Toả Phương Ký

Chương 19: Chương 19: Mênh mông cuồn cuộn nhập minh khoát




Gia yến ngày 15, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân ngồi trên chủ vị, vừa khai tiệc liền thấy Ngụy Vô Tiện vẻ mặt thấy chết không sờn uống canh khai vị kia, đệ đệ mặt không cảm xúc lại cực nhanh đổi bát của hai người uống cạn. Thúc phụ đương nhiên cũng thấy được, bất mãn khụ một tiếng

Lam Hi Thần cười khẽ, lại bị Lam Khải Nhân hung hăng trừng mắt liếc một cái

Sau yến tiệc, Lam Khải Nhân gọi Lam thị song bích cùng Ngụy Vô Tiện đến nói chuyện

Ba người liếc nhau, đều có chút khó hiểu.

Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, sao thúc phụ lại mắng cả ba người một lượt vậy?”

Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, nói: “Không sao, có ta.”

Ngụy Vô Tiện bật cười: “Hí hí, nhị ca ca, vốn dĩ cũng không có việc gì đâu. Ta gần đây rất an phận!”

Lam Hi Thần đi phía trước, âm thầm cười cười. Đúng là an phận, an phận đến mức Tiết Dương hôm qua mới hết cấm túc đã chạy thẳng về Kim Lân Đài.

Ba người tới Nhã thất, thấy Lam Khải Nhân ngồi trước án, có vẻ như đang xem cái gì

“Thúc phụ.” Ba người hành lễ

“Ừm, ngồi đi.” Lam Khải Nhân bảo ba người ngồi xuống, đưa quyển tông trong tay cho Lam Hi Thần: “Mấy đứa nhìn xem.”

Lam Hi Thần cung kính tiếp nhận, là dự kiến người được chọn làm tiên đốc. Mùng 3 tháng ba, Kim Lân Đài sẽ tổ chức đại hội tuyển cử, đến lúc đó tiên môn bách gia sẽ căn cứ danh sách người được chọn do các nhà tiến cử định ra tiên đốc.

Y nghiêm túc xem qua, một lát sau chuyển cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng nhau xem. Đợi bọn họ xem xong, Lam Khải Nhân nói: “Đề cử tiên đốc đã thành kết cục đã định, mấy đứa nghĩ thế nào?”

Lam Hi Thần nói: “Đã thành kết cục đã định, thì thuận theo tự nhiên là được.”

Lam Khải Nhân gật gật đầu, nhìn Ngụy Vô Tiện hỏi: “Ngụy Anh, ngươi nghĩ sao?”

Bỗng nhiên bị điểm danh, Ngụy Vô Tiện có chút thụ sủng nhược kinh, nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Thúc phụ, con cho rằng tiên đốc là đứng đầu bách gia, trách nhiệm trọng đại, người được chọn cần phải có trí tuệ có khí độ, không vì tư lợi của bản thân mà sai lầm, mà quan trọng nhất chính là, cần lòng mang thiên hạ.”

“Ừm.” Lam Khải Nhân gật đầu, hỏi: “Trong lòng ngươi đã có người được chọn chưa?”

“Có.” Ngụy Vô Tiện nhìn Lam thị song bích một cái, nói: “Chỉ là, người mà con chọn không phải là tông chủ của tứ đại gia tộc.”

“Hửm?” Lam Khải Nhân thoáng nghi hoặc

Ngụy Vô Tiện lại nhìn Lam Vong Cơ

“Liễm Phương Tôn.” Lam Vong Cơ nhàn nhạt tiếp lời.

Lam Khải Nhân hơi ngẫm nghĩ một chút, nói: “Kim Quang Dao đúng là người có chí lớn, lòng mang thương sinh. Hi Thần, con cảm thấy thế nào?”

“A Dao có ân không thẹn với thương sinh khắp thiên hạ, là người được chọn tốt nhất. Chỉ là...” Lam Hi Thần nói một nửa, hơi rũ mắt, thở dài: “Thế nhân có thành kiến với đệ ấy.”

Mọi người đều trầm mặc, nói đến cùng, xuất thân lầm mà thôi.

“Huynh trưởng.” Sau khi ba người ra, Ngụy Vô Tiện về trước, Lam Vong Cơ đi theo Lam Hi Thần đến Hàn thất

“Vong Cơ, trong lòng ta đã có tính toán, không cần lo lắng cho ta.” Lam Hi Thần đưa ly trà cho Lam Vong Cơ, dịu dàng nói

Lam Vong Cơ nhíu mày, nhận lấy cái ly, nói: “Huynh trưởng, nếu hắn thật sự bước lên địa vị kia, huynh và hắn...”

