịnh Ngôn Gia mở máy chiếu, cậu đưa cho Hứa Tuỳ một bộ tay cầm chơi game. Hai người ngồi khoanh chân trước máy chiếu, bắt đầu cuộc so tài.

Nửa tiếng đồng hồ, năm ván, Thịnh Ngôn Gia thua ba ván, cậu buồn bã đau khổ gục đầu xuống dưới, mếu máo:

“Cô giáo Tiểu Hứa, chị lợi hại quá.”

Dưới tầng có tiếng động, Thịnh Ngôn Gia tưởng là mẹ cậu đã về nên chẳng quan tâm, cậu nói tiếp, vẻ mặt thống khổ: “Thành tích học tập của em thảm khốc hệt như thành tích chơi game vậy.”

“Em tiến bộ rồi mà, nếu như là trước kia thì em còn thua liên tiếp tận năm ván.” Hứa Tuỳ không cẩn thận lại bồi thêm cho cậu bé một nhát dao.

“Haiz, cảm giác lên cấp hai áp lực cũng lớn hơn.” Thịnh Ngôn Gia nói, sau đó chuyển chủ đề, “Cô giáo Tiểu Hứa, em không nỡ xa... cách dạy của chị.”

“Không sao, sau này nếu có vấn đề gì em có thể hỏi chị qua Wechat.” Hứa Tuỳ dịu dàng nói.

Tóc Xoăn lập tức mừng rỡ, sát lại gần Hứa Tuỳ hơn: “Thật ạ? Sau này có chuyện gì đều có thể đến hỏi chị ư!”

Mặc dù khó hiểu trước ngữ khí kích động này của bạn nhỏ Thịnh Ngôn Gia, song cô vẫn gật đầu. Bất chợt, một chiếc bóng đen mang theo cảm giác áp bức phủ xuống, anh cúi người lôi Thịnh Ngôn Gia ra khỏi người Hứa Tuỳ như lôi một chú chim con.

Đồng thời, một chất giọng lạnh lùng vang lên:

“Không thể.”

Thịnh Ngôn Gia quay đầu nhìn thì thấy Châu Kinh Trạch, cậu tức đến mức che mặt lại: “Sao lại là anh, aaaa... anh phiền quá đi mất.”

Hứa Tuỳ nhìn thấy Châu Kinh Trạch, trái tim không khỏi đập thịch lên, khoé môi cô cong cong: “Sao anh lại ở đây?”

“Muốn đến.” Thanh âm của Châu Kinh Trạch hờ hững.

“Dì Thịnh mua đồ về rồi, xuống dưới đi.” Châu Kinh Trạch cúi người, anh nhặt điều khiển dưới thảm lên nhấn tắt màn hình máy chiếu.

Thịnh Ngôn Gia hậm hực mà không dám phản bác, bọn họ xuống tầng, sự bực bội trong lòng Tóc Xoăn không biết xả đi đâu, vừa đi đến đầu cầu thang thì cậu lại rẽ qua một lối ngoặt, chạy đi làm phiền anh trai ruột đang ngáy khò khò.

Dì Thịnh ở dưới tầng đang phân chia đồ đạc, bà bỏ từng hộp đồ vào trong tủ lạnh, những đồ cần dùng cho hôm nay thì để ra một bên, chất thành một đống hệt như ngọn núi nhỏ.

“Tiểu Hứa, cháu ngồi đi, ăn hoa quả nữa.” Dì Thịnh niềm nở, khi trông thấy Châu Kinh Trạch tay đút túi đứng ở bên cạnh thì lập tức đổi sắc mặt, “Cháu còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau giúp gì chiêu đãi cô giáo Tiểu Hứa đi chứ.”

“Chậc.” Châu Kinh Trạch cười khẽ, “Vâng.”

Hai người một trước một sau đi đến xô pha ngồi xuống, Hứa Tuỳ sợ dì Thịnh nhìn ra được gì đó sẽ không hay nên cô cố ý ngồi cách xa Châu Kinh Trạch một chút.

Châu Kinh Trạch thấy vậy thì nhướng mày, anh nhấn nút bật ti vi, sau đó dựa lưng ra sau ghế, chậm rãi thong thả bóc vỏ quýt, lại còn bóc rất sạch sẽ.

