Tòa Thành Tội Ác

Chương 5: Q.1 - Chương 5: Chia lìa




Tiểu Richard ngủ cả bảy ngày, khi ánh mặt trời ngày thứ bảy chiếu vào phòng, hắn mới mở mắt tỉnh ngủ. Việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh dậy là ra khỏi phòng tìm kiếm mẹ hắn. Hắn thấy mẹ hắn đang ngồi trong thư phòng, hắn liền lập tức nhào vào lòng mẹ khoe: "Mẹ đoán xem, con được năng lực gì trong thần điện?"

Yilan quay người lại, đầy ôn nhu sờ đầu Richard: "Để mẹ đoán xem, Richard của mẹ muốn trở thành ma pháp sư cho nên lựa chọn nguyên tố hảo hữu đúng không?"

Richard đột nhiên ngây dại, bởi vì nữ nhân quay người lại hắn chưa từng gặp lần nào. Nhưng là hắn có phương pháp của bản thân, hắn ra sức hít hà, cho đến khi ngửi thấy mùi quen thuộc mới ngập ngừng nói: "Là… mẹ sao?"

"Richard của mẹ, đây mới là diện mạo thật của mẹ. Mẹ có xinh không?" Yilan khẽ cười hỏi.

Tiểu Richard ra sức gật đầu nói: "Mẹ xinh nhất a!" Trong cảm thụ của hắn, mẹ luôn là nữ nhân xinh đẹp nhất. Mà lại hiện tại Yilan đã khôi phục diện mạo vốn có, phải biết thần thuật và dung mạo của ngân nguyệt tinh linh vô cùng nổi danh.

Kiên nhẫn của trẻ con luôn có giới hạn dù cho đã tiến một bước vào thiếu niên cũng không tăng thêm là bao cho nên không đợi Yilan đoán lần hai, Richard đã vội vã nói: "Mẹ, con được trí tuệ và chân thực!"

"Chân thực?" Yilan có chút kinh ngạc hỏi lại, năng lực trí tuệ thì nàng biết nhưng nàng chưa từng nghe đến năng lực chân thực.

Tiểu Richard nhíu nhíu mày, cố gắng dùng trí tuệ mới được tăng lên của mình giải thích: "Chân thực chính là… a, nó có thể giúp con hiểu rõ thế giới hơn. Nó có thể tăng cấp, hiện tại tác dụng không lớn chỉ giúp con nhìn xa hơn, nghe rõ hơn thôi."

Yilan khẽ ừm một tiếng, nàng đỡ vai tiểu Richard rồi không ngừng dặn dò hắn phải quý trọng năng lực thu được, nhắc hắn những điều cần nhớ… Dặn dò của nàng có chút dài dòng, dùng hơn một giờ mới nói hết mà nhiều lúc còn nói lặp lại làm tiểu Richard len lén dùng động tác nhăn mặt biểu thị kháng nghị. Vốn tiểu Richard vô cùng thông minh, giờ lại được tăng thêm trí tuệ nên căn bản không cần nói hai lần.

Yilan cuối cùng phát hiện chính mình quá dài dòng thế là cười hỏi: "Richard của mẹ, con có muốn gặp cha không?"

Richard nhíu nhíu mày nỗ lực suy nghĩ, còn không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Yilan đã lại nói: "Con rất nhanh sẽ được gặp cha, cha con sẽ phái người đến đón con, bọn họ sẽ dẫn con đến gặp cha. Trên đường đi con nhớ phải nghe lời đấy, nhớ chưa?"

"Ừm." Đây là một tin tức vô cùng bất ngờ, nên Richard không biết phải phản ứng như nào chỉ đành tỉnh tỉnh mê mê gật đầu sau đó mới nhớ tới một chuyện hỏi: "Thế còn mẹ, mẹ có đi cùng con không?"

"Không, mẹ không đi."

"Vậy con cũng không đi!" Richard kiên quyết nói.

