CHƯƠNG 27
Đi đến bóng rổ xã trước, theo trên bàn học một chồng bảng trong rút lấy hé ra, thoáng nhìn đã ko có dư thừa đích bút, lập tức chuyển hướng chính giữa ngồi đích nam sinh.
Đi đến chỗ câu lạc bộ bóng rổ, thấy trên bàn có một chồng đơn, y rút lấy một tấm, thoáng nhìn thấy không còn thừa cây bút nào, lập tức chuyển hướng sang nam sinh đang ngồi đó:
“Bút.”
“A? Đây.”
Từ khi thấy Lãnh Linh Dạ bước lại chỗ câu lạc bộ bóng rổ, đôi mắt của đội trưởng Hướng Bái Trạch không khỏi sáng ngời. Hiện nay câu lạc bộ đang thiếu một trung phong, nhưng những người tới ghi danh từ sáng đến giờ không có ai cao quá 180cm, cũng rất ít người có được thân hình tráng kiện thế này, Lãnh Linh Dạ mà gia nhập thì đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Nếu y gia nhập, như vậy giải bóng rổ hai tháng sau tổ chức, câu lạc bộ của trường nhất định sẽ đoạt giải quán quân. Phảng phất trông thấy thắng lợi sắp tới như ánh rạng đông, Hướng Bái Trạch mừng rỡ cười toe toét. Nhưng một giây tiếp theo, âm thanh lạnh băng như xuyên thấu màng tai đã kéo hắn quay về mặt đất.
Ý thức được cậu học sinh lớp dưới mới nói cái gì, Hoa Nam vội đưa cây bút đang cầm trong tay cho Lãnh Linh Dạ, hưng phấn nhìn y viết xuống tên của mình.
Viết xong tên cùng phước thức liên lạc sau này, Lãnh Linh Dạ đem tờ đơn giao lại cho Hướng Bái Trạch.
“Nguyên lai cậu gọi là Mâu Thần An a, hoan nghênh gia nhập câu lạc bộ bóng rổ, tôi là đội trưởng Hướng Bái Trạch.” Nhìn dòng chữ đầy phí khách kia, thật đúng là hợp với cá tính của y, nhưng có vẻ cái tên này không phù hợp với khí chất lạnh lùng của y cho lắm.
Mỉm cười thật tươi hết mức có thể, Hướng Bái Trạch đưa tay ra trước mặt Lãnh Linh Dạ, nhưng không ngờ đối phương cũng không thèm nhìn y một cái liền bỏ đi. Hoàn toàn không nghĩ đến tình huống này, Hướng Bái Trạch nhất thời ngây ngẩn cả người, tay của y cứ như vậy treo lơ lửng giữa không trung.
Không chỉ Hướng Bái Trạch, những thành viên khác trong câu lạc bộ cũng rất kinh ngạc trước sự cao ngạo của Lãnh Linh Dạ, một học sinh mới mà dám làm càn như vậy trước mặt đàn anh, chỉ sợ y là người thứ nhất.
Thấy ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Mâu Thần An hiểu ra sự việc, vội vã giải thích:
“Cái kia, anh hiểu lầm rồi, tôi… tôi mới là Mâu Thần An.”
“Cái gì!?” Nhìn về phía thân thể hơi gầy với làn da ngăm đen cao chưa tới 170cm, Hướng Bái Trạch kinh ngạc trừng to mắt, sao lại kém xa như vậy? “Vậy cậu ta là ai?” Chỉ vào bóng lưng cao lớn đang bước đến Giáo Học Lâu, Hướng Bái Trạch hỏi tiếp, nếu có thể biết rõ y là ai, có lẽ còn có hy vọng mời y gia nhập câu lạc bộ bóng rổ.
Giấc mộng đẹp chưa kịp hiện ra đã bị lời nói tiếp theo của Mâu Thần An nghiền nát:
“Anh nói thiếu gia? Cái kia, anh ấy sẽ không gia nhập đâu, vừa rồi là vì tôi muốn ghi danh, cho nên anh ấy mới…” Thấy trong mắt Hướng Bái Trạch hiện lên rõ ràng tia hi vọng rồi lại chuyển thành thất vọng, trong lòng Mâu Thần An không khỏi thấy khổ tâm. Tuy biết sẽ làm đối phương thất vọng, nhưng cậu biết rõ Lãnh Linh Dạ tuyệt đối sẽ không gia nhập bất cứ một câu lạc bộ nào, cậu vẫn nên hảo tâm nhắc nhở trước cho Hướng Bái Trạch.
Cảm nhận được một luồng ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình từ Giáo Học Lâu, Mâu Thần An biết rõ nếu không đi nhanh sẽ làm người kia tức giận, cậu lập tức nói lời tạm biệt mọi người.
“Cái kia, tôi đi trước, gặp lại sau.” Lời còn chưa dứt, cậu đã chạy biến đi.
“Chờ một chút–” Hắn còn chưa hỏi người kia tên là gì a!
Nhìn bóng lưng hai người khuất dần sau Giáo Học Lâu, Hướng Bái Trạch có thể nói là hối tiếc không thôi. Bất quá, nếu như hắn cho Mâu Thần An gia nhập, như vậy chẳng phải sẽ có thể biết cậu học sinh lớp dưới kia tên gì sao?
