“Ngươi!” Vừa nhìn thấy Kim Quang Dao, Kim Quang Thiện hoảng sợ, quát: “Ngươi tới đây làm cái gì!?”
“Phụ thân sao lại cáu gắt quá vậy?” Kim Quang Dao nhặt cây san hô gãy bên chân lên, đặt xuống bàn: “Con ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe nói đến tình cảnh của phụ thân, chẳng phải cố ý trở về giúp ngài đây sao?”
“Nghiệt tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”
“Phụ thân, chẳng phải con vừa nói đấy thôi, con tới giúp ngài.” Kim Quang Dao cười khẽ, rót một chén trà cho Kim Quang Thiện
Kim Quang Thiện sắc mặt không tốt: “Hừ, ngươi có lòng tốt như thế thì đã không để Lam Hi Thần và Mạc Huyền Vũ tới đây.”
“A.” Kim Quang Dao bất đắc dĩ lắc đầu: “Phụ thân, bây giờ vẫn nên nhanh chóng nghĩ xem xử lý việc này thế nào đi.”
Kim Quang Thiện siết chặt nắm tay, thật lâu sau nói: “Ngươi có cách?”
“Đương nhiên.” Kim Quang Dao gật gật đầu, nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn
Ba ngày sau, tiểu công tử của Kim Lân Đài - Kim Lăng - đầy tháng, mở tiệc chiêu đãi tiên môn bách gia, nhất thời Kim Lân Đài lại đông đúc ồ ạt.
Chỉ là không biết vì sao, sắc mặt các vị của tứ đại gia tộc không quá tốt.
Kim tông chủ mặt xanh mét, cười rất miễn cưỡng
Chủ trì sự vụ Liễm Phương Tôn dường như thân thể cũng có bệnh nhẹ, tuy tươi cười thân thiết, lại giấu không được có vài phần tái nhợt.
Sau khi tu sĩ lui tới ngồi xuống, liền bắt đầu trò chuyện bàn tán với nhau
“Lan Lăng Kim thị này không hổ là Lan Lăng Kim thị, tiệc đầy tháng của Kim tiểu công tử thật đúng là... đủ xa hoa.”
“Dĩ nhiên rồi, có điều... người của tứ đại gia tộc làm sao vậy?” Một người liếc mắt ra hiệu về phía Nhiếp Minh Quyết vừa mới vào sảnh: “Nhìn mặt này của Xích Phong Tôn, không biết còn tưởng là tới đánh nhau đó.”
“Cái này thì không biết, có lẽ là Nhiếp Hoài Tang lại gặp rắc rối rồi. Các ngươi nghe nói chưa, hơn nửa tháng trước Kim Tử Huân bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử rồi.”
“Có, nghe nói là luyện công tẩu hỏa nhập ma.”
“Sao ta nghe bảo là săn đêm trúng độc?”
“Đều không phải!” Một người cực nhỏ giọng nói: “Nghe nói... là hắn muốn thay thế địa vị của Kim Tử Hiên, lập kế giết người, kết quả bị người giết.”
“A!” Mọi người thổn thức
Diêu tông chủ cách mấy người kia không xa, nghe thấy lời này thầm nghĩ: Trong đó có rất nhiều! Ta biết! Ta biết mà!.
Giương mắt lại bắt gặp Kim Quang Dao đang nhìn về phía mình. Kim Quang Dao có vẻ mới vừa dẫn Nhiếp Minh Quyết vào chỗ, đúng lúc nhìn qua, nở nụ cười với lão, lại làm Diêu tông chủ sống lưng chợt lạnh, cuống quít cúi đầu, cầm lấy cái ly bằng noãn ngọc cẩn thận nghiên cứu.
Lúc này, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đi theo Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên vào sảnh ngồi xuống. Giang Yếm Ly ôm con, Kim Tử Hiên ở bên cạnh che chở, một nhà này thật ra sắc mặt không tồi, tràn đầy không khí vui mừng.
