Tỏa Hồn

Chương 95: Chương 95: Ma quân Hòa Anh




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Ly Hỏa kiếm là vũ khí của Tô Tiện, nàng sử dụng từ nhỏ tới giờ nên tất nhiên rất hiểu nó nhưng Ly Hỏa Kiếm hiện tại không còn giống như trước.

Sở Khinh Tửu điều khiển mảnh gãy Ly Hỏa Kiếm bằng thuật pháp, uy thế cũng trở nên khác xưa rất nhiều.

Thần sắc Tô Tiện đanh lại nhìn những mảnh kiếm đang tấn công về phía mình, Ly Hồn hỏa ngưng kết trong lòng bàn tay, thân hình nhanh nhẹn xuyên qua những mảnh kiếm ấy, không hề quan tâm sự công kích của lưỡi kiếm mà trực tiếp nhắm vào Sở Khinh Tửu. Sở Khinh Tửu cũng không lơ là cảnh giác, khi thấy những mảnh kiếm gãy kia không có tác dụng với Tô Tiện hắn chẳng gấp gáp mà còn mở nhếch môi, khi chưởng phong của Tô Tiện sắp đập lên lồng ngực mình hắn còn chớp mắt mỉm cười.

“A Tiện thật vô tình.” Sở Khinh Tửu vừa cười đùa nói vừa đổi pháp quyết trên ngón tay.

Ánh mắt Tô Tiện trầm xuống, còn chưa phản ứng kịp đã cảm thấy một áp lực lạ lùng dâng lên sau lưng.

Tô Tiện lành lặn đứng yên tại chỗ, một chưởng vừa đánh tới lại không trúng Sở Khinh Tửu vì lúc này, những mảnh kiếm ban tán loạn xung quanh tụ lại với nhau dưới thuật pháp của Sở Khinh Tửu, chúng dần dần hiện ra hình dạng của Ly Hỏa Kiếm lúc trước.

Khi những mảnh gãy hội tụ thành hình, ánh mắt Sở Khinh Tửu lạnh đi, tiếp tục vận khởi pháp quyết, Ly Hỏa kiếm điên cuồng nhắm vào ngực Tô Tiện đâm tới. Phía dưới lưỡi kiếm từng đóm từng đóm lửa trong suốt phóng vụt ra như tên bắn.

Lúc này thần sắc Tô Tiện cuối cùng cũng thay đổi.

Ngọn lửa trong suốt kia không phải Ly Hồn hỏa mà là Tam Muội Lưu Ly hỏa của đạo môn.

Tam Muội Lưu Ly hỏa đấu với Ly Hồn hỏa, ai thắng ai thua bản thân Tô Tiện cũng khó nói rõ.

Sắc mặc Tô Tiện ngưng trọng, giơ tay xuất chưởng, phía Sở Khinh Tửu cũng không ngơi nghỉ, pháp quyết tái khởi, Ly Hỏa kiếm mang theo hơi thở lạnh lẽo đâm về phía Tô Tiện. Ánh lửa trong tay Tô Tiện đỏ thắm, trong chớp mắt, ngọn lửa vô sắc và ngọn lửa đỏ tươi giao nhau, tự mình bốc cháy.

Hơi nóng hầm hập bao trùm cả khách điếm, ngọn lửa bốc lên cuốn theo cuồng phong khiến những người có mặt đứng không vững, bàn ghế lắc lư tạo ra tiếng động thật lớn.

Khoảnh cách giữa Tô Tiện và Sở Khinh Tửu rất gần, hai người nhìn chằm chặp vào đôi mắt đối phương như có thể soi thấy bóng dáng mình trong mắt người kia.

Hai đại chiêu va chạm, tuy Sở Khinh Tửu sử dụng sức mạnh của Ly Hỏa kiếm kết hợp với Tam Muội Lưu Ly Hỏa nhưng căn cơ của hắn còn chênh lệch quá xa không cách nào phát huy uy lực mạnh nhất.

