Tỏa Hồn

Chương 23: Chương 23




Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Vẻ mặt Phong Diêu Sở tràn đầy kinh ngạc, hắn không hề nghĩ tới, con rối này không có mệnh lệnh của chủ nhân vẫn đứng ra, nhìn ánh mắt hắn không giống con rối mà giống một người sống rành rành hơn.

Trong lúc Phong Diêu Sở còn đang ngạc nhiên, Tiểu Sở đã nắm cánh tay hắn nhẹ nhàng kéo ra ngoài.

Gặp phải biến cố đột ngột thế này, Phong Diêu Sở rất kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, hắn đã quyết định động thủ thì sẽ không thu tay. Thân hình hắn nhanh như chớp mượn chút lực đạo của Tiểu Sở vừa nãy, lần nữa lao tới chỗ Tô Tiện.

Tiểu Sở thấy hành động của hắn cũng không tránh né, chỉ khẽ cau mày, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó.

Phong Diêu Sở hơi kiêng kị tình hình hiện tại, mấy vị tông chủ đang quan sát qua Thiệp Thế Kính, không thể dùng toàn lực đối kháng. Nhưng Tiểu Sở lại không có nỗi lo giống hắn, mỗi chiêu xuất ra đều là sát chiêu, ép Phong Diêu Sở không còn đường nào để thoái lui. Thấy tay hắn chuẩn bị bắt tới, Phong Diêu Sở linh hoạt như cá lập tức ẩn giấu khí tức toàn thân, thoát khỏi tay Tiểu Sở.

Tiểu Sở vồ hụt, bất chợt cong cong khóe môi, hướng Phong Diêu Sở nhúng vai cười cười..

Phong Diêu Sở ngớ người, con rối sẽ có biểu cảm như vậy sao?

“Ngươi...” Phong Diêu Sở đang muốn mở miệng thì thấy Tiểu Sở đặt tay lên môi, ý bảo đừng phát ra tiếng động.

Phong Diêu Sở đương nhiên không dám phát ra tiếng, hắn một bụng nghi hoặc nhìn Tiểu Sở chuẩn bị mở miệng thì Tiểu Sở lại tiếp tục đánh tới không cho hắn có cơ hội nói chuyện.

Hai trận pháp trên tường đã đến giai đoạn quan trọng cuối cùng, cả thạch thất lúc sáng lúc tối, trận pháp trên bốn vách tường tỏa ra lực lượng mạnh mẽ, một trận cuồng phong bất thình lình nổi lên, thổi tà áo hai người đang giao đấu bay tán loạn. Phong Diêu Sở phân tâm nhìn xung quanh một lượt, chợt hiểu ra.

Hai trận pháp chạm trán nhau, không biết vì sao sẽ khiến sức mạnh của những tàn hồn nơi này tăng lên tột cùng, nhờ vậy tàn hồn khiếm khuyết của Tiểu Sở lợi dụng cơ hội này điều khiển cơ thể mình.

Hắn đang bảo vệ Tô Tiện!

Giờ khắc này Tô Tiện vẫn đang dùng toàn lực trấn giữ trận pháp bên kia, không hề phát hiện chuyện đang xảy ra. Trong lòng Phong Diêu Sở bắt đầu gấp gáp, nếu đợi khi Tô Tiện tỉnh lại thì chuyện lấy ngọc bội càng phiền phức hơn. Hắn hơi phiền não, lại ra tay lần nữa nhưng Tiểu Sở không cho hắn cơ hội đó, chỉ cần hắn tới gần Tô Tiện một chút đã bị một chiêu đánh bật ra. Nếu là bình thường Phong Diêu Sở đâu dễ bị đánh ra như vậy nhưng bây giờ hắn đang bị đám người ngoài Thiệp Thế Kính nhìn chăm chú không thể không áp chế thực lực thật. Qua mấy đợt như thế, hắn không nhịn được nữa nhíu mày: “Ta không đánh nữa được chưa!”