“Vong Cơ, nếu lúc trước Vô Tiện không chấp nhận tình cảm của đệ, đệ sẽ làm thế nào?”

“Sẽ không.” Sẽ không, bởi vì hắn cũng phải lòng y.

“Phải, Vô Tiện thiên tính rộng rãi, không sợ thế tục, chỉ cần trong lòng có đệ thì sẽ không không chấp nhận đệ. Nhưng mà Vong Cơ, A Dao và Vô Tiện vốn không giống nhau.” Lam Hi Thần cười khổ: “A Dao mấy năm nay, quá khổ. Đệ ấy lòng mang thiên hạ, có khả năng cứu thế, nên ở trên vị trí kia. Nếu ta vì tâm tư của mình mà che giấu đệ ấy, nhốt đệ ấy bên cạnh ta, mới là không nên.”

“Huynh trưởng, huynh vẫn chưa cùng nói ra tâm ý với hắn, có lẽ hắn...”

Lam Hi Thần lắc đầu, “Vong Cơ, ta với đệ ấy, vẫn còn mấy chục năm, thậm chí trăm năm nữa để tiếp tục.”

“Huynh trưởng.” Lam Vong Cơ không tiếp lời nữa, chỉ nói: “Vong Cơ hiểu rồi.”

Kim Lân Đài từ trước đến nay làm lễ mừng gì cũng đều vô cùng xa hoa, lần này lễ cập quan Kim Quang Dao cũng thế, khắp nơi đám đông ồ ạt, náo nhiệt vô cùng. Kim Quang Thiện cũng mặt đầy tươi cươi, dường như vô cùng sung sướng, vui vẻ trò chuyện với gia chủ các nhà.

Kim Quang Dao nói cười liên tục, chiêu đãi khách nhân tới, nhìn thấy Lam Hi Thần, mắt sáng lên, nói tiếng xin lỗi không tiếp được với mấy người bên cạnh, chạy đến đón.

“Nhị ca.”

“A Dao.” Lam Hi Thần ôn hòa gọi hắn, hỏi: “Lễ vật ta cho người đưa tới có thích không?”

Ngày hôm trước Lam Hi Thần sai người đưa tới một bức tranh, là bốn cảnh xuân hạ thu đông, nét bút mài sắc tất cả đều dịu dàng, khung cảnh lại vô cùng phóng khoáng. Trên giấy rõ ràng là phong cảnh một nơi, lại như có muôn sông nghìn núi. Kim Quang Dao vừa thấy đã kinh diễm.

“Đa tạ nhị ca, đệ thích vô cùng.” Kim Quang Dao nghiêm túc nói

Lam Hi Thần dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, cũng không cô phụ A Dao tin tưởng ta.”

Kim Quang Dao không khỏi bật cười, nói: “Nhị ca, mau vào chỗ đi.”

Đợi đến giờ lành, thụ quan(*), người thụ quan tất nhiên phải là trưởng bối trong tộc, Kim Quang Thiện nghênh ngang, vẻ mặt từ ái thụ quan cho Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao mặc áo bào kim tinh tuyết lãng, giữa mày điểm chu sa, trong mắt như có sao trời, cười nhập mắt nhập tâm

Lam Hi Thần nhìn người trước mắt, trong lòng mềm mại không nói nên lời.

A Dao của y, kiếp trước sau khi Kim Tử Hiên chết, Kim Lân Đài hoàn toàn đồ trắng, suốt ba năm không được làm khánh lễ, huống chi ngày 20 tháng hai cũng là sinh thần của Kim Tử Hiên.

Là y tới Kim Lân Đài, cùng Tần Tố tổ chức lễ cập quan cho Kim Quang Dao, chỉ có ba người bọn họ. Khi đó Lam Hi Thần và Tần Tố đều không biết chân tướng, chỉ một lòng muốn Kim Quang Dao vui vẻ, mà lúc ấy Kim Quang Dao tuy động dung, nhưng vui vẻ được mấy phần, lại khó nói.

Kim Quang Thiện sống, thật ra cũng không hẳn hoàn toàn vô dụng.

Lam Hi Thần vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng cong lên hoàn mỹ, thực sự rất mê người

“Trạch Vu Quân thật không hổ là đệ nhất công tử.” Một nữ tu mặc y phục gia văn hình thú trộm nói với nữ tu bên cạnh.

