“Vong Cơ, lời đệ nói ta đều biết, lần này trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ ta sẽ tự nói với thúc phụ...”
Lúc này mới vào xuân không lâu, vạn vật tràn trề sức sống, Lam thị song bích đứng dưới một gốc cây cổ thụ trò chuyện với nhau, một loại nhan sắc, hai đoạn phong tư, hoán tân(*) thiên địa.
“Nhị ca!” Kim Quang Dao xa xa gọi Lam Hi Thần một tiếng, cùng Tiết Dương từ trên thân kiếm xuống.
“Hàm Quang Quân.”
“Sư phụ, sư thúc.”
“Liễm Phương Tôn. Thành Mỹ.”
“A Dao. Thành Mỹ.”
Kim Quang Dao nói: “Thật sự xin lỗi, vừa ra cửa thì có một số việc, không thể không xử lý một chút, thế nên tới trễ.”
Trước đó đã nói ngày 17 cùng nhau ra săn đêm, hẹn giờ Dần tập hợp ở phụ cận núi Kính Khê, hiện tại đã quá hai canh giờ.
“Ồ?” Lam Hi Thần trong lòng hiểu rõ, mấy ngày qua Kim Quang Thiện ở Kim Lân Đài, có chuyện gì phải xử lý không cần nói cũng biết. Y cười cười: “Không muộn, tới là tốt rồi.”
Tiết Dương nhìn một vòng, hỏi: “Ngụy tiền bối và A Vũ không tới sao?”
Lam Vong Cơ nói: “Hắn mới vừa cùng Huyền Vũ đi mua đồ ăn.”
Tiết Dương gật gật đầu, nói với Lam Vong Cơ: “Sư thúc, Ngụy tiền bối hẳn là mua không ít đồ, không bằng chúng ta cùng đi tìm bọn họ đi?”
Lam Vong Cơ gật đầu nói được, liền cùng Tiết Dương đi bên kia.
Lam Hi Thần lúc này mới hỏi: “Bên chỗ Kim lão tông chủ có chuyện gì à?”
Vẻ mặt Kim Quang Dao hơi khựng lại, đáp: “Kỳ thật không có gì, chẳng qua là mấy tháng này mẫu thân đi xa cùng ông ấy, giám sát rất chặt, ông ta mãi không có cơ hội ra ngoài tầm hoan mua vui, lần này về liền lấy cớ cùng đệ ra ngoài xã giao chạy tới thanh lâu. Đệ đi đón, ông ta uống hơi nhiều, mới phí chút sức lực.”
Lam Hi Thần giơ tay vỗ vỗ vai Kim Quang Dao, nói: “Vất vả.”
“Vất vả thì không vất vả, chỉ là ông ta nói phải chờ qua sinh nhật đệ rồi mới đi.” Kim Quang Dao lắc đầu thở dài: “Đây là lần đầu tiên ông ta mừng sinh nhật cho đệ.”
Lam Hi Thần nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng không thấy để ý như trước, liền nói sang chuyện khác: “Sinh nhật có muốn cái gì không?”
Kim Quang Dao cười nói: “Chỉ cần nhị ca tặng, đương nhiên đều là tốt.”
“Ha ha.” Lam Hi Thần nở nụ cười chế nhạo: “A Dao nói lời này, là chắc chắn ta sẽ tặng đại lễ, nếu đến lúc đó làm A Dao không hài lòng thì ta phải làm sao bây giờ?”
Kim Quang Dao nói: “Nhị ca nói gì vậy? Đệ đâu phải có ý này.”
Lam Hi Thần muốn nói cái gì lại thấy ánh mắt Kim Quang Dao nhìn ra phía sau y, quay đầu lại, liền thấy một người.
Một cây phất trần, một thanh trường kiếm, một thân đạo bào màu trắng mộc mạc khiết tịnh, khuôn mặt thanh tuấn bất phàm.
Ánh mắt Lam Hi Thần khẽ động, Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần dường như cảm giác được ánh mắt từ phía bên này, nhìn qua, thấy Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao hai người, thân thiện gật đầu thăm hỏi, nhưng cũng không định bắt chuyện, thẳng tắp đi tới núi Kính Khê.
Lam Hi Thần hồi ức một chút, hiện tại hẳn là lúc Hiểu Tinh Trần rời núi, chính ở núi Kính Khê này, y một mình xông vào núi, nhất chiến thành danh(*).
Khi đó mình thì đang bận việc khuyên đệ đệ, Kim Quang Dao ở Kim Lân Đài thì hai mặt thụ địch, đều không tới đây. Đời này sở dĩ tới, thứ nhất là lúc trước đáp ứng sẽ đưa Mạc Huyền Vũ và Tiết Dương ra rèn luyện, thứ hai chẳng qua là muốn tìm cái cớ cùng Kim Quang Dao đi giải sầu thôi, chỉ là Tiết Dương...
