Lam Hi Thần tắm gội xong liền trở về gian ngủ, Kim Quang Dao tuy nằm thẳng, đầu lại nghiêng qua một bên, nghe thấy y quay lại, mở mắt ra, lập tức hít sâu một hơi
Lam Hi Thần chưa mặc áo trong, nước trên người cũng chưa lau, dưới ánh nến, mơ hồ có thể thấy giọt nước từ trên tóc theo cổ chậm rãi chảy xuống đến ngực, đến eo, đến...
Như bị bỏng, Kim Quang Dao vội vã dời ánh mắt đi, nói: “Nhị ca, huynh sao lại...”
“Lúc nãy ta quên lấy khăn tắm với y phục.” Lam Hi Thần nhìn về phía hắn bình thản giải thích, thân thể trần trụi đi đến tủ quần áo, cầm khăn sạch lau người.
Kim Quang Dao cưỡng bách chính mình không nhìn Lam Hi Thần, tim đập như muốn nhảy ra khỏi ngực, trong lòng thầm nhắc nhở mình: Huynh đệ với nhau đâu cần ngại cái này, hơn nữa ngày ấy... tình huống đặc thù, huynh đệ cũng có khi cần giúp đỡ nhau như vậy mà.
Lam Hi Thần bên này đã thay áo trong, lật chăn chui vào
“A Dao, ngủ đi.”
Kim Quang Dao “Ừm” một tiếng, lát sau nghe Lam Hi Thần nói: “Đệ yên tâm, ngày mai, ta sẽ xử lý tốt.”
Kim Quang Dao nhắm hai mắt, lông mi rung động, thật lâu sau “Ừ” một tiếng
Kim Lân Đài, sảnh Đấu Nghiên
Kim Quang Thiện ngồi trên chủ vị, Lam Hi Thần, Nhiếp Minh Quyết Giang Trừng ở ghế trên, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ở phía sau Lam Hi Thần cùng Giang Trừng, Kim Tử Hiên thoạt nhìn rất mỏi mệt, vợ chồng Kim nhị gia thần sắc đau thương, Diêu tông chủ cũng ở đây, có lẽ là được Kim Quang Thiện mời. Mọi người hành lễ với nhau xong liền vào chỗ, trong sảnh là ba môn sinh Kim gia ngày ấy từ Cùng Kỳ đạo chạy về.
Lúc này cũng không cần khách sáo, nói đơn giản nguyên nhân hôm nay tụ tập tại đây, Kim Quang Thiện chỉ vào một người trong đó: “Kim Thành, ngươi nói đi.”
Kim Thành cung kính hành lễ, mở miệng: “Ta là thị vệ bên người Tử Huân công tử. Nửa tháng trước Tử Huân công tử đột nhiên cảm giác trên người nổi rất nhiều mụn nhọt, sau đó bắt đầu thối rữa, dần dần xuất hiện các lỗ nhỏ, mới biết được Tử Huân công tử là trúng Thiên Sang Bách Khổng chú. Nhưng nhân duyên của Tử Huân công tử luôn luôn tốt đẹp, nhất thời không thể nghĩ ra được là ai hạ chú, liền bẩm báo cho tông chủ mời bí chú sư cùng y sư tốt nhất chữa trị, nhưng mãi vẫn không đỡ, ngày gần đây đã bắt đầu ăn mòn nội tạng, Tử Huân công tử nhớ tới từng có nhiều lần tranh chấp với Ngụy Vô Tiện, lúc này Tử Huân công tử mới dẫn người đi chặn lại, muốn đòi công bằng. Lại không ngờ... bị Liễm Phương Tôn dụng tâm kín đáo hại.”
Nghe Kim Thành nói xong, Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng: “Ta nhớ rõ ngày đó có ngươi ở Cùng Kỳ đạo, Kim Tử Huân nói gì ngươi tất nhiên cũng nghe thấy. Ta với Hàm Quang Quân vì sao lại đi Cùng Kỳ đạo? Liễm Phương Tôn đến rõ ràng là vì ngăn chém giết, sao lại thành dụng tâm kín đáo?”
Kim Thành nói: “Này... Ngày đó khi Tử Huân công tử đánh nhau với Liễm Phương Tôn ở Cùng Kỳ đạo, chúng ta cách khá xa, nói gì cũng không nghe rõ.”