“Này, nghe nói gần đây Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân luôn ở Kim Lân Đài.”
“Còn không phải sao! Sau khi chuyện đó phát sinh vẫn luôn ở lại, có lẽ là lo lắng sư tỷ hắn xảy ra chuyện gì.”
“Quan hệ giữa Ngụy Vô Tiện và tỷ đệ Giang gia tốt thật đấy.”
Đang nói chuyện, Giang Trừng cũng tới, phía sau hắn thực sự... theo không ít môn sinh, sắc mặt nhìn không ra là đẹp hay là xấu, có điều đều dáng vẻ hùng hổ khiến người ta líu lưỡi
“Giang tông chủ là tới chống lưng cho tiểu Kim phu nhân đây. Chậc chậc, tiểu Kim phu nhân đúng là tốt số.” Một nữ tu ngưỡng mộ nói, mấy nam tu bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý.
“Thì ra là thế, tỷ đệ tình thâm.”
“Phu quân yêu thương, mẹ chồng thích, đệ đệ ruột là một tông chủ, sư đệ là Di Lăng lão tổ. Đây là kiếp trước phải từ bỏ phi thăng mới tu luyện được phúc khí tốt vậy.” Bạn của nữ tu vừa rồi cũng ngưỡng mộ không thôi, bỗng nhiên hai mắt sáng lên: “Trạch Vu Quân tới!”
Mọi người nhìn qua, khuôn mặt Lam Hi Thần hôm nay cũng không ấm áp cho lắm.
“Nhị ca, huynh đã đến rồi.” Kim Quang Dao đến đón. “Mau vào chỗ đi.”
“A Dao...” Lam Hi Thần nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sáng quắc: “Đệ...”
“Nhị ca, có cái gì, để sau hẵng nói.” Kim Quang Dao vẫn mang cười, mời y vào chỗ.
Chờ y ngồi xuống, Kim Quang Dao liền muốn tiếp tục ra ngoài đón khách, không ngờ vạt áo bị kéo lại.
“A Dao...” Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn hắn, có chút đáng thương
Tươi cười của Kim Quang Dao hơi cứng lại, làm như bất đắc dĩ nói: “Nhị ca...”
Lại có người vào, Kim Quang Dao bưng tươi cười ra đón, bỏ lại Lam Hi Thần với dáng vẻ đau thương.
“Này... Trạch Vu Quân đây là làm sao vậy?”
“Hình như liên quan tới Liễm Phương Tôn.”
“Ta...” Một nữ tu sắc mặt kỳ quái nói: “Ta sao lại cảm thấy... Trạch Vu Quân cứ như đang làm nũng?”
“Hả?” Mọi người nhìn sang, lại thấy Lam Hi Thần đã khôi phục dáng vẻ như xưa, đang trò chuyện cùng Nhiếp Minh Quyết.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Chờ khách khứa nên tới đều đã ngồi xuống, mới xem như chính thức khai tiệc.
Kim Quang Thiện cùng Kim phu nhân ngồi trên chủ vị, bưng rượu khách sáo một phen, trước kính một chén.
Người trong sảnh đều uống, nhưng người của tam đại gia tộc đều chưa uống, cảnh tượng nhất thời có chút xấu hổ, mọi người thấy vậy nhìn nhau, thầm nghĩ đây là có hiềm khích gì rồi.
Lúc này Kim Quang Dao mở miệng: “Phụ thân, chẳng phải ngài nói hôm nay còn có một việc lớn muốn tuyên bố sao?”
Tươi cười trên mặt Kim Quang Thiện vẫn thế, nhưng không hiểu sao có thể nhận ra vài phần đau thương cùng không cam lòng, đáp: “Phải, đúng là có đại sự muốn tuyên bố.”
