Tỏa Hồn

Chương 94: Chương 94: Nàng muốn giết ta?




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Mấy đệ tử Huyền Dương Phái kia đúng là hơi lỗ mãng, vừa gặp mặt chưa nói một hai câu đã rút vũ khí. Bên phía Huyền Nguyệt Giáo đã quen với kiểu tranh đấu thế này từ lâu, Tô Tiện ngồi yên, đến cả mí mắt cũng chẳng thèm ngước lên. Những người bên Huyền Nghiệt Giáo nhanh chóng xông lên, giáo huấn mấy tên tiểu tử kia một trận nên thân.

Sở Khinh Tửu vốn đang yên đang lành ngồi xem ở tầng hai nhưng dưới kia, mấy người Huyền Nguyệt Giáo đó ra tay không chút lưu tình, thêm cả Huyền Dương Phái đánh không lại mà cũng không chịu chạy đi, có ý muốn liều mạng với đối phương. Bọn họ đang dần rơi vào thế bại trận nhưng bất chợt ánh mắt bọn họ rơi sang Tô Tiện đang ngồi bên kia.

Mấy người bọn họ đã nhìn ra thân phận của Tô Tiện, trước mắt lại còn có nguy cơ thua trận, bọn họ mang lòng muốn giết giặc phải bắt vua trước, cầm kiếm xông về phía Tô Tiện.

Sở Khinh Tửu không đứng yên được nữa, thấy đám người đó xông tới Tô Tiện, hắn lắc mình nhảy vào vòng chiến dưới lầu.

Với thực lực hiện nay của Tô Tiện, cho dù mấy tên đệ tử Huyền Dương Phái có dùng hết toàn lực cũng không thể đụng tới một cọng tóc của nàng nhưng điều Sở Khinh Tửu lo không chỉ là sự an toàn của Tô Tiện.

Thứ hắn thấy lo là sự an toàn của mấy tên đệ tử kia. Hắn không hy vọng Tô Tiện ra tay giết bất cứ một nhân sĩ chính đạo nào, nếu như vậy, khoảng cách giữa hắn và Tô Tiện sẽ ngày càng kéo xa hơn.

Cho dù chỉ là ý muốn của bản thân hắn cũng không muốn Tô Tiện sẽ triệt để biến thành ma.

Giữa màn khói lửa, kiếm trong tay mấy đệ tử Huyền Dương Phái đã đến trước mặt Tô Tiện chỉ cách nửa tấc nữa sẽ đâm vào ngực nàng.

Nhưng đối với Tô Tiện, tất cả cũng chỉ cần một ý niệm thôi.

“Thần nữ!” Tiểu nha hoàn Ngưng Nhi kinh hãi kêu lên, muốn ra tay ngăn cản nhưng không còn kịp nữa.

Đến lúc này, cuối cùng Tô Tiện cũng quay đầu nhìn đám đệ tử Huyền Dương Phái.

Tròng mắt nàng ánh lên sắc đỏ yêu dị, chỉ một ánh mắt đã khiến người ta khó mà rời mắt. Đám đệ tử Huyền Dương Phái mang tâm lý liều mạng mà tới, sử dụng toàn bộ sức mạnh mình có rồi nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Tô Tiện, cơ thể bọn họ bất giác căng cứng lại, đến máu trong người cũng trở nên lạnh lẽo.

Bọn họ không động đậy được nữa.

Kiếm thế như chẻ tre dừng trước mặt Tô Tiện. Tô Tiện nâng tay chạm nhẹ vào mũi kiếm, không tốn chú sức lực đã bẻ gãy kiếm thành hai đoạn.

Trong mắt mấy tên đệ tử Huyền Dương Phái lộ ra nỗi sợ hãi không thể che giấu. Bọn họ mở to mắt nhìn Tô Tiện nhưng chỉ nhìn thấy một khoảng hững hờ trong mắt nàng. Nàng khẽ động ngón tay, thanh kiếm trong tay họ tích tắc nát vụn thành bột phấn, rơi xuống hòa vào cát bụi dưới đất.