Không lấy được đồ ở chỗ này thì Phong Diêu Sở cũng không lấy nữa, đợi tới khi nào ra khỏi động rồi tính tiếp. Dù gì Tô Tiện cũng ở Không Thiền Phái, không sợ nàng rời khỏi tầm mắt mình.

Tiểu Sở nghe hắn nói vậy cũng dừng công kích.

Hai người nhìn nhau một lúc, Phong Diêu Sở càng nhìn càng cảm thấy người trước mặt rất quen, bất kể là chiêu thức hay thân hình đều quen. Nhưng mà Tiểu Sở đeo mặt nạ, hắn cũng không biết gương mặt đối phương có quen hay không.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Phong Diêu Sở nhìn chầm chậm vào mắt Tiểu Sở, nhỏ giọng nói ra một cái tên, “Quỷ Tứ?”

Tiểu Sở không trả lời, từ khi đột nhiên bắt lấy Phong Diêu Sở đến giờ hắn chưa từng mở miệng nói một câu nào.

Sắc mặt Phong Diêu Sở lại biến đổi, lao thẳng đến Tiểu Sở, lần này không phải muốn đoạt món đồ trên người Tô Tiện nữa mà là đang do thám thực lực của Tiểu Sở.

Hai người lại giao đấu, Tiểu Sở xuất chiêu đơn giản nhưng vừa nhanh vừa ác liệt, mới mấy chiêu mà Phong Diêu Sở đã không đỡ được, cấp tốc lui về sau. Nhưng qua lần do thám này, thần sắc Phong Diêu Sở cho thấy hắn càng chắn chắn, hắn nhìn Tiểu Sở thấp giọng nói: “Ngươi quả nhiên là Quỷ Tứ.”

Tiểu Sở im lặng đón nhận ánh mắt của Phong Diêu Sở. Phong Diêu Sở cười khẽ: “Thật không ngờ Quỷ Tứ rời khỏi Quỷ Môn lại nhận chủ nhân mới, gia nhập Không Thiền Phái.”

Hắn còn định nói thêm thì trận cuồng phong do hai trận pháp cuốn vào nhau gây ra đã có dấu hiệu sắp biến mất.

Sức mạnh to lớn của trận pháp dần dần tan biến, yên tĩnh lại, mấy tờ phù xung quanh bốc cháy, phù văn khắc trên bức tường cũng từ từ cháy rụi, rồi tiêu tan không còn tí dấu vết. Trong khoảng khắc, mặt tường sạch sẽ như mới.

Sức mạnh của trận pháp tan biến, những tàn hồn vốn dĩ đang tụ lại một góc trong phòng bay đến rảo một vòng quanh Tô Tiện rồi thi nhau bay ra khỏi sơn động, tích tắc không còn tăm hơi.

Phong Diêu Sở lại nhìn Tiểu Sở, thấy thân hình hắn thoáng động đậy, bước về phía Tô Tiện.

Thần sắc của hắn rất nghiêm túc, lưu luyến không nỡ rời, bất đắc dĩ không cam lòng, thật nhiều tình cảm phức tạp xoẹt qua đáy mắt hắn trong phút chốc. Hắn bước đến gần Tô Tiện nhưng còn cách khoảng hai bước chân thì dừng lại không bước thêm nữa, lặng lẽ nhìn ngắm Tô Tiện, như mang tất cả nỗi vương vấn một đời một kiếp. Cho đến khi nét dịu dàng trong mắt hắn cạn kiệt, ánh sáng trầm tĩnh dần dần biến mất, cuối cùng trở về bộ dạng không có thần sắc không có tình cảm lúc trước.

Trong khoảnh khắc tia sáng cuối cùng trong mắt Tiểu Sở tan biến, Tô Tiện mở mắt.

Tô Tiện vừa mở mắt đã thấy Phong Diêu Sở đang đứng như trời trồng ngay giữa thạch thất.