Đằng xa, mấy người vừa rồi ra ngoài mua đồ đã trở lại, Ngụy Vô Tiện hai tay trống trơn, Lam Vong Cơ thì lại cầm không ít đồ. Tiết Dương trong tay cũng xách mấy thứ, có vẻ như là đồ ngọt, đang treo trên vai Mạc Huyền Vũ nói gì đó, Mạc Huyền Vũ dường như có chút bất đắc dĩ, Tiết Dương lại cười giảo hoạt
Tiết Dương hình như thấy Lam Hi Thần đang nhìn mình, buông Mạc Huyền Vũ ra, thân mình ngay ngắn, cười lộ răng nanh nhìn sang, vừa lúc gặp thoáng qua Hiểu Tinh Trần
Lam Hi Thần bật cười
Kiếp trước nghiệt duyên, kiếp này không truy
Thanh Phong Minh Nguyệt, không Hàng Tai.
Bây giờ đã không còn sớm, mọi người liền cất bước lên núi Kính Khê.
Núi Kính Khê từ xưa đã là nơi phong cảnh không tồi, có rất nhiều ao hồ lớn nhỏ, hồ nước phẳng lặng trong vắt, dưới ánh sáng như một mặt gương, nên mới có tên là Kính Khê. Nơi này địa linh, đương nhiên cũng nhiều tinh quái, bình thường những tinh quái đó không hại người, vì vậy tu sĩ Huyền môn cũng ít tới, chỉ là mấy tháng trước thôn xóm phụ cận phát sinh nhiều chuyện thôn dân ban đêm vô cớ mất tích, tìm kiếm nhiều lần không có kết quả, cũng có rất nhiều danh tu sĩ đến tra xét, nhưng vẫn chưa thấy gì đáng nghi.
Biến cố là ở nửa tháng trước, những thôn dân đó đều trở về, chỉ là dáng vẻ tiều tụy, hỏi từ đâu về cũng đều im miệng không nói, sau đó không mấy ngày, liền như bị hút khô tinh huyết chết trong nhà mình. Thôn trưởng của mấy thôn mời vài tu sĩ đến giúp, lại không cách nào ngăn được, đã có bốn người tử vong, chỉ còn lại một người, nhưng có vẻ cũng sắp không được rồi. Việc này dần dần bị giang hồ đồn đại đến ồn ào huyên náo.
Trước đó đã có vài ba nhóm người tới, thế nhưng đều không có kết quả mà về
“Hút tinh huyết của người?” Ngụy Vô Tiện nhướng mày, nhìn xem hai người tuổi còn nhỏ nói: “Huyền Vũ, Thành Mỹ, hai ngươi phải cẩn thận một chút.”
Tiết Dương cười rộ lên: “Ngụy tiền bối, người cũng phải cẩn thận... Lần trước ta nghe Giang tông chủ nói lúc người ở tuổi ta đã thích mấy thứ kiểu... Ứm...”
Thuật cấm ngôn. Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn Tiết Dương một cái, Ngụy Vô Tiện le lưỡi với Tiết Dương, thò lại gần thân mật nắm tay Lam Vong Cơ, nói: “Dung nhan diễm lệ thì thế nào? Căn bản không sánh nổi với Hàm Quang Quân của ta!”
Lam Vong Cơ sắc mặt hòa hoãn, cùng Ngụy Vô Tiện đi phía trước.
Tiết Dương khuôn mặt giật giật, đáng thương vô cùng giơ tay kéo kéo tay áo Kim Quang Dao, Kim Quang Dao chỉ cười cười, không nói gì.
Lam Hi Thần cười nói: “Sư thúc ngươi bắt ngươi trật tự, thì ngoan chút đi.”
Kim Quang Dao gật đầu hùa theo: “Nhị ca nói đúng. Thành Mỹ, đi nhanh đi, đừng náo loạn.”
Tiết Dương: “...”
Chẳng qua từ khi bái nhập Lam gia, số lần Tiết Dương chịu thật cấm ngôn thuật rất nhiều, thế nên cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ hậm hực theo Mạc Huyền Vũ đi cuối cùng. Bởi vì không thể nói, chỉ đành nhìn, lại thấy Mạc Huyền Vũ nhìn Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao đi phía trước bọn họ, thần sắc hơi thu lại, dường như không mấy vui vẻ
Nó giơ tay túm túm Mạc Huyền Vũ, mở to hai mắt, Mạc Huyền Vũ nhìn nó, an ủi: “Thành Mỹ, một nén nhang là giải thôi, không phải lo.”
Tiết Dương: “...”
