Edit & beta: Lá Mùa Thu
Một trận đối kháng 5 vs 5 khác hẳn một trận trăm vs trăm. Tuy tuyển thủ chuyên nghiệp có thiên phú và
trình chuyên môn cực cao so với người chơi bình thường, nhưng nếu so các tuyển thủ chuyên nghiệp với nhau thì cái sự trăm hay không bằng tay
quen nhờ một năm rưỡi ngâm mình trong game, đích thân ăn dầm nằm dề nơi
tiền tuyến chiến trường cướp boss của Diệp Tu rõ ràng đã vượt trội mặt
bằng chung.
Tuyển thủ chuyên nghiệp có trình chiến thuật cao thật đấy, nhưng khi đối mặt với thế trận kiểu này thì chưa chắc giỏi bằng
các hội trưởng công hội trong lĩnh vực khéo léo giữ thế cân bằng để được lợi sau cùng. Đi cướp boss đông người, thường dễ thấy nhất là các tuyển thủ chuyên nghiệp đem thực lực cá nhân ra đè chết dân thường, phá hỏng
hoàn toàn kế hoạch phe địch. Thế nhưng bây giờ trong đội hình địch lại
có sự hiện diện của một Diệp Tu xem game như sân nhà, họ khó lòng nào bổ khuyết cho sự cách biệt quá xa này.
Kiếm Sĩ Rồng muốn đuổi theo
tóm bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh cho bằng được nên đã lao vào đội hình bốn công hội. Trên đường đi bắt người đẹp, nó còn quởn quần vung
kiếm chặt chém lung tung. Đối với người chơi bốn công hội, tình cảnh này chẳng khác nào một con boss bị OT. Khó nhất là bây giờ chả biết có nên
chạy ra khống chế thù hận hay không. Khống chế thì không ổn, không khống chế thì bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh cứ liên tục di chuyển, dắt
mũi boss chạy tới chạy lui giữa chiến trường, chơi trò mượn dao giết
người.
Focus Tô Mộc Tranh?
Ai cũng muốn lắm á, nhưng bậc
thầy pháo súng có tầm bắn xa nhất, muốn chọn vị trí focus đâu có dễ? Đã
vậy người điều khiển còn là Tô Mộc Tranh nữa, khó càng thêm khó...
”Đánh Hưng Hân!” Không biết ai tự dưng nảy ra ý này, la to lên giữa biển
người. Dân tình nghe vào thấy đúng quá, bèn một tay bơ một tay hành, bơ
cho Kiếm Sĩ Rồng, hành chuẩn bị rắc Hưng Hân.
Ngờ đâu Hưng Hân nó tính cả rồi, thấy bốn công hội giơ hành lên lập tức quay đầu ù té chạy. Nguyên cái công hội chia thành nhiều tốp, túa khắp mọi hướng như ong vỡ tổ.
Đuổi theo hay không đuổi theo, đó là vấn đề. Đuổi theo thằng nào cũng là vấn đề. Đuổi tới đâu thì nghỉ? Vấn đề càng lúc càng tăng
cấp. Hội tuyển thủ chuyên nghiệp chấm hỏi chấm hỏi chấm hỏi, nghĩ hoài
không ra. May mà đám hội trưởng có kinh nghiệm trong mấy trò đấu đá này
hơn, thấy Hưng Hân như muốn lừa mình đi chỗ khác, bèn lập tức quay đầu
về lo để ý boss.
Dưới sự né tránh của bốn công hội, rốt cuộc Kiếm Sĩ Rồng đã vượt vòng vây, tiếp tục chạy theo tặng hoa cho bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh.
Bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh đâu rồi? Bóng dáng ẻm đã lạc trôi xa tít tắp, quả nhiên ẻm định dắt boss chạy!
”Boss! Chú ý boss, kéo nó về!”
Các công hội cuống lên. Họ đến đây đâu phải để đánh nhau với Hưng Hân? Cho
boss chạy theo Hưng Hân thì nãy giờ làm đủ trò còn ý nghĩa gì nữa? Boss
hoang dã nó khó vậy đó, không hoạt động trong phạm vi giới hạn như boss
phó bản, hễ bị dắt đi xa quá là reset thù hận, yêu lại từ đầu. Phạm vi
hoạt động của boss hoang dã là nguyên cái bản đồ, chỉ cần có khả năng
đưa em đi trốn mà không bị em chém chết, thì em sẽ theo bạn vòng quanh
thế giới trong 80 ngày luôn.
Bốn công hội thấy Hưng Hân muốn đưa
Kiếm Sĩ Rồng đi trốn, ngu sao nhường? Bây giờ không kịp dồn dame để kéo
thù hận, phải cần đến các kỹ năng cưỡng chế thù hận của kị sĩ mới được.
Thế là kị sĩ các nhà đều tông cửa lao ra, chơi đủ chiêu khiêu khích Kiếm Sĩ Rồng.
