Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Lửa Ly Hồn Hỏa phóng vụt ra, khoảnh khắc hai chiêu thức chạm vào nhau sức nóng vô tận lan ra khắp bên ngoài Luyện Hồn Đường, nóng rực như lò luyện.
Hai tuyệt chiêu chạm nhau sau đó chỉ thấy đất cát bay mù mịt tứ phía. Sở Khinh Tửu bị kẹp ở giữa gần như lục phủ ngũ tạng không còn nằm đúng vị trí của nó nữa. Hắn xanh mặt lui về sau, ổn định thân thể, khi cát bụi dần tản đi hắn mới ngẩng đầu lên, bên kia Tô Tiện đang cầm kiếm, Ly Hồn hỏa cháy rực trên thân kiếm, ánh lửa nhuộm đỏ khu vực xung quanh.
Phía đối diện Tô Tiện, Thượng Quan Nghiêu duỗi thẳng tay phải trước mũi kiếm của Tô Tiện, ánh lửa tím dần hình thành trong lòng bàn tay. Cánh tay cầm kiếm của Tô Hiện khẽ run lên, sắc mặt trắng bệch, mũi kiếm không tiến thêm một tấc nào nữa.
“Thần nữ, chơi đủ rồi thì nên về thôi.” Thượng Quan Nghiêu híp mắt, bật cười thành tiếng. Trong khi Tô Tiện dốc hết toàn lực chống đỡ còn ông ta chẳng mất tí sức nào. Dứt lời, nụ trên cũng tắt ngóm, tay phải vận lực, ánh lửa sắc tím cuồn cuộn bay ra, khí thế như sắp bức lui Tô Tiện.
Tô Tiện thà nghênh đón sức mạnh bức người ấy chứ không lùi dù chỉ nửa bước. Nàng đã quyết định rồi, cho dù ra sao cũng tuyệt đối không theo Thượng Quan Nghiêu về.
Không thể để cánh cửa Ma giới mở ra, nếu thật sự phải đến Vô Ưu Cốc, ai mà biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tô Tiện tăng thêm lực, đẩy toàn bộ sức mạnh trong cơ thể lên thân kiếm. Vạt áo nàng bay phần phật, ngọn lửa từ Ly Hỏa kiếm uốn mình thành hình rồng lao về phía Thượng Quan Nghiêu.
Thấy Tô Tiện không chịu bỏ cuộc, người Thượng Quan Nghiêu khẽ động, hắc bào tung bay, khoảng khắc trường kiếm của Tô Tiện sắp đâm đến trước ngực, cây trượng trong tay ông ta giương lên cao.
Khoảnh khắc cây trượng rơi xuống, kiếm quang lóe lên.
Trong cây trượng của ông ta có một thanh kiếm, trường kiếm ánh lên màu máu trong suốt quỷ dị.
Nháy mắt, mây đen che kín bầu trời Tứ Phương Thành, phong vân nổi lên. Trong khoảnh khắc hai kiếm tương giao, sắc đỏ lóe lên, tiếng vang ầm ầm lan ra bốn phía, thắng bại đã định.
Sau màn cát bụi, Thượng Quan Nghiêu điềm nhiên cầm kiếm, lưỡi kiếm khiến lòng người rét lạnh trở vào vỏ. Bên kia, Tô Tiện bị một kích vừa rồi đánh lui mấy thước, nửa quỳ trên đất, phun ra một búng máu đỏ tươi. Trước mặt nàng, Ly Hỏa kiếm gãy vụn, từng mảnh từng mảnh rơi đầy mặt đất.
“A Tiện!” Sở Khinh Tửu xông đến bên Tô Tiện, nhẹ nhàng cẩn thận đỡ lấy nàng, Tô Tiện ngước mắt lên, sắc mặt nhợt nhạt tới đáng sợ, nhưng đôi mắt vẫn sáng tỏ vô ngần.
Trong đôi mắt ấy có sự kiên quyết rõ ràng.
Sở Khinh Tửu hiểu ý Tô Tiện.
“Ta ở bên muội.” Sở Khinh Tửu nói khẽ một câu, pháp quyết lặng lẽ hình thành trong tay.
Phía bên kia, Thượng Quan Nghiêu thu kiếm lại, chống trượng bước về phía hai người.