Lúc này, người của Huyền Nguyệt Giáo cũng chạy tới nơi, một người trong đó căm hận nói: “Đám nhân sĩ chính đạo này thật phiền phức, cứ như âm hồn bất tán, ta thấy nếu không giết thêm mấy tên thì bọn chúng còn chưa biết dừng tay!”

“Vậy giết thêm mấy tên cho chúng xem là được rồi.” Ngữ khí Tô Tiện thản nhiên như đang nói một chuyện rất thường nhật, rất bình thường.

Dưới ánh mắt kinh hoàng của các đệ tử Huyền Dương Phái, Tô Tiện đứng dậy.

Tô Tiện đã cách bọn họ rất gần, nay bước thêm hai bước càng khiến họ cảm nhận được khí tức âm trầm tỏa ra trên người nàng.

Đó là ma khí, âm hàn đến mức khiến người ta không kịp nghĩ kỹ, chỉ cảm thấy như nỗi sợ đang khống chế toàn thân.

Có hai tên đệ tử sợ tới mức nhắm tịt mắt lại, những tên còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, một đám người đứng trước mặt Tô Tiện chẳng khác gì những đứa trẻ không có năng lực đánh trả, không thể giãy giụa. Đến tận bây giờ bọn họ mới biết hành động vừa rồi của mình sai lầm tới mực độ nào.

Tô Tiện khẽ nâng tay, ánh sáng đỏ đã xuất hiện trên đầu ngón tay, Ly Hồn hỏa cháy lên trong tay.

Ngay lúc ấy, một âm thanh trong trẻo chợt vang lên giữa đại sảnh khách điếm.

“Giết mấy tên nhãi nhép thì có bản lĩnh gì, nếu muội muốn để chính đạo biết khó mà lui chi bằng tới giết ta này.”

Trong đại sảnh vốn đã rất yên tĩnh vì trận đánh vừa rồi, những người nên rút đều đi gần hết rồi, ở lại toàn là những kẻ không sợ chết. Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh ấy, sắc mặt Tô Tiện khẽ biến, ánh lửa ở đầu ngón tay cũng lặng xuống.

Những người Huyền Nguyệt Giáo còn lại nhận ra âm thanh này hình như có hơi quen. Tất cả đồng thời quay đầu hướng về nơi phát ra tiếng nói, đó là một người mặc áo bào trắng dính đầy bụi bặm, đang thả bước đi về phía Tô Tiện.

Một ma nhân trong Huyền Nguyệt Giáo không nhận ra Sở Khinh Tửu, lên tiếng nói: “Ngươi là ai?”

“Hử?” Sở Khinh Tửu cong môi mỉm cười, đối mặt với đám người Huyền Nguyệt Giáo hắn vẫn bước chậm rãi như đi tản bộ. Khi còn cách Tô Tiện một khoảng không quá xa, hắn dừng bước, nói: “Sở gia, Sở Khinh Tửu.”

Lúc nói ra câu này ý cười trong mắt hắn dần chìm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Tiện.

Tô Tiện cũng đang nhìn Sở Khinh Tửu, ánh mắt vẫn xa lạ y như lần ly biệt ở Tứ Phương Thành trước đó.

Sở Khinh Tửu im lặng chuyển cái nhìn sang mấy đệ tử Huyền Dương Phái kia, nhướng mày nói: “Ức hiếp mấy tiểu tử miệng còn hôi sữa thì có bản lĩnh gì chứ?”

“Ngươi... Huyền Nguyệt Giáo chúng ta có bản lĩnh gì tới lượt ngươi nói à?” Nha hoàn Ngưng Nhi đứng bên cạnh Tô Tiện lên tiếng.

Sở Khinh Tửu cười cười, không cho ý kiến.