Hứa Tuỳ đang xem ti vi, Châu Kinh Trạch sát lại gần cô, ra hiệu với cô ăn hoa quả trong tay anh.

“Cảm ơn.”

Hứa Tuỳ đang định giơ tay ra lấy thì Châu Kinh Trạch lại dính sát người lại, để lộ ra nụ cười xấu xa, anh nói từng câu từng chữ: “Không phải dì Thịnh đã bảo anh chiêu đãi em thật tốt sao.”

“Ngoan, há miệng.”

Thanh âm trầm thấp của Châu Kinh Trạch như thước phim quay chậm phảng phất bên tai, hơi thở ấm nóng phả vào nơi nhạy cảm nhất của cô, Hứa Tuỳ bị mê hoặc cứ thế há miệng ăn miếng quýt trong tay anh.

Đột nhiên, giọng nói hào sảng của dì Thịnh truyền đến: “Tiểu Hứa à...”

Hứa Tuỳ giật nảy mình, răng nanh cắn phải khớp ngón tay của anh, cánh môi mềm mại chạm nhẹ vào đầu ngón tay Châu Kinh Trạch, cô vội vã đứng dậy, thanh âm hoảng loạn: “Cháu vào ngay.”

Sau khi người con gái rời đi, Châu Kinh Trạch vùi người vào xô pha, anh nhìn chằm chằm vào dấu răng trên ngón tay trỏ rồi mỉm cười.

Hứa Tuỳ vào trong phòng bếp, dịu dàng hỏi: “Dì Thịnh, cháu giúp được gì cho dì không ạ?”

“Tức chết mà, lão Vương giao hàng vừa đến, bây giờ dì phải ra cửa hàng tiện lợi nhận hàng hoá.” Dì Thịnh cởi tạp dề, nói, “Cháu coi nồi canh giúp dì, những thứ khác thì cứ để đấy, đợi dì về làm nhé.”

“Vâng.” Hứa Tuỳ đáp.

Nồi canh được đun nhỏ lửa, phát ra âm thanh lục bục, Hứa Tuỳ nhìn đống thực phẩm trước mắt, đằng nào cũng không có gì làm thế là cô mang một ít rau củ đi rửa.

Vòi nước phát ra âm thanh róc rách, Hứa Tuỳ rửa rất nghiêm túc, ngón tay bị lạnh cóng cũng chẳng nhận ra. Cô rửa sạch cà chua bi, sau đó bỏ từng quả vào trong đĩa sứ trắng.

Rửa mãi, rửa mãi, Hứa Tuỳ bèn tiện tay bỏ một quả cà chua vào miệng, rất ngon, chua chua ngọt ngọt. Không biết Châu Kinh Trạch vào trong bếp từ lúc nào, anh nhíu mày:

“Không lạnh à?”

Hứa Tuỳ dừng lại động tác, cười nói: “Anh không nói em cũng không phát hiện ra, đúng là hơi lạnh.”

Châu Kinh Trạch đi tới tắt vòi nước, anh rút một tờ khăn giấy bên cạnh lau tay cho cô.

Tiếng nước chảy đã ngừng, trong không gian chỉ còn lại tiếng lục bục của nồi canh đang sôi, Hứa Tuỳ đứng vững ngoan ngoãn để Châu Kinh Trạch lau tay, tay còn lại thì lén nhón một quả cà chua trong đĩa.

Châu Kinh Trạch nhướng mày: “Ngon vậy sao?”

Hứa Tuỳ vừa mới nuốt một quả cà chua xuống, ngay giây sau lại bỏ thêm một quả nữa vào miệng, gò má phúng phính, thanh âm mơ hồ: “Ngọt.”

“Anh thử xem.”

Châu Kinh Trạch nghiêng đầu, dùng một tay giữ chặt cằm cô, bờ môi sát lại gần. Anh cắn cô một cái không nặng không nhẹ, Hứa Tuỳ bị ép tách đôi môi.

Nụ hôn này khiến trái tim Hứa Tuỳ đập nhanh liên hồi, răng môi quấn quýt, đầu lưỡi ướt át khuấy đảo bên trong, cà chua bị cắn nát, nước bị ép nuốt xuống.

Một ít cà chua dính bên khoé môi, Châu Kinh Trạch dùng ngón cái quệt đi, sau đó ở ngay trước mặt cô liếm sạch sẽ, yết hầu chuyển động lên xuống.

