Tòa Thành Tội Ác

Chương 1: Q.1 - Chương 1: Trưởng thành




Mùa xuân luôn là mùa tràn ngập cuồng hoan, mọi người cuối cùng có thể bắt đầu một năm mới không cần chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt, thực vật cũng dễ kiếm hơn mà cũng phong phú hơn nữa. Cho nên đông qua xuân tới đều là thời điểm lễ hội trong năm, không chỉ nhân loại mà ải nhân, thú nhân, tinh linh thậm chí thực nhân ma đều tổ chức lễ hội vào mùa xuân. Đương nhiên, thế giới là phức tạp bao giờ cũng tồn tại ngoại lệ, trời xuân với những sinh vật dưới lòng đất không có ý nghĩa gì cả. Thậm chí, có những ngoại lệ phát triển đến cực đoan như tuyết yêu chẳng hạn, bọn họ ghét mùa xuân. Nhưng bất kể như nào đối với đại đa số nhân loại, mùa xuân luôn vui vẻ.

Không khí ấm áp ẩm ướt gian nan vượt qua dãy nũi bên bờ biển truyền đến thôn Ruttheran giúp người dân trong thôn biết mùa xuân đã đến. Thôn Ruttheran nằm ở dưới chân dãy núi sát biển, là một điểm nhỏ không chút thu hút trong cả dãy núi, cũng là một trong hàng vạn nơi tụ cư của nhân loại. Nơi này lệ thuộc Tucker nam tước cũng là lãnh thổ của Thần Thánh Đồng Minh đế quốc. Mặc dù tính toán cự ly đường thẳng thì nơi này nằm cách thành của nam tước đến hơn ba trăm cây, mỗi năm chỉ khi đến mùa thu hoạch, người dân trong thôn mới thấy bóng dáng thuế quan. Cũng chỉ có lúc này, sự tồn tại của lãnh chủ mới hiện ra. Thuế thu của nam tước rất nhẹ chỉ là chút đặc sản vùng núi mà thôi, không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với cư dân ở đây. Đó cũng là vì sản xuất ở thôn xóm có hạn nếu thu nhiều hơn sẽ động đến vấn đề sinh tồn.

Sinh hoạt trong núi cũng không khó, chỉ cần lao động cần mẫn là được. Trời xuân vừa đến, những phiến đất quanh thôn cần được đào xới, gieo hạt chờ thu hoạch lương thực. Thợ săn thì bắt đầu vào rừng, mùa xuân là lúc những con ma thú tỉnh lại từ cơn ngủ đông bắt đầu ra ngoài kiếm ăn. Lúc này, chúng nó vô cùng nguy hiểm, rất liều lĩnh! Nhưng những tài liệu trân quý trên người chúng nó lại có chất lượng tốt nhất vào mùa xuân! Mỗi năm, thời gian này luôn có thợ săn bị chết nhưng vẫn có những thợ săn lao vào rừng. Cho nên ở Ruttheran, rừng rậm và săn thú nữ thần được tín ngưỡng nhiều nhất. Phải biết, ngoài vĩnh hằng chi long ra, số lượng thần minh ở Noland đại lục nhiều như sao trên trời.

Noland đại lục thổ địa phì nhiêu, tôn sùng thực lực và đẳng cấp sâm nghiêm. Cho dù là thôn nhỏ Ruttheran cũng in đậm dấu ấn này, thôn dân chất phác nhưng cũng coi trọng cường giả, khinh thường nhỏ yếu. Thôn nhỏ chỉ có mấy chục hộ, nhưng ẩn ẩn cũng phân chia đẳng cấp.

Một đứa trẻ hiện ra bên ngoài thôn, trên lưng nó là sọt quả bánh mì cao hơn chính nó. Trời xuân mới đến, dự trữ mùa đông đã sớm hết veo, loại quả mùi vị không ngon mấy này lại là lương thực chính mà nó cũng rất dễ thu hoạch chỉ cần đến rừng cây gần thôn là có thể nhặt đầy giỏ.