Ban đêm
Núi Kính Khê mấy ngày qua có không ít người lên, Lam Hi Thần bọn họ gặp vài nhóm người trong núi, đều là không điều tra được gì bèn từ bỏ, xuống núi. Mọi người thương lượng sau đó phân công nhau hành động, Lam Hi Thần, Kim Quang Dao và Mạc Huyền Vũ đi cùng nhau; Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mang theo Tiết Dương, chia hai hướng tìm.
Nếu nói là rèn luyện, thì Mạc Huyền Vũ phải đi tuốt đằng trước. Vì biết trong núi là cái gì, Lam Hi Thần không lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cùng Kim Quang Dao đi phía sau chậm rì rì nói chuyện với nhau
Kim Quang Dao ngược lại có chút lo lắng, thời khắc quan sát trạng thái của Mạc Huyền Vũ, thân thể hơi hơi căng thẳng, như thể chuẩn bị xuất kiếm bất cứ lúc nào.
“A Dao, không cần lo lắng, lúc đệ ở tuổi này chẳng phải đã tham gia Xạ Nhật Chi Chinh đó sao?” Lam Hi Thần xoa bóp cánh tay hắn, nhẹ giọng nói
Kim Quang Dao nhìn y, lại nhìn về phía Mạc Huyền Vũ, nói: “Nhị ca, chúng ta khi đó tất nhiên khác hẳn với bây giờ.”
Lam Hi Thần nheo mắt, trong lòng hơi chua xót: Đúng là khác hẳn. Khi đó Ôn thị bạo ngược, con cháu các nhà ai ai cũng cảm thấy bất an, không thể không liều mạng tu luyện liều mạng trưởng thành. Xạ Nhật Chi Chinh đâu quan tâm tuổi tác lớn nhỏ, sinh tử có số. Kim Quang Dao khi ấy, bất luận vì sao nằm vùng Ôn thị, cũng là mang lòng quyết tử. Thế nhưng về sau... Chỉ một việc cũng khiến đám tiên môn bách gia đó đạp dưới chân chửi bới giẫm đạp không ngừng.
Hai người đang trầm mặc, Mạc Huyền Vũ bỗng nhiên tăng tốc phóng sang một hướng, chạy nhanh một đường liền đến một hồ nước, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, thoạt nhìn không có gì dị thường.
Gió mát rung động, ba người nhìn sang, đều cả kinh
Một thiếu nữ, đầu mùa xuân mùa lại chỉ mặc áo lụa mỏng nhẹ, đi chân trần đang nghịch nước, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn qua, cực kỳ ngây thơ trong sáng.
“Ba vị ca ca, đến đây làm gì?”
Lam Hi Thần chắp tay nói: “Nghe nói nơi này có tà ám làm loạn, tới đây trừ túy. Quấy nhiễu cô nương, mong rằng thứ lỗi.”
“Hả? Ta sống ở đây, nhưng chưa từng nghe nói nơi này có tà ám gì, e là các ca ca tìm lầm chỗ rồi.” Thiếu nữ tươi cười duyên dáng.
Kim Quang Dao cười nói: “Cô nương sống ở đây? Nhưng chúng ta lại chưa từng nghe nói có người sống trên núi Kính Khê.”
“Ha ha.” Tiếng cười của thiếu nữ vang lên như chuông bạc: “Ta nửa tháng trước mới vào đây sống, ca ca chưa từng nghe qua cũng bình thường, dù sao chẳng phải sau này sẽ biết thôi?”
Nửa tháng trước...
Nàng đứng dậy, thân hình cao gầy, thoạt nhìn so với Kim Quang Dao còn cao hơn một ít, sửa sang lại quần áo trên người, nhìn như có chút không chút để ý nói: “Ta là sơn chủ của núi Kính Khê này, về sau nơi này tất nhiên sẽ không có tà ám tác loạn, mời các vị về sớm đi.”
Lại nghe có âm thanh hỗn loạn cách đó không xa, hai cô gái vô cùng diễm lệ, có lẽ nên nói nói là nữ quỷ, từ trong rừng ra.
Ba người nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, Ngụy Vô Tiện đúng lúc đến chỗ họ.
Ngụy Vô Tiện cầm trong tay Trần Tình, bên người là Lam Vong Cơ cùng Tiết Dương một trái một phải, hai nữ quỷ kia toàn thân phát run, trên gương mặt diễm lệ tràn ngập sợ hãi.
Thiếu nữ hơi hơi nheo mắt, nâng tay lên, trên tay nàng đeo một chuỗi hạt cầu kỳ, treo chín cái lục lạc khắc phù văn, theo nàng đong đưa leng keng rung động. Hai cái nữ quỷ nghe thấy tiếng lục lạc, dần dần xuất hiện phản ứng, dường như đang giằng co giữa nghe theo lệnh của Ngụy Vô Tiện hay là tiếng lục lạc.
