CHƯƠNG 26
Thấy Lãnh Linh Dạ đã đi vào gian phòng ở giữa, Mâu Thần An cũng tự giác đi vào gian phòng cách vách.
Phòng ngủ của hai người đều bài trí giống nhau, một giường lớn, một tủ sách, một tủ quần áo âm tường. Cậu mở vali đựng quần áo ra, treo quần áo vào tủ ngay ngắn. Xong xuôi, cậu xoay người bước sang phòng Lãnh Linh Dạ.
Vừa bước vào đã thấy thiếu gia ngồi ở bàn sách, chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính. Cậu khẽ thở dài, bắt đầu thay y sắp xếp gọn gàng hành lý của y.
Hai tháng trước, sau khi tốt nghiệp, thiếu gia bắt đầu ở trong trạng thái bận rộn, so với lúc trước thì số lần cậu bắt gặp y làm việc đến rạng sáng càng nhiều hơn. Là người hầu thân cận của thiếu gia, cậu rất lo cho cơ thể của y, cứ thức đêm suốt như vậy nhất định cơ thể sẽ bị rối loạn, nhưng cậu lại không biết làm sao mở miệng.
Giống cậu, thiếu gia cũng mang theo không nhiều quần áo, cho nên chỉ thoáng chốc thì cậu đã treo xong toàn bộ quần áo của y vào tủ.
Hiện tại bọn họ đang ở trường, không giống như khi ở Lãnh uyển, dù có sinh bệnh cũng sẽ có rất nhiều người chăm sóc. Huống chi trước khi đi, Lý tổng quản đã đặc biệt phân phó cậu nhất định phải chiếu cố thật tốt cho thiếu gia, và cậu đã đáp ứng lão rồi.
Nếu thiếu gia cứ tiếp tục thức đêm như vậy, khó chắc sẽ không sinh bệnh. Dĩ nhiên không phải cậu hy vọng điều đó, nhưng khả năng này có tỷ lệ rất cao a.
Tuy thân thể thiếu gia vẫn luôn rất tốt rất khỏe mạnh, nhưng nếu vạn nhất y ngã bệnh thì cậu phải làm sao? Cậu quả thật rất lo lắng một mình cậu không thể chiếu cố tốt cho thiếu gia.
Hay là cứ nói a, chỉ nhắc nhở một chút thôi, thiếu gia chắc sẽ không tức giận chứ?
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Tắt máy vi tính đi, vừa quay người sang đã thấy Mâu Thần An đứng cạnh tủ quần áo như đang suy nghĩ điều gì, Lãnh Linh Dạ khẽ chau mày. Đi đến bên cạnh cậu, y cúi người xuống, hỏi nhỏ bên tai.
Luồng hơi nóng đột ngột truyền đến tai làm cho Mâu Thần An không tự giác co lại, tuấn nhan gần ngay trước mắt khiến tim cậu đập liên hồi. Thân thể cũng tự động bước sang bên trái mấy bước, duy trì khoảng cách giữa hai người, cậu lúng túng trả lời:
“Không có, không có gì.”
Biết Mâu Thần An rõ ràng đang nói dối, đôi mắt phượng lạnh băng nhìn chằm chằm vào cậu.
Thấy ánh mắt Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An tự hiểu tốt nhất là nên nói thật, cậu khẩn trương liếm liếm môi, do dự nói:
“Thiếu gia, anh… xong việc rồi à?”
“Ân.”
“Tôi… Tôi đã thu xếp y phục xong rồi.”
“……”
Càng nói cậu càng cúi đầu xuống thấp, lúc này không cần ngẩng đầu lên cũng biết nhiệt độ trong đôi mắt phượng đang dần dần giảm xuống.
“Thiếu gia, anh… anh sau này vẫn còn tiếp tục bận rộn như thế sao?” Cậu biết rõ Lãnh Linh Dạ đang ở rất gần, cặp mắt phượng chỉ cách cậu trong gang tấc, điều này làm cậu không được tự nhiên, vô thức dời ánh mắt sang hướng khác.
