Thật ra Thâm Lam còn tương đối an toàn đặc biệt là trong phạm vi chủ tháp. Dù sao những người như Stevenson đều thuộc về số ít, kẻ dám mạo hiểm như vậy đều là bậc kiêu hùng cả, đều thuộc loại không thành công thì hy sinh! Nhưng là hắn vẫn còn sống tốt mà thế lực lại đang tăng thêm, vì đảm bảo thắng lợi Suo Lamu công tước lại đưa tới rất nhiều nhân thủ cho hắn sử dụng. Điều này làm cho hôi ải nhân bắt đầu hối hận đã để cho long mạch thuật sĩ sống thêm. Hiện tại Sơn Dữ Hải ở cùng với Richard, Stevenson còn dám ám sát Richard thì không thể đảm bảo an toàn cho Sơn Dữ Hải được. Dù sao nếu một người mất đi lý trí thì sẽ không nghĩ đến hậu quả.
Hôi ải nhân luôn tin Sơn Dữ Hải không thể bị giết được, người có thể tích lũy tài phú lớn đến thế bất kể chủng tộc, bất kể già trẻ, bất kể đường lối như nào đều có đại vận khí, đều được thần quyến cố. Mà Stevenson rõ ràng thuộc về nhân vật phản diện! Cho nên Hắc Kim cũng không lo lắng sinh mạng Sơn Dữ Hải gặp nguy hiểm mà chỉ lo nàng bị quấy rối thôi.
Thế là hôi ải nhân đành hạ chiêu độc! Bỗng một ngày Stevenson đột nhiên phát hiện hắn vừa ra khỏi khu cư trú là có bốn vị pháp sư chấp pháp và hai kỵ sĩ bộ chiến đi theo với danh nghĩa bảo vệ. Ngay cả khi hắn lên lớp bọn họ cũng không rời xa hắn.
Tốc độ truyền tin trong Thâm Lam vô cùng nhanh chóng, đến ngày thứ hai Sơn Dữ Hải lên lớp cùng Richard thì mọi người đã biết thân phận của nàng thậm chí còn cả 'bối cảnh' của nàng nữa. Cái tên đặc biệt của nàng cũng không trở thành chuyện đùa, ít nhất cũng không ai dám bàn tán về nó trước mặt nàng.
Thời gian vốn cứ lặng lẽ trôi, càng lúc càng đến gần ngày quyết đấu hơn. Mà trong lúc này, hôi ải nhân đột nhiên đến gặp Richard, nói chuyện với hắn thật lâu. Hôi ải nhân đầu tiên mô tả Tô Hải Luân khổ cực như nào, nói nàng kiếm tiền không dễ dàng gì. Sau đó hắn lại uyển chuyển nói việc Richard nhận được rất nhiều tiền khoản "Tô Hải Luân vui vẻ" đến nỗi trước nay chưa từng có ai như vậy và cũng trực tiếp đẩy tài chính Thâm Lam vào tình cảnh nguy kịch. Dưới mô tả của hôi ải nhân, tài chính Thâm Lam kém đến mức ngày nào cũng có thể phải dỡ mái đem bán trả nợ vậy. Ngay khi tâm trạng của Richard xám xịt hết cỡ, khi hắn bắt đầu lo lắng bản thân có thể giúp đỡ lão sư hay không thì ngữ khí hôi ải nhân đột nhiên chuyển biến, ngữ điệu cao vút lên sáu mươi độ dùng điệu ca ca ngợi vị cứu tinh của Thâm Lam đã xuất hiện, đó chính là Sơn Dữ Hải!
Sau cùng, hôi ải nhân kích động đến mức nhảy lên bàn trà của Richard, nhìn thẳng vào mắt Richard dùng giọng điệu chân thành và trầm trọng nói cho Richard biết hiện tại đã đến thời khắc hắn đền đáp Tô Hải Luân, đó chính là phục vụ thật tốt Sơn Dữ Hải để nàng ở lại Thâm Lam càng lâu càng tốt! Bởi vì thiếu nữ chỉ chọn học những lớp một tháng, thời gian đăng ký học tháng sau sắp đến rồi a! Ngoài ra, hôi ải nhân còn ám thị với Richard là cố hết mức thỏa mãn yêu cầu của thiếu nữ ví như tặng nhiều "lễ vật nhỏ" vào, dù sao hắn cũng không mất khối thịt nào trên người. Ngay khi Richard trợn mắt há mồm hoài nghi hôi ải nhân bố trí bao nhiêu mắt ma pháp giám thị khu cư trú bản thân thì hôi ải nhân lại nói chỉ cần Richard giúp đỡ, như vậy hôi ải nhân nhất định không quên công hắn, việc chiến thắng so đấu sẽ dễ như bỡn.
Khi rời khỏi phòng làm việc của hôi ải nhân, tâm tình của Richard không khỏi âm u hơn. Hắn cũng không hiểu rõ cảm giác bản thân lúc này nữa, ít nhất hắn hiểu quan hệ thuần khiết giữa hắn và Sơn Dữ Hải đã xuất hiện những vệt đen vẩn đục còn về lời hứa của Hắc Kim thì Richard tự động bỏ qua sau não.
Buổi tối hôm đó, Sơn Dữ Hải dễ dàng thu được 'lễ vật' mình muốn. Đương nhiên, nếu như Richard toàn lực phản kháng thì quá trình thu lễ vật chỉ từ vô cùng thuận lợi biến thành tương đối thuận lợi mà thôi, về bản chất thì không có gì khác biệt.
