Tỏa Hồn

Chương 22: Chương 22




Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Nhìn thấy tình cảnh trong Thiệp Thế Kính, Thư Vô Tri nhịn một hồi lâu mới bật cười thành tiếng.

Biểu cảm của Mai Sương Mộng điềm tĩnh hơn Thư Vô Tri nhiều, nàng ấy nghe tiếng cười thì quay đầu nhìn Thư Vô Tri: “Tiên hồn đấy muốn đưa những hồn phách kia đi đâu?”

“Sư muội.” Thư Vô Tri thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm chỉnh trở lại, “Muội có biết tàn hồn trong sơn động là từ đâu mà đến không?”

Mai Sương Mộng gật đầu, im lặng không nói.

Một lát sau, nàng ấy mới chợt bừng tỉnh, ngước mắt nhìn Thư Vô Tri: “Huynh muốn nói, tiên hồn nọ muốn thả mấy tàn hồn ra ngoài?”

“Tám chín phần là vậy “ Thư Vô Tri cười nhạt đáp.

Lúc này, trong sơn động, tiên hồn của Tiểu Sở dẫn đầu, Tô Tiện và Phong Diêu Sở theo sau, đi sau cùng là cái đuôi “cầu vòng” thật dài. Cả đoàn người bước qua một thông đạo hẹp dài, tiến vào một căn thạch thất khác.

Căn thạch thất này trông nhỏ hơn căn trước rất nhiều, mấy người họ đi vào, đám quang cầu rực rỡ cũng theo vào, cả thạch thất trở nên vô cùng chật hẹp.

“Đây lại là chỗ nào? Mấy hồn phách này còn theo chúng ta à?” Phong Diêu Sở nghi hoặc nhìn xung quanh.

Tô Tiện cũng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nàng không quen thuộc địa hình ở đây, chắc Tiểu Sở cũng không chưa từng đến. Hắn có thể tìm được nơi này có lẽ là do giao tiếp với mấy quang cầu khác mà có. Gian phòng này khá trống trải, trên vách lại khắc đầy chú văn phức tạp, chi chít cả vách tường. Tô Tiện chăm chú nhìn những chú văn bên trên, cũng nhận ra không ít, đây là phù văn dùng để phong ấn và áp chế người chết, không có tác dụng gì với người sống.

Phong Diêu Sở cũng xem hiểu phù văn, hắn trâm ngâm hồi lâu, quay đầu nói với Tô Tiện: “Là đám hồn phách đưa chúng ta tới đây sao?”

“Phải.” Tô Tiện gật đầu.

Phong Diêu Sở “À một tiếng thật dài, nói tiếp: “Ta hiểu rồi, chắc là chúng muốn chúng ta cứu đó.”

Tô Tiện nghe khẩu khí của hắn liền biết nhất định hắn đã biết gì đó: “Ngươi có thể nói với ta...”

“Đưa ngọc cho ta.” Phong Diêu Sở cười híp mắt, xòe tay ra với Tô Tiện, “Ta nói với muội ngay.”

Tô Tiện: “Vậy ta không cần biết nữa.” Nàng cũng chẳng có hiếu kỳ lắm chỉ là thuận mồm hỏi vậy thôi.

Phong Diêu Sở thở dài, chau chau mày tỏ vẻ khổ não.

Tô Tiện chăm chú quan sát phù văn trên tường, còn viên quang cầu Tiểu Sở đang tụ tập lại với đám quang cầu kia, không biết đang nói gì mà toàn bộ đều nhấp nháy, khiến cả căn phòng trở nên sáng tỏ.

Lâu sau, Phong Diêu Sở không nhịn nổi nữa, thò đầu qua hỏi Tô Tiện: “Nè, muội thật sự không muốn biết hả?”

Tô Tiện liếc Phong Diêu Sở.

Phong Diêu Sở nhướng nhướng mày, sắc xuân đầy mặt, “Xem muội muốn biết chưa kìa, để ta nói cho muội là được rồi.”

Tô Tiện: “...” Nàng đâu có muốn biết tới vậy.

Còn Phong Diêu Sở ở bên cạnh đã bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Chắc là muội biết, sơn động này là một vị tiền bối hồi mấy trăm năm trước của Không Thiền Phái để lại, người đó hiểu rất rõ về cơ quan trận pháp, suốt ngày đắm chìm trong mấy thứ đó, y không thích tiếp xúc với người ngoài, nên đã dứt khoát dọn đến ở hậu sơn, tự mình đào cái động này rồi thiết kế rất nhiều cơ quan, trận pháp vào đây.”

Chuyện bày Tô Tiện đã nghe Yêu Lan nói rồi.

Thấy thần sắc Tô Tiện không có gì thay đổi, Phong Diêu Sở cười cười, nói tiếp: “Có điều về sau người của Ma môn biết được tài năng của y, muốn lợi dụng năng lực ấy làm việc giúp bọn họ. Thế là người trong Ma Môn đã đến tận đây, mạnh mẽ tiến công lên Không Thiền Phái, đột nhập vào động.”