Thu Đường xem đến sốt ruột, hắn không kìm được chạy qua, đương định ra tay thì thấy có mấy tia sáng bạc lập lòe trước mặt, một ý niệm thoáng qua hắn lập tức thoái lui, cùng lúc đó vị trí hắn vừa đứng bùng nổ ầm ầm. Thu Đường ngẩng đầu đối diện với hai người Bạch Phát và Hồng Trang. Trong tay Bạch Phát có mấy sợi bạc, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Đối thủ của ngươi là bọn ta.”
“Gặp quỷ rồi.”(*) Thu Đường mắng một câu rồi quay đầu nhìn sang hướng Sở Khinh Tửu và Tô Tiện. Khổ nỗi kẻ địch trước mắt quá mạnh không có cách nào xông qua đó được.
(*) Đây là câu ngụ ý chửi thề đó, như f*ck, đ*m đó mà.
Sở Khinh Tửu nghe thấy động tĩnh bên ấy bất giác cười khổ.
Bấy giờ, Thượng Quan Nghiêu đã tới trước mặt hai người, từ trên cao trông xuống hai người đang nửa ngồi nửa quỳ dưới đất.
Một chiêu vừa rồi khiến Tô Tiện bị thương không nhẹ, toàn thân mềm nhũn tựa vào lòng Sở Khinh Tửu. Một tay Sở Khinh Tửu đỡ nàng, một tay đặt sau lưng, ngước mắt nhìn Thượng Quan Nghiêu.
Thượng Quan Nghiêu như cười như không đối mặt với ánh mắt của hắn, ý tứ như nghiền ngẫm nói: “Còn muốn cản ta?”
Sở Khinh Tửu đang đợi ông ta lên tiếng.
Thần sắc Sở Khinh Tửu lạnh đi, phù chú trong tay bay ra ngoài đồng loạt hướng về phía những mảnh vụn của Ly Hỏa Kiếm dưới chân Thượng Quan Nghiêu. Những mảnh vụn ấy hứng lấy ánh lửa từ phù chú hóa thành lưỡi đao sắc bén đâm về phía Thượng Quan Nghiêu.
Sắc mặt Thượng Quan Nghiêu thoáng hiện lên nét sững sờ nhưng cũng chìm xuống rất nhanh. Ông ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, chưa thấy động thủ mà những mảnh kiếm gãy như đụng phải vách tường vô hình, sau khi khựng lại giây lát chúng chợt đổi hướng nhắm thẳng vào Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu tránh không kịp, thầm cười khổ trong lòng, hắn biết thực lực của mình và Thượng Quan Nghiêu cách biệt quá xa, chẳng có cách nào xoay chuyển tình thế. Trước mũi kiếm kia, Sở Khinh Tửu chỉ kịp quay lại ôm chặt lấy Tô Tiện bên cạnh.
Tô Tiện trở tay ôm Sở Khinh Tửu, hai người chẳng ai buông lỏng ai, chỉ muốn dùng thân thể mình chắn thanh đao cho đối phương.
Ở bên kia, Thu Đường thấy vậy không kìm được hét lên, sắc mặt xanh mét.
Nhưng vào lúc ấy, một quầng sáng vàng xuất hiện giữa tầng không, tạo thành một chiếc lồng vây quanh Sở Khinh Tửu và Tô Tiện.
Những mảnh đao đó khi chạm vào lớp kim sắc nọ thì lần lượt gãy rụng, rơi lả tả xung quanh hai người.
Thượng Quan Nghiêu khẽ nhướng mày.
Ở đầu bên kia, kim quang lại hiện lêm, một bóng người xuất hiện giữa trận chiến, chắn trước người Tô Tiện và Sở Khinh Tửu, đồng thời chặn luôn đường đi của Thượng Quan Nghiêu.
Bàn tay cầm gậy của Thượng Quan Nghiêu càng nắm chặt hơn, gân xanh thoắt ẩn thoắt hiện trên mu bàn tay, nhưng thần sắc ông ta vẫn rất bình thường, thậm chí trong mắt còn có chút miệt thị. Ông ta bật cười ha hả nhìn người không chút biểu cảm phía đối diện, nói: “Minh chủ Thiên Cương Minh, xem ra thì vết thương trên người ngươi khỏi nhiều rồi nhỉ.”