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, nói: “Không nghe rõ? Cái khác tạm thời không nhắc tới, nhưng Kim Tử Huân mấy năm nay ngang ngược ương ngạnh chọc không ít người, dựa vào cái gì trúng ác chú liền nhận định là do Ngụy Vô Tiện của Vân Mộng Giang thị ta làm?”
Kim nhị phu nhân kích động quát: “Ngươi nói bậy! Nhân duyên của Tử Huân nhà ta luôn luôn rất tốt, huống hồ Tử Huân tu vi rất mạnh, tôm tép vặt vãnh căn bản không thể hạ chú được! Mà Ngụy Vô Tiện tu những tà môn ma đạo đó, tu vi lại cao, còn có oán thù, trừ hắn ra còn có thể là ai?”
Người ngồi đây nghe xong Kim nhị phu nhân nói, lại bởi vì gia giáo không tiện nói nhiều lời luận đức hạnh của người chết, nhất thời đều trầm mặc
“Không chỉ Ngụy Anh.” Giọng nói lạnh nhạt, là Lam Vong Cơ
“Hàm Quang Quân đây là ý gì?” Kim Quang Thiện giả bộ hồ đồ
“Ý của Vong Cơ là, trừ Ngụy Vô Tiện, người Kim Tử Huân công tử đắc tội, rất nhiều, tu vi cao hơn cậu ta... cũng rất nhiều.” Lam Hi Thần nói tiếp. Kim nhị phu nhân muốn đứng dậy lý luận, bị Kim Quang Thiện trừng mắt một cái, oán hận nhịn xuống.
“Lần này quả thực Tử Huân suy xét không chu toàn, chỉ là tình huống khẩn cấp, nó đã chờ không được, aiz mãi chưa tìm ra hung phạm, cho nên mới có điều ngờ vực.” Kim Quang Thiện cười trừ.
“Đã có ngờ vực, thì nên thông báo cho ta và Giang tông chủ, để chúng ta cùng Kim tông chủ kiểm chứng xác nhận. Chưa xác nhận liền ra tay hạ sát, thật là... “ Lam Hi Thần âm điệu không cao, gằn từng chữ: “Quá không coi Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị ra gì.”
Giang Trừng sắc mặt khó coi cực kỳ, nhìn về phía Kim Quang Thiện, ngón tay không biết có ý thức hay là vô ý thức cọ vào Tử Điện trên cổ tay.
Kim Quang Thiện vừa định nói gì, lại nghe Nhiếp Minh Quyết nói: “Sau khi Kim Tử Huân trúng ác chú có tìm bí chú sư, vậy tất nhiên đã thi thố chút ít, trên người kẻ thi chú tất có dấu vết phản phệ. Ngụy Vô Tiện, trên người ngươi dấu vết có phản phệ không?”
Ngụy Vô Tiện cười cười, nhìn Lam Vong Cơ một cái, đĩnh đạc cởi áo ra. Ngụy Vô Tiện màu da trắng nõn, trừ dấu vết thái dương trước ngực vì cứu người mà để lại kia cùng một ít miệng vết thương trong Xạ Nhật Chi Chinh ra, rất bóng loáng.
Đứng tại chỗ, Ngụy Vô Tiện xoay một vòng từ trước ra sau, nhướng mày hỏi: “Các vị thấy rõ chưa?”
Lam Vong Cơ sắc mặt âm trầm nói: “Được rồi, mặc áo vào.”
Mọi người ngồi đây thấy Lam Vong Cơ như thế, ngẫm lại quan hệ giữa hai người, hơi có chút xấu hổ
“Hừ, Ngụy Vô Tiện tu vi cao siêu, không có phản phệ cũng có khả năng! Hơn nữa bên cạnh hắn có nhiều người như vậy, còn cần hắn tự mình hạ chú sao?” Kim nhị phu nhân lạnh lùng nói
Nhiếp Minh Quyết nói: “Kim nhị phu nhân, Kim Tử Huân trúng chính là Thiên Sang Bách Khổng chú. Người thi chú nhất định phải có tu vi linh lực cao hơn người trúng chú, mà chú này bởi vì trái với Thiên Đạo, tất có phản phệ. Phải trả giá đắt như thế, ai sẽ cam nguyện thay người khác hạ chú? Huống chi việc xấu xa này, thêm một người biết liền thêm một phần nguy hiểm.”