Phía sau đứa bé là ba thiếu niên kết bạn đi cùng nhau, cao hơn nó cả một cái đầu. Trong tay bọn họ xách cung ngắn, eo đeo đoản đao, sau lưng còn vác theo thỏ, hươu. Tuy tuổi bọn họ còn chưa vượt quá mười tuổi nhưng đã có thể vào rừng săn thú. Vật săn của bọn họ đương nhiên không phải ma thú mà là những động vật ôn thuần, phương thức săn chủ yếu là dựa vào cạm bẫy, dù cho như vậy thì cũng không dễ dàng gì. Bạn bè cùng lứa họ ở trong thành trấn quá nửa còn đang tu luyện trong sự chở che của cha mẹ.

Thiếu niên dẫn đầu đột nhiên cao giọng hỏi: "Ê, Richard, cha ngươi đâu? Ông ấy không dạy ngươi săn bắn sao? Ta bằng tuổi ngươi đã một mình vào rừng bẫy thỏ rồi!"

Bé trai bên cạnh hắn cũng cười phụ họa: "Đứa bé không cha chỉ biết nhặt trái cây a!"

Cả ba đồng loạt cười lớn, vượt qua đứa bé, nhẹ nhàng về thôn, một chút cũng không nhìn ra được là trên lưng bọn họ cõng vật săn mấy chục cân. Đứa bé không chút để ý đến cười nhạo mà chỉ lặng lẽ vác sọt đi về thôn. Một vị trung niên ở cửa thôn nhìn thấy hết cả, hắn vẫy tay gọi đứa bé sau đó nhét một miếng thịt khô lớn vào tay đứa bé, đầy thương yêu vuốt đầu nó nói: "Tiểu Richard! Đám Piru lại bắt nạt cháu, cháu không giận sao? Để chú cho đám chúng nó một trận cho dù là trẻ con cũng không thể nói chuyện quá đáng được."

Không ngờ đứa bé chỉ lắc đầu nói: "Không cần, cháu không tức."

"Nhưng…" Trung niên nhân có chút gãi đầu không biết phải làm sao, hắn thật khó mà hiểu được, hắn còn tưởng đứa bé sợ mấy đứa trẻ kia. Hắn liền nhịn không được định khuyên mấy câu, trẻ con trên núi cái gì cũng có thể thiếu nhưng không được thiếu dũng cảm. Nào ngờ đứa bé cười nói: "Cháu tuy không có cha, nhưng có mẹ tốt nhất thế giới!"

Trung niên nhân nghe thấy câu này cũng chỉ đành lắc đầu, cười nói: "Cũng phải, cũng phải."

Đứa bé khẽ huýt sáo bài ca, nhảy nhót đi về thôn. Lúc này, một tia không vui trong lòng tiểu Richard sớm biến mất bởi vì mẹ hắn từng dạy, bất kể thế nào, lúc nào cũng phải vui vẻ.

Một năm này, tiểu Richard sáu tuổi. Sáu tuổi, hắn học được vui vẻ.

Nam nhân trung niên tên là Bobby, hắn là thợ rèn trong thôn mà mẹ đứa bé nghe nói là ma pháp học đồ. Khi nàng tới Ruttheran thôn, tiểu Richard đã nằm trong tã, đó là một nữ nhân vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, lại ôn nhu như nước. Nàng đến mang theo không khí mới hoàn toàn cho thôn, trong thôn lần đầu tiên có y sư không cần phải chạy đến những bệnh viện trên trấn xa đến cả mấy chục cây. Nàng tên là Elaine, tuy nàng chỉ là dược tề sơ cấp nhưng năm đầu mới đến nàng không chỉ cứu mạng một vị thôn dân. Vì thế trưởng thôn sau một hồi bàn bạc với thôn dân quyết định chia cho Elaine một khối đất, chính thức tiếp nhận nàng làm thành viên của thôn. Kể từ đó thôn nhỏ có ba chức nghiệp giả, một là thợ rèn, một là thầy thuốc và một vị sĩ quan về hưu. Ba người này chống đỡ toàn bộ hành động trong thôn.