Ngụy Vô Tiện liếc nàng một cái, nâng sáo thổi vang, hai nữ quỷ không hề giãy giụa, mà là theo chỉ thị của Ngụy Vô Tiện quỳ xuống, không hề nhúc nhích
Tiếng sáo ngăn lại tiếng lục lạc, sắc mặt thiếu nữ lập tức hiện lên vẻ không cam lòng, lại vẫn cười hỏi: “Di Lăng lão tổ?”
“Ồ, ngươi biết ta? Không biết cô nương là vị nào?” Ngụy Vô Tiện cười cười
“Biết thì thật ra không biết, nhưng mà...” Ánh mắt thiếu nữ lướt qua hai nữ quỷ đang hướng tới Ngụy Vô Tiện quỳ bò trên mặt đất, nói: “Cũng chỉ có Di Lăng lão tổ ngài.”
Thiếu nữ từ trên tảng đá nhảy xuống, vẫn đi chân trần, đứng trước mặt hai nữ quỷ kia, lắc lắc lục lạc, hai nữ quỷ lúc này mới đứng lên, chạy ra phía sau thiếu nữ co rúm lại, không dám nhìn Ngụy Vô Tiện bên kia
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Hai vị này, đều là cô nương nuôi?”
“Hai vị tỷ tỷ này đều sống chung với ta ở đây thôi.”
“À, vậy cô nương cũng biết, họ hại mạng người?” Mặt Ngụy Vô Tiện lạnh xuống, hỏi
“A!” Thiếu nữ bật cười, nhìn mấy người kia: “Có đôi khi, danh môn chính phái, hoặc là nói người trong thiên hạ, chính là như vậy. Cảm thấy mình là người bị hại, liền tích cóp cái gọi là chính nghĩa, một hai đòi báo thù rửa hận. Thật sự là... rất thú vị.”
Nghe xong lời này, Tiết Dương cười nói: “Việc thế gian đều có giới hạn, ăn miếng trả miếng thì thôi, nhưng chúng ta đã điều tra, những thôn dân bị hại đó thuộc ba thôn, cũng không có liên quan gì đến nhau, chẳng lẽ đều từng có thù oán với những nữ quỷ này hay sao?”
“Ăn miếng trả miếng?” Thiếu nữ trào phúng: “Hay cho một câu ăn miếng trả miếng! Có một số việc, nếu dễ giải quyết như vậy, cần gì phải hóa thành lệ quỷ cũng không thể tiêu tan?”
“Cô nương nếu chủ động hiện thân dẫn chúng ta tới đây, tất nhiên là cho rằng chúng ta có thể giúp cô. Vậy không ngại nói ra xem, những cô gái này và thôn dân rốt cuộc thì có ân oán gì? Tại sao phải đến nông nỗi không chết không ngừng thế này?” Lam Hi Thần hỏi
Thiếu nữ nhìn y, không lên tiếng, dường như đang do dự
Chợt trong rừng truyền đến tiếng tru thê lương, ở đây đều là người trong Huyền môn, vừa nghe liền biết là tiếng quỷ vật gào rống khi bị giết tuyệt.
Thiếu nữ cả kinh, nhìn ra sau, hai nữ quỷ dường như cũng đồng cảm như bản thân mình cũng bị, toàn thân run như run rẩy, thiếu nữ nói: “Các người về trước đi.”
Hai nữ quỷ tuân mệnh, nhảy xuống nước, nhanh chóng biến mất.
Thiếu nữ lắc mình chạy tới hướng phát ra âm thanh, mấy người Lam Hi Thần cũng theo sau
Tuy là đầu mùa xuân, nhưng núi Kính Khê cũng không quá lạnh, đã xanh um tươi tốt
Trong rừng, dưới ánh trăng, phất trần linh động, áo trắng nhẹ bay.
Nữ quỷ dưới sự áp chế của y, gào lên từng trận, lại không thể động đậy, rất nhanh sẽ hồn phi phách tán
Bỗng nhiên một ánh kiếm màu đỏ nâu đánh úp lại, phất trần của Hiểu Tinh Trần đảo qua, đánh tan kiếm quang
Xoay người đối diện với thiếu nữ, nữ quỷ kia trông thấy thiếu nữ, khóc nức nở như đang cầu cứu
“Cô nương có ý gì?” Hiểu Tinh Trần hỏi
“Ý gì? Tất nhiên là bảo vệ cô ấy.” Thiếu nữ tay cầm một thanh kiếm, gương mặt đào hoa lạnh lẽo như sương.