Kim Quang Thiện đứng dậy, nói: “Hôm nay là tiệc đầy tháng của tôn nhi* ta Kim Lăng, các vị đại giá quang lâm, Kim mỗ vô cùng cảm tạ. Đồng thời, còn có một việc, ta suy nghĩ đã lâu, nhân dịp hôm nay liền định ra.”
Mọi người tò mò nhìn lão, chỉ thấy có người bưng thứ gì từ sau sảnh ra tới, trên phủ vải đỏ. Kim Quang Thiện từ chủ vị đi xuống, giơ tay nhận lấy, gọi: “Tử Hiên.”
“Phụ thân.” Kim Tử Hiên xoa tay Giang Yếm Ly, đứng lên đáp lại.
“Con hiện giờ cũng đã có con, Lan Lăng Kim thị ta xem như có người kế nghiệp, ta hết sức vui mừng.” Kim Quang Thiện vỗ vỗ vai y, lời nói thấm thía, tạm dừng hồi lâu mới nói: “Ta lúc trước đã thương lượng với mẫu thân con và A Dao, ta cùng mẫu thân con đã có tuổi, đến lúc vân du khắp nơi... hưởng phúc thanh nhàn. Sau tiệc đầy tháng của A Lăng, con hãy tiếp nhận vị trí gia chủ đi.”
Kim Tử Hiên mở to hai mắt nhìn lão, có vẻ vô cùng khiếp sợ
Khắp sảnh cũng ồ lên, Lam Hi Thần cùng Giang trừng, Nhiếp Minh Quyết liếc nhau, đều không lên tiếng.
“Phụ thân!” Kim Tử Hiên muốn nói cái gì, lại bị Kim Quang Thiện cắt ngang: “Tử Hiên, tương lai Lan Lăng Kim thị hưng suy vinh nhục đều dựa vào con.”
Dứt lời, đem ấn tín gia chủ giao cho Kim Tử Hiên, Kim Tử Hiên còn muốn từ chối, Kim phu nhân nhìn y thật sâu, nói: “Tử Hiên, đây là quyết định mà phụ thân con và ta đã thương lượng.”
Kim Tử Hiên không hề nói nữa, tiếp nhận ấn tín
Kim Quang Thiện nhìn Giang Trừng cách Kim Tử Hiên không xa một cái, sau đó quay sang nhìn Lam Hi Thần cùng Nhiếp Minh Quyết đang nhìn chằm chằm lão bên kia, nâng chén nói: “Sau này, mong Nhiếp tông chủ, Lam tông chủ, Giang tông chủ cùng chư vị ở đây tương trợ con ta nhiều hơn.”
Lam Hi Thần cười nhạt, bưng chén trà lên: “Kim lão tông chủ nói quá lời, chúc mừng Kim công tử.”
Nhiếp Minh Quyết cùng Giang Trừng đều nâng ly, người của tam đại gia tộc uống cạn rượu trong ly.
Mọi người trong sảnh lúc này mới phản ứng lại, sôi nổi uống rượu, lời chúc mừng vang lên không ngừng.
Yến hội đến một nửa, Kim Quang Thiện lấy cớ uống rượu quá nhiều có chút không khoẻ, cùng Kim phu nhân lui tịch, Kim Tử Hiên hơi có chút bất đắc dĩ làm việc xã giao hằng ngày gần như không làm, nhóm tông chủ tiểu gia tộc dựa vào Kim gia đều nhiệt tình phi phàm.
Nhưng thật ra Kim Quang Dao ngày thường rối ren lại được nhàn, khoan thai ngồi xuống cạnh Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết nói chuyện.
“Xem ra Kim tông chủ bị chuyện của Kim Tử Huân kích thích rồi, trực tiếp truyền ngôi, tránh cho sau này huynh đệ bất hoà, quả là biết nhìn xa.”