“Được rồi, đến tột cùng là người phương nào hạ chú, sau đó sẽ tra.” Kim Quang Thiện hướng về phía Lam Hi Thần cùng Giang Trừng, nói: “Việc này là Tử Huân lỗ mãng, chỉ là... nó đang lúc tuổi trẻ lại... Ta thay nó xin lỗi Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị, nhưng mà... nắn cũng là bị người khác châm ngòi.”
Lam Hi Thần nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Kim Quang Thiện thở dài, làm như vô cùng áy náy nói: “Việc này ta đã kiểm chứng rõ ràng, Hầy... là ta không biết dạy con. Quách Vân, ngươi nói đi.”
Quách Vân bước ra: “Ngày ấy Thiếu phu nhân bỗng cảm thấy không khoẻ, đến chẩn bệnh chính là một y tu của Kim Lân Đài, người này tên Đổng Kỳ, do Liễm Phương Tôn tiến cử đề bạt, sau khi hắn hạ độc đã tự sát. Nhưng thuộc hạ tìm được di thư hắn dấu trong giường đệm, nói rõ là chịu Liễm Phương Tôn chỉ thị hạ độc hại người.”
Dứt lời, Quách Vân trình lên một phong thư, giao cho người hầu đưa cho người ở đây xem. Thư viết Kim Quang Dao vì tranh chức gia chủ, trước xúi giục Kim Tử Huân hạ chú hại Giang Yếm Ly, sau đó nhân cơ hội dẫn người chặn giết Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, vì bảo đảm không có sai sót nên ra lệnh cho hắn hạ độc hại người. Hắn tự biết lần này trái thiên lý, nhưng bất đắc dĩ tính mạng người nhà đều ở trong tay Kim Quang Dao, hơn nữa Kim Quang Dao có ơn tri ngộ với hắn, chỉ đành tuân mệnh làm việc hại người, sau thật sự lương tâm khó an tự sát tạ tội.
Truyền tới chỗ Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện không khỏi cười nhạo một tiếng, Kim Quang Thiện nhìn về phía hắn hỏi: “Ngụy công tử vì sao cười?”
Ngụy Vô Tiện hơi chút nghiêm túc, nói: “Kim tông chủ, ta chỉ là cảm thấy có phần làm điều thừa.”
“Nói thế là thế nào?” Nhiếp Minh Quyết hỏi
“Có hai điểm tự mâu thuẫn. Một, trong thư nói bởi vì Liễm Phương Tôn có ơn tri ngộ với hắn, cho nên hắn phụng mệnh hành sự. Nhưng hắn được ai đề bạt, nghe lệnh ai, kết hợp với lời của Quách phó sứ, người nào trên Kim Lân Đài cũng biết.”
Quách Vân nói: “Phải.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Một khi đã như vậy, nếu hắn thật sự là vì báo ân, hẳn phải ra sức giữ lại tính mạng của mình trước, như vậy mới có cơ hội giải vây. Bây giờ hắn đã chết, bởi vì thân phận của hắn, Liễm Phương Tôn sợ là khó lòng giãi bày.”
Diêu tông chủ nói: “Thế có là gì, không phải hắn nói lương tâm bất an sao? Hơn nữa, nếu hắn sống, chắc chắn bị khảo vấn, sợ tội tự sát cũng là bình thường.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Đây chính là điểm mâu thuẫn thứ hai.”
Đám người Lam Hi Thần đã sáng tỏ, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn tiếp tục nói: “Hắn chết, mọi người tất nhiên sẽ điều tra hắn, nhưng hắn không có động cơ, như vậy động cơ chỉ có thể ở chỗ chủ nhân hắn, Liễm Phương Tôn kiểu gì cũng không thể thoái thác tội của mình. Nhưng hắn lại để lại di thư, viết rành mạch cái gọi là.
sự thật, hành vi như vậy, hoàn toàn như thể sợ người khác không dẫn việc này đến trên đầu Liễm Phương Tôn vậy.”