“Ma phi duyên này lây dính tinh huyết của người sống, chấp niệm rất mạnh, nghiệp chướng không thể giải, đã không thể siêu độ, chỉ có cách diệt sạch, nếu không hậu hoạn vô cùng.” Hiểu Tinh Trần cao giọng, chắp tay với thiếu nữ: “Mong cô nương đừng vì nhất thời mềm lòng mà hại người khác.”
Dứt lời Sương Hoa đã đâm tới nữ quỷ kia, một đường sáng màu lam chặn lại Sương Hoa kiếm, là Lam Hi Thần
Hiểu Tinh Trần không thể tin được nhìn về phía mấy người kia: “Đây là...”
Kim Quang Dao ra mặt hòa giải: “Vị đạo trưởng này, hà tất nóng lòng động thủ, sao không ngại nghe vị cô nương này nói rõ ngọn nguồn rồi hẵng xử lý?”
Thiếu nữ lúc này cũng không hề do dự, nói: “Những gã đàn ông đó đều là đồ háo sắc mới có thể bị mê hoặc, bỏ vợ bỏ con. Nửa tháng trước khi ta đến đây đã thả hết họ về, ma phi duyên vẫn chưa lấy mạng của họ.”
“Nhưng họ đã bị hút quá nhiều tinh huyết, có ba người sau khi trở về chỉ ba ngày sau liền mất mạng, hai người còn lại cũng lần lượt qua đời. Việc này quy tội cho những ma phi duyên đây.” Hiểu Tinh Trần nói: “Huống chi, ta đã kiểm chứng, bọn họ với mấy ma phi duyên này không oan không thù, chỉ vì tham luyến sắc đẹp mà lấy mạng, quá mức...”
Hiểu Tinh Trần nói không phải không có lý, lại nghe thiếu nữ nói: “Không oán không thù? Đạo trưởng đã biết họ là Ma phi duyên, chẳng lẽ không biết, Ma phi duyên hình thành như thế nào sao?”
Mạc Huyền Vũ hình như có nghi hoặc, hỏi: “Ngụy tiền bối, Ma phi duyên là thế nào?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tập tục dân gian cho rằng nữ tử sinh năm Bính Ngọ là số khắc phu, bởi vậy nữ tử ra đời trong năm đó sinh thời thường xuyên bị xa lánh, thường không được chết già, sau khi chết từ oán sinh chấp niệm, hóa thành ma vật làm cho người ta sợ hãi, tên là Ma phi duyên, mượn dung nhan diễm lệ câu dẫn nam tử, hút tinh huyết của nam tử cho đến khi họ hóa thành thây khô. Hơn nữa vật ấy thường sống quần cư, còn sẽ đua đòi với nhau, sau khi tra tấn nam nhân đến chết còn lấy xương ống chân làm chiến lợi phẩm.”
Mạc Huyền Vũ gật gật đầu: “Nhưng họ cũng không làm đến mức khiến người ta chết, cũng chưa lấy xương ống chân ra, vị cô nương này đã thả những người đó đi. Đây là nguyên nhân mấy thôn dân kia vì sao sau khi trở về mấy ngày bỗng nhiên hóa thành thây khô, mà chúng ta lại không cách nào xác định ra tà ám.”
Tiết Dương hỏi: “Nếu các cô ấy đã sẵn lòng nghe theo vị cô nương này, thả mấy thôn dân kia, chứng tỏ họ chưa mất hết lương tri, vẫn có thể độ hóa, vì sao đạo trưởng kia nói không thể độ hóa?”
Ngụy Vô Tiện đáp: “Hút tinh huyết cũng không thể gia tăng tốc độ tu hành của các cô ấy, hóa giải nghiệp chướng của họ ngược lại sẽ làm chấp niệm của ma phi duyên càng mạnh thêm, khiến họ không thể giác ngộ, vĩnh viễn đều dây dưa trong thù hận và oán niệm không cách nào tự kiềm chế, gần như không thể độ hóa.”
Thiếu nữ vội la lên: “Nhưng ta hiện tại có thể ngăn chặn các tỷ ấy, một ngày nào đó sẽ độ hóa họ.”
“Nhưng nếu cô bị phản phệ thì thế nào?” Hiểu Tinh Trần hỏi
Thiếu nữ ngẩn ra, Ngụy Vô Tiện cũng ngẩn ra
“Cô tu tập không phải là thường đạo, dường như là dựa vào oán khí tu luyện, nhưng cô dù sao cũng là thân thể phàm thai, một khi ý chí của cô không thể chống đỡ, ắt gặp phản phệ. Đến lúc đó, e là cô sẽ hóa thành bột phấn.” Từng câu từng chữ của Hiểu Tinh Trần đánh thẳng vào lòng những người ở đây. “Khi đó, những ma phi duyên này sẽ thế nào?”