Nghĩ tới đây, hắn lập tức khôi phục lại sự tự tin như trước, tốc độ trở mặt cực nhanh của hắn làm cho những người bên cạnh không khỏi trợn mắt há mồm, không ngờ đội trưởng mà lâu nay mình vẫn biết lại có cả tính cách này nữa.
***
Đến Giáo Học Lâu nhận sách giáo khoa xong, vào buổi chiều nhà trường bắt đầu tiến hành lễ khai giảng chào đón học sinh mới.
Bởi vì thành tích của Lãnh Linh Dạ cực kỳ xuất sắc, đương nhiên y được đại diện cho các học sinh mới phát biểu cảm nghĩ.
Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến thiếu gia đứng ở trên giảng đài, được mọi người nhìn chăm chú đầy ngưỡng mộ. Tây trang màu đen càng thể hiện rõ nét khí chất lạnh băng của y, cho dù y chỉ đứng đó thôi cũng đủ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Cậu vốn biết thiếu gia rất vĩ đại, nhưng đến hôm nay cậu mới thật sự ý thức được khoảng cách giữa hai người. Cậu ngồi bên dưới, cách thiếu gia không đến một trăm mét, nhưng lại xa xôi như cách cả con sông. Cậu giống như không cách nào đuổi kịp thiếu gia, cho dù cậu có liều mạng cố gắng rượt theo đến mấy, thân ảnh của thiếu gia vẫn luôn ở phía trước, cậu mãi mãi chỉ có thể chạy sau lưng y, vĩnh viễn không có cách nào song hành cùng với y.
Nếu như… Có một ngày, cậu đuổi theo không kịp, vậy phải làm sao? Y sẽ dừng bước lại chờ cậu? Hay là y vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước? Vạn nhất nếu thiếu gia cảm thấy phiền, không muốn để cho cậu theo sau y nữa, cậu có nên thức thời tự động rời khỏi y hay không?
Nghĩ đến khi đó sẽ không còn được nhìn thấy thiếu gia nữa, Mâu Thần An không khỏi cảm thấy kinh hoảng, cậu vội vã ngước nhìn về phía giảng đài, rồi lại kinh ngạc phát hiện trên giảng đài sớm đã không còn thân ảnh quen thuộc kia nữa.
Đi? Thiếu gia đi rồi sao!? Y sẽ không ở cùng cậu nữa, cứ như vậy mà ly khai…
Từng giọt lệ ướt át dâng trào lên khóe mắt, ngay khi chuẩn bị chảy xuống thì bàn tay cậu để trên đầu gối đã bị một người nắm chặt.
Nhìn đôi bàn tay to lớn đang bao phủ lấy bàn tay mình, nhìn từng đốt ngón tay thon dài hữu lực mà mình quen thuộc, tâm tình bấn loạn một giây trước tan biến vào hư không. Liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy y cũng đang chăm chú nhìn mình, Mâu Thần An lập tức cúi đầu, nhưng nụ cười nơi khóe miệng đã bán đứng cậu.
Dù cho thiếu gia không nói ra, nhưng hành động của y đã khiến mọi thứ đều sáng tỏ. Cậu biết, cho dù cậu thật sự không đuổi kịp thiếu gia, thiếu gia cũng sẽ dừng lại chờ cậu. Cũng giống như lúc này, thiếu gia đang nắm chặt tay cậu…
Từ trên giảng đài nhìn xuống, thấy Mâu Thần An cứ một mực cúi đầu, trong đôi mắt phượng thoáng hiện ra một tia lo lắng. Phát biểu cảm nghĩ xong, y không đợi tiếng vỗ tay của mọi người vang lên đã lập tức đi xuống bên dưới. Đợi đến khi y đã trở lại chỗ ngồi, vẫn không thấy cậu ngẩng đầu lên, y không khỏi chau mày.
Cậu không phải là đang ngủ chứ?
Nhớ tới mấy ngày trước lễ khai giảng, Mâu Thần An còn ngủ gục trên bàn, cứ cho là cậu ngã bệnh nên y không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, lập tức ôm cậu đến phòng y tế. Kết quả lại phát hiện cậu như thế là do thiếu ngủ, y không khỏi mỉm cười. Không cần phải nói, đợi khi Mâu Thần An tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trên giường trong phòng y tế, nhất định sẽ ngượng đến đỏ cả mặt.
Lần đó, nguyên nhân có thể nói là do y, nếu không phải đêm trước y bắt cậu phải “làm việc” quá sức, cậu sẽ không mệt mỏi đến nỗi ngủ gục như thế.
Bất quá lần này, rõ ràng tối qua họ không có ngủ cùng một chỗ, chẳng lẽ là cậu cao hứng vì được vào cao trung nên mới mất ngủ sao? Nghĩ đến khả năng này, Lãnh Linh Dạ càng thêm siết chặt bàn tay nhỏ bé ấy.
Thoáng nhìn thấy cậu ngẩng đầu lên rồi lại lập tức cúi đầu, đôi mắt phượng lạnh băng thoáng trầm xuống, y đã kịp nhận ra trong đôi mắt đen nhánh kia tràn đầy những giọt nước mắt cô đơn. Muốn mở miệng hỏi cậu nguyên nhân, giây tiếp theo đã thấy trên gương mặt cậu hiện ra một nụ cười.
Lãnh Linh Dạ không muốn tiếp tục truy vấn nữa, y chỉ siết chặt tay như muốn truyền đến sự ấm áp cho cậu.
Vô luận như thế nào, y cũng sẽ không buông tay.