“Có lẽ chỉ vì để thiên lý sáng tỏ!” Diêu tông chủ nói.
Nhiếp Minh Quyết cùng Lam Hi Thần liếc nhau, trong mắt thần sắc nghiêm túc, đều không vui.
“Cũng có khả năng này.” Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, cười nói: “Có điều, sự thật như thế nào, gọi tới hỏi một chút là biết!”
Mọi người biết, ý hắn là... Chiêu hồn vấn linh
Kim Quang Thiện lại nói: “Người này lúc sống cũng là công tử đại tiên môn, từ nhỏ từng chịu lễ An Hồn, làm sao gọi tới hỏi được?!”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: “Hắn là tự sát.“. Truyện Xuyên Không
“Tự sát thì thế nào?”
Lễ An Hồn là truyền thống của Huyền môn thế gia, phàm là thân thích đệ tử Huyền môn, từ nhỏ đã chịu lễ An Hồn, tránh cho sau khi chết hóa thành tà ám hại người; phương pháp này có hiệu lực cực mạnh, bình thường không thể phá.
“Tự sát kỳ thật cũng không có gì, chỉ là...” Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Quang Thiện, nói: “Khá tình cờ, sau khi sư tỷ của ta xảy ra chuyện, ta đi tìm hắn tính sổ, đã xem xét qua thi thể của hắn.”
Lam Hi Thần hỏi: “Có gì?”
“Hắn là uống thuốc độc tự sát, độc có tên 'Thiên Câu Bách Uế'.”
Thấy người trong sảnh không hiểu, Lam Hi Thần nói tiếp: “Độc này, có thể so với Thiên Sang Bách Khổng. Người trúng độc này, trong cơ thể sẽ từ từ thối rữa đến chết, nhưng bề ngoài vẫn nhìn không ra, đau đớn kéo dài nhất là liên tục bảy ngày.”
“Hắn vì sao...?” Kim Tử Hiên kinh ngạc: “Hắn...”
“Dùng độc như vậy độc chết chính mình, tất nhiên là có chấp niệm cực lớn muốn đột phá lễ An Hồn.” Ngụy Vô Tiện vẫy tay với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lấy trong tay áo ra một chiếc túi khóa linh, Ngụy Vô Tiện giơ túi khóa linh trong tay về phía mọi người lắc lắc, nói: “Hắn muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó.Vậy nên, ngày ấy khi ta xem xét thi thể, thuận tay cất hồn thể của hắn vào túi khóa linh.”
“Gì cơ?!” Kim Quang Thiện ngồi thẳng dậy, nhìn sang Quách Vân
“Một khi đã như vậy...” Nhiếp Minh Quyết liếc qua Quách Vân không an phận, Quách Vân thân mình chấn động không dám nhúc nhích. “Hi Thần, vấn linh đi.”
“Xích Phong Tôn, việc này không cần thiết đâu.” Diêu tông chủ thu được ánh mắt của Kim Quang Thiện, cuống quít ngăn cản: “Có di thư.”
“Di thư là giả.” Lam Vong Cơ lạnh lùng nói
“Hàm Quang Quân, ngài dựa vào cái gì nói di thư là giả? Ta đây bảo trong túi khóa linh của ngài không phải là Đổng Kỳ thì sao!”
Lam Hi Thần hỏi: “Vô Tiện, ý nguyện nguyên bản của hắn là gì?”
Ngụy Vô Tiện trầm ngâm một lát, nói: “Hóa thành lệ quỷ.”
Mọi người ngồi đây đều là thổn thức, Lam Hi Thần cười khẽ: “Nếu Diêu tông chủ và Kim tông chủ có nghi vấn, chi bằng, thỏa mãn ý nguyện của Đổng Kỳ, cho hắn lệ hóa đi. Sau đó hỏi lại cũng được.”
Sau khi lệ hóa, việc đầu tiên đó là tìm oán chủ trả thù, nhẹ thì giết một người, nặng thì diệt môn
“Có thể.” Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, dường như muốn mở túi khóa linh làm gì đó.
Diêu tông chủ kinh hãi: “Không không không, không cần! Diêu mỗ tất nhiên tin vào thuật vấn linh của Lam gia, trực tiếp vấn linh đi!”