“Đúng vậy, còn tưởng... vị kia sẽ tranh giành một trận, không ngờ...” Tu sĩ đang nói nhìn sang Kim Quang Dao bên kia, Kim Quang Dao mặt mang mỉm cười đang nói gì đó với Nhiếp Minh Quyết, sắc mặt Nhiếp Minh Quyết dường như đẹp hơn chút
“Có điều... chẳng phải Kim tông chủ lúc trước còn đề nghị thiết lập tiên đốc sao?”
“Đúng vậy, hội Thanh Đàm lần trước ồn ào cực kỳ.”
“Ầy, có gì mà phải cãi, cũng không có thể cứ luôn năm bè bảy mảng như rắn mất đầu chứ. Lập một vị tiên thủ lãnh đạo bách gia, ta cho rằng hoàn toàn không tồi.”
“Không tốt lắm đâu, lỡ như lại thêm một Kỳ Sơn Ôn thị...”
“Sao có thể giống nhau được? Tiên đốc là từ các đề cử. Không giống nhau, không giống nhau.”
“Hứ, nói là đề cử, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, quay qua quay lại còn không phải là mấy vị kia tranh hay sao? Đến phiên người khác được à?”
“Xích Phong Tôn phản đối rất dữ dội, Kim Quang Thiện nói bóng nói gió bao nhiêu lần cũng bị sặc ngược lại. Ta thấy còn lâu!”
“Hơn nữa vị trí tiên đốc chỉ có thể một người người, nếu thật sự thông qua, vậy thì ai ngồi cũng là vấn đề.”
“Do ai làm cũng không tới phiên chúng ta. Chỉ là không ngờ Kim tông chủ đây thật sự là vì bách gia yên ổn, đề nghị lập tiên đốc xong liền trực tiếp từ chức gia chủ đi xa.”
“Đúng vậy, vốn trong các vị gia chủ ông ấy là lớn tuổi nhất, bây giờ ông ấy trực tiếp truyền ngôi cho Kim Tử Hiên công tử, bây giờ các vị tông chủ đều ngang hàng, ai làm vị trí này còn phải tranh nhiều.”
“Đúng thế, thật là không ngờ được, không ngờ được.”
Tu vi của Nhiếp Minh Quyết cùng Lam Hi Thần đều cực cao, lời những người này nói tất nhiên nghe không sót một chữ. Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, nhìn Kim Quang Dao vẫn cứ cười, nói: “A Dao, bây giờ Kim Lân Đài có Kim Tử Hiên quản lý, đệ theo ta về Thanh Hà đi.”
Kim Quang Dao ngẩn ra, cười lắc đầu: “Đại ca, đệ theo huynh về Thanh Hà, đến lúc đó khó tránh khỏi bị người khác mượn cớ làm khó huynh. Huống hồ, huynh trưởng của đệ hành sự quang minh lỗi lạc, ngài không cần lo lắng cho đệ.”
“Ta thật ra không lo lắng Kim Tử Hiên, nhưng phụ thân kia của đệ...” Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết biến thành màu đen, ngữ khí nặng nề.
“Đại ca...” Kim Quang Dao trầm mặc một lát, nhìn Nhiếp Minh Quyết cùng Lam Hi Thần nói: “Cho dù thế nào, ông ta cũng là phụ thân của đệ.”
Lam Hi Thần trong lòng lộp bộp một chút
“Hầy, thôi được. A Dao, đệ không cần nén giận, bất kể là chỗ của ta hay của nhị ca đệ, lúc nào cũng có vị trí của đệ!” Nhiếp Minh Quyết vỗ vỗ vai Kim Quang Dao.
“Ừm, đa tạ đại ca, nhị ca.” Kim Quang Dao nâng chén kính hai người, Nhiếp Minh Quyết sảng khoái uống, Lam Hi Thần thần sắc sầu lo nâng chén chưa động
“Hi Thần? Đệ làm sao vậy?” Nhiếp Minh Quyết hỏi.