Yilan chỉ cười nói: "Richard của mẹ phải đi bởi vì mẹ có một nguyện vọng muốn nhờ con hoàn thành!"

Richard ưỡn thẳng ngực lên, hùng tráng nói: "Mẹ yên tâm, khi con lớn con nhất định sẽ làm được. A, mà nguyện vọng của mẹ là gì thế?"

Yilan nhìn thật sâu Richard chậm rãi nói: "Nếu như tương lai có một ngày, Richard của mẹ trở thành đại nhân vật thật sự, như vậy con hãy chôn mẹ ở tầng cao nhất mộ gia tộc cha con."

Tiểu Richard ra sức gật gật đầu. Lúc này, hắn còn chưa biết ý nghĩa thật sự của nguyện vọng kia, cũng không biết thực hiện nó gian nan như nào nhưng là cho dù hắn đã biết thì hắn cũng sẽ không rút lui. Trẻ con trong núi không bao giờ thiếu dũng cảm.

Buổi sáng ở thôn Ruttheran luôn bình an nhưng là bình an sáng nay đã bị đánh vỡ. Cả thôn bắt đầu rung động không ngừng, chấn động dần mạnh thành rung động. Điều này làm người già nhất trong thôn cũng có thể cảm nhận được, thế là tất cả ra khỏi phòng nhìn hướng con đường vào thôn.

Gió núi luôn mang theo khí lạnh, khi nó thổi đển dù cho thợ săn mạnh khỏe nhất thôn cũng phải rùng mình nhưng không phải vì bọn họ cảm giác được không khí lạnh mà vì lạnh lõe dâng lên từ cõi lòng bọn họ, như thể sắp sửa phát sinh tai nạn vậy. Đại địa vẫn không ngừng chấn động, tất cả dân thôn đều lặng lẽ đứng nhìn nơi xa. Lúc này, phía xa đã có thể nhìn thấy bụi khói. Trong rừng rậm, thi thoảng còn có cây cổ thụ đổ ngã, đàn chim trong rừng không ngừng bay cao bay xa, chúng nó không dám ở lại tổ, trực tiếp bay vào rừng núi phía xa.

Một kỵ sĩ như ác ma xông ra từ rừng rậm. Hắn mặc giáp dày màu đen, bên trên giáp là hơn mười mũi thép sáng loáng, giáp ngực điêu khắc hình đầu lâu ma quỷ, chiến mã dưới háng hắn vô cùng khỏe mạnh thậm chí còn to gấp rưỡi ngựa hoang to nhất thôn dân từng thấy. Trên mình ngựa phủ đầy giáp nặng, bên trên cũng có mũi nhọn, hiển nhiên tác dụng bộ giáp không chỉ có phòng ngự. Phía sau chiến mã treo một thanh cự kiếm, kiểu dáng trảm mã kiếm quen thuộc nhưng là nó dài hơn trảm mã kiếm bình thường tầm một mét và đương nhiên cũng thô nặng hơn nhiều. Trọng lượng thanh hung khí này chí ít vượt quá trăm cân, uy lực khua múa gần như không thể ngăn cản.

Sơn đạo dùng đá vụn xếp thành không ngừng rên rỉ dưới gót chiến mã. Gót sắc chiến mã lướt qua đến đâu, đá vụn tung bay, bùn đất tung tóe, lưu lại từng hố sâu thấy rõ bùn đất bên dưới đến đấy. Phía sau kỵ sĩ là hai mươi trọng giáp kỵ binh sau đó là gần trăm khinh kỵ binh. Nhưng cho dù là khinh bị binh, cũng mặc giáp nhẹ toàn thân, quá nửa trong số đó còn đeo ma pháp trường cung tỏa ánh lấp lánh, trang bị tinh xảo đến cực điểm. Một đội quân như vậy đủ để chiếm thành của nam tước Tucker lúc này lại toàn lực xông hướng thôn nhỏ Ruttheran.