Mặt Hứa Tuỳ nóng bừng, cô vừa nghiêng đầu sang một bên thì lại bị ép nhìn thẳng, anh lại đút cho cô một quả cà chua nữa, song tay cũng không chịu an phận, không ngừng nắn bóp.

Không ngờ anh lại dám làm chuyện như thế này ở trong phòng bếp nhà người ta.

Trên tầng truyền đến tiếng cãi lộn của Thịnh Nam Châu và Thịnh Ngôn Gia, trong bếp có tiếng tu—tu gấp gáp phát ra từ chiếc nồi đang sôi sùng sục.

Cắn nhẹ một cái, cà chua được tách làm đôi, đầu ngón tay ấn khẽ là sẽ có nước chảy ra, móng tay tiếp tục ấn vào trong tạo thành một đường bên trên lớp thịt quả.

Mút một cái, ngọt lịm.

Hứa Tuỳ vừa căng thẳng vừa sợ hãi, cô đẩy lồng ngực anh.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng động truyền đến, Hứa Tuỳ hốt hoảng đẩy anh ra ngoài, cô quay lưng lại phía anh, đứng ở trước quầy bếp chỉnh trang lại quần áo, vòi nước được bật một lần nữa, phát ra âm thanh róc rách, như thể muốn gột rửa sạch một màn vừa rồi.

Dì Thịnh đặt chìa khoá lên bàn uống nước rồi bước vào trong, bà cứ cảm thấy bầu không khí có gì đó quái dị, bà nhìn Châu Kinh Trạch với ánh mắt hoài nghi: “Cháu vào đây làm gì?”

“Giám sát.” Châu Kinh Trạch thản nhiên nói, chỉ vào cô: “Cháu sợ cậu ấy rửa không sạch.”

Hứa Tuỳ: “...”

“Dì bảo cháu giám sát...” Nói được một nửa, dì Thịnh mới phản ứng lại, bà vội vàng đẩy Hứa Tuỳ ra ngoài, “Ai da, dì gọi cháu đến ăn cơm chứ không phải gọi cháu đến làm việc.”

“Không sao ạ, cháu tiện tay...” Hứa Tuỳ giải thích.

“Hai đứa ra ngoài đi, cơm xong ngay đây.” Dì Thịnh đuổi người ra ngoài.

Hứa Tuỳ và Châu Kinh Trạch vừa bị đuổi ra thì chạm ngay mặt Thịnh đại thiếu gia vừa ngủ dậy vẫn còn ngái ngủ và cậu nhọc Thịnh Ngôn Gia thấp hơn anh mình song cứ dính chặt lấy anh ấy không buông.

Châu Kinh Trạch tay đút túi, anh ngước cổ nhìn Thịnh Nam Châu, phì cười: “Cậu dậy sớm thật đấy.”

“Tại giường cứ dính chặt lấy mình.” Thịnh Nam Châu đính chính lại.

“Bốn người chúng ta chơi cờ cá ngựa đi.” Thịnh Ngôn Gia búng ngón tay.

Mọi người chơi khoảng nửa tiếng, cơm nước cũng đã nấu xong xuôi. Dì Thịnh gọi mấy đứa lên bàn ăn, hôm nay tâm trạng của bà không tệ nên đã mở một chai rượu vang.

Dì Thịnh nhìn đám trẻ con này một vòng, đột nhiên hỏi: “Sao Tây Tây không tới vậy? Hôm nay dì còn nấu món sườn hấp khoai tây mà con bé thích ăn nhất.”

Hứa Tuỳ và Châu Kinh Trạch đưa mắt nhìn nhau, tự giác không nói gì. Thịnh Nam Châu và Hồ Thiến Tây cũng không phải đang chiến tranh lạnh, chỉ là hiện tại Hồ Thiến Tây vì tình yêu nên giảm béo, cô ấy đang theo đuổi Lộ Văn Bạch, là Thịnh Nam Châu chủ động né tránh.

Dì Thịnh lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, bà đá vào chân con trai ruột một cái, hỏi:

“Mẹ hỏi con đấy, sao không lên tiếng hả? Không phải con thương con bé nhất sao? Có gì hay có gì ngon là nghĩ đến con bé đầu tiên.”