“Ừm.” Một nữ tu y phục gia văn hình thú khác gật gật đầu, ngượng ngùng nhìn về phía Kim Quang Dao nói: “Đẹp, nhưng ta vẫn cảm thấy...”

“Rồi rồi rồi. Biết trong lòng cô, Liễm Phương Tôn là nhất rồi.”

“Đáng ghét!” Nữ tu che mặt cười rộ lên

Lam Hi Thần nghe thấy những lời này, trong lòng nhảy dựng, hơi có chút dự cảm không tốt. Lúc này quan lễ đã xong, yến hội bắt đầu, mọi người náo nhiệt trò chuyện với nhau, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện không biết đã đi đâu, bèn ngưng thần nghe người khác nói.

“Hôm nay nữ tu tới thật không ít.”

“Đương nhiên. Lúc Kim tông chủ hạ bái thiếp có nói Liễm Phương Tôn năm nay đã cập quan, hy vọng tiên tử ưu tú các nhà có thể cùng đến tham gia quan lễ.” Một tu sĩ cười hì hì nói, dùng ánh mắt ngó ngó nữ tu vừa lên tiếng kia. “Chẳng phải Xích Phong Tôn đã đưa hai vị tiên tử nhà nhị thúc mình đến đấy sao?”

“Còn có bên kia, nhìn xem, nữ đệ tử Vân Mộng đó, nghe nói là thủ đồ Ngụy Vô Tiện, cũng tới!”

Lam Hi Thần nhìn qua, Vương Dập đang nói chuyện cùng mấy môn sinh Vân Mộng, đối diện ánh mắt của y, nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó liền đứng dậy đi tới đây.

“Trạch Vu Quân.” Thiếu nữ hành lễ, cười nói với y: “Mấy ngày nay Trạch Vu Quân có ở Kim Lân Đài không? Nghe sư phụ nói định ở lại vài hôm với sư bá, con cũng sẽ ở lại đây.”

Một thân áo tím hoa văn hoa sen, ngũ quan của Vương Dập tuy không cực kỳ xuất sắc, nhưng lại rất ưa nhìn, lúc không cười khóe miệng hơi hạ xuống, thoạt nhìn có chút lạnh lùng vô cớ, nhưng khi cười lên đôi mắt sẽ cong thành hình trăng khuyết, miệng cũng cong lên theo, rất giống một con tiểu hồ ly giảo hoạt.

Lúc trước nàng được Ngụy Vô Tiện mang về Vân Mộng, thương lượng với Giang Trừng thu nàng vào môn hạ Vân Mộng, bái Ngụy Vô Tiện làm thầy. Bởi vì Ngụy Vô Tiện là đại sư huynh tiền nhiệm của Vân Mộng, vị tiểu cô nương này cũng thành đại sư tỷ Vân Mộng

Nhưng nghe Vong Cơ nói với y, lúc mới bắt đầu Vương Dập gần như không ra khỏi viện của mình, chỉ thật cẩn thận trông coi độ hóa ba con ma phi duyên kia, ngẫu nhiên có đi theo Ngụy Vô Tiện tu tập kiếm pháp Vân Mộng, sau lại cùng đám tiểu bối Vân Mộng đi ra ngoài săn đêm một lần, mới dần dần hòa hợp với tập thể.

“A Dập.” Lam Hi Thần nhìn tiểu cô nương, hỏi: “Ở Vân Mộng đã quen chưa?”

“Rồi ạ. Sư phụ, sư thúc đều đối xử rất tốt với con, các sư đệ cũng rất tốt.” Vương Dập thần sắc vui tươi, rồi lại có chút muốn nói lại thôi.

Lam Hi Thần nhu hòa hỏi: “Làm sao vậy?”

“Kỳ thật, con việc nhờ Trạch Vu Quân.”

“Nếu có thể làm. ta chắc chắn giúp ngươi.”

“Có thể làm được!” Vương Dập mừng rỡ nói: “Mấy ngày liền con độ hóa ba vị tỷ tỷ kia rất có hiệu quả, nhưng cũng đã đến bình cảnh(*). Con nghe Hàm Quang Quân nói, ngài dùng ống tiêu bạch ngọc tấu khúc《 An giấc ngàn thu 》 là cử thế vô song(*), mong Trạch Vu Quân có thể giúp con.”