“Không có gì.” Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao một cái, chỉ thấy thần sắc Kim Quang Dao không khác ngày thường, Lam Hi Thần uống trà trong ly, không nói chuyện nữa.
Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đi tới.
Hành lễ với nhau xong, Giang Trừng nói: “Liễm Phương Tôn, việc này...”
“Giang tông chủ yên tâm, bây giờ phụ thân ta... đã từ nhiệm, mấy ngày nữa sẽ đi vân du bốn phương. Ta sẽ phụ tá huynh trưởng ta mau chóng tiếp nhận sự vụ Kim Lân Đài, an toàn của tẩu tử và A Lăng, ta lấy cái đầu trên cổ bảo đảm. Mong rằng Giang tông chủ, Ngụy công tử và Hàm Quang Quân có thể... cho ông ấy một cơ hội. Từ nay về sau, ta bảo đảm ông ta sẽ không gây nổi sóng gió gì nữa.” Kim Quang Dao dứt lời, hành một đại lễ với ba người, Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng vội vàng đỡ lấy hắn ngăn lại
Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện liếc nhau, bất đắc dĩ nói: “Liễm Phương Tôn, cứ theo lời ngài nói đi.”
“Đa tạ.” Kim Quang Dao chắp tay nói.
Ngụy Vô Tiện dường như nhớ tới cái gì, hỏi: “Huyền Vũ đâu? Mấy ngày rồi ta không gặp cậu ấy, hôm đó cậu ấy bị thương không nhẹ.”
Kim Quang Dao khẽ nhấp môi, nói: “A Vũ đang ở Thanh Hà tu dưỡng.”
“Thanh Hà?” Ngụy Vô Tiện hơi nghi hoặc, lại nghĩ đến tình hình Kim Lân Đài hiện nay, nếu cậu ta ở đây sợ là không tu dưỡng nổi. “Cũng được.”
Giang Trừng nói: “Nếu sau này có gì khó xử, cứ đưa người đến Liên Hoa Ổ.”
Kim Quang Dao cảm kích: “Đa tạ Giang tông chủ.”
Giang Trừng nở nụ cười, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Nếu A Dao muốn, cũng có thể tới Liên Hoa Ổ. Ta... rất hoan nghênh.”
Từ sau chuyện Cùng Kỳ đạo, quan hệ giữa Giang Trừng và Kim Quang Dao rõ ràng trở nên rất tốt, xưng hô cũng thay đổi.
Kim Quang Dao ngẩn ra, cười nói: “Đa tạ Vãn Ngâm nâng đỡ.”
Lam Hi Thần nhìn về phía Giang Trừng, ánh mắt mang theo vài phần xem kỹ một lần nữa
Ngụy Vô Tiện đã biết tâm ý của Lam Hi Thần, bây giờ thấy ánh mắt y nhìn Giang Trừng, thầm nghĩ: Huynh trưởng, huynh đừng hiểu lầm!!! Sư đệ ta chỉ là thuần túy mến tài thưởng thức mà thôi!!!
Mọi người lại nói mấy câu, đợi đến khi yến hội đem tán, Kim Tử Hiên khách sáo một phen, mang theo thê nhi rời đi
Một đám đều từng người tan đi, Lam Hi Thần vẫn ngồi trên ghế, Kim Quang Dao ở một bên nói gì đó với tông chủ của mấy tiểu gia tộc
Lại qua hồi lâu, Kim Quang Dao mới đi tới, thở dài: “Nhị ca, đi thôi.”
Hai người song hành đi trên Kim Lân Đài, đều không nói lời nào.
Bước vào sân viện điện Phương Phỉ, Kim Quang Dao đột nhiên rút Hận Sinh ra, Lam Hi Thần nhanh chóng né tránh, mặt tràn đầy kinh ngạc.