Lam Hi Thần đạm nhiên nói: “Diêu tông chủ yên tâm, cho dù hắn có lệ hóa, ở đây nhiều người như vậy, cũng không làm được gì đâu.”
Diêu tông chủ sắc mặt xấu hổ, thầm nghĩ: Vốn đã không làm được gì rồi! Chỉ sợ những người ở đây làm gì hắn thôi!
Sắc mặt Kim Quang Thiện lúc này rất khó coi, hai bên đang chống đẩy, bỗng thấy Kim phu nhân mang theo người hầu vào.
“Phu nhân!” Kim Quang Thiện vui mừng ra mặt, Kim phu nhân lại lạnh mặt nhìn, mở miệng nói: “Trạch Vu Quân.”
Lam Hi Thần nhìn Kim phu nhân, chào hỏi: “Kim phu nhân.”
Kim phu nhân đáp lễ, nói: “Trạch Vu Quân, ngày ấy nghe Hàm Quang Quân nói ngài đưa A Dao đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, nó bây giờ có khỏe không?”
Lam Hi Thần nói: “A Dao bị thương nặng, hôm qua mới tỉnh, hiện tại đang tu dưỡng.”
“Không có việc gì là tốt rồi.” Kim phu nhân dường như nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lam Hi Thần một cái: “Mong Trạch Vu Quân, nể mặt A Dao, việc này dừng ở đây đi.”
Lam Hi Thần sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Không biết Kim phu nhân có ý gì?”
Kim nhị phu nhân đứng dậy: “Đại tẩu! Như thế là thế nào? Tử Huân... con ta... “
Kim nhị phu nhân nghẹn ngào gục lên vai Kim nhị gia bật khóc, Kim nhị gia nói: “Đại tẩu, Tử Huân đáng thương đến chết cũng chưa tìm được hung thủ, dù sao cũng phải... dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm!”
Kim phu nhân nói: “Sẽ có người chịu trách nhiệm. Lão nhị, các người về trước đi, về sau ta sẽ cho các người một lời giải thích. Bây giờ... đi về đi.”
Lam Hi Thần lạnh lùng nhìn những người này, không khỏi cười nhạo một tiếng
Người ngồi đây đều nhìn về phía y, Lam Vong Cơ dường như có chút lo lắng, Lam Hi Thần gật đầu với y, đứng lên nói: “Kim phu nhân, bà đã biết sự thật, vì sao còn muốn như thế?”
Kim phu nhân thân hình đĩnh bạt đứng đó, từ Lam Hi Thần góc độ nhìn lại, tưởng như đang bảo vệ trước người Kim Quang Thiện. Bà nói: “Là ta có lỗi. Trạch Vu Quân, xin mong... giơ cao đánh khẽ.”
Người ngồi đây - trừ Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cùng Kim Quang Thiện - đều không hiểu ra sao, đều nghi hoặc nhìn về phía hai người đang giằng co.
Lam Hi Thần nói: “Không biết... Kim phu nhân định xử trí việc này như thế nào?”
Kim phu nhân nói: “Ta sẽ đích thân xin lỗi Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị, A Ly bên kia ta sẽ bồi thường gấp bội, khi hắn trở lại, ta cũng bảo đảm không hề khó xử. Ta...”
“Không đủ.” Lam Hi Thần cắt ngang lời bà.
Kim phu nhân trầm ngâm hồi lâu, nhìn Kim Tử Hiên một cái, cắn răng nói: “Nếu hắn muốn vị trí này, ta sẽ giúp hắn.”
Kim Quang Thiện vội la lên: “Phu nhân!”
“Câm miệng!” Kim phu nhân cũng không quay đầu lại nhìn Kim Quang Thiện, ngữ khí sắc bén: “Đều là lão gây ra, còn nói cái gì nữa!”
Kim Quang Thiện còn chưa đáp lại, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng đánh nhau, môn sinh tới báo: “Tông chủ, Mạc Huyền Vũ đã trở lại.”
Nghe thấy cái tên này, vợ chồng Kim nhị gia phản ứng kịch liệt, đòi phải xông ra chém giết Mạc Huyền Vũ báo thù cho con. Lam Hi Thần khẽ nhíu mày, lại thấy người đã vào đây, bên cạnh còn đi theo Tiết Dương.