Lam Hi Thần hiểu rõ, gật gật đầu xem như đồng ý, ánh mắt Vương Dập nháy mắt sáng ngời lên mấy phần, như một con thú con đang cảm thấy mỹ mãn mà nhìn y. Lam Hi Thần thấy vẻ mặt nàng như vậy cũng không khỏi bật cười theo

Kim Quang Dao bên kia còn đang cùng Kim Quang Thiện ăn uống linh đình với các gia chủ, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn qua liền thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng căng thẳng, không rõ nguyên do, rồi lại nhanh chóng bị kính một chén rượu, suy nghĩ cũng theo đó bay mất.

Yến hội đến một nửa, Kim Quang Thiện ngồi trên chủ vị, nâng chén mời khách khứa ở đây cùng uống

“Hôm nay tiểu nhi cập quan, các vị có thể tới đây tụ hội, thật là cảm tạ.”

Có tu sĩ nói: “Liễm Phương Tôn thiếu niên anh hùng, về sau tiền đồ nhất định không thể hạn lượng.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Mọi người phụ họa

Kim Quang Thiện cảm khái nói: “Bất tri bất giác, A Dao đã cập quan, ta rốt cuộc cũng già rồi.”

Ngữ khí bảy phần tiếc nuối, ba phần vui mừng

Quả nhiên, một trong ba vị gia chủ nghe nói gần đây thường mời Kim Quang Thiện cùng nhau “thảo luận đạo pháp” nói: “Kim tông chủ nói gì vậy? Kim tông chủ rõ ràng đang tuổi tráng niên, chỉ là lòng dạ rộng rãi, lại kiêm điệp tình thâm với Kim phu nhân, mới bỏ xuống những thế tục phàm vụ đi khắp nơi vân du.”

“Đúng vậy.” Lại một gia chủ nói: “Ta thấy, Kim tông chủ như thế, tuy tiêu dao, nhưng đối với tiên môn bách gia chúng ta thật sự là tổn thất cực lớn!”

Nhiếp Minh Quyết buông chén rượu, nhìn thẳng vào mấy người đang nói kia, khiến mấy kẻ đó vô cớ giật mình một cái.

Nhưng vở kịch đã vất vả an bài, kiểu gì cũng phải diễn cho xong

“Lý huynh nói đúng. Hiện nay tiên môn bách gia chọn tiên đốc, cần phải có Kim tông chủ chủ trì mới có thể phục chúng.”

Nhiếp Minh Quyết chau mày, cùng Lam Hi Thần liếc nhau, trong lòng hai người đều đã rõ. Khó trách Kim Quang Thiện nhất quyết phải ở lại chủ trì lễ cập quan của Kim Quang Dao, hóa ra là đang chờ cái này.

“Trương tông chủ chẳng lẽ là đã quên, hội Thanh Đàm tháng trước chúng ta đã quyết định, mùng 3 tháng ba tề tụ ở Kim Lân Đài, để bách gia đề cử người trúng tuyển tiên đốc. Tất nhiên là do Kim tông chủ Kim Tử Hiên chủ trì.” Nhiếp Minh Quyết cất cao giọng nói, không giận tự uy.

Bởi vì Kim Quang Thiện là trưởng bối, cho nên Kim Tử Hiên hôm nay không ngồi chủ vị, mà là ngồi ở thiết tòa dưới chủ vị. Những người đó mở miệng là Kim tông chủ, lại vứt bỏ vị Kim tông chủ đương nhiệm chân chính này, thật sự...

Trương tông chủ nói: “Đúng... đúng vậy. Nhưng hiện tại Kim tông... Kim lão tông chủ đã trở về, đại hội tuyển cử tháng ba cũng gần tới, có lẽ Kim lão tông chủ sẽ không vội cùng phu nhân vân du. Luận tư lịch, tất nhiên là...”

“Ấy, Trương tông chủ quá lời.” Kim Quang Thiện mở miệng nói: “Nếu lúc trước việc này đã định, Tử Hiên con ta hiện tại mới là tông chủ Lan Lăng Kim thị, để nó chủ trì là đương nhiên. Huống hồ Tử Hiên lúc trước đã nói rõ không tham dự tranh cử vị trí tiên đốc, tất nhiên là người được chọn thích hợp nhất.”

Nhất phái tiên phong đạo cốt, vô cùng chính nghĩa, lại cũng chứng minh lão không nói không tham dự tranh cử.

“Kim lão tông chủ nói đúng.” Trương tông chủ phụ họa: “Chỉ là...”

“Trương tông chủ, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Xưa nay tiên môn bách gia đề cử người được chọn đều là các vị gia chủ, ta lại cảm thấy, chức tiên đốc không nên do gia chủ nhà nào làm.”