Kim Quang Dao không dừng tay, tiếp tục công kích y, qua mấy chiêu, Lam Hi Thần trước sau không rút kiếm chỉ né tránh
“Vì sao không đánh trả?!” Kim Quang Dao chất vấn
“Ta vĩnh viễn sẽ không xuất kiếm với đệ.”
Kim Quang Dao ngừng lại một chớp mắt, lại tấn công, Lam Hi Thần không trốn tránh, thẳng tắp đứng đó, mắt thấy Hận Sinh sắp đâm vào người, Kim Quang Dao mạnh mẽ thu kiếm lại, nhưng vẫn không tránh khỏi cắt bị thương bả vai Lam Hi Thần, máu trào ra, trường sam hoa văn mây màu trắng lập tức nhiễm đỏ.
“Nhị ca!” Sắc mặt Kim Quang Dao lập tức trắng bệch, chạy tới xem vết thương của Lam Hi Thần thế nào, lại bị Lam Hi Thần kéo vào lòng ôm lấy
Kim Quang Dao bởi vì hoảng hốt, thân thể hơi run, được y ôm chặt dần dần diệu lại, nhất thời trầm mặc
Hồi lâu, Kim Quang Dao rời khỏi cái ôm của y, túm cổ tay kéo y vào điện, lấy thuốc.
“Cởi ra.”
Lam Hi Thần không do dự, nhanh chóng cởi sạch thân trên
Miệng vết thương không sâu, lại rất dài.
Kim Quang Dao trầm mặt, trước dùng nước sạch lau qua, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc cho y, sắc mặt lại càng ngày càng đen
Lam Hi Thần nở nụ cười, trấn an: “A Dao, ta không đau. Không sao đâu.”
Kim Quang Dao cắn răng, hung tợn nhìn, nói: “Huynh!”
“Chuyện của Kim tông chủ là ta chưa suy xét chu toàn, đệ đừng tức giận.” Ngữ khí của Lam Hi Thần rất chân thành.
Kim Quang Dao bỏ thuốc qua một bên, đi lấy băng vải sạch, nói: “Nhị ca, huynh rõ ràng là cố ý.”
Lam Hi Thần mặt không đổi sắc đáp: “Ta không ngờ Huyền Vũ sẽ đột ngột trở về.”
“A Vũ còn nhỏ, không phân rõ nặng nhẹ. Nhưng mà...” Kim Quang Dao băng bó cho y, ngữ khí có phần đông cứng: “Thuật cấm ngôn của Lam thị nhị ca quên rồi sao?”
Lam Hi Thần hơi có chút ấm ức nói: “A Dao, ngày ấy tình hình khẩn cấp, nếu ta bỗng nhiên cấm ngôn Huyền Vũ, sợ là không thể giải thích ngay cả với đại ca. Huống chi việc này không chỉ liên lụy đến Cô Tô Lam thị ta, Giang Vãn Ngâm bên kia cũng sẽ không dễ dàng buông tha.”
Kim Quang Dao vẫn lạnh mặt: “Chỉ giỏi đẩy hết vấn đề lên người đệ...”
Lam Hi Thần ngắt lời hắn, ánh mắt rất kiên quyết: “A Dao! Ta chỉ có thể bảo đảm đệ không bị thương tổn. Mặt khác... ta rất khó chiếu cố.”
Kim Quang Dao nhìn dáng vẻ này của y, trong lòng có chút khó chịu, giúp y băng bó kỹ miệng vết thương
Trầm mặc hồi lâu, Kim Quang Dao thở dài: “Nhị ca, đệ biết huynh tốt với đệ, đệ không nên giận huynh chuyện này. Nhưng ông ta dù sao cũng là phụ thân của đệ, ông ta có thể đánh đệ giết đệ,đệ lại không thể đẩy ông ta vào tuyệt cảnh.”
“Ta hiểu.” Lam Hi Thần nắm lấy tay hắn: “Để ta bảo vệ đệ là được.”
Kim Quang Dao lo lắng nhìn vết thương của y: “Nhị ca, vết thương này của huynh...”