Huyệt động đầy cơ quan này lợi hại hay chúng Ma Môn lợi hại, Tô Tiện cũng rất muốn biết.

Phong Diêu Sở nói: “Lúc đấy cơ quan trong động lợi hại hơn bây giờ nhiều, hiện tại cơ quan ở đây sớm mất tác dụng vì thời gian quá lâu rồi, nhưng khi xưa thì không phải. Chúng nhân Ma Môn đối diện lúc vào động chính là sát trận chân chính.” Phong Diêu Sở nói đến đây, trong mắt không khỏi hiện ra vài phần kính nể, hắn thấp giọng tiếp tục nói: “Lúc đó vị tiền bối kia cũng thật lợi hại, hơn ba ngàn yêu ma của Ma Môn tiến vào huyệt động, kết quả chẳng có tên nào thoát ra được.”

Tô Tiện nghe đến đấy cũng không khỏi rùng mình.

Nàng nhìn dải quang cầu nối dài phía sau, thấp giọng nói: “Những hồn phách này là tàn hồn của ba ngàn yêu ma khi đấy?”

Phong Diêu Sở nhìn theo Tô Tiện nhưng lại không thấy được gì, chỉ gật đầu: “Ta đoán có tới gần tám chín phần.”

“Ta còn nghĩ rằng có lẽ những hồn phách này khiếm khuyết không đầy đủ.” Phong Diêu Sở nói tiếp, “Lúc trước bọn chúng công kính đến ta đã có cảm giác, nếu là hồn phách toàn vẹn chúng tuyệt đối không chỉ là dọa người mà thôi. Chúng là những linh hồn bị tách rời, một phần bị trận pháp áp chế không thể thoát ra ngoài, nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ.”

Tô Tiện quan sát những hồn phách nọ, nàng biết Phong Diêu Sở nói không sai. Trên người Tiểu Sở chỉ có một tầng hồn nên mới biến thành hình dạng của quang cầu, còn những hồn phách ở đây cũng có dạng quang cầ giống với tình trạng của Tiểu Sở. Nghĩ vậy, Tô Tiện quay đầu nhìn quang cầu của Tiểu Sở, nhất thời hiểu ra dụng ý của hắn: “Tiểu Sở, ngươi muốn ta giúp ngươi đưa chúng ra khỏi đây?”

Quang cầu ấy nhanh chóng biến thành màu cam, lắc lư lên xuống, biểu hiện sự khẳng định với lời của Tô Tiện.

Phong Diêu Sở buồn cười nói: “Muội đang nói chuyện với con rối đó hả? Xem ra tâm địa của hắn cũng được lắm.”

Ngừng lại một lúc, Phong Diêu Sở chớp mắt nói tiếp: “Giúp chúng nó cũng không phải không có đạo lý, kiếp trước chúng đầu thai thành mai, tuy phạm sát nghiệp nhưng bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, huyết tính cũng bị mài mòn mất rồi. Kiếp sau chúng sẽ đầu thai thành người hay ma là chuyện không ai biết được, muội thả chúng đi để chúng nó tìm lại những phần hồn phách còn lại của mình, trở về âm tào địa phủ, nên thưởng nên phạt thì cứ giao cho đám người Diêm Vương Bồ Tát dưới đó xử lý. Đây cũng là lựa chọn không tồi.”

Phong Diêu Sở nói xong, len lén nhìn thần sắc của Tô Tiện, muốn xem xem nàng có dự tính gì không, ai dè hắn vừa nói hết lời, Tô Tiện đã gật đầu: “Ta giúp bọn chúng.”

Phong Diêu Sở hơi ngạc nhiên: “Muội không suy nghĩ thêm hả? Đây không phải trò chơi con nít đâu, trên tường toàn là trận pháp phức tạp, muốn giúp chúng e là phải tốn rất nhiều công sức và thời gian.”

“Tiểu Sở muốn cứu thì ta cứu.” Lý do Tô Tiện đưa ra cực kỳ đơn giản, nàng lại nói: “Chúng ta tham gia lần thí luyện này chỉ cần thuận lợi thông qua sơn động là được rồi đúng không? Mất bao nhiêu thời gian đều được?”

“Ừm...” Phong Diêu Sở gật đầu, trong lòng thầm rõ suy nghĩ của Tô Tiện.

Tô Tiện nghe hồi đáp của Phong Diêu Sở bèn xác định xong mục tiêu cứu người của mình, nhanh chóng đến nghiên cứu bức tường kia. Phong Diêu Sở ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng lại liếc Tô Tiện một cái, ánh mắt phức tạp, hơn nửa ngày mới hỏi một câu: “Muội từng học phù pháp à? Rốt cuộc muội đến từ đâu, có thân phận gì?”

“Học qua một chút, học theo một người bạn đó mà.” Tô Tiện xuất thân từ Huyền Nguyệt Giáo, tất nhiên là không biết những thứ của Đạo gia nhưng Sở Khinh Tửu biết, lúc hắn còn ở Huyền Nguyệt Giáo đã dạy cho nàng không ít thứ.