Kim Quang Dao hơi nhấc mắt, hỏi: “Lời này của Trương tông chủ có ý gì?”

“Tiên đốc chính là đứng đầu bách gia, đương nhiên phải chọn một vị có công với tiên môn bách gia, lòng có thương sinh, đức vọng toàn diện. Các vị gia chủ tất nhiên đều phù hợp, nhưng đã là gia chủ, hưng suy vinh nhục của gia tộc chắc chắn phải là trách nhiệm lớn nhất mà bản thân phải gánh vác. Thế nên, ta cho rằng, chọn một vị gia chủ làm tiên đốc, e là không ổn.”

Kim Quang Dao một lòng muốn đẩy Lam Hi Thần làm tiên đốc, lúc này tất nhiên trong lòng không vui, lại vẫn mỉm cười nói: “Ý của Trương tông chủ là, không tin vào đức hạnh phẩm cách của các vị gia chủ sao?“. truyện đam mỹ

“Ấy, A Dao, Trương tông chủ nói vậy chẳng qua là lo lắng thôi.” Kim Quang Thiện ngăn cản: “Xích Phong Tôn, Trạch Vu Quân và Giang tông chủ phẩm tính thế nào, người trong thiên hạ biết rõ, căn bản không cần nhiều lời.”

Kim Quang Dao nhìn lão, trong lòng vô cùng thất vọng: Ai cũng biết vị trí tiên đốc đã định là trong gia chủ tứ đại gia tộc, giờ lại đưa ra ý kiến gia chủ nhậm chức tiên đốc e là có thiên vị, ý ngoài lời chẳng phải là Kim Quang Thiện đã từ chức gia chủ là thích hợp nhất để làm tiên đốc hay sao? Hắn hao hết tâm tư, vất vả lắm mới giữ được lão, thế mà vẫn kìm nén không được dã tâm của lão.

Kim Quang Dao nhìn về phía Lam Hi Thần bên kia, lại thấy Lam Hi Thần khẽ cong khóe môi, dường như không chút nào mất kiên nhẫn.

“Ta cũng cảm thấy Trương tông chủ nói rất có lý!” Ngụy Vô Tiện cất cao giọng. “Bất luận phẩm tính cao khiết đến đâu, một khi đã là một tông chủ, bình thường thì không sao, nhưng nếu gặp gia tộc hay tông phái có hiềm khích, sao có thể không bị hoài nghi là thiên vị.”

“Ngụy công tử nói đúng.” Mọi người phụ họa

Kim Quang Thiện không ngờ Ngụy Vô Tiện sẽ ủng hộ, tuy kinh ngạc lại cũng biết tát nước theo mưa: “Ngụy công tử nói hữu lễ. Kim mỗ kiến giải vụng về, lựa chọn tiên đốc, có thể mở rộng phạm vi một chút, không cần câu nệ với vài vị gia chủ.”

Ngụy Vô Tiện gật đầu nói: “Đúng là ý này.”

Kim Quang Thiện vừa lòng liếc Lý tông chủ vừa lên tiếng kia một cái, Lý tông chủ nói: “Tịnh Châu Lý thị ta cho rằng Kim lão tông chủ là người thích hợp nhất để làm tiên đốc!”

Kim Quang Thiện làm như kinh ngạc, cuống quýt nói: “Lý tông chủ quá khen. Kim mỗ hiện giờ đã không nhúng tay thế tục tông vụ, một lòng hướng tới nhàn vân dã hạc, sợ là...”

Trương tông chủ nói: “Kim lão tông chủ quá khiêm nhượng!!”

Một phen úp úp mở mở, mấy gia chủ trước kia theo Kim Quang Thiện bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nóng lòng quy phục, sôi nổi tiến cử Kim Quang Thiện.

Tất nhiên là có người của Cô Tô Lam thị cùng Thanh Hà Nhiếp thị ra cắt ngang, ủng hộ Lam Hi Thần hoặc Nhiếp Minh Quyết, còn có không ít người đề xuất Lam Vong Cơ thích hợp,... Nhất thời ồn ào, lại nghe bên kia có người cất cao giọng nói: “Ta cho rằng, Liễm Phương Tôn mới chân chính là đức hạnh toàn diện, là người thích hợp nhất được chọn làm tiên đốc.”