Lam Hi Thần phủ áo trong lên, cười dịu dàng ấm áp: “Không sao, nếu đệ còn giận ta, đâm ta thêm mấy kiếm cũng được.”
Kim Quang Dao dường như muốn nói cái gì: “Nhị ca! Huynh...”
“Ừm.” Lam Hi Thần đáp, ánh mắt mềm mại.
“Không có gì. Nghỉ ngơi sớm đi.” Kim Quang Dao ngừng lại, đứng dậy: “Đệ đi tắm đã.”
“Được.” Lam Hi Thần gật đầu, nhìn bước chân hoảng loạn của người kia, trong lòng hơi hơi chua xót
Vẫn muốn tiếp tục trốn tránh sao? Rõ ràng... đã biểu hiện rất rõ ràng rồi...
Ngày thứ ba sau tiệc đầy tháng của Kim Lăng, Kim Lân Đài tổ chức lễ nhậm chức gia chủ, Kim Tử Hiên chính thức trở thành gia chủ Lan Lăng Kim thị, ngày hôm sau, Kim Quang Thiện cùng Kim phu nhân đi xa.
Một tháng sau, tòa vọng đài cuối cùng trong một ngàn tòa hoàn thành, Kim Quang Dao tự mình đến chứng kiến.
Tòa vọng đài cuối cùng này vừa lúc ở Mạt Lăng, được tông chủ Mạt Lăng Tô thị Tô Mẫn Thiện mời, Kim Quang Dao đến Mạt Lăng Tô thị làm khách, lần này đi suốt ba tháng, đợi đến năm mới mùng một mới trở về. Vừa vào Kim Lân Đài đã nghe môn sinh nói tông chủ phân phó hắn tới thì lập tức đến điện Cẩm Hoa.
“A Dao...” Kim Tử Hiên đau đầu nhức óc ngồi trong thư phòng điện Cẩm Hoa, tông vụ trên án chất cao như núi. “Đệ cuối cùng cũng về rồi.”
“Huynh trưởng, đệ mới đi có ba tháng.”
“Ta suýt chút nữa tưởng đệ muốn ở lại Mạt Lăng luôn rồi!” Kim Tử Hiên cả giận: “Tô Mẫn Thiện kia không biết quản tông môn của chính mình hay sao? Nhất định phải lôi kéo đệ ở suốt ba tháng, ngay cả trừ tịch(*) cũng không cho đệ về!”
“Ha ha...” Kim Quang Dao bất đắc dĩ cười cười: “Huynh trưởng, là hôm qua đệ uống nhiều quá mới chậm trễ canh giờ, đừng trách Mẫn Thiện.”
“Hừ, ngày Tết ngày nhất đệ lại không ở Kim Lân Đài! Ta lên danh mục quà tặng cho Thanh Hà và Cô Tô, đệ xem có bỏ sót gì không, nếu có thì bổ sung thêm.”
Kim Quang Dao cười cười, tiếp nhận danh mục quà tặng xem một lượt liền trả về: “Huynh trưởng, bây giờ ngài mới là tông chủ, đưa thứ gì cũng được.”
“Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân dù sao cũng là nghĩa huynh của đệ, sao có thể lễ nhẹ được.” Kim Tử Hiên oán trách, sau đó cầm một thứ trên bàn đưa cho hắn: “Hôm trước Trạch Vu Quân gửi thiệp mời đệ đến Cô Tô gặp mặt.”
Kim Quang Dao gật gật đầu, nhận lấy: “Đệ biết rồi.”
“Đúng rồi, A Dao, đệ và Trạch Vu Quân có phải có hiểu lầm gì không?”
Kim Quang Dao kinh ngạc: “Đương nhiên là không, huynh trưởng sao lại hỏi thế?”
