Tỏa Hồn

Chương 70: Chương 70: Huynh qua đây!




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

“Hắn là ai?” Sắc mặt Tây Môn Nguyệt trở nên căng thẳng, không khỏi lo lắng cho Nam Trần.

Tô Tiện bước lên một bước muốn em kỹ người chết kia, nhưng trên người hắn vốn chẳng có thứ gì để chứng minh thân phận, chỉ có một cái phi tiêu hình hoa mai màu đen trong lòng bàn tay là có chút quen mắt. Tô Tiện còn chưa lên tiếng, Sở Khinh Tửu đã nhận ra thứ ấy: “Đó là vật của Thiên Vũ quan, có lẽ kẻ này là đệ tử Thiên Vũ quan, không biết tại sao lại bị nhốt ở đây.”

Nghe Sở Khinh Tửu nói vậy, Tô Tiện trầm ngâm giây lát, quay đầu nhìn mấy cánh cửa còn lại trong cung điện.

“Chắc không phải trong mỗi cánh cửa đều có người đấy chứ?” Tô Tiện có một dự cảm không lành.

Sở Khinh Tửu không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải gật đầu: “Rất có khả năng.”

Tô Tiện còn chưa kịp phản ứng, Tây Môn Nguyệt đã đến trước một cánh cửa khác, vươn tay đẩy ra, bên trong quả nhiên vẫn là một khối thi thể, thi thể này có vẻ chết sớm hơn người trong căn phòng bên này, máu thịt đều thối rữa hết, chỉ còn lại bộ xương khô. Tây Môn Nguyệt lo âu nhìn người nọ một lúc, sau khi xác nhận hắn không phải Nam Trần mới thở phào nhẹ nhõm, bước sang căn phòng khác.

Tô Tiện không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tây Môn Nguyệt mở cửa từng phòng một, cảnh tượng bên trong không có gì khác biệt chỉ có một vài phòng nhốt tận hai hoặc ba người, dưới đất chất đầy xương cốt, không khí u ám đáng sợ. Thân phận lai lịch của những người khác rất khác nhau, có người là đệ tử chính đạo, có người là yêu nhân tà giáo, còn có vài người chết quá lâu không nhìn ra thân phận được nữa.

Trong lúc Tây Môn Nguyệt lần lượt mở từng cánh cửa, thần sắc Tô Tiện đặc biệt nặng nề, trong các căn thạch thất này tạm thời không thấy cơ quan trận pháp, vậy tại sao những người này lại bị nhốt ở đây?

Theo tình hình trước mắt nhất định có kẻ nào đó đã trói và nhốt bọn họ tại đây nhưng trong địa cung này sao lại có người sống?

Tại sao kẻ đó không giết bọn họ mà còn nhốt lại và không ngừng tra tấn?

Điểm nghi vấn quá nhiều, các nàng gây ra động tĩnh lớn như vậy trong địa cung liệu có kinh động đến kẻ đó?

Tô Tiện càng nghĩ càng nảy sinh cảm giác đề phòng. Lúc này, Tây Môn Nguyệt mở cửa căn phòng thứ sáu.

Sau đó không phải là thạch thất như trước mà là một thông đạo. Thông đạo này có nét giống con đường bọn họ vừa đi qua, nhưng có điều văn tự Ma môn trên vách tường không phải là câu chuyện Tô Tiện vừa nhìn thấy, chúng là một đồ ấn kỳ lạ, có lẽ là pháp trận của Ma giới. Từ nhỏ Tô Tiện đã đọc rất nhiều sách của Huyền Nguyệt giáo nhưng chưa từng nhìn thấy trận pháp này.

Thông đạo thẳng tắp, mơ hồ có thể nhìn thấy chút ánh sáng phía xa xa. Tô Tiện nhìn sang Tây Môn Nguyệt, bà ấy lắc đầu nói: “Đợi đã.” Bà ấy lại mở hai cánh cửa cuối cùng, muốn tìm xem có tung tích Nam Trần hay không.

Nhân lúc Tây Môn Nguyệt bận tìm người, Tô Tiện quan sát kỹ pháp ấn trên tường, hỏi nhỏ Sở Khinh Tửu bên cạnh: “Huynh hiểu được trận pháp này không?”

“Không.” Sở Khinh Tửu lắc đầu, vẻ mặt như có điều muốn nói, Tô Tiện hỏi: “Sao thế?”