Nhất thời im phăng phắc, mọi người sôi nổi nhìn qua, là một vị tu sĩ ngồi ở chiếu dưới. Người này tên Vân Cảnh, tu sĩ đóng giữ vọng đài Kim Xuyên, mấy tháng trước vọng đài Kim Xuyên xây dựng xong, việc đầu tiên là diệt trừ một con cổ điêu. Cổ điêu kia thân hình rất lớn, đã ăn thịt hơn mười người, hắn mạo hiểm xông vào hang ổ giết chết nó, mà mình cũng bị thương, được Kim Quang Dao mời tới Kim Lân Đài tu dưỡng.

Kim Quang Thiện thấy hắn lạ mặt, hỏi: “Ngươi là...?”

Kim Tử Hiên nói: “Vị này chính là Vân Cảnh ở vọng đài Kim Xuyên. Vì bảo vệ bá tánh, một mình chém giết cổ điêu, là vị nghĩa sĩ chân chính.”

“Kim lão tông chủ, Kim tông chủ.” Vân Cảnh hành lễ, nhìn về phía Kim Quang Dao: “Ta không biết địa phương khác thế nào, thế nhưng, Kim Xuyên nếu không có Liễm Phương Tôn lực bài chúng nghị(*) xây vọng đài, bá tánh nơi đó có lẽ vĩnh viễn không dám ra cửa sau hoàng hôn.”

“Liễm Phương Tôn tất nhiên là thiếu niên anh hùng, chỉ là tuổi còn nhỏ, sợ là...”

“Ta cũng cảm thấy Liễm Phương Tôn là người thích hợp nhất.” Vương Dập nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện cười gật gật đầu, nàng nói: “Ở Nam Triệu, Liễm Phương Tôn vẫn luôn là anh hùng trong lòng chúng ta! Còn chuyện tuổi tác, hôm nay Liễm Phương Tôn đã cập quan. Huống hồ, lúc ngài ấy một thân một mình nằm vùng Ôn thị, ám sát Ôn vương, sao không nghe vị nào ở đây nói tuổi ngài ấy còn quá nhỏ.”

Lý tông chủ nghẹn họng: “Này...”

“Được rồi.” Kim Quang Thiện cười ha ha nói: “Chọn tiên đốc cũng không phải hôm nay, hà tất tranh chấp.”

Lam Hi Thần cười nói: “Kim lão tông chủ nói đúng. Mùng 3 tháng ba sẽ biết rõ ràng. Hôm nay lễ cập quan của A Dao, những việc này để sau hẵng nói.”

“Phải, đúng vậy, Kim mỗ tại đây kính mọi người một ly. Hôm nay chúng ta vui vẻ uống, không nói chuyện công sự!” Kim Quang Thiện nâng ly mời uống, việc này xem như hạ màn.

Ban đêm, tam tôn tụ bên nhau

“A Dao, Kim lão tông chủ hôm nay có ý gì?” Nhiếp Minh Quyết hỏi

Kim Quang Dao trong lòng biết Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần đều rất không ưa phụ thân kia của hắn, chỉ là Lam Hi Thần cố kỵ hắn có hiếu, sẽ không cố ý nhắc tới, nhưng Nhiếp Minh Quyết thì không hiền lành như vậy

“Đại ca, việc này lúc trước đệ cũng không biết. Huynh yên tâm, đệ sẽ cố khuyên nhủ.”

“Hừ, ta còn tưởng ông ta thẹn trong lòng nên mới nhất quyết phải ở lại chủ trì quan lễ cho đệ, không ngờ ôm tâm tư như thế.” Nhiếp Minh Quyết trong lòng giận dữ, lại thấy vẻ mặt Lam Hi Thần vẫn ấm áp như cũ, hỏi: “Hi Thần, Ngụy Vô Tiện hôm nay sao cũng hùa theo ông ta?”

Lam Hi Thần thầm nghĩ: Vốn dĩ định cho Bạch Cầm mở miệng gợi ra chuyện này, Kim Quang Thiện lại chủ động nhắc tới, bọn họ tất nhiên là tát nước theo mưa thôi.

“Đại ca, kỳ thật lời ông ta không phải là không có lý.” Lam Hi Thần chậm rãi nói: “Đại ca làm người cương trực, ghét a dua nịnh hót, cho dù làm gia chủ cũng tuyệt đối không thiên vị. Nhưng với đệ mà nói, nếu con cháu Lam thị có hiềm khích với con cháu nhà khác, trong lòng đệ dù sao cũng sẽ thiên vị tộc nhân của mình trước.”

Kim Quang Dao cười nói: “Nhị ca, không phải huynh thiên vị, chỉ là... Gia quy Lam gia rất nhiều, con cháu nuôi ra, môn sinh dạy ra, thật sự hiếm khi chủ động gây sự với người khác.”