Tô Tiện vẫn không nói gì, Ly Hồn hỏa trong tay cháy lên lần nữa, không để ý đến sự xuất hiện của Sở Khinh Tửu, giơ chưởng về phía đám đệ tử nọ. Sở Khinh Tửu biến sắc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước mặt bọn họ, phù chú xuất ra bay tán loạn về phía Tô Tiện. Tô Tiện phất tay đập tan phù chú, tiếp tục xuất chiêu, những tên Huyền Nguyệt Giáo bên kia cũng bắt đầu ra tay: “Giáo huấn mấy tiểu tử này một chút!”

Bởi sự xuất hiện của Sở Khinh Tửu, trận đánh lại tiếp tục. Tu vi của Sở Khinh Tửu cao hơn đám đệ tử Huyền Dương Phái không ít nên trận đánh này còn ác liệt hơn trận ban nãy rất nhiều.

Sau một chưởng vừa đánh ra đó Tô Tiện không ra tay nữa, mặc dù tu vi Sở Khinh Tửu không cao nhưng xuất chiêu kỳ dị, biến hóa khôn lường. Đánh được một lúc, bên phía Huyền Nguyệt Giáo vẫn chưa chiếm được phần thắng nào, ngược lại còn để Sở Khinh Tửu cứu thoát mấy tên đệ tử Huyền Dương Phái kia. Sau khi thoát thân bọn họ vội vàng muốn xuất thủ giúp đỡ Sở Khinh Tửu nhưng giữa chừng Sở Khinh Tửu đụng trúng đầu một nữ đệ tử, hắn bực bội nói: “Nhào lên cái gì mà nhào, các ngươi đi lẹ đi đừng có ở đây chuốc phiền phức cho ta!”

“Nhưng mà...” Nữ đệ tử nọ ôm đầu, ánh mắt ngập tràn căm hận, nàng ta quay đầu nhìn Tô Tiện đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tô Tiện cũng đang dừng trên người nàng ta. Không biết vì sao, nữ đệ tử đó cảm thấy sát khí trong mắt nàng càng đậm hơn trước, nàng ta muốn giúp đỡ một tay nhưng giờ phút này lại chẳng động đậy nổi.

Sở Khinh Tửu lười nói rõ với bọn người ấm đầu này. Hắn ném một chuỗi phù chú ra ngoài rồi đẩy mấy đệ tử Huyền Dương Phái kia ra cửa khách điếm.

Tất nhiên Huyền Nguyệt Giáo không muốn cứ để bọn chúng chạy mất như vậy nhưng Sở Khinh Tửu đã chặn trước cửa, thần sắc ai nấy đều lạnh đi. Trước đó, Sở Khinh Tửu có cầm theo một túi đồ, lúc ra tay nhân tiện mang nó ra đập người ta, bọn họ đều không biết bên trong đó đựng cái gì chỉ biết thứ đó đập trúng rất đau, mấy người liền bị nó đập rồi.

Thấy bọn họ còn muốn đuổi theo, Sở Khinh Tửu giơ tay lên quơ cái túi về phía bọn họ.

Những người của Huyền Nguyệt Giáo dừng lại, trừng mắt đề phòng nhìn Sở Khinh Tửu.

Bấy giờ, đệ tử Huyền Dương Phái đã chạy mất tăm rồi, trong khách điếm chỉ còn chưởng quầy và tiểu nhị đang run lẩy bẩy cùng với đám người Huyền Nguyệt Giáo và Sở Khinh Tửu đang chặn ở cửa. Huyền Nguyệt Giáo cầm chắc vũ khí trong tay, đề cao cảnh giác, chuẩn bị động thủ tiếp nhưng đúng lúc này, Tô Tiện bỗng có có hành động.

Từ khi gặp mặt tới giờ, Tô Tiện chẳng nói câu nào với Sở Khinh Tửu, ánh mắt Sở Khinh Tửu thỉnh thoảng lại liếc về phía nàng nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường. Sở Khinh Tửu thầm cười nhạo mình, lại cảm thấy lạnh thấu xương, hắn vốn là người hiểu Tô Tiện nhất trên đời nhưng trong một đêm, hai người không còn được như xưa.