“Cậu muốn nói cái gì?” Nhìn ánh mắt Mâu Thần An không ngừng trốn tránh, Lãnh Linh Dạ hiểu rõ nếu y không chủ động hỏi, cậu sẽ không bao giờ chủ động nói rõ ràng với y mà chỉ biết một mình lâm vào phiền não.
“Tôi… Tôi, cái kia, thiếu gia có thể hay không đừng… đừng thức đêm nữa… Thức đêm… đối với thân thể… không tốt.” Lắp bắp mãi, cuối cùng Mâu Thần An cũng nói ra được hết toàn bộ suy nghĩ.
“Cậu lo lắng cho ta?” Nguyên lai cậu muốn nói chính là cái này, vừa rồi thở dài cũng là vì nguyên nhân này a. Đừng tưởng y chỉ nhìn vào máy vi tính mà cái gì cũng không biết.
“A? Tôi… Tôi…” Không thể nghĩ được thiếu gia lại hỏi thế, Mâu Thần An kinh ngạc, mặt thoáng chốc đỏ lên. Đúng là cậu lo lắng cho thiếu gia, nhưng y… không cần phải nói ra như thế chứ!
Trong lúc Mâu Thần An còn đang bối rối, một nụ hôn ấm áp chợt phủ xuống môi cậu làm cậu kinh ngạc trừng to mắt. Cậu cảm giác được, Lãnh Linh Dạ đang liếm láp đôi môi cậu hết sức nhu hòa, không giống như những nụ hôn tràn đầy cường thế lúc xưa.
Nụ hôn chấm dứt, Lãnh Linh Dạ vuốt ve đôi gò má hồng hồng của Mâu Thần An, thanh âm trầm thấp vang lên:
“Sẽ không.” Dù từ nay về sau có bận đến thế nào, y cũng sẽ không thức đêm. Lãnh Linh Dạ biết, suốt mấy tháng nay chỉ cần y còn thức làm việc, Mâu Thần An sẽ không yên giấc, cậu luôn đợi đến khi y nằm xuống bên cạnh thì mới an tâm chìm vào giấc ngủ. Tuy y không nói ra, nhưng y vẫn biết rõ điều ấy.
“Thiếu gia, ý anh là sau này sẽ không thức đêm nữa, đúng không?” Nghĩ đến chuyện thiếu gia đã nghe theo ý kiến của mình, gương mặt ngăm đen tràn đầy vui sướng, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười sáng lạn chói mắt.
Vui mừng với chuyện đó, cậu không chú ý tới việc đây là lần đầu tiên cậu cười rạng rỡ như thế trước mặt Lãnh Linh Dạ, nụ cười trước đây của cậu luôn mang theo chút ngượng ngùng và bất an. Cười to không câu nệ gì cả như bây giờ, chính là lần đầu tiên kể từ khi cậu bước chân vào Lãnh uyển.
Mâu Thần An không ý thức được điểm này, nhưng Lãnh Linh Dạ lại rất mau chóng phát giác ra, nụ cười hiện tại đã khác trước đây rất nhiều.
“Ân.”
Nhận được sự khẳng định của Lãnh Linh Dạ, nụ cười trên môi Mâu Thần An lại càng thêm sáng lạn.
Tháng chín, ánh mặt trời rực rỡ, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng manh, mang theo mùi thơm dịu nhẹ của cỏ non, in xuống đất bóng dáng hai người tựa vào nhau, một sự tĩnh lặng đong đầy hạnh phúc.
Nhưng mà, thật sự có thể hạnh phúc sao?
***
Những ngày trước khai giảng thật nhộn nhịp, các học sinh mới đã nhanh chóng quen thuộc với ngôi trường này, cũng kết giao thêm được nhiều bạn bè. Đồng thời, các câu lạc bộ cũng bắt đầu dán áp-phích chiêu mộ thành viên mới.