“Mấy vết thương đó đều nhờ ông ban tặng đó.” Túc Thất nhàn nhạt nói, sau đó im lặng quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu và Tô Tiện.
Sở Khinh Tửu nhân lúc ấy đỡ Tô Tiện dậy, Túc Thất khẽ gật đầu với hai người, hắn lại quay đầu nói với Thượng Quan Nghiêu: “Động thủ đi.”
Túc Thất không nhiều lời, ánh mắt Thượng Quan Nghiêu trầm xuống. Ông ta cũng không muốn nhiều lời thêm nữa. Ông ta bỗng nhiên đứng thẳng người dậy như một người còn trẻ, cây trượng trong tay vừa quét qua mặt đất, cả Tứ Phương Thành rung lắc dữ dội. Trong lúc ấy, chưởng phong của Thượng Quan Nghiêu đã xuất.
Thần sắc Túc Thất không đổi, một thanh trường kiếm toàn thân trắng như tuyết xuất hiện trong lòng bàn tay.
Một tay một kiếm, chiếm lĩnh phong hoa.
Đây là cuộc chiến mà e rằng người bình thường cả đời cũng khó gặp. Hai người đều là cao thủ cái thế, vừa ra tay, thiên địa đã biến sắc, đến Thu Đường và Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn đang đánh nhau bên kia cũng phải ngừng tay, đứng qua một bên quan sát.
Sở Khinh Tửu nhân cơ hội ấy dìu Tô Tiện mới một góc yên tĩnh.
Thương thế của Tô Tiện không nhẹ, động tác Sở Khinh Tửu rất mực cẩn thận sợ đụng đến vết thương của nàng. Sở Khinh Tửu cố gắng khiến giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút, gọi nhỏ: “A Tiện.”
Tô Tiện chớp chớp mắt, không có phản ứng.
Thực ra nàng không nghe rõ Sở Khinh Tửu nói gì cho lắm. Cả người nàng đau đớn như xé, trong đầu như có hàng vạn âm thanh đồng thời vang lên, như oán hận như bi ai như dịu dàng, những âm thanh đó khiến Tô Tiện chẳng có khắc nào được yên tĩnh. Nàng muốn mở mắt ra để nhìn cho rõ Sở Khinh Tửu nhưng khung cảnh trước mắt biển đối một cách kỳ dị.
Bóng hình Sở Khinh Tửu dần dần mất hút trong tầm mắt, trước mắt biến thành biển lửa địa ngục, xung quanh là tiếng gào thét thê thảm của chúng yêu ma bị thiêu đốt, từng tiếng từng tiếng thật chói tai.
Nàng bực bội nhíu chặt mày, muốn những âm thanh đó mau chóng chấm dứt nhưng cảnh tượng ấy như in hằn trong đầu nàng, không xóa được, không thoát được.
Chúng còn đáng sợ hơn cả ác mộng.
“A Tiện!” Sở Khinh Tửu không biết Tô Tiện đang chịu đựng những gì, hắn chỉ có thể không ngừng gọi tên nàng để nàng tỉnh táo lại nhưng hình như Tô Tiện không thấy lời hắn gọi, nàng cứ mở trừng trừng đôi mắt, trong mắt ánh lên màu đỏ tươi.
Sở Khinh Tửu nắm chặt hai tay Tô Tiện, ngón tay nàng còn lạnh hơn cả hắn. Trong lòng hắn biết không hay rồi, hắn chỉ còn biết ôm chặt nàng, thì thầm bên tai nàng: “A Tiện, muội mau tỉnh lại đi, ta ở ngay đây, ta ở bên cạnh muội đây...”
Tô Tiện không có ý thức, trong mắt vẫn là một mảng mơ hồ, nhưng lại bất chợt ôm lấy Sở Khinh Tửu.
Sở Khinh Tửu cảm nhận được động tác của nàng nên nét mặt cũng an tâm đôi chút, không còn quá nôn nóng.
