Ban đêm lại đến, trong khu cư trú của Stevenson lại vang lên tiếng gào thét. Minnie ngồi co mình trên ghế sofa, một lời cũng không dám nói, trên mặt nàng lại là một vết bàn tay đỏ tươi. Trong khu thí nghiệm, vài vị luyện kim thuật sư Suo Lamu gia tộc cử đến đang liên tục công tác, bọn họ có tri thức ma văn phong phú, dù cho thiên phú làm bọn họ không thể thật sự trở thành cấu trang sư nhưng bọn họ có thể giúp xử lý tài liệu và cục bộ ma pháp trận giúp Stevenson tiết kiệm không ít thời gian. Từ xa nghe đến tiếng gầm gào của Stevenson, bọn họ chỉ khẽ nhún vai coi như không có gì rồi lại tiếp tục công tác.
Ầm! Stevenson lại đập nát một bình hoa nhưng vẫn không bớt được buồn bực trong lòng nên lại gầm rú lên:"Richard! Lại là Richard! Hắn còn có bao nhiêu thứ ta không biết nữa? Đầu tiên là Tô Hải Luân giờ lại là công chúa Ngàn Năm Vương Triều, vì sao nữ nhân đều yêu thích hắn? Vì sao lại yêu thích một thằng nhóc lông cánh chưa đủ chứ?"
Sau khi trút đi gào thét, Stevenson lại quay sang nhìn Minnie. Minnie rất xinh đẹp cũng rất thông minh nhưng so với Sơn Dữ Hải thì nàng kém xa mấy lĩnh vực. Kể cả nếu so sắc đẹp thì Sơn Dữ Hải cũng áp đảo được nàng. Có lẽ trước kia Minnie có thể so khí chất với Sơn Dữ Hải, băng lãnh và hoang dã quả thật khó phân cao thấp nhưng khí chất của Sơn Dữ Hải thuần túy hơn một chút. Nhưng đó chỉ là chuyện quá khứ, hiện tại Minnie chỉ còn lại đáng thương, tự tin và lãnh ngạo trước kia dưới lần lượt đả kích đã tan biến gần hết.
Trong mắt Stevenson, Minnie chỉ là vướng víu không đưa tới chút trợ giúp nào không thể bằng Sơn Dữ Hải đưa tới tác dụng quyết định được. Minnie hiểu rõ hàm nghĩa trong ánh mắt Stevenson, vốn nàng còn mang ý huyễn tưởng nhưng sau khi chịu một cái bạt tai thì đã hiểu ra. Nàng đột nhiên cười lạnh rồi ngồi ngay ngắn lại, ưỡn ngực lên nói với Stevenson: "Con nhóc kia tên là Sơn Dữ Hải."
"Ta đương nhiên biết tên nàng ta, ta còn biết nàng ta là cháu Jalan đế quân! Trong Thâm Lam hiện tại còn ai không biết điều này chứ?" Stevenson lại một lần nữa không kiềm chế được tính tình bản thân.
"Ta nghe nói nàng ấy có tài phú kinh người. Nàng ấy dùng chu tinh thay tiền." Thanh âm của Minnie vẫn vô cùng bình tĩnh như thể không sợ Stevenson lại cuồng bạo vậy.
Long mạch thuật sĩ đầy khoa trương cười nói: "Điều này ta cũng biết! Khi nàng ấy lần đầu dùng chu tinh trả tiền thì chính ta là người bị đánh bay đấy. Ngươi muốn châm chọc ta sao?"
Minnie vẫn điềm đạm cười nói: "Nàng ta hiện tại đang ở cùng Richard như vậy tài phú của nàng ta rất có khả năng cung cấp cho Richard. Dù cho chỉ là một viên chu tinh cũng đủ để làm kế hoạch dùng sức mạnh gia tộc trải đường của ngươi khốn đốn. Nếu như nàng ấy đưa cho Richard hai viên chu tinh hay là tài liệu phụ ma cấp cao thì khả năng thắng của ngươi sẽ giảm đi một nửa!"
Stevenson cũng thầm giật mình, sắc mặt không khỏi âm trầm lại. Lời của Minnie chính là chuyện hắn lo nhất, hậu quả việc này thật quá nghiêm trọng nên trước giờ hắn không dám nghĩ đến. Hiện tại công tước Suo Lamu đang miễn cưỡng ủng hộ hắn hết sức nếu như có thể đưa thêm thì cũng chỉ có thể thêm hai ba trăm vạn kim tệ còn không bằng một phần ba một viên chu tinh. Vừa nghĩ đến tấm da hỏa long trân quý lòng Stevenson lại khẽ rỉ máu.