Sau khi hài lòng thì thiếu nữ nhạy bén cảm giác được tia âm u trong lòng Richard thế là nàng đầy quan tâm hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Richard khẽ gật đầu đáp.
"Nói cho ta biết được không?" Sơn Dữ Hải hai tay chống cằm chờ mong nói.
Lần này Richard lắc lắc đầu.
Thiếu nữ khẽ ừm một tiếng rồi yên lặng đứng cạnh Richard nhìn hắn thiết kế ma văn cấu trang mới.
Thời gian cứ như vậy bình tĩnh trôi, ngày so đấu càng lúc càng đến gần. Sơn Dữ Hải đã ở lại Thâm Lam quá một tháng nhưng nàng không có chút bộ dáng muốn rời đi nào. Thiếu nữ ở thêm ngày nào thì hảo cảm của hôi ải nhân với Richard sẽ càng tăng thêm. Bởi vì mỗi ngày nàng ở đây đi kèm một khoản học phí và phí sinh hoạt không nhỏ, điều này giúp báo cáo tài chính của Thâm Lam sáng sủa hơn không ít.
Hình như Richard có thể bình tĩnh chờ đợi ngày so đấu đến gần nhưng thế giới này luôn tràn đầy trùng hợp. Một ngày nào đó lúc lên lớp, Richard bỗng gặp mặt Stevenson, loại xác suất này vốn vô cùng nhỏ, sau khi có đề bài so đấu thì cả hai đều cố tình hoặc vô tình tuyển chọn những môn khác nhau mà lấy tính cách cẩn thận của hôi ải nhân thì cũng sẽ không sắp xếp cùng lớp cho bọn họ.
Khi nhìn thấy Richard, sắc mặt vị long mạch thuật sĩ lập tức biến đổi, hắn vốn cho rằng có thể bình tĩnh nhưng lại không kiềm chế được bản thân. Hắn lập tức lôi theo Minnie tiến về hướng Richard. Lòng tin của long mạch thuật sĩ không đến từ thủ hạ bản thân mà đến từ bốn vị pháp sư chấp pháp đoàn và hai kỵ sĩ bộ chiến sau người hắn. Hắn hiểu rõ những kẻ này đi theo để giám sát hắn nhưng là rất nhiều người tưởng lầm điều này đại biểu địa vị của hắn ở Thâm Lam tăng cao. Ngay cả khi những đại ma đạo sư xuất hành cũng không có những hộ vệ cấp cao như này! Cho nên long mạch thuật sĩ định mượn loại hiểu lầm này ép Richard nhường đường, thật ra làm vậy cũng không có ý nghĩa gì nhưng hắn không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào áp chế Richard!
Nhưng long mạch thuật sĩ vừa đứng chắn đường còn chưa kịp mở miệng lên tiếng thì đột nhiên cảm giác đằng sau vắng lặng hơn nhiều. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện pháp sư chấp pháp đoàn và kỵ sĩ bộ chiến vẫn dừng ở chỗ cũ không có ý định đi lên theo bước chân hắn mà tất cả bọn họ đều đang nhìn hướng thiếu nữ bên cạnh Richard. Long mạch thuật sĩ lập tức cảm giác được không ổn, lúc này hắn mới nhớ tới thân phận Sơn Dữ Hải đặc biệt là bóng hình nàng tụ lại cùng hình bóng đánh văng hắn vào đêm cuồng hoan.
Ngay lúc này, Richard ngẩng đầu lên nhìn Stevenson, đôi mi của hắn khẽ nhíu lại. Richard không chút sợ sệt Stevenson chỉ là kỳ quái, vì sao sắc mặt đối phương lại biến ảo xoèn xoẹt như vậy. Còn không đợi Richard phản ứng, Stevenson đột nhiên kéo theo Minnie đi qua một bên tiến thẳng về phía trước như là chỉ muốn đi qua đường vậy.
Sau khi vượt qua nhau, Stevenson mới quay đầu lại làm bộ hung ác nhìn trừng trừng Richard. Ánh mắt của hắn rất chuẩn, tuyệt không có chút dư thừa nào chạm đến Sơn Dữ Hải. Trêu chọc Richard còn đỡ, dù sao khi đó Gordon còn chưa bắt đầu dẫn dắt mười ba kỵ sĩ dưới quyền làm ra hành động chấn kinh đại lục, nhưng nếu tiếp tục trêu chọc điện hạ của Ngàn Năm Vương Triều thì Stevenson thật không biết mình sẽ sống sao nữa.
Richard cũng khẽ ngẩn người, hắn bị một loạt động tác cổ quái của Stevenson làm khó hiểu. Phải mất đến hơn phút, khi mà ánh mắt hắn lơ ý quét qua người Sơn Dữ Hải mới hiểu long mạch thuật sĩ định làm gì, nhưng đợi đến khi Richard kịp phản ứng thì Stevenson đã sớm biến mất sau khúc rẽ rồi.
Richard khẽ bật cười rồi không để chuyện này trong lòng còn Sơn Dữ Hải thì như chưa từng thấy long mạch thuật sĩ, trong cảm nhận của nàng, Stevenson thuộc về loại chướng ngại vật có thể đánh văng dễ dàng bất cứ lúc nào.