Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Thiên Diệp
“Pháo Bình
Phong kìa trời…” Thấy Hưng Hân chơi mà Lý Nghệ Bác chỉ muốn quỳ, không
biết nên nói cái gì cho phải. Nãy giờ hắn cứ cảm thấy có gì đó sai sai,
nhìn vào biểu hiện toàn thể của cả hai đội hôm nay, Hưng Hân trông càng
lúc càng giống Gia Thế, mà Gia Thế thì… chả biết giống cái gì.
Ừ, chiến đội Gia Thế đã không còn là Gia Thế của ngày xưa nữa. Trong đội
hình hiện tại, trừ đi nhân vật át chủ bài Nhất Diệp Chi Thu và trị liệu
chủ lực Chức Ảnh, ba nhân vật còn lại đều đã thay đổi.
Trong mắt
rất nhiều người, Gia Thế là một chiến đội có đến ba tuyển thủ ngôi sao,
nhưng bây giờ nhìn vào đội hình Gia Thế, rõ ràng bậc thầy pháo súng của
Tô Mộc Tranh đã mất chỗ đứng.
Chỉ bởi vì bố trí chiến thuật thôi ư? Có vẻ không giống lắm.
Chiến thuật Cái Bóng tuy rằng có tác dụng bổ khuyết và thúc đẩy rất tốt với
Tôn Tường, nhưng trong chiến thuật Bình Phong mà hồi trước Gia Thế sử
dụng, năng lực hỗ trợ của bậc thầy pháo súng cũng cực mạnh đó chứ. Mà
chưa kể, đó lại còn là đặc điểm lớn nhất của tuyển thủ Tô Mộc Tranh.
Thay đổi tuyển thủ át chủ bài thì hết biết đường hỗ trợ? Tuyển thủ chuyên
nghiệp đâu có tệ đến vậy. Quan trọng là phải xem chiến đội có còn muốn
sử dụng chiến thuật này nữa không, có còn muốn cô đóng vai trò hỗ trợ
nữa không.
Thật ra từ cuối mùa giải trước đã có thể thấy rõ vị
trí của Tô Mộc Tranh và Mộc Vũ Tranh Phong trong đội hình có chuyển
biến. Tôn Tường xuất hiện, giữa Mộc Vũ Tranh Phong và Nhất Diệp Chi Thu
không còn sự phối hợp ăn ý của cặp đôi hợp tác tốt nhất trước đây nữa,
bản thân Tô Mộc Tranh cũng đã thay đổi thành một tay đấm cứng cáp. Năm
nay nghỉ đánh giải chuyên nghiệp, những trận đấu bọt bèo của vòng khiêu
chiến không đủ để người ta nhìn ra đường lối của Tân Gia Thế. Mãi cho
đến trận quyết đấu này, mọi người mới phát hiện, chiến thuật Cái Bóng đã bước lên vai trò chủ đạo, xem ra Gia Thế muốn phát huy sức mạnh của át
chủ bài lớn nhất có thể.
Ngoài ra, đội hình năm người đầu tiên
vào trận còn có thêm kĩ sư máy móc của Tiêu Thời Khâm và nhà quyền pháp
của Thân Kiến, Gia Thế hôm nay đã không còn bất kì dáng dấp nào của Gia
Thế ngày xưa.
Đội hình nghề nghiệp của Hưng Hân tuy rằng không
giống Gia Thế lúc đầu 100%, nhưng cách mà họ sử dụng đấu pháp chiến
thuật này lại khiến những người quen thuộc với Gia Thế bỗng cảm thấy như gặp người nhà.
Lý Nghệ Bác muốn quỳ, fan hâm mộ Gia Thế cũng ngơ ngác.
Một chiến đội lật đổ toàn bộ phong cách vốn có của mình mà xây dựng lại
cũng sẽ không đến mức khiến fan chạy hết. Nhưng bây giờ lại phát hiện ra một đối thủ cực giống với chiến đội ban đầu mà họ yêu thích, trái tim
fan cũng khó tránh có chút xao động.
Đã vậy, đôi bên còn đang
đánh nhau một mất một còn. Tận mắt chứng kiến lối đánh mà mình hâm mộ
đàn áp chiến đội mà mình ủng hộ, trong lòng fan Gia Thế ngổn ngang trăm
mối.
Họ nhìn thấy chiến đội Gia Thế nhà họ bị chia cắt hoàn toàn, mà Hưng Hân thì mặc sức biểu diễn đủ kiểu kết hợp chiến thuật một cách
thuần thục.