Sở Khinh Tửu nhếch môi, nhướng mày nhìn về phía thông đạo: “Ta nghe nói nơi sâu nhất ở địa cung là nơi cánh cửa Ma giới mở ra, ta không hiểu trận pháp ở đây nhưng muốn mở cửa Ma giới phải có rất nhiều trận pháp cùng hợp lại. Bên ngoài không thấy huyền cơ gì nên chắc là cánh cửa Ma giới ở trong kia rồi.”

“Nếu ta không đoán sai thì trận pháp trên vách tường này có liên quan tới cánh cửa Ma giới.”

Đáng tiếc, cánh cửa Ma giới đã bị hủy mất trong trận chiến thần ma hai ngàn năm trước, nay trận pháp vẫn còn nhưng e là không thể mở cửa Ma giới được nữa. Năm xưa giáo chủ Huyền Nguyệt giáo có kể cho Tô Tiện nghe về cánh cửa Ma giới, y nói thời cơ sắp đến rồi nhưng thời cơ đó là khi nào và phải mở ra sao thì y chưa hề nói.

Tô Tiện đưa mắt nhìn về phía thông đạo, lúc này, Tây Môn Nguyệt cũng đã quay lại.

“Sao rồi?” Tô Tiện hỏi.

Thần sắc Tây Môn Nguyệt khó coi cực điểm, lắc đầu nói: “Ta tìm thấy thứ này.”

Trong lòng bàn tay bà ấy là một cây trâm bạch ngọc điêu khắc tỉ mỉ, hoa văn hình hoa ngọc lan sống động như thật, vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường. Tô Tiện suy đoán: “Đây là đồ của Nam Trần?”

“Là của ta.” Tây Môn Nguyệt thu tay về, nắm chặt cây trâm trong lòng bàn tay, giọng nói đã có chút nghẹn ngào, “Đây là thứ tận tay ta đưa cho y, ta vừa tìm được nó ở căn phòng cuối cùng kia.”

Thấy bà ấy có vẻ hơi xúc động, Tô Tiện không dám hỏi thêm, nhanh chân chạy đến căn mật thất cuối cùng nhìn qua một lượt, bên trong không có thi thể hay xương cốt, chỉ có vết máu đã khô trải đầy khắp phòng, trên tường có nhiều vết chém phức tạp, bốn bề vô cùng hỗn loạn, dây xích rơi dưới đất, căn phòng trống không chẳng thấy bóng người.

Sao lại không có người?

Mấy căn thạch thất khác đều có tận mấy thi thể nhưng tại sao chỉ có căn này là trống không?

“Chắc chắn y bị nhốt ở đây nhưng bây giờ không thấy đâu nữa...” Tô Tiện chưa từng thấy Tây Môn Nguyệt hoảng loạn run rẩy như vậy bao giờ. Bà ấy nói xong lập tức nhìn về phía thông đạo, cắn răng nói: “Nhất định là y ở trong đó, ta phải đi tìm y!”

Không đợi Tô Tiện đáp, Tây Môn Nguyệt đã chạy về hướng đó.

“Dì Nguyệt!” Sở Khinh Tửu không kiềm được gọi bà ấy nhưng Tây Môn Nguyệt vốn không thể nghe tiếng hắn, trong chớp mắt người đã chạy được một khoảng xa. Tô Tiện cũng không thể không đuổi theo. Vẻ mặt Sở Khinh Tửu không tốt nói: “Cánh cửa Ma giới đã ở đây người của Ma môn làm sao không có phòng bị, bên trong rất nguy hiểm.”

“Ta sẽ cẩn thận mà.” Ngữ khí Tô Tiện rất nhẹ nhàng, nàng quay đầu cười với Sở Khinh Tửu, “Không phải huynh cũng rất lo lắng cho dì Nguyệt sao?”

Sở Khinh Tửu mím môi, nói: “Vào trong xem thử coi sao.”

“Ừ.” Tô Tiện dẫn Tiểu Sở đuổi theo Tây Môn Nguyệt.

Bọn họ chỉ mới chậm trễ một chút đã không thấy bóng dáng Tây Môn Nguyệt đâu, Tô Tiện tăng tốc, đi qua thông đạo thẳng dài trước mắt hiện ra một đại điện khác.

Đại điện này không giống những cái trước đó ở chỗ chính giữa đại điện là một pho tượng khổng lồ, nhìn như yêu thú của Ma môn, giống một con hồ ly chín đuôi. Pho tượng hồ ly chiếm gần nửa diện tích đại điện, bộ mặt hung ác, hai mắt đỏ sậm khiến người nhìn không khỏi rùng mình. Nhưng mà bây giờ không phải lúc để ý đến thứ này, Tô Tiện liếc qua pho tượng một cái rồi dời mắt sang Tây Môn Nguyệt.

