Tỏa Hồn

Chương 69: Chương 69: Ma môn địa cung




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, mọi người bắt đầu khởi hành đến Ma môn địa cung.

Tô Tiện từng đến địa cung lúc còn rất nhỏ nhưng ấn tượng về nơi ấy lại rất sâu đậm, không mất quá nhiều thời gian. Đi về phía tây một ngày một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, cuối cùng bọn họ cũng trông thấy một tường thành đồ sộ giữa sa mạc cát vàng, bức tường đá bị phong hóa nhiều năm, loang lổ không còn nhìn ta hình dạng ban đầu.

Tây Môn Nguyệt nhìn từ xa, chau mày hỏi Tô Tiện: “Đây là vị trí cũ của Ma môn ngày xưa?”

“Vâng, lối vào địa cung nằm ngay bên trong.” Tô Tiện nhìn thấy một cánh cổng đang mở toang đằng sau bức tường thành, bên trong chỉ là một mảng đen tối, không thấy rõ tình cảnh phía sau.

Thật ra, khi trước Ma môn không phải như vậy, tương truyền nơi liên kết giữa Ma giới và Nhân giới là cánh cửa Ma giới. Hai ngàn năm trước, đại chiến thần ma kết thúc, cánh cửa Ma giới bị hủy, quần ma không thể quay về Ma giới, bọn họ chỉ có thể ở vị trí ban đầu của cánh cửa Ma giới lập nên Ma môn. Sau này, trải qua biết bao nhiêu sóng gió, mấy trăm năm trước, Ma môn tận diệt, mọi người tiến vào cung thành của Ma môn lục soát một lượt, từ đó Ma môn trở thành một tòa thành trống. Về sau, khắp thiên hạ cũng có không ít kẻ to gan lai vãng đến, lấy cắp mấy món đồ đáng giá trong Ma môn, còn có người muốn tìm công pháp đặc biệt của Ma môn. Liên tiếp mấy trăm năm sau đó, Ma môn bị trộm vào cướp sạch đồ, cuối cùng biến thành bộ dạng như hiện tại.

Mãi đến sau này, có người phát hiện ra sự tồn tại của Ma môn địa cung.

Địa cung rất khác so với Ma môn cung thành, đó là một nơi cực kỳ hung hiểm. Không thiếu những kẻ to gan lớn mật không tìm thấy kỳ trân dị bảo bên ngoài, thế là cho rằng chúng được giấu dưới địa cung. Nhiều năm qua liên tục có người đi vào địa cung nhưng hiếm có ai sống sót ra ngoài, mà cho dù trở ra được thì từ đấy về sau, hễ nhắc đến địa cung là ai nấy đều biến sắc.

“A Tiện, tu vi của muội hồi phục chưa?” Đứng bên ngoài Ma môn, Sở Khinh Tửu không kiềm lòng được hỏi ra vấn đề lo lắng nhất trong lòng.

Tô Tiện cúi đầu nhìn lòng bàn ta mình, khẽ cong môi, gật gật đầu.

Tu vi của nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng nàng có thể cảm nhận được nó đang dần dần trở về. Nàng không hy vọng Sở Khinh Tửu lo lắng.

Nàng bỗng phát hiện một chuyện, sau mỗi lần sử dụng sức mạnh của giáo chủ Huyền Nguyệt giáo đời trước, khi tu vi khôi phục trở lại thực lực của bản thân cũng tăng lên một ít. Nàng biết mình đang từ từ dung nạp phần sức mạnh ấy, chỉ là quá trình đó cần thời gian lâu dài. Lần này khi nàng phục hồi linh lực chắc chắn sẽ tăng lên một tầng cảnh giới, nhưng rốt cuộc là tiến bộ bao nhiêu nàng cũng không rõ.

Gió nổi lên, cát vàng bay cuồn cuộc trước mặt. Dường như tiểu hồ ly cảm nhận được khí tức khác thường, rụt cổ lại, rút vào trong lòng Tiểu Sở.

Tây Môn Nguyệt nhíu chặt mày, nói với Tô Tiện: “Ngươi thật sự muốn theo ta vào trong?”

“Ta đã đi đến đây rồi làm sao có chuyện lui bước.” Tô Tiện nói.

Tây Môn Nguyệt cười cười, vẻ mặt lạnh lùng cũng ấm áp lên đôi chút, bà ấy lẩm bẩm nói: “Ngươi làm nhiều chuyện vì Tiểu Sở như vậy, nó ở dưới hoàng tuyền biết được nhất định rất vui.”

Tô Tiện nghe vậy, bất giác nhìn sang Sở Khinh Tửu.

Thần sắc Sở Khinh Tửu hơi kỳ lạ, lắc đầu nói: “Lo lắng còn không hết, vui đâu mà vui.”