Nhiếp Minh Quyết thấy Lam Hi Thần như thế, biết y hẳn đã có tính toán, nói: “Hi Thần, trong lòng đệ đã có người được chọn rồi?”

“Đúng vậy.” Lam Hi Thần gật đầu, thấy Kim Quang Dao nhìn y, nở nụ cười nhu hòa: “Chỉ là người này phải chờ đến mùng 3 tháng ba mới nói ra được. Dù sao việc này liên quan đến bách gia, chúng ta thương lượng trước không tốt.”

Nhiếp Minh Quyết tán đồng: “Hi Thần nói đúng. A Dao, đệ cũng không cần lo lắng việc này, tóm lại có ta và Hi Thần ở đây.”

Kim Quang Dao gật gật đầu, thuận theo: “Vâng.”

“Đúng rồi, còn một chuyện. A Dao, đệ giờ đã cập quan, đến lúc cưới vợ sinh con rồi.”

Kim Quang Dao ngẩn ra, nói: “Đại ca, đệ hiện nay còn...”

“Đại ca, A Dao năm nay mới cập quan, cũng không vội...”

“Còn có đệ, Hi Thần. Năm nay đệ đã hai mươi bốn, cũng nên suy xét việc này đi. Vừa lúc, nhà nhị thúc ta có hai đứa con gái, phẩm mạo đều là thượng thừa, tính tình rộng rãi, ngày mai ta đưa tới cho các đệ gặp mặt, suy xét thử xem.”

Lam Hi Thần cười cười, nói: “Đại ca, nếu nói đến tuổi, vậy khi nào thì huynh thành thân? Lại nói, huynh còn lớn hơn đệ mấy tuổi đấy.”

Nhiếp Minh Quyết nghẹn lời

“Nhị ca, lời này của huynh sai rồi, đại ca mấy ngày nữa sẽ có tin vui.” Kim Quang Dao nheo mắt cười khẽ, rót đầy một ly cho Nhiếp Minh Quyết.

“Cái gì?!” Lam Hi Thần kinh ngạc

Nhiếp Minh Quyết thế mà lại có chút căng thẳng: “A Dao...”

“Đại ca, huynh rốt cuộc khi nào mới chịu nói với bọn đệ?”

Lam Hi Thần không hiểu, lần đầu tiên nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết như thế, nhìn về phía Kim Quang Dao

“A Tố đã viết thư báo cho đệ. Hai người lưỡng tình tương duyệt, đệ rất mừng.” Kim Quang Dao dịu dàng nói: “Đại ca luôn luôn quang minh lỗi lạc, sao đến tình nhi nữ thì lại... A! Hay là đại ca cảm thấy, đệ sẽ không vui?”

Lam Hi Thần hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Hẳn là lúc ấy mình bảo Nhiếp Minh Quyết chú ý Tần gia nhiều hơn, thường xuyên qua lại, hai người lâu ngày sinh tình, nhưng lại ngại chuyện giữa Kim Quang Dao và Tần Tố, thế nên vẫn luôn giấu giếm bọn họ.

“A Dao, việc này chỉ là ta chưa nghĩ kỹ xem nên... nên nói với đệ thế nào.” Nhiếp Minh Quyết rũ mắt.

Kim Quang Dao dường như nghĩ đến cái gì, nói: “Muội ấy gửi thư nói huynh lo lắng chung thân đại sự của đệ, hy vọng giúp đệ tìm được giai nhân rồi mới kết thành liền cành với muội ấy. Đại ca, A Tố là một cô gái tốt, tốt cực kỳ, huynh phải nắm cho chặt, nếu không sau này hối tiếc không kịp. Về phần đệ, đại ca cần gì phải lo lắng? Đệ tự nhận đệ phẩm mạo đầy đủ, chắc chắn tìm được lương duyên.”

“A Dao.” Nhiếp Minh Quyết rất cảm động, uống cạn rượu trong ly, nói: “Cảm ơn đệ.”

“Đại ca nói vậy làm gì. Chỉ là, đang yên đang lành, muội muội thành đại tẩu, đệ mới thấy mệt.” Kim Quang Dao giễu cợt.

Nhiếp Minh Quyết trừng hắn, lại mắt mang ý cười nói: “Vậy đệ nghĩ thế nào?”

“Đệ à, muốn nghe đại ca gọi đệ một tiếng ca ca.”