Tô Tiện điều động toàn bộ tu vi trong người, ngọn lửa trên tay bốc lên như hỏa xà điên cuồng gào thét phóng đến trước mặt Sở Khinh Tửu. Sở Khinh Tửu gắng gượng chống đỡ nhưng cuối cùng vẫn bị đẩy văng ra xa, lưng đập mạnh vào vách tường trong khách điếm.

Cú đập này khiến sắc mặt Sở Khinh Tửu nhạt đi, khom người phun ra một ngụm máu. Hắn nửa quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn Tô Tiện.

Tô Tiện đang bước chậm rãi về phía hắn, trong mắt không có cảm xúc.

“Muốn giết thì nhanh động thủ đi.” Sở Khinh Tửu cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra không sợ hãi. Hắn nghĩ vốn dĩ mình tới để ngăn cản Tô Tiện nhưng ai ngờ cuối cùng lại đi tới bước đường này. Hắn rất muốn hỏi một câu, Tô Tiện của lúc trước đi đâu mất rồi, nếu Vạn linh ma tâm mới thật sự là Tô Tiện vậy thì người mà hắn quen biết trước đó là ai?

Người đối xử thật lòng với hắn, xem hắn như bảo vật kia là ai?

Sở Khinh Tửu nhìn Tô Tiện, trong lòng vẫn rất không cam tâm, chỉ là hắn bị Tô Tiện đả thương rồi, xương cốt khắp người như sắp gãy lìa tới nơi, dù hắn không cảm thấy đau thật nhưng cũng không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tiện bước tới, từ từ nâng tay phải lên.

Nhiệt độ tỏa ra từ Ly Hồn hỏa đỏ tươi trong lòng bàn tay nàng như muốn nuốt trọn tất thảy, bao gồm cả những ngày tháng xưa kia của hai người.

Sở Khinh Tửu chớp chớp mắt, cố gắng muốn nhìn cho rõ khoảnh khắc này, bởi có lẽ đây chính là khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời hắn.

Ly Hồn hỏa đốt trụi tất cả từ thân người đến hồn phách, nó chẳng giống với cái chết vì một chưởng của Tô Tiện giáng xuống là kết cục hồn phi phách tán.

Hắn muốn nhìn Tô Tiện cho đến khắc cuối cùng nhưng vết thương trên người ăn mòn sức lực của hắn, tầm mắt hắn dần trở nên mơ hồ, ánh sáng trong mắt dần bị bóng đen thay thế. Mí mắt Sở Khinh Tửu run rẩy, không chống chọi được nữa, vô lực ngã xuống đất, mất đi ý thức.

Tô Tiện nhìn Sở Khinh Tửu ngã xuống trước mặt mình, ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng bắt đầu dao động.

“Thần nữ, giết tên tiểu tử ăn nói lỗ mãng này đi!” Thấy một lúc đã qua nhưng Tô Tiện chẳng có hành động gì, một người trong Huyền Nguyệt Giáo giục giã.

Tô Tiện không trả lời, ngọn lửa trong tay sắp rơi xuống người Sở Khinh Tửu nhưng ngay lúc này, ánh sáng tím nhàn nhạt lập lòe hiện lên trong lòng Tô Tiện.

“Đây là...” Thấy có ánh sáng tím lóe lên, mọi người không khỏi ngạc nhiên.

“Sao lại thế này?” Bọn họ đều không hiểu, mở to đôi mắt nhìn tia sáng nhàn nhạt kia.

Đến cả Tô Tiện cũng cảm thấy khó hiểu.

Ánh sáng đó tỏa ra từ trong lòng Tô Tiện, nàng yên lặng giây lát, trong đáy mắt xoẹt qua những cảm xúc phức tạp. Nàng thò tay móc thứ đang tỏa sáng kia ra.

Thứ đó là Tố Hồn Châu. Khi ấy, sau khi Tô Tiện giành chiến thắng Huyền Thiên Thí, Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất đã chính tay giao nó cho nàng, cũng nhờ Tố Hồn Châu mà Tô Tiện mới tìm thấy hồn phách Sở Khinh Tửu. Về sau Tô Tiện không cần tới nó nữa nên đưa cho Yêu Lan, không lâu sau nàng mới biết thì ra Huyền Nguyệt Giáo phái Yêu Lan đi tìm Tố Hồn Châu là vì trợ giúp cho việc tìm kiếm hồn phách Ma quân Hòa Anh.