“Chiến thuật Bình Phong… cộng thêm Diệp Tu một mình
kèm Tôn Tường và Khưu Phi, đây có phải là đấu pháp át chủ bài chỉ có các chiến đội ông lớn mới sử dụng không…” Phan Lâm tỉ mỉ phân tích màn
trình diễn của Hưng Hân.
“Anh đếm còn thiếu, Đường Nhu đang kèm Tiêu Thời Khâm kìa.” Lý Nghệ Bác nói.
“A… đó là…” Phan Lâm sững sờ, “BOX-1?”
“Không sai, chính là BOX-1 đó.” Lý Nghệ Bác khẳng định chắc chắn.
BOX-1 chỉ về việc cắt cử hẳn một tuyển thủ tiến hành quấy rối tuyển thủ có
tác dụng then chốt trong đội hình đối phương. Tuyển thủ được chỉ định sẽ không cần phải phối hợp quá nhiều với đoàn đội trong trận, nhiệm vụ của người này chỉ có một: bắt mục tiêu cũng phải tách khỏi hệ thống chiến
thuật của cả đội như mình. Chỉ cần làm được điều đó, coi như đã thực
hiện BOX-1 thành công, còn giết được đối thủ hay không thì không quan
trọng. Vì mục tiêu mà BOX-1 kèm cặp thường là tuyển thủ trọng yếu trong
đội hình địch, nếu bắt hắn tách khỏi toàn thể, sức phá hoại gây ra cho
hệ thống chiến thuật của đội bạn là cực lớn. Đó mới chính là mục đích
chiến lược chủ chốt của BOX-1.
Sử dụng BOX-1 với một bậc thầy
chiến thuật như Tiêu Thời Khâm rõ ràng là quởn quá kiếm chuyện làm,
nhưng may mà lúc này ý đồ của Hưng Hân không phải muốn phế luôn Tiêu
Thời Khâm mà chỉ cần tranh thủ thời gian một chút thôi là được. Cũng như Diệp Tu bên kia lấy 1 kèm 2, thật ra cũng đang bị hai người Tôn Tường
và Khưu Phi đánh cho lùi về sau liên tục chứ có tiến nổi đâu. Nhưng thời gian! Chính thời gian mới là thứ mà hai bên cần phải tranh thủ! Trương
Gia Hưng vừa canh thời gian vừa tự thắp nến cầu nguyện cho bản thân. Cứ
dây dưa kiểu này mình chết là cái chắc!
Tiêu Thời Khâm nhấp nhổm
không yên, nhưng tìm không ra khả năng đột phá trong tình hình trước
mắt. Tia hi vọng cuối cùng của hắn đã đặt hết lên người thứ sáu của
chiến đội Gia Thế - Vương Trạch.
Khi có một nhân vật chết, người
thứ sáu sẽ tự động đăng nhập thay thế, muốn thay người ở vị trí nào có
thể tự do lựa chọn. Lúc nãy Hưng Hân cho Bánh Bao Xâm Lấn đổi chỗ Tay
Nhỏ Lạnh Giá để tăng cường sát thương là nhờ vào khoảng cách giữa khu
vực này và vị trí đổi người rất gần. Do đó chắc chắn thiện xạ của Vương
Trạch sắp chạy tới rồi!
Súng vang!
Quả nhiên, thiện xạ của Vương Trạch kịp thời lao đến như Tiêu Thời Khâm dự đoán. Vị trí gã xuất hiện cùng phía với Hiểu Thương của Ngũ Thần nên vừa xông vào đã lập tức tấn công Hiểu Thương, gây ra phiền nhiễu rất lớn cho chiến thuật Bình
Phong của Hưng Hân. Thêm vào đó nghề của Vương Trạch còn là thiện xạ,
tay ngắn hơn bậc thầy pháo súng một tẹo nhưng không ngắn đến mức như các nghề cận chiến. Giữa tiếng súng dồn dập, tiết tấu của Hiểu Thương đã
phát sinh rối loạn. Trình Ngũ Thần có hạn, sự quấy rối của hỏa lực tập
trung khiến hắn khó lòng tiếp tục đóng tốt vai trò bình phong hỗ trợ.
“Cứu mục sư!” Lúc này Tiêu Thời Khâm lại sốt ruột ra lệnh.
Dù có xáo trộn được chiến thuật Bình Phong, Tôn Tường và Khưu Phi muốn đột phá Diệp Tu hay Tiêu Thời Khâm muốn hất cẳng Đường Nhu cũng không dễ
hơn chút nào. Giằng co nãy giờ, Chức Ảnh của Trương Gia Hưng đã sử dụng
mọi kĩ năng trị liệu có thể, giờ đang cooldown tập đếm. Ngoại trừ nỗ lực né gậy thì y căn bản không còn cách nào tự cứu bản thân, chỉ thoi thóp
chờ cứu giá. Ba cánh của Gia Thế chỉ cần đột phá được một cánh là có thể xoay chuyển tình hình. Bây giờ xem ra, Vương Trạch - người thứ sáu mới
vào trận chính là cứu tinh lớn nhất.