"Vậy ngươi nói hiện tại ta nên làm gì đây?" Stevenson do dự một chút rồi trầm giọng nói. Hắn nhìn ra Minnie còn lời muốn nói cũng đại khái đoán được nàng định nói gì nên sắc mặt không dễ chịu chút nào.
"Rất đơn giản, ngươi không thể vùi đầu làm việc của mình được, ngươi cần biết Richard đang làm gì ít nhất là để chuẩn bị đối phó và thay đổi phương án của ngươi."
Stevenson âm trầm cười lại thuận theo nàng hỏi: "Vậy ta nên làm gì đây? Richard sẽ trả lời ta sao?"
Minnie bó lại mái tóc tán loạn nói: "Ta đi. Ta sẽ giả vờ nương nhờ hắn, xin hắn cho ta ở lại. Richard còn chưa trưởng thành mà hắn vừa trở thành nam nhân, nếu ta diễn đủ chân thật thì hắn sẽ bị mắc lừa."
"Vừa trở thành nam nhân…" Stevenson khẽ thì thào mấy từ này, hai tay hắn khẽ run lên. Hắn đi thẳng tới trước mặt Minnie, nhìn thẳng vào mắt nàng chầm chậm nói: "Vì diễn chân thật chút, có phải ngươi sẽ lên giường với hắn không?"
Minnie thản nhiên thừa nhận: "Khẳng định sẽ lên giường. Nếu không hắn sẽ không tin ta."
Long mạch thuật sĩ cười quái dị nói: "A, ngươi chịu hy sinh nhỉ?"
"Bởi vì ngươi đã trả giá quá lớn, chúng ta không thể thua được!" Câu trả lời của Minnie làm tiếng cười của long mạch thuật sĩ câm bặt. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng nhưng trong ánh mắt của nàng chỉ có kiên định không chút tránh né ánh mắt hắn.
"Nữ nhân thật kiên cường…" Hắn đột nhiên hét lên rồi đi tới sát cửa sổ, trầm lặng nhìn cảnh đêm Hải Vịnh băng nổi. Trong mắt hắn, bóng đêm dần bao phủ tất cả cảnh vật, đến một phút sau hắn mới quay lại chậm chạp nói: "Vậy ngươi đi đi. Nhưng ngươi nhớ chúng ta đã có hôn ước, nếu như ngươi có con với hắn và muốn sinh ra thì hôn ước giữa chúng ta sẽ được giải trừ."
"Ta biết giới hạn." Minnie nhàn nhạt đáp lại. Nàng đứng lên đi tới sau người Stevenson nói: "Tát ta cái nữa đi, vừa rồi còn chưa đủ."
Stevenson nheo tròng mắt lại sít sao nhìn vầng trăng màu máu trên bầu trời, hắn đột nhiên quay người lại tát nàng thật mạnh!
Thân hình mảnh dẻ của Minnie xoay tròn trên không rồi mới ngã xuống đất, máu không thể ức chế được tràn ra từ khóe miệng từ mũi nàng, mặt nàng nhanh chóng sưng lên hiện rõ dấu tay vừa lưu lại. Trong lúc té ngã, thái dương nàng đập mạnh xuống mặt đất cứng rắn, một dòng máu tươi cũng chảy nhanh xuống theo nửa bên gò má nàng.
Minnie không chút rên rỉ mà lại cười vô cùng quái dị.
"Như vậy đủ rồi."
Đêm khuya, Richard vẫn đang chiến đấu trong thế giới con số của mình. Sơn Dữ Hải thì đứng bên cạnh hắn cũng nhìn tấm da chi chít số bên cạnh. Không biết từ khi nào, Sơn Dữ Hải cũng dần tham gia quá trình thiết kế ma văn của Richard. Nàng có thiên phú kinh người với những con số mà lại vô cùng mẫn cảm với ma pháp nên cũng dần theo kịp dòng suy nghĩ của Richard. Dù cho nàng còn chưa quá hiểu ma văn cấu trang nhưng nàng có thể xuất phát từ nguyên lý thánh giả totem đưa cho Richard rất nhiều ý kiến. Rất nhiều lúc những ý kiến này giúp Richard như nhìn thấy chân trời mới, rất nhiều đường lối mới theo đó tuôn ra. Nguyên lý và thiết kế ma văn cấu trang cũng rất hấp dẫn Sơn Dữ Hải, đặc biệt là khi nghe Richard dùng ngôn ngữ chính xác kể cho nàng nghe đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa là nàng có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Richard và tận tình thu lễ vật!