Môn sinh Kim gia còn muốn động thủ lại bị Kim Tử Hiên quát ngưng lại.
Lam Hi Thần sắc mặt không tốt, hỏi: “Thành Mỹ?”
Tiết Dương thấy y, cười lộ ra cái răng nanh, nói: “Sư phụ, tiểu tử này một hai phải tới đây, con ngăn không được, sợ nó xảy ra chuyện, nên đi cùng.”
Mạc Huyền Vũ chào hỏi mọi người xong, nói: “Hôm nay ta tới, là vì việc Cùng Kỳ đạo.”
Kim Quang Thiện cười lạnh: “Ngươi là tới nhận tội đền tội sao?”
Mạc Huyền Vũ giương mắt nhìn lão, trong ánh mắt không có một chút cảm tình, nói: “Đương nhiên... Không phải!”
“Ngươi!” Kim nhị gia bạo khởi rút kiếm muốn chém cậu.
Tiết Dương định cản, lại bị Mạc Huyền Vũ đẩy ra, lấy thân chịu một kiếm của Kim nhị gia
Kim nhị gia còn muốn động thủ, lại bị Kim Tử Hiên ngăn lại. Kim Tử Hiên đỡ lấy Mạc Huyền Vũ nói: “Ngươi đây là...”
Mạc Huyền Vũ vóc dáng cao gầy, khuôn mặt tuy vẫn còn non nớt, nhưng ánh mắt kiên định, lấy kiếm Phù Diêu chống đỡ thân thể, tự phong bế mấy huyệt đạo, nói: “Kim nhị gia, ta giết con của ông, là vì hắn đáng chết. Niệm tình ông tuổi già mất con, chịu ông một kiếm, xem như trả lại.”
Kim nhị gia dường như không thể chấp nhận, còn muốn xuất kiếm, lại bị Ngụy Vô Tiện dùng mấy tấm Định Thân phù chặn lại, Kim nhị phu nhân kinh hãi, nhưng cũng không thể động đậy
Lam Hi Thần lấy trong tay áo ra một bình thuốc, Tiết Dương nhận lấy cho Mạc Huyền Vũ uống.
Mạc Huyền Vũ uống đan dược, tạ ơn Lam Hi Thần xong liền bước từng bước một tới chỗ Kim Quang Thiện, Kim Quang Thiện trợn mắt nhìn: “Tiểu súc sinh, ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha, súc sinh?” Mạc Huyền Vũ sắc mặt tái nhợt, lại cười nói: “Kim tông chủ, ta nếu là tiểu súc sinh, vậy ông là cái gì?”
“Ngươi!” Kim Quang Thiện còn muốn nói, lại bị Kim phu nhân ngắt lời: “Mạc Huyền Vũ, ta biết hành động của ngươi là vì bảo vệ người kia, hôm nay ta buông tha ngươi, việc này bỏ qua. Chớ có sinh sự thêm.”
Mạc Huyền Vũ cười lớn hơn nữa, cười đến chảy nước mắt: “Bà buông tha ta?”
Kim phu nhân không nhiều lời với cậu, nhìn về phía Lam Hi Thần nói: “Trạch Vu Quân, việc ta đã hứa hôm nay, chắc chắn sẽ thực hiện, mong rằng ngài...”
Lam Hi Thần ánh mắt lãnh đạm, nhìn không ra cảm xúc, lại nghe Mạc Huyền Vũ nói: “Người hạ chú cho Kim Tử Huân là ta, Liễm Phương Tôn ra lệnh.”
Mọi người ngồi đây đều ồ lên, Lam Hi Thần không nói gì.
Gương mặt Kim Quang Thiện lộ vẻ hơi hơi vui mừng, dường như lại có tự tin, nói: “Ngươi nói sự thật ra, ta chắc chắn bảo vệ ngươi.”