“Chẳng phải ba tháng qua đệ đến Mạt Lăng lại không nói với y đấy thôi? Trong thời gian đó y gửi vài bức thiệp mời tới mời đệ, còn tự mình đến một chuyến.”
“Ồ, vậy à! Thế sao huynh trưởng không nói cho huynh ấy biết đệ ở đâu?” Kim Quang Dao cười cười hỏi
“Ta tưởng hai người có hiềm khích gì, nghĩ đệ vất vả lắm mới ra ngoài được một chuyến giải sầu, nên không nói cho y biết đệ ở đâu.” Kim Tử Hiên trả lời rất đương nhiên.
Kim Quang Dao cúi đầu cười nhạt, cho dù không nói, người nọ cũng nhất định biết chính mình ở nơi nào. Thôi, khoan hẵng nghĩ.
“Huynh trưởng, môn sinh nói huynh muốn đệ trở về thì đến đây tìm huynh, là có chuyện gì khó xử sao?”
“Mấy ngày nữa sẽ mở hội Thanh Đàm, vì chuyện tiên đốc, lại ầm ĩ một phen.” Kim Tử Hiên có chút nhụt chí: “Tiên đốc này vốn là phụ thân nhắc tới, bây giờ ông ấy đã đi vân du xa, ta thì không có ý định làm, nhưng cố tình những gia tộc phụ thuộc đó đều liều mạng muốn đẩy ta lên.”
Tình hình hiện nay quả thực kỳ là. Lúc trước khi Kim Quang Thiện nhắc tới thiết lập tiên đốc, đồng ý và phản đối chia đều hai phe, bây giờ lão thoái vị đi xa, đại đa số những người vốn phản đối lại đồng ý. Thế nhưng hiện tại, những vị có tư cách làm tiên đốc, đều không muốn nhận vị trí này
“Huynh trưởng...” Kim Quang Dao có chút nghi hoặc: “Vì sao không muốn làm tiên đốc?”
“A Dao.” Kim Tử Hiên khẽ cười nói: “Không phải ta tự coi nhẹ mình. Ta tự biết, so với ba vị gia chủ khác, cống hiến của ta trong Xạ Nhật Chi Chinh không nhiều, vinh quang của Kim gia lúc này có một nửa là nhờ công đầu của đệ lúc trước ám sát Ôn Nhược Hàn, ta làm tiên đốc e là không ai tin phục.”
“Huynh trưởng...”
Kim Tử Hiên xua tay ngăn hắn lại, nói tiếp: “Huống hồ, ta hiện tại có A Ly và A Lăng, nếu thật sự bị đẩy làm tiên đốc, sợ là ngay cả người nhà cũng không rảnh chăm lo được.”
Kim Quang Dao không khỏi bật cười: “Nói nửa ngày, huynh trưởng, đệ thấy đây mới là nguyên nhân chân chính huynh không muốn làm.”
Kim Tử Hiên cúi đầu cười nhạt, vỗ vỗ vai hắn: “A Dao, bây giờ đệ chưa thành thân. Chờ đệ có thê nhi của mình, đệ sẽ biết cái gì mới là nên quý trọng nhất trong cuộc đời.”
“Huynh trưởng nói có lý!”
Kim Tử Hiên đột nhiên nhớ tới cái gì: “Lại nói, A Dao, hai tháng nữa đệ sẽ cập quan(*), cũng nên suy xét làm mai cho đệ rồi.”
“Cái gì?” Kim Quang Dao ngẩn ra, dừng một chút nói: “Đều nghe huynh trưởng an bài.”
“A Dao.” Kim Tử Hiên nói: “Thành thân không vội, chỉ là người đó, nhất định phải là người đệ thật lòng thích.”
Kim Quang Dao bình tĩnh nhìn y, gật gật đầu
Thật lòng... thích sao?
====================================
(*) tôn nhi: cháu trai (cháu nội)
(*) trừ tịch: 30 Tết
(*) cập quan: nam đủ 20 tuổi