Khi người thứ sáu đang ngồi
chờ thời bên ngoài thì cũng không được theo dõi trận đấu bằng góc nhìn
thượng đế như khán giả, cho nên trên thực tế, gã là kẻ mù tịt tình hình
chiến trường nhất. Gã chỉ có thể đọc kênh chat mà phán đoán chuyện gì
đang diễn ra trong đó, chứ còn tuyển thủ đang đánh thì rảnh tay đâu kể
lể diễn biến với người thứ sáu chẳng biết lúc nào mới vào? Cho nên thông thường mệnh lệnh đầu tiên dành cho người thứ sáu, cũng chính là lúc có
chiến sĩ hi sinh, chỉ là yêu cầu gã chọn vị trí thay người nào để vào.Vương Trạch chạy đến từ khu vực thay người, nhân vật Hưng Hân đầu tiên rơi
vào tầm nhìn chính là Hiểu Thương. Gã lập tức gia nhập cuộc chiến bằng
cách thuận tay bắn luôn, vừa bắn vừa quan sát tình hình trận đấu xem
đang diễn biến thế nào.
Không xem thì thôi, xem phát hết hồn,
chiến đội nhà mình thế mà lại bị đối thủ đánh cho loạn cào cào. Mục sư
Chức Ảnh không được ai bảo vệ, đang bị đội bạn chặt chém, ngàn cân treo
sợi tóc.
Vương Trạch nghĩ chắc phải đi cứu Chức Ảnh trước, Tiêu
Thời Khâm cũng ngay đúng lúc ra lệnh, gã vội vàng vứt Hiểu Thương chạy
qua bên kia như chân lý.
Ai ngờ Ngũ Thần lại không chịu buông,
Hiểu Thương bắt đầu ra sức nã pháo vào thiện xạ của Vương Trạch, thậm
chí không ngại lao lên, dùng thân mình cản đường địch.
Bậc thầy
pháo súng không có các kĩ năng cận chiến nhiều như thiện xạ, lao vào
thiện xạ rõ ràng là dâng hiến. Nhưng bây giờ ai thèm được dâng hiến đâu? Vương Trạch gấp thấy mẹ rồi, muốn giãy khỏi Hiểu Thương, nhưng Hiểu
Thương lại cứ bất chấp hết thảy, liều mạng ôm chặt lấy gã.
Phải,
Ngũ Thần chỉ là một tuyển thủ chuyên nghiệp cực kì tầm thường, thậm chí
có thể nói là khá bèo. Sau khi chiến đội nhà mình giải tán, hắn cũng
đánh mất bát cơm. Tuổi của hắn đã không còn trẻ, trình lại không cao,
làm gì còn chiến đội chuyên nghiệp nào chịu tiếp nhận. Cho dù có cũng là những đội tôm tép không mời nổi các tuyển thủ chuyên nghiệp mà thôi!
Kết quả là hắn gia nhập một chiến đội tôm tép thật.
Hưng Hân là kẻ đã khiến họ bị loại trong vòng khiêu chiến, dẫn đến chiến đội phải giải tán, lẽ ra cũng là kẻ mà hắn phải cực kì căm hận. Thế nhưng
Hưng Hân lại chìa cánh tay ra mời hắn.
Ngũ Thần đã gật đầu đón
nhận cánh tay ấy. Thật lòng hắn không cam tâm rời khỏi Vinh Quang quá
sớm. Chỉ có điều từ lúc gia nhập Hưng Hân, trách nhiệm chính của hắn
không còn là tuyển thủ lên sân thi đấu, khó tránh có chút tiếc nuối. Tuy trình Ngũ Thần không cao, nhưng lòng mong mỏi được bước vào trận của
tuyển thủ chuyên nghiệp từ xưa đến nay chưa bao giờ liên quan đến trình
cao hay thấp cả.