“Sau đó huynh ấy dẫn dắt Kim Tử Huân hoài nghi là Ngụy Vô Tiện làm, để hắn hạ chú cho Giang Yếm Ly, lừa Ôn Tình đi, vì bảo đảm không có sai sót, phái thuộc hạ giỏi về độc được là Đổng Kỳ hạ độc, khiến cho Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân không thể không đến Cùng Kỳ đạo trước. Kế này, thứ nhất là để Kim Tử Huân đắc tội Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị, thứ hai là khiến Kim Tử Hiên vì thê tử chết mà không gượng dậy nổi, hai người thừa kế chỉ còn lại mình huynh ấy có thể làm gia chủ. Chỉ là không ngờ Ngụy Vô Tiện sẽ chuyển ác chuyên lên người mình, còn bày pháp trận rồi mới đi. Cũng không ngờ tới Đổng Kỳ tự sát, bèn ngụy trang cứu viện, cố ý bị thương, để ta nhân cơ hội giết chết Kim Tử Huân, bảo đảm chết không đối chứng.” Mạc Huyền Vũ vẻ mặt nhẹ nhàng, như đang trần thuật
Kim Tử Hiên nhìn cậu, trong ánh mắt tràn ngập không dám tin tưởng
Nhiếp Minh Quyết đen mặt, rút đao chỉ Mạc Huyền Vũ: “Nhãi ranh, ngươi dám!”
Tiết Dương không thể lý giải được: “Mạc Huyền Vũ, ngươi đang nói cái gì vậy?”
Kim Quang Thiện dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Nhiếp tông chủ, đây mới là sự thật. Ta...”
“Ha ha ha......” Lại nghe Mạc Huyền Vũ cười thoải mái, giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt, nói: “Kim tông chủ, cái kịch bản này, rốt cuộc là ai soạn cho ông vậy? Thật là... ngu xuẩn đến cực điểm!”
Tươi cười của Kim Quang Thiện cứng lại, Kim phu nhân quát: “Người đâu, giải Mạc Huyền Vũ xuống cho ta! Hắn điên rồi!”
Lam Hi Thần ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía môn sinh Kim gia bước lên, những người đó đều lui một bước
Kim Tử Hiên nói: “Huyền Vũ, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Mạc Huyền Vũ nhìn y, lại nhìn Kim phu nhân, nói: “Kim phu nhân, xem ra bà vẫn chưa giải thích cho Kim công tử nhỉ.”
Kim phu nhân thốt lên: “Trạch Vu Quân!”
Lam Hi Thần nói: “Kim phu nhân, bà cho rằng, việc này còn có thể bỏ qua được sao?”
Mạc Huyền Vũ lắc đầu: “Ngụy tiền bối, làm phiền ngài thả Đổng y sư ra đi. Có một số việc, vẫn nên nói rõ thì hơn.”
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần gật gật đầu.
Hồn ra, lúc đầu táo bạo bất kham như muốn công kích, bị Ngụy Vô Tiện quát: “Ngoan ngoãn đáp lời.”
Hồn phách Đổng Kỳ có vẻ rất sợ Ngụy Vô Tiện, dần dần an tĩnh lại
Lam Vong Cơ lấy ra Vong Cơ cầm, gật đầu với Lam Hi Thần
Lam Hi Thần nói: “Tên họ là gì, nhân sĩ phương nào.”
Lam Vong Cơ vươn tay, một chuỗi tiếng đàn tràn ra trên đầu ngón tay, một lát sau dây đàn có động tĩnh.
Lam Vong Cơ nói: “Đổng Kỳ, người Lạc Dương Đổng gia.”
Lam Hi Thần nói: “Vì sao mà chết.”
Tiếng đàn lưu chuyển, trả lời rất dài
Lam Vong Cơ nói: “Bị người hiếp bức hại chủ, vì báo ơn tri ngộ tự sát mà chết.”
Lam Hi Thần nói: “Người nào hiếp bức, hiếp bức như thế nào.”
Kim phu nhân dường như muốn ngăn cản, lại bị Kim Tử Hiên ngắt lời: “Mẫu thân!”
Lam Vong Cơ đã vươn tay đánh đàn, nghe tiếng đáp lại, nói: “Kim Quang Thiện. Dùng thế lực bắt ép người chí thân.”
Mặt Kim Quang Thiện như màu đất, gào lên: “Nói hươu nói vượn!”
Nhưng người ở đây đã hoàn toàn sáng tỏ, Nhiếp Minh Quyết nắm chặt nắm tay, trợn mắt nhìn: “Kim tông chủ! Cho tới bây giờ... ông vẫn không dung được A Dao!”