Hiểu Tinh Trần nói không sai. Kiếp trước chính là sau khi Giang Yếm Ly chết, ý chí và tinh thần của Ngụy Vô Tiện sa sút, không còn hy vọng sống, hơn nữa không có Kim Đan bảo vệ, lúc bách gia bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương mạnh mẽ triệu hoán hung thi lệ quỷ, cuối cùng trăm quỷ phản phệ, hóa thành bột phấn mà chết.
Mà đời này, từ sau khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đến với nhau, rất ít khi ra tay, lại từng bước bắt đầu tu tập Thanh Tâm Âm và các loại nhạc phổ của Lam gia, tâm thái khác xa kiếp trước, thế nên không ngại. Nhưng nghe xong Hiểu Tinh Trần nói, Lam Hi Thần vẫn thấy được vẻ vô cùng lo lắng và sợ hãi trên gương mặt không cảm xúc của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện giơ tay bắt lấy tay Lam Vong Cơ, tươi cười rực rỡ: “Lam Trạm, ta ở đây.”
“Ừm.” Lam Vong Cơ trực tiếp ôm lấy hắn, Tiết Dương đứng cạnh hai người, sờ sờ mũi nhích qua bên cạnh
Lam Hi Thần lên tiếng: “Nói lâu như vậy, nhưng thật ra không biết, cô nương vì sao nhất định phải bảo vệ những ma phi duyên này?”
“Ta...” Thiếu nữ mở miệng rồi dừng lại, cúi đầu không nói
Kim Quang Dao nói: “Cô bày thủ thuật che mắt trong núi, tu sĩ bình thường không thể phá, chúng ta tuy phá được pháp chướng của cô, nhưng nếu cô khăng khăng che giấu mấy ma phi duyên này, chúng ta cũng rất khó tìm được. Nhưng cô lại chủ động hiện thân dẫn chúng ta đến đây, là có mục đích gì?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Kim Quang Dao: “Ta vốn muốn tránh, nhưng ta nhận ra, ngài là Liễm Phương Tôn! Nếu hỏi ai có thể bảo vệ ta và những ma phi duyên này, thì chỉ có ngài.”
Kim Quang Dao cười khẽ: “Sao cô biết ta sẽ đứng về phía cô?”
Thiếu nữ nghiêm túc nói: “Ngài xây dựng vọng đài, là người tốt, đương nhiên sẽ làm việc tốt.”
Kim Quang Dao nói: “Cô nương thật giỏi ăn nói, nhưng ta dù sao cũng sẽ không bởi vì cô như vậy mà vô cớ giúp cô, cô phải giải thích nguyên nhân mới được.”
Lam Hi Thần thầm nghĩ: Thân phận thiếu nữ này thật sự khả nghi, kiếp trước chưa bao giờ nghe nói núi Kính Khê từng có người như vậy, chỉ nghe nói Hiểu Tinh Trần một mình vào núi, diệt trừ tất cả bốn con ma phi duyên, nhưng kiếp này... Không đúng! Bốn con, trừ vừa rồi hai con nhảy vào hồ nước với con trước mắt này bị Hiểu Tinh Trần áp chế, còn thiếu một con!
Y quan sát kỹ thiếu nữ kia. Thiếu nữ làn da trắng nõn, nhưng sắc mặt hồng nhuận, hơi thở bình thường, dưới ánh trăng có bóng, rõ ràng là người sống.
Thiếu nữ rốt cuộc mở miệng, cười khổ: “Ta từ nhỏ lớn lên ở Nam Triệu, phụ thân thời trẻ làm buôn bán tích cóp gia tài mấy vạn, bởi vì năm sinh cùa ta, họ mời một vị tu sĩ đưa ta vào Huyền môn, khi ta đến tuổi cập kê thì vị kia tu sĩ mới rời đi. Phụ thân còn lấy của hồi môn phong phú sớm định ra hôn sự cho ta cùng Triệu gia trang ở núi Kính Khê. Hai năm trước ta cập kê, Trương gia tới đón cưới, ta vui sướng lên kiệu hoa, lại nửa đường bị chuốc thuốc vứt bỏ ở Hồng Sơn...”
Hồng Sơn nằm giữa Nam Triệu và Kính Khê, nối liền với núi Kính Khê, tra phong thuỷ lại cách xa vạn dặm, đó từng là nơi xử tử phạm nhân, cũng là nơi vứt thi thể vô chủ, giống như Loạn Táng Cương, hung thi lệ quỷ rất nhiềuì, xưa kia được hạ cấm chế ngăn cản hung thi lệ quỷ bên trong thoát ra làm hại nhân gian. Một thiếu nữ tay trói gà không chặt bị ném ở đó...