Từ nãy đến giờ nàng chuyên tâm điều khiển trận pháp, không biết chuyện gì đã diễn ra trong phòng. Nhưng khi nhìn thấy Phong Diêu Sở nàng có thể đoán ra đôi chút, từ từ ngồi dậy nói: “Nếu ngươi nhân cơ hội ta giữ trận tìm ngọc bội trên người ta vậy ngươi hẳn phải phát hiện ta không có mang theo nó.” Bởi vậy nàng mới yên tâm thao túng trận pháp, không lo tên lòng dạ quỷ quái Phong Diêu Sở. Nói xong, Tô Tiện quan sát xung quanh một lượt, thạch thất yên tĩnh trống trải, những quang cầu to nhỏ trôi nổi trong không trung đã biến mất cả, chắc là nhân lúc trận pháp bị phá rời khỏi đây rồi.

Phong Diêu Sở cười khổ, uổng công hắn đánh một trận lâu như vậy.

Nhưng mà thở dài thì thở dài, Phong Diêu Sở vẫn nói: “Ta không lục soát người muội, con rối kia của muội nào có cho ta chạm vào đâu.”

“Tiểu Sở?” Trước khi bắt đầu khởi động trận pháp nàng đã biết nhất định sẽ có chuyện nhưng không ngờ Tiểu Sở lại tự mình đứng ra bảo vệ nàng.

Tô Tiện và Tiểu Sở ở bên nhau một năm, hắn trước giờ đều nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của nàng làm việc, nếu nàng không chỉ thị gì hắn cũng tuyệt đối không động thủ nhưng hôm nay lại là sao đây?

Nàng nhìn Tiểu Sở đứng cạnh mình, hắn đang cúi thấp đầu mí mắt cụp xuống, đôi đồng tử đen đặc vẫn vô thần như cũ, không nhìn ra chút khí tức của người sống.

Tô Tiện đầy hoài nghi, Phong Diêu Sở ở bên cạnh nhanh chóng bắt được tia nghi hoặc trong mắt nàng, nghiêm túc nói: “Con rối của muội rốt cuộc từ đâu đến?”

Tô Tiện nghe khẩu khí của hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi biết được những gì?”

“Ta quen con rối này.” Phong Diêu Sở suy nghĩ chắc chắn, nháy mắt bật cười, “Xem ra muội rất quan tâm đến con rối này nhỉ?”

Tô Tiện nói: “Tiểu Sở ở bên ta một năm.” Trong một năm qua, Tô Tiện đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều việc, bên cạnh nàng chỉ có con rối vô tình vô cảm này. Tô Tiện đã mặc nhiên xem hắn là người thân của mình, nàng đã nhận ra điều này từ cái ngày thấy hối hận khi bán Tiểu Sở cho Mộ Sơ Lương.

Phong Diêu Sở nghe nàng nói vậy trong lòng cũng cơ bản sáng tỏ, hắn nhướng mày nói: “Ta nói những chuyện ta biết với muội, muội cũng nói những chuyện muội biết cho ta, sao nào?”

Tô Tiện cảm thấy phản ứng của Phong Diêu Sở khá kỳ lạ: “Ngươi không cần ngọc bội nữa à?”

Phong Diêu Sở bật cười: “Ta nói những chuyện đấy với muội là để có thêm nhiều cơ hội đoạt ngọc bội thôi. Những chuyện này không chỉ quan trọng với muội mà còn quan trọng với Quỷ Môn. Quỷ Môn bọn ta tuyệt đối không bàn vụ làm ăn lỗ vốn.”

Tô Tiện nói: “Ngươi muốn biết cái gì?” Ý là nàng đã đồng ý điều kiện của Phong Diêu Sở.

Phong Diêu Sở hỏi: “Con rối này từ đâu muội có?”

“Một năm trước ta đi ngang qua Lạc Nguyệt Cốc, cứu một lão già từ tay một đám người mặc đồ đen. Vì báo đáp ơn cứu mạng của ta, lão đã đưa Tiểu Sở cho ta.”

Phong Diêu Sở nghe đến ngạc nhiên, chợt cười khổ: “Đám người mặc đồ đen đó là người của Quỷ Môn bọn ta.”

Tô Tiện: “...”