Kim Quang Thiện còn muốn nói nữa, lại nghe Kim Tử Hiên thê lương hỏi: “Là vì con sao?”
“Kim công tử, ông ta không phải vì huynh, huynh không cần tự trách như thế. Ông ta chỉ vì quyền lực của mình thôi.” Trên mặt Mạc Huyền Vũ vẫn còn nụ cười, ánh mắt lại tràn đầy trào phúng: “Ông ta lợi dụng Kim Tử Huân bị hạ chú, lập kế chặn giết Cùng Kỳ đạo, chính là vì Âm Hổ Phù trong tay Ngụy tiền bối. Mà để Ngụy tiền bối bước vào bẫy, ông ta đẩy Ôn Tình đi, trước tiên cho Kim Tử Huân hạ chú, lại hiếp bức Đổng Kỳ hạ loại độc mà chỉ Ôn Tình mới có thể giải, Liễm Phương Tôn liền thành 'chủ mưu sau màn' của một loạt chuyện. Như thế, vừa có thể lấy được Âm Hổ Phù, lại có thể diệt trừ chướng ngại vật là Liễm Phương Tôn. Chỉ là, ông ta không ngờ rằng Kim Tử Huân sẽ thất bại mà chết, cũng không ngờ Đổng Kỳ vì báo ân mà cam nguyện như thế.”
Vợ chồng Kim nhị gia đã được giải Định Thân thuật, nhưng đều ngơ ngác bất động tại chỗ, một lúc lâu sau, Kim nhị gia cuồng loạn hét: “Đại ca!!!!!!”
Việc Cùng Kỳ đạo đến đây, đã thành chuyện nhà của Kim gia.
Vì bảo vệ Giang Yếm Ly và Kim Lăng an toàn, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vẫn ở lại Kim Lân Đài, Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đều hạ tối hậu thư, trước khi Kim Lăng đầy tháng phải có một lẽ công bằng.
Nhiếp Minh Quyết làm nhân chứng, sắc mặt biến thành màu đen, ném xuống một câu tự giải quyết cho tốt liền dẫn người rời đi
Diêu tông chủ vốn là tới giúp Kim Quang Thiện, kết quả không cẩn thận trực tiếp đánh vỡ việc xấu của Kim gia, làm gã sợ vỡ mật lo không cẩn thận bị diệt khẩu, không kịp chào hỏi liền vội vàng rời đi.
Ban đêm, điện Triều Hoa
Quát lui mấy tâm phúc đến thương nghị đối sách, Kim Quang Thiện tâm loạn như ma, lão kiểu gì cũng không nghĩ đến sự việc sẽ kết thúc thế này.
Bây giờ, đệ đệ ruột của lão đã báo mọi việc lão làm cho trưởng lão trong tộc, nói rõ muốn lão chết
Mà Lam Hi Thần cùng Giang Trừng tuy đã trở về Cô Tô và Vân Mộng, nhưng vẫn buộc mình phải trả lại công bằng
Cố tình lúc này Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ đều ở Kim Lân Đài, Ngụy Vô Tiện càng quang minh chính đại gọi tới trăm cỗ hung thi lệ quỷ bao vây điện Cẩm Hoa.
Tử Hiên vì việc này mà sinh hiềm khích với lão, một chút cũng không muốn giúp lão.
Còn có Nhiếp Minh Quyết...
Từ giờ đến lúc Kim Lăng đầy tháng còn không đủ ba ngày, lão lại một chút biện pháp cũng không có
Kim Quang Thiện đập phá hết đồ đạc trong phòng một trận, ngồi xuống ghế thở phì phò: “Mẹ nó! Đều muốn bức ta chết sao!”
Cửa bị mở ra, Kim Quang Thiện đang khó chịu đến cực điểm, quơ lấy một thứ trong tầm tay ném qua, quát: “Đã bảo đừng làm phiền ta!”
“Lửa giận của phụ thân lớn thật đấy.” Giọng nói ấm áp, là Kim Quang Dao.
Hai ngày trước khi Kim Lăng đầy tháng, Thanh Hà Nhiếp thị, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị đều thu được tin của Kim Quang Thiện, nói rõ trong tiệc đầy tháng sẽ cho một lẽ công bằng.