“Ta linh lực hao hết, lúc cho rằng mình chắc chắn phải chết, là Ma phi duyên đã cứu ta.” Thiếu nữ nhìn nữ quỷ trước người, nữ quỷ nằm sấp bên cạnh nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve chân nàng như đang an ủi, nàng cười cười: “Bị nhốt ở Hồng Sơn hơn hai tháng, ta mới tìm được cơ hội trở về Nam Triệu, lại nghe nói cha mẹ ta vì ta 'chết', quá đau khổ mà chết. Nhà ta cũng không có huynh đệ thúc bá, gia sản liền theo lẽ thường hẳn bị vị 'hôn phu' 'tiễn đưa' cha mẹ' kia chiếm cho riêng mình.”
Đều nói địa linh nhân kiệt, nhưng núi Kính Khê tuy địa linh, lại chưa từng có nhân kiệt, sợ là người Triệu gia kia ham gia tài của cha mẹ thiếu nữ, mới giả ý kết thân, lúc cưới về lại đem trực tiếp vứt bỏ người ta núi hoang mồ dã. E là cha mẹ thiếu nữ này cũng bị hại, sau đó theo lẽ thường dọn nhà tới Nam Triệu, chiếm gia sản của thiếu nữ.
“Ta hận vô cùng lại bất lực, muốn tự sát, nhưng ngay khoảnh khắc hít thở không thông, lại nhớ tới một người.” Thiếu nữ chỉ chỉ Ngụy Vô Tiện: “Vì ta bị nhốt ba tháng ở Hồng Sơn, lĩnh ngộ được trọng tâm tu luyện quỷ đạo là cái gì. Cho nên ta trở về Hồng Sơn, lấy thân làm vật dẫn, lấy hồn mà độ, đem oán khí của trăm ngàn lệ quỷ thu vào người, luyện ra chuông Tế Hồn này. Sau đó ta ra khỏi Hồng Sơn, tắm máu Triệu gia.”
Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần liếc nhau: Một năm trước từng nhận được một mật báo của vọng đài Nam Triệu, nói phú hộ mới của Nam Triệu là Triệu gia, trong một đêm gian cả nhà bị hại, tử trạng thê thảm, không giống như người làm, dò hỏi Ngụy Vô Tiện có từng đến Nam Triệu hay không. Nhưng lúc ấy Ngụy Vô Tiện mới qua tân hôn chưa lâu, không có khả năng làm, việc này liền kết án là lệ quỷ tác loạn, xem như không giải quyết được gì.
Hiểu Tinh Trần nặng nề nói: “Ý cô nương là, những ma phi duyên này ngày đó đã cứu cô?”
Thiếu nữ gật đầu: “Đúng. Những ma phi duyên là ta mang ra từ Hồng Sơn, chỉ là khi ta báo thù cũng bị trọng thương, sau đó vẫn luôn tránh ở phụ cận núi Kính Khê dưỡng thương, họ được ta tạm thời an trí ở núi Kính Khê, lại không ngờ...”
Hiểu Tinh Trần thở dài: “Tuy họ có ân với cô, nhưng họ không nên thương tổn vô tội, bây giờ đã...”
“Không! Những người kia cũng không phải vô tội!” Thiếu nữ có chút sốt ruột, nhắm mắt, cắn răng nói: “Tỷ tỷ này bị ba kẻ trong số đó... khinh nhục đến chết sau đó ném vào Hồng Sơn. Còn có hai vị tỷ tỷ vừa rồi, giống như ta, đều là bị người ở Kính Khê lừa hôn sau đó vứt ở Hồng Sơn. Họ đều là nữ tử bình thường, không có tu vi, đang sống sờ sờ bị hung thi lệ quỷ ăn thân thể đến chết, lại bị cấm chế nhốt trên Hồng Sơn mấy chục năm. Hai người còn lại, là hậu nhân của nhà lừa hôn.”
Nói xong, ma phi duyên đang quỳ cạnh thiếu nữ chảy ra huyết lệ
Mọi người trầm mặc. Tiết Dương, Mạc Huyền Vũ đều siết chặt nắm tay, làm như hận không thể thay những ma phi duyên đó báo thù rửa hận. Lam Hi Thần cũng thở dài, đúng sai ở đây đã không thể nói rõ.
Kim Quang Dao trầm ngâm một lát: “Nhưng, cô cũng nói, có hai người là hậu nhân của người lừa hôn. Họa......”
Hắn muốn nói họa không đến đời sau, nhưng lại không mở miệng được. Hung thi lệ quỷ mang mối hận bị xẻ thịt lóc xương, sao có thể dễ dàng buông bỏ.
“Làm sao ta có thể tin lời cô nói là thật?” Hiểu Tinh Trần hỏi: “Lúc trước ta đã điều tra, những cái thôn dân đó rõ ràng đều nói...”