Thôn Ruttheran sinh hoạt bình tĩnh mà chậm chạp, thời gian bất tri bất giác trôi qua, nháy mắt, lại một mùa xuân mới.

Tiểu Richard đã cao hơn mười mấy centimet, bề ngoài không khác những đứa trẻ tám chín tuổi là bao. Theo truyền thống của thôn, hắn hẳn nên học chế tạo và đặt bẫy, đi săn thỏ và vài loài ma thú nhỏ khác. Rừng cây cách Ruttheran không xa, loại ma thú nhỏ này rất nhiều, mà ma thú lớn gần như không có bóng dáng. Đó cính là mảnh đất để cho những đứa trẻ tập làm thợ săn, những thợ săn trưởng thành sẽ không săn động vật nhỏ ở đó nhưng vẫn định kỳ tuần tra thanh lý sạch ma thú to. Nhưng cứ cách mấy ngày, Richard lại vác sọt lên núi, cái sọt đã dần nhỏ đi so với thân thể hắn nhưng là hắn vẫn lên núi nhặt quả. Quả cây bánh mì không ngon chút nào, người trong thôn thích thịt ma thú hơn cho dù không vì mùi vị thì thịt ma thú cũng tăng trưởng lực lượng hơn.

Nhưng là Richard vẫn nhặt trái cây, đây là lời mẹ hắn yêu cầu. Không chỉ như vậy, hắn còn phải thuận tiện nhặt dược thảo, mỗi mùa đều có bốn loại sau đó còn phải xử lý phức tạp. Một nửa phải hoàn thành ngay khi hái, một nửa hoàn thành khi mang về nhà. Làm hắn không hiểu chính là quả cây bánh mì cũng phải xử lý hơn nữa còn tiêu hao tâm trí nhiều hơn. Trong thôn trước giờ chưa có nhà nào làm vậy, quả cây bánh mì khi chín mọng qua một đêm sẽ nặng trĩu rơi xuống đất, cứ thế cầm về là cho vào miệng được rồi nhưng là mẹ hắn yêu cầu không được nhặt quả rơi, phải chọn quả trên cành, yêu cầu đối với kích cỡ và màu sắc cũng rõ ràng, thủ pháp hái cũng đặc thù. Nhưng là Richard không hiểu chút nào, hắn thấy dùng thủ pháp đặc thù này hái quá ăn cũng không khác gì, có mấy lần hắn hái quả bánh mì không theo yêu cầu nhưng quả nào như vậy đều bị mẹ hắn lọc vứt bỏ. Sau mấy lần ăn mắng, cuối cùng tiểu Richard không chơi chiêu trò nữa, thành thật hoàn thành các bước hái quả phức tạp. Cho đến khi mùa đông đến, không thể hái quả bánh mì được nữa, mẹ hắn mới nói cho hắn biết, đấy là vì rèn luyện kiên nhẫn…

Năm này, Richard bảy tuổi, học được kiên nhẫn. Nếu nói ký ức bảy tuổi không vui nhất thì là mỗi tối đều ăn quả cây bánh mì. Việc nhỏ này cũng trở thành cơn ác mộng không thể xua tan trong giai đoạn trưởng thành của hắn.

Một mùa xuân lại đến, thôn Ruttheran vẫn như cũ. Thợ rèn Bobby vẫn độc thân, sinh ý cửa hàng Elaine chưa từng khá hơn, thôn trưởng vẫn mạnh khỏe như trước, mỗi lần xuất hiện ma thú khó đối phó, ngài luôn là người xông lên đầu tiên.

Richard cuối cùng có thể học làm cạm bẫy. Lúc này đây, đám người Piru đã bắt đầu mang theo cung theo thợ sơn vào rừng núi. Trải qua ngưỡng mười tuổi, thân thể bọn họ nhanh chóng trưởng thành.