Ngay lúc này, tiếng chuông ma pháp đột nhiên vang lên biểu thị có người ở bên ngoài khu cư trú muốn gặp Richard. Lông mày Richard khẽ nhíu lại, cố viết nhanh dòng suy nghĩ đang dang dở rồi ra mở cửa. Sau cửa là một thiếu nữ toàn thân chùm trong áo choàng, nét mặt đối phương dấu thật sâu trong mũ lông. Chỉ nhìn số liệu thân thể thôi Richard cũng có thể nhận ra được Minnie, nhưng có vài chỗ làm hắn không thể tin nổi.
"Minnie?" Richard thử dò hỏi.
Thiếu nữ bỏ mũ choàng ra đầy tự giễu cười nói: "Không ngờ ngươi vẫn nhận ra ta."
Richard càng thêm kinh ngạc không phải bởi vì phán đoán chuẩn xác của hắn mà vì gương mặt của Minnie đã biến hình nghiêm trọng và những vết máu còn chưa kịp lau sạch.
"Không mời ta vào sao?" Minnie như không có chuyện gì nói.
"A… được, vào đi!" Richard nhìn thấy nàng xách theo một cái túi lớn, qua khe hở túi chưa được kéo hết, hắn có thể thấy được vật dụng cá nhân và trang phục của nàng.
Đợi khi Minnie vào phòng khách, Richard mang ra một bàn trái cây mời nàng. Từ khi Sơn Dữ Hải chuyển đến, mỗi ngày hôi ải nhân đều mang đến năm mươi giỏ trái cây. Sơn Dữ Hải vốn định trả thêm mấy viên chu tinh nhưng mỗi lần hôi ải nhân đều uyển chuyển cự tuyệt. Phục vụ và thức ăn đối với Sơn Dữ Hải đều tính theo giá, dù cho Sơn Dữ Hải giàu đến đâu thì cũng không thu thêm một kim tệ nào của nàng cả, đương nhiên việc Sơn Dữ Hải trốn học và Thâm Lam vẫn thu học phí lại là chuyện khác. Chỉ có lần đấu giá là ngoại lệ vì ra giá bao nhiêu là quyền tự do của người đấu giá.
Từ những chi tiết này cũng có thể thấy Thâm Lam có kiêu ngạo của mình. Tô Hải Luân và hôi ải nhân tuy yêu thích kim tệ đến cuồng nhiệt nhưng sẽ tuyệt không lấy thêm một kim tệ nào không nên lấy. Hôi ải nhân thì dựa vào phục vụ hoàn mỹ để thu nhập còn pháp sư truyền kỳ thì dứt khoát tiến đến vị diện xa xôi kiếm tiền.
Ba năm ở Thâm Lam cũng đã hun đúc Richard không ít cho nên khi hắn đưa ra bàn trái cây này hắn cũng do dự một chút bởi vì đó là đồ vật của Sơn Dữ Hải. Nhưng mà ngoài thứ này ra thì hắn không có gì đáng để cầm ra chiêu đãi Minnie cả.
Richard ngồi xuống đối diện Minnie, theo ánh đèn ma pháp hắn có thể nhìn thấy rõ vết thương trên mặt nàng, điều này làm hắn khẽ xót xa trong lòng. Cũng không phải vì hắn có cách nghĩ gì với nàng mà bất cứ ai chứng kiến thiếu nữ mỹ lệ bị đánh thảm như vậy cũng sẽ xót thương cho nàng.
"Là ai làm?" Richard nhíu mày hỏi. Minnie dù sao cũng là đệ tử của Tô Hải Luân, rất ít người dám đụng vào nàng.
Minnie đắng chát cười nói: "Là Stevenson. Nhưng đừng tìm pháp sư chấp pháp bởi vì đây là chuyện… nhà chúng ta. Ta đã có hôn ước với hắn."
Richard chợt hiểu sau đó bình tĩnh nhìn Minnie trực tiếp hỏi: "Nếu như đã là chuyện nhà thì ta không thể nhúng tay vào. Nhưng ngươi mang hành lý chạy đến đây là có ý nghĩ gì vậy? Ngươi nghĩ ta sẽ giữ ngươi lại sao?"
Minnie cúi thấp đầu nói: "Ngươi cũng nhìn thấy ta không thể ở bên cạnh Stevenson. Ta… ta chỉ có thể tìm đến ngươi…"
"Nói dối." Sơn Dữ Hải không biết từ lúc nào đã vào phòng. Lúc này là thời gian nàng đi ngủ nên hai mắt nàng nhắm tịt lại cứ thế đi đến bên bàn, sau khi dùng sức cọ cọ ngực Richard thì nàng nằm gục ngủ say trên ghế bên cạnh hắn.
Richard nhìn Sơn Dữ Hải rồi lại nhìn Minnie, nụ cười trên mặt hắn đã tan biến hoàn toàn, hắn đầy lạnh lùng nói: "Ngươi cũng nghe thấy lời nàng ấy nói, ta tin tưởng nàng ấy."