Phong Diêu Sở lắc lắc đầu, nói: “Tiện tay cứu người là có được một con rối lợi hại thế này, xem ra ta cũng phải chọn ngày đi làm việc thiện thôi.”

Tô Tiện giả vờ không nghe được lời nói xàm của hắn, chỉ nói: “Ngươi biết lão già đó.”

“Phải, lão ta tên Vạn Sênh, tà thủ Vạn Sênh, là khôi lỗi sư rất có tiếng ba mươi năm về trước.” Phong Diêu Sở thở dài, “Cũng là khôi lỗi sư giỏi nhất trong thiên hạ.”

“Ngươi cũng quen Tiểu Sở?” Tô Tiện hỏi tiếp.

“Chính xác mà nói người ta quen không phải Tiểu Sở, bởi vì hắn khi đó không gọi là Tiểu Sở mà là Quỷ Tứ.” Trong giọng điệu Phong Diêu Sở mang theo ý cười.

Tô Tiện biết Quỷ Tứ, nói chuẩn xác hơn là, Tô Tiện biết một vài điều liên quan tới Quỷ Môn.

Người của Quỷ Môn đều vứt bỏ tên thật của mình, trừ Tứ đại hộ pháp những người khác lấy thứ hạng làm tên, lấy chữ Quỷ làm họ, thực lực càng mạnh, thứ hạng cũng càng cao.

Theo như Phong Diêu Sở nói về Quỷ Tứ vậy thì thực lực của hắn xếp thứ tư trong Quỷ Môn.

Tô Tiện chợt nhớ ra gì đó, lập tức hỏi: “Vạn Sênh là người của Quỷ Môn?”

“Không sai, ba năm trước Vạn Sênh đến nương nhờ Quỷ Môn, bảo rằng trong tay có một con rối thực lực siêu phàm có thể trở thành đại trợ thủ của Quỷ Môn, con rối đó chính là Tiểu Sở của hiện tại.” Phong Diêu Sở liếc Tiểu Sở vô tri vô giác bên cạnh, nói tiếp: “Con rối đó quả thật rất mạnh, Vạn Sênh thao túng nó hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ mà các sát thủ khác không làm được, thứ hạng của con rối cũng vì vậy ngày càng cao, nhảy lên hàng thứ tư của Quỷ Môn.”

“Nhưng tâm cơ Vạn Sênh rất lớn, thứ hắn muốn quá nhiều, hắn câu kết với Ma Môn, mưu tính ám sát môn chủ Quỷ Môn để mình lên thay thế. Nhưng đến cuối cùng bị môn chủ phát hiện, hắn đã dẫn theo Quỷ Tứ chạy thoát. Sau này, bọn ta làm hắn trọng thương nhưng vẫn không bắt lại được, đến Quỷ Tứ cũng mất tích. Bây giờ xem ra là muội cứu hắn.”

Tô Tiện im lặng không nói gì, Phong Diêu Sở lại nói: “Bây giờ đến lượt ta hỏi muội, lão già Vạn Sênh đó hiện tại đang ở đâu?”

“Hắn chết rồi.” Tô Tiện lắc đầu, “Sau khi ta cứu hắn không được bao lâu, hắn đã phát độc chết rồi.”

“A.” Phong Diêu Sở cười lạnh, ngữ khí không tốt nói: “Chiêu giả chết này hắn dùng tới quen rồi. Từ nhỏ Vạn Sênh đã tiếp xúc với rất nhiều loại độc, thân thể đã bách độc bất xâm từ lâu, hắn không thể bị độc chết được, bất quá chỉ mượn chiêu này thoát thân thôi.”

“Sư muội, ta thấy muội đặc biệt quan tâm tới Tiểu Sở chẳng lẽ không biết nghi điểm trên người hắn?” Phong Diêu Sở nghiêm túc nói, “Muội có thể đưa ta đến nơi hắn giả chết năm đó không? Tìm dấu vết hắn còn để lại, bắt hắn lộ diện hỏi cho rõ mọi chuyện.”

- Hết chương 23 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.