May mà trong vòng khiêu chiến, Hưng Hân vẫn báo
tên hắn trong đội hình. Thế là Ngũ Thần mòn mắt chờ đợi cơ hội đến với
mình. Hắn hi vọng được xuất hiện trên sân đến cỡ nào, nhưng chưa bao giờ ngờ được rằng Hưng Hân sẽ dành cho mình một vị trí nơi sân khấu lớn
nhất trong vòng khiêu chiến. Khi Diệp Tu nói muốn hắn đánh trận chung
kết, hắn gần như không thể tin nổi. Hỏi lại cho chắc ăn mà vẫn thấy Diệp Tu gật đầu, hắn không khỏi hoài nghi. Vì tuy rằng Hưng Hân chỉ là một
chiến đội tôm tép, nhưng Ngũ Thần ý thức rất rõ trình của mình trong cái hồ tôm này không hề nổi bật. Đại thần Diệp Thu dĩ nhiên không ở cùng
một đẳng cấp với hắn, nhưng lớp người mới của Hưng Hân cũng rất có tiềm
lực để chiến đội cậy nhờ.
Sao lại là tôi?
Ngũ Thần từng hoài nghi, mà Diệp Tu cũng thản nhiên trả lời: Bởi vì anh là bậc thầy pháo súng.
Thì ra là vì cái nghề mình chơi.
Lí do đó có thể sẽ khiến nhiều người hụt hẫng. Có ai không hi vọng tài
năng của chính mình được nhìn nhận đâu chứ? Nhưng Ngũ Thần thì không.
Tài năng? Lăn lộn suốt bấy nhiêu năm trong giới Vinh Quang, bản thân có
bao nhiêu tài năng hắn đã nhận ra từ lâu. Nếu chỉ bằng vào thực lực,
mình hoàn toàn không có cơ hội xuất hiện trong một trận quan trọng thế
này.
Bởi vì cái nghề. Lí do ấy không hay ho gì nhưng cũng đủ rồi. Ngũ Thần thầm biết ơn nghề nghiệp mà mình vẫn luôn yêu thích, có thể ở
phút cuối cùng mang đến cho mình may mắn này. Ngũ Thần quá rõ, cuộc
quyết đấu này có lẽ sẽ trở thành trận đấu chính thức cuối cùng trong
kiếp sống chuyên nghiệp của mình. Mà sân khấu ấy, đã là sân khấu lớn
nhất mình có khả năng tranh thủ được.
Trận chung kết vòng khiêu chiến, đối thủ: Gia Thế!
Ngũ Thần rất phấn khích, cũng rất khẩn trương. Vì trận đấu này, hắn đã bất
chấp mọi thứ mà miệt mài huấn luyện để bản thân mình có thể hợp với nhu
cầu của chiến đội. Chiến đội cần hắn làm gì, Diệp Tu đã nói rất cặn kẽ.
Hắn luyện tập không ngừng nghỉ cho điều đó, và rồi cuối cùng, trận đấu
đã đến.
Mình phát huy… chắc không tệ đâu ha?
Từ đầu trận
đến giờ Ngũ Thần đánh cực kì thận trọng. Hắn khá vừa lòng với biểu hiện
của mình. Bây giờ chỉ cần giết được mục sư Gia Thế, cán cân thắng thua
của trận đấu này sẽ hoàn toàn nghiêng về một phía. Mà ngay thời điểm mấu chốt nhất, người thứ sáu của Gia Thế đã vào trận, muốn đột phá từ vị
trí của hắn, muốn chạy đi cứu viện mục sư của họ.
Không! Hắn tuyệt đối không cho phép!
Ngũ Thần đã hết sức cẩn thận suốt cuộc tranh tài, trong giây phút này bỗng
như mất đi lí trí. Hắn đánh theo một cái kiểu hoàn toàn không nên xảy ra ở nghề bậc thầy pháo súng: áp sát thiện xạ như một con tank. Trong đầu
hắn đã không thể nghĩ thêm nhiều nữa, hắn chỉ biết một chuyện: ngăn cản
được người này, chúng ta có thể chiến thắng!
“Ngũ Thần… ọc… ặc…”
Ngũ Thần trong mắt Lý Nghệ Bác chỉ là một tuyển thủ nhìn phát bắt thóp
được ngay, nhưng bây giờ hắn lại khiến Lý Nghệ Bác cắn lưỡi. Biểu hiện
của Ngũ Thần lúc này quá đáng ngại, quá khó coi, không có chút hàm lượng kỹ thuật nào.
“Đây là… BOX-2 à?” Phan Lâm đột nhiên hỏi.
“BOX-2?” Lý Nghệ Bác ngẩn người… Ờ, nói theo một cách nào đó cũng có thể tính là BOX-2 đấy. Chẳng qua lối đánh của Ngũ Thần ngu vãi linh hồn, nhưng
thiện xạ của Vương Trạch lại thật sự bị hắn kéo giò.
“Hết cứu.” Lý Nghệ Bác thở dài lắc đầu.
Chiến đội Gia Thế, mục sư Chức Ảnh của tuyển thủ Trương Gia Hưng bị giết, rời trận.