Thiếu nữ nói: “Di Lăng lão tổ ở đây, ta nói dối có ích lợi gì? Ngài ấy có thể triệu mấy tỷ tỷ kia tới, ngài ấy mà hỏi, còn có quỷ dám không nói thật sao?”
Ngụy Vô Tiện cười cười, thấy Hiểu Tinh Trần vẫn không thể dễ dàng tin tưởng, gật đầu nói: “Là cách hay.”
Dứt lời gọi ma phi duyên trước mắt qua, nhanh chóng vẽ mấy phù chú, dò hỏi.
Một nén nhang sau, lời nữ quỷ nói quả nhiên giống hệt thiếu nữ đã kể, thậm chí còn thê thảm hơn nữa, khiến người ta líu lưỡi.
Hiểu Tinh Trần cúi đầu, dường như hiểu ra mình bị những người trong thôn đó lừa, tra kiếm vào vỏ, nói: “Độ hóa không dễ, mong cô nương tự bảo trọng. Nếu có việc gì cứ tới tìm ta, tại hạ Hiểu Tinh Trần.”
Thiếu nữ không đáp, đợi Hiểu Tinh Trần đi rồi mới chắp tay với đám người Kim Quang Dao, nói: “Sự tình ta đã phân trần minh bạch, mong rằng... Liễm Phương Tôn có thể giúp ta giải quyết việc này.”
Kim Quang Dao gật gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Ba ma phi duyên kia hành lễ với mọi người, theo thiếu nữ định rời đi.
“Ấy, tiểu cô nương, cô chờ một chút.” Ngụy Vô Tiện gọi người lại, thiếu nữ khó hiểu nhìn hắn. “Thế gian rất nhiều tu sĩ có tu vi cao, nếu họ tới nơi này, cô lẻ loi một mình liệu có chắc bảo vệ được họ? Nên biết, không mấy ai hiểu lý lẽ như chúng ta đâu.”
Thiếu nữ dường có chút suy sút, lại ra vẻ kiên cường: “Chẳng qua chỉ là một cái mạng thôi.”
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, nói: “Cô mang theo họ đi cùng chúng ta đi.”
Thiếu nữ rất cảnh giác: “Đi đâu?”
Ngụy Vô Tiện đáp: “Ừm, Vân Mộng hoặc là Cô Tô đều có thể. Cô đã vì ta mà tu quỷ đạo, còn gọi ta một tiếng lão tổ, ta tất nhiên là muốn xen vào việc của cô.”
Thiếu nữ dường có chút thụ sủng nhược kinh(*), hỏi: “Ngài nói thật chứ?”
Ngụy Vô Tiện cười: “Cô tên là gì?”
“Ta họ Vương, tên một chữ Dập, Dập trong dập dập sinh huy(*), cha mẹ ta gọi ta A Dập.”
“Được. A Dập, cô ăn mặc như vậy không lạnh sao?” Ngụy Vô Tiện hỏi
Vương Dập hơi có chút ngượng ngùng: “Ta nghe nói nơi này xảy ra chuyện, nhất thời sốt ruột, cứ thế chạy tới, sau lại mang theo họ trốn trong núi, cũng không có cơ hội xuống núi mua, hơn nữa...”
“Lam Trạm, lần này chúng ta có mang theo quần áo, lấy một bộ ra đi.” Ngụy Vô Tiện nói
Lam Vong Cơ gật đầu, lại bị Kim Quang Dao ngăn cản: “Quần áo của các ngươi làm sao mà cô ấy mặc”
Vương Dập tuy thân hình cao gầy, nhưng dù sao cũng là nữ tử, so với mấy vị này thật sự quá nhỏ xinh.
Kim Quang Dao có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ Ngụy Vô Tiện thật sự quá thích xen vào việc người khác, lại lấy trong tay áo Càn Khôn của mình ra một bộ quần áo đưa cho Vương Dập
Đôi mắt Vương Dập dần lấp lánh, nhận lấy nói tiếng cảm tạ, liền ra một chỗ kín đáo thay quần áo. Ngụy Vô Tiện dùng túi khóa linh đựng ba con ma phi duyên vào.
Đoàn người xuống núi, tới thôn trang lúc trước nghỉ chân, lại nghe nói việc này đã xong, mấy thôn trưởng tuyên bố tà ám đã trừ, sau này sẽ không còn khúc chiết. Thôn dân vui vẻ vì không còn hậu hoạn, lại không ai chú ý mấy người thôn trưởng lẳng lặng đặt vào từ đường của thôn ba tấm bài vị.
=====================
(*) hoán tân: trẻ ra, trẻ hóa, trẻ lại
(*) nhất chiến thành danh: nổi danh chỉ sau một trận chiến.
(*) dập dập sinh huy: rực rỡ lấp lánh
(*) thụ sủng nhược kinh: bất ngờ được thương/sủng ái mà kinh sợ