Tô Tiện ho nhẹ một tiếng, bước lên trước tiến vào tường thành Ma môn.

Bên trong cung tường cực kỳ rộng lớn, tuy rằng kiến trúc bị tàn phá nhiều phần nhưng vẫn không che giấu được cảnh tượng huy hoàng khi xưa của nó. Tô Tiện quen thuộc nơi này nên nhanh chóng xuyên qua một cánh rừng đá đến trước một hang động cực lớn.

“Ta đi trước.” Tô Tiện nói rồi dẫn đầu đi vào trong động.

Tây Môn Nguyệt đi sau Tô Tiện, sau khi tiến vào động hai người mới phát hiện lời người khác nói không hề sai, ngoài động rách nát không gì bằng, nhưng đi qua một thông đạo uốn lượn, một tòa cung điện dưới lòng đất hiện ra trước mắt.

Cung điện được xây dựng dưới đất nhưng khắp bốn vách tường đều có dạ minh châu chiếu sáng, rực rỡ hoa lệ, số lượng nhiều đến mức không đếm xuể. Khi nhìn kỹ lại sẽ phát hiện dạ minh châu trên tường bị trộm đi rất nhiều rồi, trên đó vẫn còn dấu vết đục khoét. Cả đại điện rộng rãi như vẫn còn có thể nhìn thấy dáng vẻ năm xưa, nhưng càng rộng càng cảm thấy trống trải. Tô Tiện xem xét một lúc, không phát hiện ra huyền cơ gì, nàng đương định bước lên trước thì giọng Sở Khinh Tửu truyền đến từ bên cạnh.

“Trước cửa có trận pháp.” Hắn đúng bên lối vào đại điện, có chút ảo não nói, “Có vẻ như trận pháp này chỉ cho người vào không cho người ra, trận pháp khởi động ngay lúc chúng ta đặt chân vào trong.”

Tô Tiện hiểu ngay, xem ra những người vào địa cung nhưng không ra được là do trận pháp này.

Tô Tiện mang ý thăm dò nhìn về phía Sở Khinh Tửu, Sở Khinh Tửu cúi đầu nhìn cánh cửa trước mặt, lắc đầu: “Trận pháp này lợi hại hơn nhiều so với trận trong vực sâu Thất Hải, nhưng mất ít thời gian cũng có thể giải được.”

Đã vậy Tô Tiện cũng yên tâm rồi. Bây giờ không phải lúc để giải trận, bọn họ đã đến nơi đương nhiên phải vào sâu trong địa cung tìm kiếm tung tích Nam Trần.

“Chúng ta đi thôi.” Tây Môn Nguyệt thấy Tô Tiện đứng bất động trước cửa bèn mở lời.

Tô Tiện gật đầu theo Tây Môn Nguyệt đi qua đại điện rộng lớn, phía sau đại điện có một lối vào, trong đó là một thông đạo hẹp dài, có dạ minh châu chiếu sáng, rất dễ nhìn đường đi. Tô Tiện và Tây Môn Nguyệt nhìn nhau, trước mắt chỉ có một con đường, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Thông đạo rất dài, Tô Tiện vừa đi vừa chú ý đến những họa tiết kỳ quái khắc trên tường, đó là văn tự của Ma giới.

Những dòng chữ hợp lại với nhau tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Tô Tiện từng nghe về câu chuyện đó, nhưng câu chuyện trên tường lại hơi khác so với bản mà nàng đã nghe.

Câu chuyện ấy nói về đại chiến thần ma hai ngàn năm trước.

Chúng tiên nhân đến Nhân giới, chinh phạt yêu ma, đẩy Ma tộc vào trong vực sâu Thất Hải rồi dùng một mồi lửa đốt sạch. Ngọn lửa cháy suốt ba ngày ba đêm, sau khi lửa tắt, quần qua biến mất khỏi thế gian, trả lại bình yên cho thiên hạ.

Nhưng không ai ngờ rằng, quần ma để lại một thứ trong vực sâu Thất Hải.

Đó là một khối tinh thạch đỏ rực hình thành sau khi ngàn vạn yêu ma bị thiêu đốt, sau này Ma môn gọi nó là - Vạn linh ma tâm.

Vạn linh ma tâm là thứ hàng vạn yêu ma tắm lửa Ly Hồn hỏa để lại trên nhân thế, trên thân nó nhuốm máu, oán khí và sát khí của vạn yêu ma, biến thành vật chí tà, người chạm vào nó sẽ trở nên khát máu điên cuồng. Vạn linh ma tâm xuất thế tất nhiên sẽ là một kiếp nạn mới.