Yêu Lan giao lại Tố Hồn Châu cho Giáo chủ Huyền Nguyệt Giáo Hồng Uyên, sau này nhiệm vụ tìm Ma quân Hòa Anh rơi lên vai Tô Tiện, Tố Hồn Châu mấy lần chuyển dời cuối cùng cũng về lại tay Tô Tiện.

Suốt đoạn đường qua, Tô Tiện mang theo Tố Hồn Châu tìm kiếm hồn phách Ma quân Hòa Anh, các nàng định đi lên hướng Bắc nhưng ai dè giữa đường Tố Hồn Châu có động tĩnh bất ngờ, Tô Tiện bọn họ thấy vậy mới vội đẩy nhanh tốc độ chạy đến Sương Thành trước dự kiến. Nhưng không ngờ, khi đến Sương Thành, Tố Hồn Châu lại mất phản ứng.

Mãi đến bây giờ, trong giờ phút này, Tố Hồn Châu đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu tím, làn khói trắng trong viên châu chuyển động không ngừng, tụ về một hướng.

Sắc mặt Tô Tiện chưa từng nghiêm túc như bây giờ, mọi người thấy vậy cũng bất giác căng thẳng hơn, không ai dám phát ra âm thanh nào, chỉ tập trung nhìn Tô Tiện.

Tô Tiện khẽ giơ tay lên, đưa Tố Hồn Châu về trước một chút.

Ánh sáng trong Tố Hồn Châu lưu chuyển, khói trắng cũng phiêu động theo nó.

Dù Tô Tiện có đổi di chuyển thế nào, phương hướng Tố Hồn Châu chỉ vẫn chỉ có một.

Tô Tiện cúi đầu nhìn Sở Khinh Tửu đang hồn mê nắm dưới đất. Nàng im lặng, không có bất cứ hành động gì, chỉ nhìn hắn đến ngẩn ngơ.

Tiểu nha hoàn Ngưng Nhi bên nhận ra có điều không đúng lắm bèn nói: “Thần nữ, rốt cuộc là sao thế ạ? Có phải Tố Hồn Châu nhìn ra gì rồi không?”

Ngưng Nhi không hiểu Tố Hồn Châu nên chỉ có thể lên tiếng hỏi, còn những người khác đã thu hết phản ứng của Tố Hồn Châu vào mắt, sau đó không khỏi bàng hoàng. Nhất thời, khách điếm yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe được tiếng hô hấp khe khẽ. Tô Tiện cụp mắt thu Tố Hồn Châu lại, vẻ mặt phức tạp quay đầu đi không nhìn Sở Khinh Tửu nữa.

Một người trong Huyền Nguyệt Giáo không nhịn được nữa, thấp giọng nói: “Thần nữ, tiểu tử này...”

Hắn ta nói đến giữa chừng thì không dám nói tiếp nữa, cẩn thận ghé mắt nhìn Sở Khinh Tửu, cúi thấp đầu.

Tô Tiện liếc người nọ một cái, giọng nói hơi khản đặc, nói: “Phương hướng Tố Hồn Châu chỉ dẫn chính là hắn.”

Mọi người bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đã đoán ra kha khá nhưng khi chính tai nghe Tô Tiện xác nhận vẫn cảm thấy thật khó chấp nhận.

Bọn họ tìm kiếm hồn phách Ma quân Hòa Anh biết bao lâu vậy, ấy vậy mà chẳng ai nhờ, ngược xuôi ngang dọc, Tố Hồn Châu lại chỉ ngay Sở Khinh Tửu.

Tô Tiện không lên tiếng nhưng từ ánh mắt của nàng có thể thấy nàng cũng ngỡ ngàng không thua kém gì đám người kia. Tô Tiện nhìn Sở Khinh Tửu hồi lâu, cuối cùng thấp giọng bảo: “Trị thương cho hắn, đưa về Huyền Nguyệt Giáo sau.”