Hiệu ứng của các kỹ năng khiêu khích có thể đè nhau,
nhiều kị sĩ đến chơi đấu bò cùng lúc nên không rõ cuối cùng kỹ năng cháu nào phát huy tác dụng, Kiếm Sĩ Rồng lại húc trở về. Bốn công hội vội
vàng điều chỉnh tiết tấu đấu bò nhà mình, từng bước từng bước khống chế
thế trận. Tô Mộc Tranh thấy hết ngon ăn bèn quay ngược nòng pháo, đứng
từ xa nã đạn ầm ầm.
Tuy vậy, sát thương cá nhân đến từ bất kỳ
nghề nghiệp nào cũng không thể gây ra thù hận cao hơn các kỹ năng active và passive chuyên dùng để hút thù hận của một kị sĩ đã chuyển nghề
được. Dù trình độ phần đông người chơi kị sĩ tại đây không có cửa so với Tô Mộc Tranh, nhưng cũng có cao thủ chuyên nghiệp mà! Hứa Bân - tuyển
thủ với danh hiệu đệ nhất kị sĩ hiện tại của liên minh - đã nghiễm nhiên vươn lên rơi vào mắt xanh của Kiếm Sĩ Rồng.
Mục tiêu của Kiếm Sĩ Rồng tạm thời trở thành Trung Thảo Đường, thế nhưng đây cũng không phải điều mà Trung Thảo Đường mong muốn.
Lúc này thù hận trong tay Hứa Bân chỉ là miễn cưỡng giành lấy, chưa phải
hoàn toàn ổn định. Giờ buông hay giữ? Hứa Bân hơi ngu ngơ không biết làm sao. Giành đã rồi bỏ, vậy giành làm chi? Ủa mà ban đầu mình tính làm
gì? Sao giờ hết nhớ rồi?
Hay giết phắt Tô Mộc Tranh trước đi rồi tính?
Có người nghĩ thế, bèn quay đầu nhìn mới phát hiện Tô Mộc Tranh nã mấy
phát pháo xong là té luôn mất bóng. Nhưng người đang khống chế thù hận
là Hứa Bân biết rất rõ thù hận thực sự của boss vẫn nằm trên bậc thầy
pháo súng của Tô Mộc Tranh, chỉ cần hắn thả tay một phát là Kiếm Sĩ Rồng sẽ chạy theo gái liền. Cơ mà không thả thì lát hồi thù hận ổn định,
Trung Thảo Đường không phải sẽ thành cái bia cho người ta bắn thành
nhím?
Hứa Bân rơi vào tình huống khó xử, không biết làm sao mới đúng.
”Thả!” Cuối cùng người quyết định vẫn là Vương Kiệt Hi. Không thả chỉ có Trung Thảo Đường nhà mình bất hạnh, không bằng thả cho anh em ta cùng nhau
bất hạnh!
Hứa Bân buông tay quay gót, Kiếm Sĩ Rồng te te chạy đi. Một đám kị sĩ xung quanh đều đần mặt ra. Chưa ai muốn ôm thù hận vào
người cả, nhưng cũng không cam tâm để Hưng Hân dắt boss. Cản cũng không
ổn, không cản cũng không xong, ai cho tui lương thiện?
”Đuổi theo boss, hiếp chết Hưng Hân!” Cuối cùng có người nảy ra một ý. Kiếm Sĩ
Rồng chạy theo Tô Mộc Tranh, mà bậc thầy pháo súng của ẻm đâu thể nào
nhanh hơn boss được? Chắc chắn Hưng Hân sẽ cho người kéo giò Kiếm Sĩ
Rồng giúp Tô Mộc Tranh, giờ mình phụ boss đạp bẹp Hưng Hân là xong!
Bốn công hội nhất tề xông lên, ngờ đâu bên Hưng Hân cũng nhất tề xông lên
luôn. Hưng Hân thế mà cho toàn công hội ra kéo giò boss!
Lần này
rốt cuộc các phe đã xáp thẳng vào quất nhau. Trung Thảo Đường, Lam Khê
Các, Bách Hoa Cốc và Đạp Phá Hư Không đang chung một kẻ thù, lòng hừng
hực lửa, thành tâm thành ý hợp tác với nhau focus Hưng Hân. Người chơi
công hội Hưng Hân chỉ cố gắng phòng thủ thôi mà vẫn không chịu nổi hỏa
lực tập trung từ bốn công hội, bởi chỉ nói riêng thực lực trung bình của người chơi Hưng Hân đã không bằng mấy công hội chuyên nghiệp rồi.
”Chết mịe!”
Bốn công hội đè Hưng Hân ra hiếp quên trời đất, bỗng nhiên phát hiện trong
lúc người chơi Hưng Hân đang giãy dụa, Kiếm Sĩ Rồng đã bị dắt đi càng
lúc càng xa. Bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh bốc hơi hẳn, mà Kiếm Sĩ Rồng vì đuổi theo ẻm nên cũng chỉ còn thấp thoáng bóng thuyền, vừa quẹo qua sườn núi một phát là mất cmn tích.