Dù đã học ở trường quý tộc ba năm, hiểu rõ nó so với trường công là rất khác biệt, nhưng vào hôm khai giảng, Mâu Thần An cũng đã bị hoảng sợ không ít
Dọc theo con đường đến Giáo Học Lâu, hai bên đều bày rất nhiều bàn, cứ cách hai ba mét lại đặt một cái bàn. Mỗi bàn như vậy là của một câu lạc bộ, có treo áp-phích tuyên truyền cho câu lạc bộ của mình, và có một vài câu lạc bộ thậm chí còn cử một hai thành viên đi phát tờ rơi. Phàm những ai đi qua đều thu được những tờ rơi đặc sắc do các câu lạc bộ tự mình thiết kế.
Một đường đi qua, đợi khi đến được Giáo Học Lâu, trong tay đã cầm một đống tờ rơi. Nghĩ đến tình cảnh khi đó, Mâu Thần An không khỏi thấy sợ hãi. Mặc kệ cậu cự tuyệt thế nào, những người kia cứ nhìn thấy cậu là liền vội vã đem tờ rơi nhét vào ngực cậu, căn bản không cho cậu cơ hội phản ứng.
Nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì còn đỡ, cậu còn bị nữ thành viên của các câu lạc bộ lôi kéo, có hai ba nữ sinh cứ bám theo cậu, giải thích cho cậu nghe câu lạc bộ của các nàng tốt thế nào, nếu cậu tham gia thì sẽ có bao nhiêu lợi ích. Những người khác bị lôi kéo thế này, đa phần cũng tiến đến tìm hiểu, rồi quyết định gia nhập câu lạc bộ của các nàng.
Lúc đó, nếu không phải được thiếu gia ngăn cản, cậu thật không biết nên làm gì. Khi xưa, luôn là các nữ sinh bám theo thiếu gia, còn cậu nhiều lắm chỉ là lẳng lặng đứng một bên, như thế nào hiện nay lại đảo ngược hết thảy?
Điều này cũng khó trách, nếu có một người hoàn mỹ đi trên đường, nhưng ngươi vừa lên tiếng kêu y thì liền bị hàn khí xung quanh y làm cho đông cứng, mà ngay lúc này bên cạnh y lại có một người mới nhìn đã biết là người thật thà chất phác, ngươi có thể nào không túm lấy người kia, hảo hảo thể hiện sự hiện hữu của mình?
Nói cho cùng, mục tiêu của các nàng vẫn là Lãnh Linh Dạ, còn Mâu Thần An chỉ là phương tiện giúp các nàng tiếp cận y, có thể nói trình độ tiếp cận Lãnh Linh Dạ của các nàng so với các nữ sinh cấp 2 là cao hơn một bậc.
Nhưng Mâu Thần An vốn đơn thuần, cậu chỉ ngây ngốc cho rằng các nàng thuần túy là muốn mời cậu gia nhập câu lạc bộ nên mới nhiệt tình như thế.
Tất cả những chuyện này, ngoài mặt Lãnh Linh Dạ không tỏ vẻ gì, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia thâm trầm không vui. Thử hỏi, ai có thể cao hứng được khi thấy một đống nữ nhân bao quanh ái nhân của mình? Cho dù mục tiêu tấn công của các nàng vốn là y đi chăng nữa.
Không phát giác được khí tức lạnh băng của người bên cạnh, Mâu Thần An vẫn chăm chú tìm áp-phích của câu lạc bộ bóng rổ, cuối cùng khi đến gần Giáo Học Lâu cậu cũng nhìn thấy. Thấy ở bàn của câu lạc bộ bóng rổ đã có không ít người tới ghi danh, Mâu Thần An tràn đầy hưng phấn.
Theo hướng nhìn của Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ nhìn thấy tấm áp-phích thật to vẽ hình một trái bóng rổ, không cần nói cũng hiểu là cậu muốn ghi danh vào đó.
Như vậy cũng tốt, tuy y đã đáp ứng Mâu Thần An sẽ không thức đêm nữa nhưng công việc của y thì vẫn còn rất bận rộn, nếu như cậu tìm được việc cậu thích làm, y sẽ không cần lo lắng cậu cảm thấy buồn chán.