Tây Môn Nguyệt đang đứng ở sau cung điện, vách tường phía ấy bị ai đó rạch thành một lỗ hổng, đất đá nát vụn, nhìn qua lỗ hổng ấy chỉ thấy một mảng tối đen, ánh sáng mơ hồ chiếu từ cung điện vào trong làm nổi bật vẻ hoang vắng.

Đằng sau nó là một hang động rất lớn, không khác khi nhìn từ vách núi xuống vực sâu Thất Hải là mấy. Trong hang động, đất đá rơi ngang rơi dọc, dưới đất ngoài đất cát còn có xương cốt.

Xương cốt phủ kín cả động.

“Đây là cái gì...” Tô Tiện đứng sau lưng Tây Môn Nguyệt mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, bất giác hỏi.

Tây Môn Nguyệt không có phản ứng gì trước câu hỏi của nàng. Khoảnh khắc ánh mắt quét qua một nơi nào đấy cơ thể chợt run lên, bà ấy thét lên một tiếng, leo vào hang động.

Tô Tiện cũng vào theo bà ấy. Tây Môn Nguyệt như không còn chút sức lực vấp phải cục đá, cuối cùng mới chịu ngừng lại. Bà ấy quỳ rạp xuống đất, hai tay chống lên cát đá lẫn lộn dưới đất, cẩn thận từng li từng tí nhìn thân thể máu thịt mơ hồ trước mặt.

“Nam Trần...?” Không thể xác định ánh mắt Tây Môn Nguyệt là kỳ vọng hay là sợ hãi, bà ấy nhìn chằm chằm người nọ, không dám chớp mắt.

Chẳng biết phải chăng vì nghe thấy giọng nói của Tây Môn Nguyệt, thân thể không có chỗ nào hoàn chỉnh, xương cốt lộ ra ngoài, máu đã chảy thành một vũng dưới đất ấy khẽ động đậy, mở mắt ra.

“A Nguyệt...” Một âm thanh yếu ớt tới mức dường như có thể bị gió thổi bay mất bất cứ lúc nào. Tây Môn Nguyệt run rẩy, đến Tô Tiện cũng bất giác ngẩn người, hai người đồng thời xông về phía người nọ nhưng khi đến trước mặt lại không biết phải làm sao mới tốt. Trên người hắn không còn đâu là hoàn chỉnh, dù cả hai có muốn đưa hắn đi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nam Trần nhìn Tây Môn Nguyệt một cái rồi lại yếu ớt nhắm mắt lại. Tây Môn Nguyệt cắn răng, ôm người thương tích đầy mình ấy vào lòng, quay đầu nói với Tô Tiện: “Chúng ta mau rời khỏi đây!”

“Vâng.” Tô Tiện gật đầu không chút do dự, tình trạng của Nam Trần rất nghiêm trọng, phải mau chóng tìm người chữa trị, huống chi ở đây lại rất kỳ dị. Hai người vội vã quay người về hướng cũ, đi được mấy bước Tô Tiện bỗng nhiên dừng lại.

Tây Môn Nguyệt thấy vậy cũng ngừng lại, chau mày hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Thần sắc Tô Tiện hơi ngưng trọng, không trả lời Tây Môn Nguyệt. Bọn nàng đã ra khỏi hang động đến gần pho tượng điêu khắc trong điện, nhưng dưới ánh sáng của dạ minh châu, Tô Tiện quay đầu nhìn lại.

Trong hang động, con rối Tiểu Sở vẫn đứng im tại chỗ, không hề khúc nhích. Hồn phách Sở Khinh Tửu cũng ở bên cạnh, bóng dáng hắn đứng trong bóng tối ảm đạm như sắp tan biến.

“Tiểu Sở qua đây.” Tô Tiện ra lệnh cho con rối.

Tiểu Sở rũ mắt cúi đầu như không nghe thấy lời Tô Tiện.

Tim Tô Tiện như thắt lại, nàng khẽ cắn môi, ngữ khí thay đổi: “Huynh qua đây nhanh!”

“A Tiện.” Hồn phách Sở Khinh Tửu tỏa ra ánh sáng bàng bạc trong bóng tối, hắn lắc đầu, bất lực cười khổ: “Hình như ta không qua được rồi.”

Đúng lúc ấy, trong đại điện trống trải chợt truyền đến tiếng hồ ly kêu vang.

- Hết chương 70 -

Editor lảm nhảm:

Mấy nay lo cày lại Idol Producer mà bỏ bê các “con yêu” quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.