Cạm bẫy là một môn học vấn cần kinh nghiệm phong phú, tròng mắt giỏi quan sát, đôi tay linh xảo và vận may nhất định. Trong tình huống chỉ có công cụ đơn sơ, người mới rất dễ làm bị thương chính mình nhưng tiểu Richard rất có thiên phú ở phương diện này, lần đầu tiên biểu hiện ưu thế áp đảo so với thiếu niên trong thôn, hơn nữa ngày đầu tiên hắn đã đặt bẫy cũng thành công. Ngay cả thợ rèn Bobby cũng gặp ai là khoe như thể Richard là con hắn vậy. Nhưng mọi người trong thôn đều biết, nếu như Richard chịu gọi hắn là cha dù có giam hắn trong cửa hàng hắn cũng bằng lòng.

Mấy ngày qua đi, Richard đã thuần thục nắm giữ các loại cạm bẫy. Hắn bắt đầu tiến vào sâu hơn, bố trí những cạm bẫy lớn hơn. Nơi này ngẫu nhiên sẽ có ma thú lớn đi qua, hắn muốn thử vận may. Vận may của hắn không tồi, một con lợn rừng hiện ra trong tầm mắt hắn, rồi dần đâm đầu vào bẫy. Dây mây và thú kẹp kẹp chặt lấy chân trước nó, tuy lực lượng lợn rừng vô cùng lớn nhưng cạm bẫy Richard bố trí rất tinh tế, các phương diện đều bình hành nên sau một hồi điên cuồng giãy dụa, nó vẫn không thoát được bẫy. Richard tránh ở một bên quan sát trong lòng tràn ngập khẩn trương, mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay hắn, đao thợ săn nắm chặt trong tay hắn. Lợn rừng bị thương vô cùng hung dữ dù cho con lợn rừng kẹp bẫy nhỏ hơn tiêu chuẩn nhưng hắn mới chỉ là trẻ con.

Ngay khi Richard xác định vật săn không thể tránh thoát, chuẩn bị xông ra thì đột nhiên lưng truyền đến lực lớn, hung hăng đẩy văng hắn. Richard ầm ầm ngã xuống đất, trời đất quay cuồng quanh hắn, hắn cũng ngửi được mùi máu tanh. Hắn nghe tiếng dây cung vang lên, sau đó thanh âm kêu thảm của lợn rừng, thanh âm hoan hô vô cùng quen tai ở bên cạnh.

Richard chầm chậm bò lên, nhìn đến Piru và hai thiếu niên đồng bạn quen thuộc của hắn, vừa rồi một thiếu niên trong đó hung hăng đẩy ngã hắn. Mà Piru thì giương cung đắc ý nhìn con lợn rừng đã ngã xuống, mũi tên cắm đúng điểm yếu của nó. Có thể một tên trúng điểm yếu là không dễ dù cho con lợn rừng đang bị kẹp trong bẫy.

"Ngươi cướp vật săn của ta!" Richard đột nhiên hiểu ra bọn họ định làm gì, phẫn nộ kêu lên.

"Ở đây ai có thể chứng minh cho ngươi? Con lợn rừng này là ta bắn chết, đây gọi là cướp sao? Là vì cạm bẫy của ngươi sao? Thợ săn giỏi đều biết cạm bẫy chỉ dùng để bắt thỏ thôi." Piru vừa chậm rãi nói vừa nhìn Richard đầy khinh thường.

Hắn cao hơn Richard gần một cái đầu, thân thể lại cường tráng hơn hẳn. Lực lượng của hắn so với bạn bè cùng lứa còn mạnh hơn gần như mạnh bằng người trưởng thành. Cha của Piru là thôn trưởng, một sĩ quan về hưu, thường xuyên có thể săn được vài ma thú mạnh mẽ. Thường xuyên ăn thịt những ma thú này có tác dụng tốt với thân thể.

"Vậy sao ngươi lại tới đây bắn lợn rừng?" Richard hỏi lại một câu làm Piru cứng họng. Bọn họ khinh thường Richard gầy yếu, nhưng không thể không thừa nhận Richard rất thông minh, nghe nói mỗi ngày hắn viết rất nhiều chữ. Nhưng là Piru không vì vậy mà tôn trọng Richard, đối với thợ săn, viết chữ có tác dụng gì chứ?