“Tiểu tử thối này!” Nhiếp Minh Quyết duỗi tay đánh hắn

Kim Quang Dao nhanh chóng lắc mình trốn ra sau Lam Hi Thần, trong mắt tràn ngập ý cười, không có chút thương cảm nào.

Lam Hi Thần che chở hắn, nhìn hắn, trong lòng nhẹ nhõm

Tần Tố và Kim Quang Dao, cuối cùng không còn nghiệt duyên.

Mà Tần Tố, người kiếp trước thật lòng yêu Kim Quang Dao, cũng là người con gái duy nhất từng thật lòng yêu Kim Quang Dao, ngày saug chắc chắn sẽ bình an trôi chảy, cả đời yên vui.

Ba người nói cười một phen xong, Nhiếp Minh Quyết được người hầu dẫn về khách phòng nghỉ ngơi, Lam Hi Thần thì cùng Kim Quang Dao trở về điện Phương Phỉ.

Vì hôm nay Kim Quang Dao thực sự uống không ít rượu, nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nghe tiếng thở sâu của người bên cạnh, Lam Hi Thần cảm thấy thỏa mãn. Cứ như vậy một đời một kiếp, cũng tốt.

Mùng 3 tháng ba, Kim Lân Đài

Tuyển cử đúng hạn cử hành, các nhà viết tên người được tiến cử vào phiếu, bỏ vào hòm phiếu trên án bạch ngọc trước Kim Lân Đài; Kim Tử Hiên đã từ bỏ ứng cử và Lam Khải Nhân cùng giám sát bỏ phiếu; Lam thị, Kim thị, Giang thị, Nhiếp thị mỗi nhà phái một người kiểm phiếu. Lần này tổng cộng có 179 phiếu, người được số phiếu cao nhất sẽ thành tiên đốc.

Kiểm phiếu xong, Kim Quang Thiện chỉ được 4 phiếu, trên mặt tuy vẫn cười, nhưng sắc mặt đã xanh mét, có điều ngại với tình cảm mà không thể bỏ đi. Sở dĩ kiếp trước Kim Quang Thiện có thể thành tiên đốc, nguyên nhân rất lớn là Kim Quang Dao đã nói qua với Lam Hi Thần, còn âm thầm chuẩn bị ở các nhà. Nhưng kiếp này, những nhà vốn ủng hộ lão đều bị Kim Quang Dao chuyển hết cho Lam Hi Thần.

Cuối cùng chỉ còn lại Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao tranh chức tiên đốc, hai người bằng nhau, đều là 74 phiếu.

Nhiếp Minh Quyết không thấy có gì ngoài ý muốn, rất vừa lòng với kết quả này. Hai nghĩa đệ của hắn, bất luận ai được chọn đều vô hại với tiên môn bách gia

Đã là bằng nhau, vậy sẽ do các vị gia chủ cùng người tài ba hiền sĩ ở đây cùng nhau thương lượng quyết định, lại cũng giằng co không thôi.

Giữa lúc tranh luận không ngớt, Lam Vong Cơ lên tiếng: “Cô Tô Lam thị, tiến cử Liễm Phương Tôn làm tiên đốc.”

Giang Trừng lúc này cũng mở miệng: “Vân Mộng Giang thị, tiến cử Liễm Phương Tôn làm tiên đốc.”

Mọi người cứng họng, lo sợ bất an nhìn về phía hai vị gia chủ khác. Nhiếp Hoài Tang nhìn đại ca nhà mình, nói: “Thanh Hà Nhiếp thị, tiến cử Liễm Phương Tôn làm tiên đốc.”

Tứ đại gia tộc chỉ còn sót lại Lan Lăng Kim thị không lên tiếng. Kim Quang Thiện dường như vẫn chưa khôi phục lại từ đả kích chỉ được bốn phiếu bầu, vẫn đang không nói lời nào, Kim phu nhân bỗng mở miệng nói: “Lan Lăng Kim thị, tiến cử Liễm Phương Tôn làm tiên đốc.”

Tô Thiệp nói tiếp: “Mạt Lăng Tô thị, tiến cử Liễm Phương Tôn làm tiên đốc.”

Tông chủ Thanh Châu Bạch thị gần đây quật khởi, Bạch Cầm nói: “Thanh Châu Bạch thị cũng tiến cử Liễm Phương Tôn làm tiên đốc.”

Kế tiếp đều ủng hộ, vị trí tiên đốc đã không còn trì hoãn

Mùng 9 tháng ba, Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao nhậm chức tiên đốc, đứng đầu bách gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.