Khi mùa xuân đến, tiểu Richard cũng dần bớt đi vẻ ngây thơ. Đao thợ săn trong tay hắn cũng không chỉ là vật trang trí nữa, hắn đã bắt đầu theo thợ săn trong thôn đi săn. Tuy không vào sâu trong rừng, tuy mỗi lần đối mặt ma thú không đứng ở hàng đầu, tuy được phân công việc trợ thủ là nhiều nhưng chí ít hắn đã là thợ săn. Thợ rèn Bobby vô cùng vui vẻ bởi vì đao thợ săn trong tay Richard là do hắn dùng mấy khối cương thiết cất kỹ rèn ra. Mỗi khi tiểu Richard dùng nó giết chết ma thú, Bobby sẽ vui vẻ thật lâu.
Săn thú luôn có nguy hiểm, trong rừng giấu không biết bao nhiêu ma thú ngẫu nhiên cũng có ma thú từ nơi khác chạy đến. Tiểu Richard từng gặp phải một con ma lang, đây là ma thú cấp hai chân chính cho dù là thôn trưởng cũng phải cẩn thận ứng phó. Khi gặp ma lang, bên người Richard chỉ có hai thợ săn trưởng thành. Đó là một trận chiến gian khổ, ba người đều bị thương không nhẹ, nhưng bọn họ là người chiến thắng sau cùng.
Làm người trong thôn trầm trồ tán thán là ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh của Richard, hắn không phạm chút sai lầm nào trong cả quá trình, dù là thợ săn tốt nhất cũng khó làm được điều này. Mà nếu như không có một đao chém đứt gân chân sau ma lang của hắn thì có lẽ kết quả đã khác.
Bất kể thế nào, một năm này tiểu Richard gặp không ít nguy hiểm, nhưng hắn luôn lạnh lùng trầm tĩnh ứng phó. Đối với cục diện nguy hiểm, hắn chưa từng rụt rè né tránh.
Năm chín tuổi, Richard học được dũng cảm. Một năm này là nhẹ nhàng nhất bởi vì trẻ con trong núi chưa bao giờ thiếu dũng cảm. Nhưng mẹ hắn dạy hắn dũng cảm lại có chút khác mà Richard làm được. Từ đó về sau, mẹ hắn không gọi hắn là tiểu Richard nữa, mà gọi là Richard của mẹ.
"Richard của mẹ đã là nam nhân chân chính rồi!" Mỗi lần thấy Richard, Elaine đều cười vui vẻ nói.
Nhưng là có một ngày, Richard lại ưỡn ngực trả lời: "Nam nhân chân chính còn cần trí tuệ!"
Elaine kinh ngạc nhìn con trai mình hỏi: "Nói cho mẹ biết, ai nói với con điều này?"
"Trong sách ghi!"
"Là quyển nào thế?" Elaine vẫn kiên nhẫn hỏi. Đừng nói là ma pháp sư, mà tri thức ma pháp học đồ cũng vô cùng phong phú. Cho nên Richard đã học mấy loại ngôn ngữ từ Elaine thậm chí còn học cả mấy ngôn ngữ thượng cổ mờ mịt thâm thúy. Đọc sách đối với Richard đã không còn là vấn đề, thậm chí trong mùa đông khô khan, hắn đã đọc xong mấy quyển nhập môn ma pháp nhưng là Elaine không nhớ được quyển sách nào có câu này.
"Chính là quyển sách trên lầu, bên trong tả rất nhiều thứ thú vị. Con lần đầu tiên biết thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy." Richard hưng phấn nói.
"Là quyển sách kia sao?" Elaine nhớ tới gì đó, sau đó cười nói: "Quyển sách đó rất hay. Richard của mẹ, một nam nhân chân chính đương nhiên không thể thiếu trí tuệ nhưng kiên nhẫn, kiên trì và dũng cảm cũng không thể thiếu được. Mẹ biết Richard thông minh như vậy sau này nhất định sẽ không thiếu trí tuệ cho nên mẹ muốn bồi dưỡng những tính cách này của con trước."
"Còn có vui vẻ nữa!" Richard cướp lời.
Elaine cười sờ đầu Richard: "Đúng rồi, còn có vui vẻ nữa! Mấy năm nay con có vui không?"
Tiểu Richard lắc lắc đầu buồn bã nói: "Không thường xuyên vui vẻ. Piru bắt nạt con ngoài ra con ghét cây bánh mì. À, mẹ à, cha là người như nào?"
Sắc mặt Elaine khẽ biến đổi sau đó ôn nhu nói: "Cha con là nam nhân chân chính…"
Richard lập tức nói: "Con biết! Nhưng là ông ấy cũng là người xấu, là người mẹ hận nhất!"
Elaine chỉ cười không nói, mấy năm qua Richard đều hỏi câu này, lần nào nàng cũng đều trả lời như vậy. Nhưng là Richard rất thông minh, hắn có thể cảm nhận được hận ý của nàng, thời gian dài lâu, dần dần Richard cũng hận cha hắn. Bởi vì rất nhiều lần, Richard nửa đêm tỉnh giấc nghe thấy tiếng mẹ hắn khóc.
Logic trẻ con rất đơn giản, mẹ nhất định rất yêu hắn, cũng là người hắn yêu nhất. Người mẹ hận đương nhiên hắn cũng hận. Cứ cách một khoảng thời gian, Richard sẽ hỏi chuyện về cha, một phần vì hiếu kỳ, bởi vì chỉ cần hắn lớn hơn, mẹ hắn sẽ kể thêm vài chuyện về cha hắn. Mà một phần khác vì hắn muốn hiểu rõ cha hắn hơn để báo thù cho mẹ hắn. Còn về báo thù như nào thì hiện tại hắn là trẻ con đương nhiên không biết, nhưng cứ tạm ghi nhớ lại đã.