Câu hỏi của Richard làm Piru rất tức giận, hắn hung hăng vung tay. Những thiếu niên bên người Piru liến quấn lấy Richard, ép chặt hắn xuống đất. Richard cố gắng bò lên, mặt trướng đến ửng đỏ, đao thợ săn nắm chặt không buông, khí thế này làm mấy thiếu niên không khỏi lạnh người! Nhưng là đao thợ săn trong tay hắn không đi đến đâu được cả, chỉ một lát ngập ngừng, Piru đã quyết đoán đạp trúng bụng hắn, sau đó đám thiếu niên cùng lên vây đánh hắn. Piru còn một cước đạp lên đầu Richard, ấn đầu hắn vào bùn đất thật sâu!

Những thiếu niên trong núi đều có sức lực, trận đòn này cũng không phải là nhẹ với Richard nhưng Richard không giãy dụa phản kháng, cũng không xin tha chỉ lặng lẽ chịu đựng. Piru càng đánh càng phẫn nộ, càng đánh càng nặng, hắn cảm thụ được khinh miệt từ Richard!

"Còn không phục? Không phục này." Đám thiếu niền càng thêm dùng sức, nhưng Richard giống như bọn họ đánh không phải thân thể mình mặc cho bọn họ đánh. Không lâu sau, đến lượt Piru lo sợ, hắn sợ đánh trọng thương Richard, về nhà nhất định sẽ bị cha cho một trận. Tính cách thôn trưởng nóng nảy y như sức lực vậy của ông vậy mà nhân phẩm của Elaine trước nay rất tốt.

Đám thiếu niên cũng dần dừng tay, Richard thật lâu sau mới chầm chậm đứng lên. Piru bỏ lại mấy lời cay độc rồi xách theo lợn rừng rời đi. Chờ khi bọn họ đi xa, Richard mới té ngã dưới gốc cây, nghỉ ngơi lúc lâu mới giãy dụa đứng lên về nhà được.

Buổi tối, Elaine nhìn Richard khắp người xanh đen, nước mắt nàng không nhin được trào ra. Nhưng Richard lại an ủi nàng nói không sao đâu mẹ chỉ có chút đâu thôi. Nhưng là sau khi xoa thuốc xong, Richard lại nhìn mẹ nói: "Không được đánh lại sao mẹ?"

"Ừm!" Elaine cắn răng gật gật đầu.

"Ừm, con sẽ không đánh lại nhưng con không khuất phục đâu."

Lại qua vài ngày, Piru lại tìm tới Richard gây sự, quá trình kết thúc bằng một trận đòn không ngoài dự kiến. Nhưng là lần nặng nhất, đánh đến nỗi mỗi người đều mệt, Richard cũng không đứng dậy được nhưng Piru không nghe thấy thanh âm xin tha, thậm chí tiếng rên rỉ nào từ Richard. Mà mỗi lần bọn họ đánh mệt, chuẩn bị đi, Richard sẽ lại chầm chậm đứng dậy, bình tĩnh nhìn Piru. Ánh mắt bình tĩnh đến tĩnh lặng kia làm Piru không khỏi sợ hãi, ánh mắt kia như nhìn người chết vậy!

Kể từ đó, Piru bắt đầu gặp ác mộng. Về sau mỗi lần đánh Richard, hắn đều gặp ác mộng mấy ngày. Richard chưa từng phản kháng, Piru cũng càng lúc càng lớn, thể hình giữa hai người càng lúc càng chênh lệch nhưng là mỗi khi nhìn thấy Richard, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh kia, Piru đều gặp ác mộng mấy ngày. Piru còn không hiểu vì sao Richard không mách ai, chỉ cần Richard nói với bất cứ người nào trong thôn, hắn sẽ bị một trận đòn nhưng từ đầu đến cuối, Richard chưa từng nói với ai.

Số lần đám thiếu niên gây sự với Richard cũng dần giảm đi. Một lần, khi trận đòn kết thúc, Richard từ từ đứng dậy, khóe miệng còn vương vệt máu chưa lau, nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn bọn họ. Kể từ đó, đám thiếu niên không dám tìm Richard gây sự nữa.

Tám tuổi, Richard học được kiên trì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.