Phía bên kia, tựa hồ như cả Luyện Hồn Đường trở thành một bãi phế tích, trận chiến này của Túc Thất và Thượng Quan Nghiêu quá kinh thiên động địa. Túc Thất rất có thiên phú nhưng gốc rễ(*) vẫn kém hơn Thượng Quan Nghiêu nhiều. Hai người giao thủ một hồi mà vẫn chưa thấy ai chiếm thế thượng phong, nhưng thời gian càng dài càng bất lợi với Túc Thất. Cũng may rằng Thành chủ Tứ Phương Thành đã đuổi kịp tới nơi.
(*) Kinh nghiệm, căn cơ.
Thành chủ ra tay trợ giúp Túc Thất, tình thế hai bên biến đổi, uy thế của chiến thần đâu phải ai cũng địch lại được, cho dù thực lực đã gần đến mức bán thần như Thượng Quan Nghiêu cũng thế.
Một bóng dáng uy nghiêm đáp xuống, Thành chủ Tứ Phương Thành đứng giữa trung tâm, quanh người tản ra kim sắc chói mắt. Toàn bộ Tứ Phương Thành như được bao phủ trong kim quang, sát khí dần nhạt đi, đến cả sắc máu trên thanh kiếm của Thượng Quan Nghiêu cũng dần dần ảm đảm.
Thượng Quan Nghiêu cắn răng, lui về sau.
Những người còn lại của Quỷ Môn cũng cảm nhận được uy thế bèn lui đến bên cạnh Thượng Quan Nghiêu, ánh mắt chờ mệnh lệnh nhìn ông ta. Thượng Quan Nghiêu hừ lạnh, âm thanh khàn khàn nói: “Rút trước.”
“Vâng.” Có Bạch Phát dẫn đầu, tứ đại hộ pháp ra hiệu với những người còn lại, lần lượt rút lui khỏi thành.
Sở Khinh Tửu ôm Tô Tiện, đứng ở đằng xa nhìn đoàn người Quỷ Môn và Vô Ưu Cốc tản đi, đến lúc này hòn đá nặng trong tim đã có thể buông xuống được rồi. Đợi bọn họ đi hết rồi xin Thành chủ chữa trị cho Tô Tiện là được.
Nhưng vào lúc ấy, Thượng Quan Nghiêu đang trên đường rời khỏi bỗng nhiên dừng bước, dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại.
Cùng với cái quay đầu của ông ta, một bóng người quỷ dị xuất hiện giữa không trung và đang nhắm đến Thành chủ Tứ Phương Thành đang vận công bên dưới.
Bóng người bất ngờ tập kích, Thượng Quan Nghiêu và Túc Thất đồng thời có hành động, một trước một sau bay tới nhưng một người xuất chưởng công kích, một người rút kiếm bảo vệ. Bốn đại cao thủ đương thời cùng ra tay, Tứ Phương Thành không chịu nổi đòn tấn công này, rung chuyển dữ dội, đình đài lầu các xung quanh rầm rầm sụp đổ, phong vân biến đổi.
Trong lúc ấy, chẳng ai chú ý ở một góc tường phía bên kia.
Người trong lòng Sở Khinh Tửu chợt động đậy, sau đó đẩy mạnh hắn ra.
Sở Khinh Tửu không kịp đề phòng, bị một cú đẩy ra xa lưng đập vào vách tường, toàn thân cũng lạnh lẽo thôi.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Tiện.
Nhưng Tô Tiện không nhìn hắn.
Đôi mắt Tô Tiện chìm nhập trong sắc đỏ, thần sắc hờ hững như không thấy Sở Khinh Tửu bên cạnh. Đáy lòng Sở Khinh Tửu lạnh lẽo, thấp giọng gọi tên Tô Tiện.
Nhưng hắn vừa mở miệng, bóng dáng Tô Tiện biến mất tại chỗ. Phía đằng kia, bốn người tung ra cực chiêu, chuẩn bị cho trận quyết đấu kinh thiên lập địa, nhưng bất thình lình, ánh lửa sáng lên, trong tích tắt biến nơi thành thành biển lửa. Giữa biển lửa đó, Tô Tiện hiện thân, dùng sức của một người đẩy lui bốn người.
- Hết chương 91 -
Lảm nhảm:
Phần đầu chương sau các đại cao thủ tập hợp, chỉ thiếu mỗi Tiểu Mộ.:((