Trong lúc chúng tiên nhân đang dọn dẹp chiến trường vực sâu Thất Hải vô tình chạm phải Vạn linh ma tâm, dẫn đến sự việc chúng tiên tàn sát Nhân giới. Về sau cuối cùng sự tình cũng kinh động đến ba mươi ba vị thần trên Thiên giới, họ quyết định hạ giới kết thúc bi kịch, nhưng Vạn linh ma tâm vẫn còn không ai ngăn chặn được kiếp nạn này, đến cuối cùng là Nam Cực Trường Sinh Đại đế bất chấp sự ngăn cản của mọi người, dẫn thiên lôi, diệt loạn thế, hóa tất cả những người và tiên bị vạn linh ma tâm ăn mòn tâm trí thành tro bụi.

Từ đó trở đi, vạn linh ma tâm mang lại tai họa ấy cũng biến mất tăm tích.

Người Ma môn viết lại câu chuyện này có lẽ cũng vì muốn tìm lại thứ ấy.

Tô Tiện xem xong câu chuyện này trong lòng xuất hiện nhiều nghi vấn, nếu vạn linh ma tâm đó giống như những gì trong câu chuyện, là tà vật bá đạo thì sao lại biến mất? Bất kể nó đang ở đâu, rơi vào tay ai đều sẽ dẫn đến kiếp nạn to lớn. Nếu không phải thì vạn linh ma tâm đó chắc bị quên lãng ở nơi thâm sơn cùng cốc nào đó rồi nên lâu như vậy vẫn chưa ai phát hiện ra.

Nhưng câu chuyện của Ma môn này có phải thật sự tồn tại hay không?

Tô Tiện cũng không biết, nàng im lặng đi suốt đoạn đường, Sở Khinh Tửu phát hiện ra dị thường của nàng bèn lên tiếng hỏi, Tô Tiện chỉ lắc đầu, có Tây Môn Nguyệt ở bên cạnh nàng không tiện nói rõ, định sau khi ra ngoài rồi hỏi hắn sau.

Bước ra khỏi thông đạo là một tòa cung điện khác, tòa này nhỏ hơn nhiều với tòa cung điện ngoài kia. Điều kỳ quái nhất là cung điện này hình vòng cung, bốn bề trong điện bao gồm cả chỗ họ đang đứng có tám cánh cửa lớn, tất cả đều đóng kín.

Sớm đã lường trước sẽ xuất hiện lối rẽ nhưng không ngờ nhiều tới vậy. Tô Tiện nhìn Sở Khinh Tửu một cái. Sở Khinh Tửu quan sát một lúc, nói: “Yên tâm, đằng sau mấy cánh cửa này chắc là mấy căn phòng thôi.” Hắn đưa tay chỉ cánh cửa gần nhất, “Mở ra thử xem.” Hắn khựng lại một chút nói, “Cẩn thận đấy.”

Tô Tiện cũng chẳng biết hắn đưa ra phán đoán như vậy từ đâu nhưng mở cửa là sẽ biết thôi. Nàng nhìn Tây Môn Nguyệt, bước đến trước cửa, hít sâu một hơi, đặt tay lên trên cánh cửa thanh đồng, dùng sức đẩy nó ra.

Khoảnh khắc mở cửa Tô Tiện đã chuẩn bị trước, nếu ở trong cơ quan trận pháp gì thì lập tức tránh ra. Nhưng mà nàng không ngờ có một vài thứ không thể tránh được.

Đó là mùi hôi.

Cánh cửa mở ra, một mùi vị nồng nặc khó chịu bay ra ngoài. Tô Tiện lùi lại mấy bước, lấy tay che mũi, cùng lúc ấy ánh sáng từ dạ minh châu chiếu vào, cảnh tượng phía sau cánh cửa hiện ra rõ mồn một.

Đó là một căn thạch thất nhỏ, xích sắt đã rỉ sét phủ khắp căn phòng, trên bức tường phía bên kia là một khối thi thể thối rữa bị xích sắt cố định.

Tô Tiện đè nén cảm giác buồn nôn, bước gần đến thạch thất.

Có thể nhìn ra, người trong căn phòng này chết không lâu, khoảng hai ba tháng, thi thể không mặc quần áo, toàn thân thối rữa ghê gớm, giòi bọ lúc nhúc, nước mũ chảy xuống đầy đất. Tô Tiện nhận ra kẻ này trước khi chết chắc chắn rất thảm, da thịt hắn không còn nguyên vẹn, đặc biệt là vị trí cánh tay và bắp đùi, vết thương trên đó sâu tận xương, thê thảm không gì bằng.

Kẻ này nhất định đã chịu vô vàn tra tấn mới kiệt sức rồi chết trong căn phòng này.

- Hết chương 69 -

Editor lảm nhảm:

Lại tiếp tục chuyên mục “đoán xem”, đoán xem vạn linh ma tâm đi đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.