Từ người chơi đến tuyển
thủ chuyên nghiệp của bốn công hội đều ngơ ngác, quên luôn đám người
chơi Hưng Hân đang hiếp. Thì ra cả một đống người ở đây toàn là hỏa mù
đánh lạc hướng, giờ Kiếm Sĩ Rồng bị lure đi khỏi tầm nhìn rồi, ai mà
biết nó sẽ phơi thây chốn nào?
Mấy trăm người vội vã chạy theo,
chỉ thấy núi đồi mênh mông bình yên như thể con boss tên Kiếm Sĩ Rồng
chưa bao giờ spawn ra trên đời. Tìm em nơi nao? Bốn công hội phái người
tản ra lục soát, còn đám tuyển thủ chuyên nghiệp thì vẫn đang ngồi ngu
mặt. Hoang mang style! Sao Kiếm Sĩ Rồng có thể bị Hưng Hân dắt đi ngay
trước mũi mình được? Éo hiểu gì cả...
Việc này cần phải phân tích từ góc độ chiến thuật.
Tuyển thủ chuyên nghiệp luôn có thói quen suy xét vấn đề từ hướng nhìn nhà
nghề, trận cướp boss này họ cũng cảm thấy phải nghiên cứu bằng thái độ
nghiêm túc, không khác gì việc thường xuyên phải phân tích biến tấu
chiến thuật mà đối thủ sử dụng trong thi đấu cả.
Game online đối
với họ là rắc hành nuôi gà nếu không có đối thủ cạnh tranh cùng đẳng
cấp, nhưng một khi có thì sẽ phức tạp hơn cả đánh giải chuyên nghiệp.
Những người chơi được phái đi tìm tung tích Kiếm Sĩ Rồng đều bặt tin, cho đến khi hệ thống công bố Kiếm Sĩ Rồng đã bị công hội Hưng Hân giết. Giết ở
đâu, ai giết, thì chả biết.
Quần chúng nhân dân tiu nghỉu dọn
chiến trường. Ai hồi sinh được thì cố hồi sinh, đồ nào rơi ra nhặt được
thì cố mà nhặt. Trong quá trình này khó tránh xung đột nho nhỏ giữa các
công hội với nhau, nhưng cũng chỉ nho nhỏ thôi chứ không phát sinh chiến tranh quy mô lớn. Người chơi thuộc bộ phận công hội câu lạc bộ như họ
đều có thói quen khá chuyên nghiệp, thường thì chẳng ai hở chút hở đánh
nhau chỉ để hơn thua mặt mũi. Cướp boss xong cũng như tuyển thủ chuyên
nghiệp đánh xong thi đấu, ai về nhà nấy chứ đánh tiếp có ích lợi gì? Họ
đã lèo lái công hội đến mức này, đều biết chém giết không phải là cách
để diệt trừ hoàn toàn công hội địch.
Như năm ngoái Luân Hồi giành quán quân ấy, hai nhà Luân Hồi với Lam Khê Các đánh nhau to từ thành
viên công hội đến fan vãng lai, quy mô mở rộng khắp cả Vinh Quang. Rồi
thì kết quả thế nào? Kết quả là cả hai công hội đều què quặt cả. Game
mà, nhân vật chết rồi thì về làng sống lại, trang bị rớt ra có người
nhặt, tao nhặt của mày, mày nhặt của tao, có qua có lại là huề. Ai cũng
không hơn ai được gì cả, hai phe cùng thiệt hại, chỉ có lợi cho mấy đứa
ve chai nhặt mót dạo thôi.
Thế nên kiểu chiến nhau tưng bừng đó
các công hội muốn tránh lắm nhưng không được. Chiến đội đánh xong, fan
cần phải giải tỏa tâm trạng, đây là thời điểm công hội chắc chắn phải
đứng cùng chiến tuyến với fan, dù biết rõ không nên nhưng vẫn phải làm,
coi như làm công quả thôi.
Bây giờ chỉ mất có mỗi con boss hoang
dã, không đến nỗi đả kích tâm trạng như vậy. Tuyển thủ chuyên nghiệp há
hốc mồm vì bó tay với Diệp Tu trong game, chứ hội trưởng công hội nhà
họ, thậm chí cả đám tinh anh công hội, thì đã quá quen với việc Diệp Tu
dắt Hưng Hân tới thó boss hoang dã rồi.
Nhưng... nhà mình rõ ràng cũng có tuyển thủ chuyên nghiệp tới luôn rồi mà, sao Hưng Hân vẫn cứ
hốt hàng dễ như bỡn ấy nhỉ? Người chơi các công hội chả hiểu nổi. Trong
mắt họ, tuyển thủ chuyên nghiệp ai cũng như thần sống ở trên trời, nên
họ vô tình quên mất một lý do quá ư bình thường, quá ư đơn giản: Lâu
ngày không tiếp xúc với game, hoặc tiếp xúc ít, thì làm sao so được với
thể loại ngâm game liên tục suốt một năm rưỡi như Diệp Tu chứ?