“Vâng!” Mọi người vội vàng gật đầu. Ban nãy xông lên đánh nhau nhanh nhẹn bao nhiêu thì bây giờ cứu người cũng nhanh bấy nhiêu. Bọn họ ba chân bốn cẳng đỡ Sở Khinh Tửu dậy, vừa cẩn trọng vừa lo sợ đưa hắn lên tầng trên của khách điếm. Nhưng mới đi được nấy bước, Tô Tiện như chợt nhớ ra gì đó quay đầu gọi bọn họ lại, do dự giây lát rồi nói: “Sau khi người tỉnh đừng nói với hắn chuyện Tố Hồn Châu chỉ dẫn chúng ta tìm ra hắn.”

“Thần nữ?” Giáo chúng không hiểu nhìn Tô Tiện.

Tô Tiện nhàn nhạt nói: “Ta vẫn chưa xác định rõ thân phận của hắn, với lại hắn không có ký ức của Ma quân Hòa Anh chúng ta có nói ra cũng vô ích.”

Mọi người cảm thấy Tô Tiện nói rất có lý nên gật đầu lia lịa đồng ý với nàng.

Vết thương của Sở Khinh Tửu là do chưởng phong của Tô Tiện mà ra, nàng ra tay lại không chút lưu tình nên thương thế của hắn chẳng nhẹ chút nào. Mọi người tốn không ít sức lực mới trị được nội thương cho hắn, nhưng tạm thời Sở Khinh Tửu vẫn chưa thể tỉnh lại ngay, mà có tỉnh lại cũng phải nghỉ dưỡng thêm vài ngày nữa. Sở Khinh Tửu là thân của con rối, không cảm thấy đau đớn nhưng bị thương rồi thì cũng giống với người bình thường thôi, mọi người đắn đo rất lâu, lo lắng thương thế Sở Khinh Tửu không chịu được xóc nẩy trên đường nên đoàn người chỉ đành ở lại khách điếm trong Sương Thành.

Ba ngày sau, cuối cùng Sở Khinh Tửu cũng tỉnh lại.

Sau khi mở mắt ra, Sở Khinh Tửu nhìn trân trân về phía trước không có phản ứng gì. Lần này đi theo Tô Tiện tìm hồn phách Ma quân Hòa Anh toàn là các hán tử cao to cường tráng, Sở Khinh Tửu lại bị thương thế này, mọi người chẳng có cách nào chỉ có thể đẩy cô nương duy nhất trong đoàn trừ Tô Tiện ra đến chăm sóc Sở Khinh Tửu. Tiểu nha hoàn tùy thân của Tô Tiện - Ngưng Nhi chăm sóc Sở Khinh Tửu ba ngày trời, thấy Sở Khinh Tửu tỉnh lại mà chẳng có phản ứng gì cô bé không khỏi lo lắng, không biết Sở Khinh Tửu đã hồi phục ý thức hay chưa nên cứ đứng lặng quan sát hắn.

Một lúc sau, Sở Khinh Tửu chớp chớp mắt, dời mắt sang Ngưng Nhi đang đứng ở bên giường.

“Thần nữ của các ngươi... không giết ta?” Giọng Sở Khinh Tửu vẫn còn rất yếu, trong mắt có ý cười nhàn nhạt giống như tâm tình đang rất tốt.

Ngưng Nhi ngập ngừng giây lát, gật đầu.

Sở Khinh Tửu nhỏ giọng nói: “Quả nhiên nàng ấy không nhẫn tâm tới thế, có đúng không?”

Lần này Ngưng Nhi không đáp ngay mà đang lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào.

Nụ cười trên mặt Sở Khinh Tửu nhạt dần, hắn bất động hồi lâu rồi xoay người sang phía bên kia giường, đưa bóng lưng gầy gò về phía Ngưng Nhi.

- Hết chương 95 -

Lảm nhảm:

Lại đoán xem Tiểu Sở là ai??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.