“Mẹ, sao con thấy món sườn của mẹ nấu hơi mặn.” Thịnh Nam Châu cắn một miếng, nhíu mày.

Dì Thịnh rất hiểu con trai mình, một khi anh đã không muốn nói thì cho dù có cố cậy miệng anh cũng chẳng có tác dụng, thế nên bà cũng không gặng hỏi nữa, tiếp lời một cách bất mãn: “Thế à? Để mẹ đổ thêm nước vào.”

Dù sao thì mặn cũng không chết người được.

Thịnh Nam Châu buông đũa, anh giơ ngón tay cái về phía mẹ ruột của mình.

Hai anh em bọn họ được nuôi lớn như vậy đấy.

Dì Thịnh nấu một bàn đầy thức ăn ngon, bà uống hai ly rượu, hưng phấn cứ thế kéo tay Hứa Tuỳ cảm ơn không ngừng: “Tiểu Hứa à, thằng nhóc Thịnh Ngôn Gia này phải may mắn lắm mới gặp được một cô giáo tốt như cháu, nếu không nó cũng chẳng thi nổi được vào trường chuyên Hoa Tế, cháu chính là Bồ Tát chuyển thế của nhà dì đấy.”

Hứa Tuỳ được khen đến nỗi đỏ bừng mặt vì ngại, cô nói: “Tiểu Gia cũng rất nỗ lực, cháu chỉ có tác dụng phụ đạo thôi ạ.”

“Nào, cảm ơn cháu!” Dì Thịnh kéo tay cô kính rượu, vô cùng nhiệt tình.

Châu Kinh Trạch ngồi bên cạnh, nét mặt uể oải: “Dì Thịnh, dì đội cho cậu ấy cái mũ cao như thế, đến cả cơm cậu ấy cũng không dám ăn nữa.”

Thấy Châu Kinh Trạch nhắc nhở, dì Thịnh mới ngại ngùng buông tay cô ra: “Tại dì, không nói nữa, ăn cơm thôi.”

Giữa bữa cơm, dì Thịnh ngắm nhìn Hứa Tuỳ ngồi ở một bên – da trắng, mắt to long lanh, giỏi giang xuất sắc, tính cách cũng tốt, càng nhìn càng thấy ưng ý.

“Tiểu Hứa, cháu chưa có người yêu đúng không? Để dì giới thiệu cho cháu, người mà dì Thịnh nhìn trúng chắc chắn không hề kém.” Dì Thịnh nói.

Sắc mặt Hứa Tuỳ hoảng hốt, cô đang định nói mình có bạn trai rồi thì Thịnh Nam Châu đã tiếp lời, dáng vẻ xem kịch hay: “Mẹ, ai thế, nhanh vậy đã có người để chọn rồi sao?”

“Đương nhiên, con trai của lão Cố hay đến nhà mình đánh bài, con nhớ không, tiến sĩ, người ta là kiến trúc sư quốc gia đấy.” Dì Thịnh diễn tả sinh động như thật.

Châu Kinh Trạch đang nhàn nhã uống rượu, đột nhiên cất lời: “Già quá.”

Dì Thịnh ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: “Vậy Tiểu Trương thì sao, đàn anh lớn hơn mấy đứa hai khoá.”

“Người đó học thăm dò địa chất đúng không ạ.” Châu Kinh Trạch dựa lưng vào ghế, lau lau tay: “Hơi thấp.”

“Vậy con trai nhà lão Lâm thì sao, không tệ chứ, vừa đẹp trai vừa cao, tuổi tác cũng tương đương mấy đứa, nhân tài xuất sắc đấy.” Dì Thịnh đối đầu với anh, tức giận nói.

Ngữ khí của Châu Kinh Trạch vừa gợi đòn vừa cao ngạo: “Anh ta không biết lái máy bay.”

Dì Thịnh tức xì khói đầu, căn bản chẳng nhận ra được sơ hở trong câu nói này, bà giận dữ hỏi: “Dì đi đâu để tìm một người vừa cao vừa trẻ vừa đẹp trai, lại còn biết lái máy bay để giới thiệu cho Hứa Tuỳ đây hả!”

Châu Kinh Trạch mỉm cười, anh ngước mắt, nói từng câu từng chữ: “Không phải đang ở ngay trước mặt dì đây sao?”

~Hết chương 43~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.