Bao gồm cả thôn trưởng, tất cả thôn dân đều sắc mặt tái nhợt. Thợ săn luôn luôn dũng cảm nhưng dù dũng cảm đến đâu cũng biết chính mình không thể chống lại những kỵ sĩ được trang bị tận răng. Thậm chí, thôn trưởng còn từ chiến mã cao lớn khác thường từ kỵ sĩ đi đầu mà nhìn ra bất thường, chỉ có cấu trang kỵ sĩ mới cưỡi chiến mã cao lớn như vậy.

Trọng trang kỵ sĩ xông vào Ruttheran dùng sức ghì lại chiến mã, chiến mã khổng lồ tung vó lên không sau đó ầm ầm nện xuống lưu lại hai hố to trên đất. Khi chiến mã dừng lại, nhiệt khí từ lỗ mũi nó phả thẳng vào ngực trưởng thôn. Kỵ sĩ nâng lên mũ giáp che mặt, để lộ gương mặt kiên nghị, uy nghiêm bên trong. Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua toàn trường hỏi: "Ai biết Yilan đang ở đâu?"

Đám thôn dân đối mặt nhìn nhau, trong thôn Ruttheran không có nữ nhân nào tên là Yilan cả. Thợ rèn và trưởng thôn như nghĩ tới gì đó lại càng thêm im như thóc. Sắc mặt kỵ sĩ càng thêm âm trầm, hắn định lên tiếng thì cửa hàng dược tề phía xa đột nhiên mở ra, Yilan đi ra từ bên trong, khẽ hỏi: "Là Gordon phái các ngươi tới?"

Kỵ sĩ nhìn kỹ Yilan một lát, sắc mặt hơi biến rồi đột nhiên nhảy từ chiến mã xuống, hắn như một núi sắt hùng hục lao tới nàng rồi đột nhiên quỳ xuống, nhanh chóng gỡ xuống mũ giáp để lộ cả gương mặt, khẽ cúi thấp đầu trầm giọng nói: "Thuộc hạ là Mordred, kỵ sĩ của Gordon đại nhân, phụng lệnh đại nhân đến đón phu nhân trở về."

Mái tóc đỏ của Mordred được cắt ngắn như châm nhô ra khỏi đầu hắn. Tuy hắn quỳ trước mặt Yilan nhưng khí thế từ hắn tỏa ra làm tỏa gian nhà phía sau nàng khẽ run rẩy. Giống như trong thân thể to lớn kia là một tòa núi lửa tùy thời có thể bạo nộ.

Váy áo của Yilan cũng khẽ rung động làm nàng không tự chủ được lùi lại nhưng rồi lại bình tĩnh đứng trong khí lưu khẽ gật đầu nói: "Có ngươi là ta yên tâm rồi."

Mordred nhếch miệng cười nói: "Cảm tạ phu nhân khen thưởng."

Yilan kéo Richard phía sau người nàng ra, đạt bàn tay nhỏ của hắn vào lòng bàn tay Mordred rồi nói: "Đây mới là người Gordon muốn nhất. Tên nó là Richard…" Dừng lại một lúc rồi nàng mới nói tiếp: "Richard Archimonde."

Mondred cẩn thận nhìn tiểu Richard, rồi mới khép tay lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn cười nói: "Mordred nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực."

Kỵ sĩ lại ngẩng đầu nhìn Yilan nói: "Phu nhân tôn kính, đồ vật của phu nhân đã thu xếp xong chưa, chúng ta nên đi thôi. Gordon đại nhân rất mong được gặp phu nhân."

"Ta cần lấy vài thứ quan trọng đã, chờ ta một lát." Yilan nói xong liền đi vào nhà, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Lúc này, tiểu Richard nhìn chăm chú Mordred mà kỵ sĩ như thị huyết hùng sư này cũng đang nhìn hắn, hai người đối mắt nhìn nhau, mắt nhỏ trừng mắt to. Một lát sau, Mordred toét miệng ra cười, hắn cũng không biết vì sao nữa.