Nhưng là lần này, Elaine không kể chuyện cha hắn cho hắn nghe, nàng chỉ nói thời gian nàng ở cùng cha hắn rất ngắn chỉ biết từng đấy chuyện.
"Tương lai sẽ có một ngày, con sẽ hiểu rõ cha con." Không biết vì sao, Elaine lại đột nhiên nói như vậy. Câu này vừa rời khỏi miệng, sắc mặt nàng lập tức biến đổi, nàng cũng không biết tại sao mình lại nói lời này.
Richard nhạy bén cảm giác được tâm tình mẹ xấu đi, thế là lè lười đầy đáng yêu nói: "Con đi xem sách đây." sau đó hắn chạy biến vào phòng sách.
Nơi đó là nơi Elaine đặt sách, điều phối dược tề và phòng thí nghiệm. Sách trong thư phòng không nhiều chủ yếu là cơ sở ma pháp, nhập môn dược tề, lịch sử địa lý phong cảnh đại lục, rất tương xứng với thân phận ma pháp học đồ của Elaine. Richard rất thích đọc sách ở đây, trong phòng có đèn ma pháp, ánh đèn không quá sáng, lấy ma pháp lực của Elaine điểm một cái có thể sáng cả đêm. Bởi vì dầu rất đắt cho nên buổi tối có thể thắp đèn chỉ có thôn trưởng, thợ rèn, mấy thợ săn giỏi nhất và Elaine.
Trong gian phòng nhỏ ấm áp này, Richard khẽ vượt qua tuổi thơ. Trong những trang sách dày nặng, hắn nhìn thấy một thế giới bên ngoài, phức tạp, to lớn, đẹp đẽ hơn Ruttheran nhiều. Tiểu Richard một mực mơ tưởng, khi hắn trưởng thành làm thợ săn giỏi nhất trong thôn, nhất định hắn sẽ mang mẹ rời khỏi đây, chứng kiến thế giới bên ngoài.
Elaine một mình ngồi trong phòng khách, bên tai nàng là tiếng giở sách sột soạt. Tiểu Richard rất chăm chú đọc sách, hắn đã nắm vững tri thức cơ sở ma pháp nhưng chưa từng học ma pháp. Elaine thậm chí còn cấm hắn minh tưởng. Trên đại lục nếu muốn trở thành ma pháp sư giỏi thì đều phải minh tưởng rất sớm thậm chí từ năm bốn, năm tuổi. Như vậy thì khi mười tuổi mới tích lũy đủ tinh thần lực, bắt đầu học tập ma pháp. Nhưng là tiểu Richard không cảm thấy có gì không đúng cả bởi vì hắn còn chưa hiểu gì hơn nữa lại vô cùng tin tưởng mẹ mình.
Elaine an tĩnh ngồi đó, bởi vì câu nói đêm nay gợi lại rất nhiều ký ức trong lòng nàng, rất nhiều chuyện xưa đã phủi bụi yên lặng hiện ra.
Đầu nàng bắt đầu có chút đau đớn, nàng khẽ xoa thái dương rồi thở dài thật nhẹ. Ánh mắt nàng dừng trên tờ lịch trên tường nhìn vào điểm đỏ đánh dấu bắt mắt. Mấy chục ngày nữa sẽ là sinh nhật mười tuổi của Richard. Mười tuổi, đánh dấu mốc từ trẻ con đến thiếu niên mà mười ba, mười bốn tuổi là đánh dấu mốc trưởng thành.
Nháy mắt đã mười năm qua đi rồi sao?
Elaine kinh ngạc nhìn chằm chăm đèn ma pháp, ánh đèn vàng chiếu rọi gương mặt nàng. Nàng không đẹp, chỉ có thể nói là hội tụ đủ nét tiêu biểu của nữ nhân nhưng ở Ruttheran, nàng vẫn là mỹ nữ số một số hai. Mười năm qua đi không để lại vết nhăn nào trên mặt nàng, nếu như không phải y phục nàng mặc theo hướng trung niên thì gần như không ai nhớ tuổi nàng. Nếu như là người không quen biết mới gặp nhất định sẽ đoán nàng mới chỉ hai mươi.
Gương mặt này kỳ thực vô cùng xa lạ với nàng, nó quá phổ thông, khi nàng sinh ra không phải gương mặt này. Thật lâu trước kia, nàng thậm chí không thể tưởng được chính mình lại sống giản đơn kham khổ như vậy mà lại đã qua mười năm. Nhưng nhìn tiểu Richard lớn lên từng ngày, nội tâm nàng cảm thấy thỏa mãn, vậy là đủ rồi.
Elaine đi vào phòng sách, nhìn vào Richard hứng thú ôm quyển sách dày cộm, nàng khẽ cười nói: "Richard của mẹ, con sắp mười tuổi rồi, mẹ sẽ chuẩn bị nghi thức đặc biệt để chúc mừng con."
"A, con sẽ có quà sao?" Richard nhảy lên hò reo, hiển nhiên hắn vẫn còn là trẻ con.
"Sẽ có mà món quà này sẽ theo gót con suốt đời. Nhưng mà con phải nghỉ ngơi đầy đủ, biết chưa? Hiện tại đã khuya rồi, con đi ngủ đi."