Thậm chí đến nguyên nhân hắn cũng không biết.

“A Tiện định tự mình ra tay sao?” Thấy Tô Tiện đang đi đến chỗ mình, Sở Khinh Tửu chớp mắt, khẽ mỉm cười.

Nụ cười này miễn cưỡng tới mức nào chắc chỉ có Sở Khinh Tửu biết rõ. Đối diện với Tô Tiện thực lực đáng sợ hiện tại, Sở Khinh Tửu không lùi bước mà còn bước lên trước tựa như muốn nhìn rõ Tô Tiện thêm một chút. Hắn nhặt túi đồ để dưới đất lên, lẩm nhẩm nói: “Sau đó thì sao, muội muốn giết ta hả? Hay giữ tính mạng ta lại rồi dày vò ta?”

Tô Tiện không nói chuyện với hắn, nàng lạnh lùng nhìn Sở Khinh Tửu, Ly Hồn hỏa cháy rực trong tay, uốn lượn bay nhanh về phía Sở Khinh Tửu.

Có lẽ không ngờ Tô Tiện không nói câu nào với mình đã trực tiếp động thủ, Sở Khinh Tửu trở tay không kịp, hắn nhanh chóng lui lại, né đi nhưng vẫn bị một kích này đả thương. Trên y phục trắng đã xuất hiện mấy vết rách, Sở Khinh Tửu tự an ủi vỗ vỗ y sam nhưng trước ngực đã bị xé rách thành một lỗ, lộ ra làn da tái nhợt bên trong, trước ngực còn một vết bỏng không nặng không nhẹ.

Sở Khinh Tửu không sống lại thật sự, chẳng qua là dùng Kỳ hồn thuật đưa hồn phách vào trong cơ thể thôi. Thân thể hắn đã bị luyện thành con rối nên không biết đau cũng không chảy máu.

Nhưng một chiêu này của Tô Tiện lại khiến Sở Khinh Tửu cảm thấy đau đớn.

Sở Khinh Tửu bất giác bật cười, trong nụ cười ẩn chứa một chút bi thương.

“Tiếp tục đi.” Sở Khinh Tửu nhẹ nhàng nói. Cùng lúc ấy, túi đồ hắn cầm trong tay chấn động mấy cái, lớp vải bố bên ngoài rách toạc, âm thanh thanh túy vang lên, ánh sáng màu bạc chói mắt lóe ra hứng trọn ánh đèn đang tỏa sáng, lấp lánh như sao trời.

Cũng trong lúc đó, mọi người mới phát hiện thứ đựng trong chiếc túi kia là rất nhiều những mảnh vỡ kỳ lạ.

Túi vải rách ra, những mảnh vỡ cũng thi nhau rơi xuống, ai nấy đều trưng bộ mặt ngỡ ngàng khó hiểu, chỉ có một người hiểu đấy là thứ gì.

Những mảnh vỡ sắc bén nọ chính là mảnh vỡ của Ly Hỏa kiếm. Lúc đó ở Tứ Phương Thành, Tô Tiện không chịu đi theo Thượng Quan Nghiêu, nàng đã dùng Ly Hỏa kiếm chống lại ông ta, cuối cùng lại khiến Ly Hỏa kiếm gãy thành từng mảnh vụn.

Sở Khinh Tửu đối mặt với Tô Tiện qua làn kiếm quang. Ánh mắt Sở Khinh Tửu thay đổi, vận pháp quyết ở đầu ngón tay, kim quang nổi lên, những mảnh kiếm vỡ như có linh tinh lần lượt bao vây xung quanh Tô Tiện.

- Hết chương 94 -

Lảm nhảm:

Dịch chương này t cũng khó chịu lắm chứ nhưng tự nói với lòng: hai ba chương nữa thôi

Cơ mà... Chương sau có biến! Biến cũng lớn lắm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.