Trả lời xong câu hỏi của Phong Diêu Sở, Tô Tiện lấy ra vài tấm phù chú trống trơn, cúi đầu bắt đầu vẽ lên đó. Nàng vừa vẽ vừa nhìn phù văn trên tường, vẽ xong hơn chục tấm thì đem dán lên tường. Phong Diêu Sở đứng một bên nhìn, những phù chú này nhìn thì dán lung tung cả nhưng thật ra là chiếu theo quy tắc ngũ hành, mỗi vị trí của phù chú để chuẩn xác. Trận pháp bằng phù chú chồng lên trận pháp trên tường, tương sinh tương khắc. Phong Diêu Sở thầm kinh hãi, cảm thấy Tô Tiện đang lừa hắn, trận pháp này đâu giống chỉ là “học qua một chút“.

Chỉ là Phong Diêu Sở không biết, Tô Tiện tinh thông trận pháp này như vậy là vì Sở Khinh Tửu tinh thông nó, nàng chỉ học lại y vậy mà thôi.

Bố trí xong trận pháp, Tô Tiện tìm một nơi sạch sẽ trong thạch thất khoanh chân ngồi xuống. Quang cầu của Tiểu Sở lặng lẽ tới bên cạnh Tô Tiện, dường như có điều lo lắng.

Tô Tiện nhìn nó cười cười, “Nhanh thôi, ngươi cứ chờ ở đây là được.”

Quang cầu lắc lắc mấy cái, xem như là trả lờ.

Tô Tiện nhắm mắt, bắt quyết, khởi động trận pháp bùa chú trên bức tường.

Theo động tác của nàng, những phù chú trên tường không có gió mà vẫn động đậy, phát ra âm thanh xào xạc, trên mặt phù, những chữ Tô Tiện vẽ lên bắt đầu phát ra kim quang càng ngày càng rực sáng, chớp mắt đã bao trùm toàn bộ thạch thất. Những quang cầu tụ tập trong góc bị tác động, đong đưa lập lòe tỏ ra sự hưng phấn tột bậc.

Trong tích tắc, phù văn trên tường cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ hòa quyện cùng kim quang của phù chú. Hai lực lượng va chạm vào nhau khiến cả thạch thất không trụ nổi, rung lắc dữ dội.

Trong đại điện Không Thiên Phái, Mai Sương Mộng kinh ngạc nhìn một màn trên, bất giác bật dậy: “Những hồn phách đó...”

“Muội lo cái gì?” Thư Vô Tri kéo Mai Sương Mộng lại, nhàn nhạt nói: “Mọi người không phải sớm đã không muốn những hồn phách đó ở hậu sơn khiến cả hậu sơn nhiễm sát khí sao? Bây giờ tiểu nha đầu đó thả chúng ra để nó tự sinh tự diệt có gì mà không tốt?” Những hồn phách đấy không có tính công kính, Thư Vô Tri cũng không cần lo lắng gì cả.

Mai Sương Mộng bị Thư Vô Tri kéo ngồi vào chỗ, một lúc lâu cũng không phát biểu gì, chăm chú nhìn tình hình trong gương, lúc này mới nói: “Những cái đó là huynh dạy nó à?”

Thư Vô Tri ngước mắt, trầm mặc giây lát, nói: “Ừ, ta dạy đó.”

Lúc này trong Triền Vân Động, hai trận pháp đã siết chặt vào nhau, trận pháp trấn giữ hồn phách cũng bắt đầu yếu đi, không ít hồn phách hóa thành lưu quang màu vàng, hướng ra ngoài sơn động. Hàng ngàn hàng vạn ánh sáng như tên phóng vút ra ngoài cửa động, lao vào không trung.

Còn trong động, Tô Tiện vẫn giữ vẻ bình tĩnh, vận hết toàn lực chống lại trận pháp trên vách tường, đôi mày hơi chau lại, nét mặt có chút nhợt nhạt.

Phong Diêu Sở đã đợi trong động một khoảng thời gian, cuối cùng chậm rãi đứng dậy.

Hắn nhướng mày cười, thấp giọng bảo: “Một khi đã thi triển thuật pháp thì không thể bị gián đoạn, cho dù ta lấy miếng ngọc bội trên người muội đi mất muội cũng chẳng có cách nào ngăn ta.”

“Cả đoạn đường muội đều đề phòng ta, sao lúc này không phòng nữa rồi?” Hắn cười khẽ một tiếng, cúi người vươn tay tìm ngọc bội trên người Tô Tiện.

Nhưng khi hắn vừa vươn tay ra chạm tới vạt áo Tô Tiện, một bàn tay bất chợt xuất hiện nắm lấy cánh tay hắn. Bàn tay nọ lạnh thấu xương cốt, không có nhiệt độ của người sống.

Phong Diêu Sở khựng lại, ngước mắt nhìn người đang cản mình.

Người đó đeo mặt nạ thanh đồng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh sau lớp mặt nạ. Cặp mắt ấy trong vắt như ánh trăng, không tránh không né, cười tựa như không cười với Phong Diêu Sở.

Người đó chính là Tiểu Sở.

- Hết chương 22 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.