Nhưng là đột nhiên nụ cười trên mặt hắn cứng đờ. Ngọn lửa không chút dấu hiệu tỏa ra từ căn nhà phía trước, thậm chí còn qua cửa sổ xông cao lên trời đến mấy chục mét! Ngọn lửa không ngờ rất lớn mà cũng đến rất bất ngờ, đến cả Mordred cũng không phát hiện.

Kỵ sĩ rống giận một tiếng, nhanh chóng đạp văng cánh cửa trước mặt, mà bức tường do đá nham thạch xây thành cũng không khác gì pho mát với hắn nhanh chóng bị hắn húc đổ. Ngọn lửa tỏa ra cũng rất yếu, không thể tạo thành thương hại với hắn. Nhưng khi hắn xông vào trong nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy Yilan đang ngồi ưu nhã, mà ngọn lửa lại tỏa ra từ người nàng, không ngừng thiêu đốt cả gian phòng! Mordred đầy ngạc nhiên đứng đó, vốn hắn định xông vào cứu Yilan nhưng không ngờ lửa từ người nàng phát ra, nàng đang tự thiêu đốt bản thân.

Nhìn vào Mordred xông vào, Yilan chỉ khẽ mỉm cười với hắn sau đó triệt để hóa thành lửa, thiêu đốt, thăng hoa không để lại bất cứ dấu vết nào trên thế gian này.

Mordred im lặng đứng nơi đó mặc cho ngọn lửa đang liếm láp khải giáp của hắn. Nụ cười mỉm kia đã in thật sâu vào trí não hắn, nụ cười kia ưu nhã, mỹ lệ cũng đầy đau thương.

Tiểu Richard thì điên cuồng kêu lên, giãy dụa khỏi trong trang kỵ sĩ đang ôm chặt hắn, hắn muốn xông vào đám cháy. Nhưng là dù hắn nỗ lực như nào cũng là uổng công, ngọn lửa nháy mắt bộc phát, nuốt gọn cả gian nhà.

Mordred chậm rãi đi ra từ tàn tích, nhìn đến tiểu Richard không ngừng khóc lóc thì trầm mặc một lát rồi nói: "Nhóc có một người mẹ tốt. Đi thôi, ta dẫn nhóc đi gặp cha nhóc."

Biến cố đột nhiên này cũng dọa ngây ngốc thôn dân Ruttheran, bọn họ sững sờ đứng nhìn ngọn lửa tắt dần, cho đến khi khói xanh tỏa ra báo hiệu ngọn lửa tắt ngúm bọn họ cũng không thể tin nổi chỉ vài phút trước thôi, đó còn là cửa hàng quen thuộc.

Trọng trang kỵ binh xếp thành đội, chậm rãi dẫn Richard rời đi. Mordred cùng đám khinh kỵ binh lưu lại, cũng không phải vì chôn Yilan, đơn giản vì nàng đã hóa thành lửa. Chỉ có thiên tài điên cuồng thuần túy mới triệt để thiêu đốt bản thân cho nên dù chỉ mới gặp nữ nhân này, trong lòng Mordred vẫn tràn đầy ngưỡng mộ với nàng.

Nhìn đống tàn tích, khóe miệng Mordred khẽ nhếch, dùng thanh âm thấp nhất chỉ có bản thân hắn mới nghe được: "Đây mới là nữ nhân xứng đáng sánh vai với đại nhân!"

Lúc này, một kỵ sĩ phi tới bên người Mordred, khẽ dò hỏi: "Đại nhân, những thôn dân này thì sao?"

Mordred nhìn hướng thôn dân đang lo âu, khẽ vỗ chòm râu cứng ngắn như sắt của mình, hờ hững nói: "Có không ít nam nhân, đại nhân biết được sẽ không vui, cho nên giết sạch!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.