Nếu là ngày xưa, nhìn thấy đám phóng viên bên dưới sml, Trần Quả đã sớm
cười tắt thở. Nhưng giờ đây cô chẳng cười nổi. Trần Quả chỉ muốn khóc,
từ giây phút đầu tiên ngồi xuống chiếc ghế này cô đã rất rất muốn khóc.
Cô phải không ngừng kiềm chế bản thân để nước mắt đừng rơi.
Quy
định của Liên minh không áp dụng cho chủ chiến đội. Trần Quả được phép
tham gia hoặc không tham gia bất kỳ cuộc họp báo nào sau trận đấu, nhưng hôm nay cô ngồi đây, bên cạnh Đường Nhu, là để cùng cô ấy vượt qua, bởi cô biết cô ấy sẽ phải ra một quyết định rất khó khăn.
Trần Quả
cảm thấy mình đụt vãi lúa. Rõ ràng muốn tham dự họp báo để làm hậu
phương cho Đường Nhu, rốt cuộc mình lại trở thành đứa yếu đuối nhất. Cô
không thể bình tĩnh như Diệp Tu và Phương Duệ, càng không thể kiên cường như Đường Nhu, cố gắng lắm cũng chỉ nhịn được không khóc.
Câu chuyện một chấp ba bị bàn tán ầm ĩ ngoài kia, còn trong nội bộ Hưng Hân, nó cũng là một đề tài rất nhạy cảm.
An Văn Dật, con người lý trí tuyệt đối, đã thẳng thắn chỉ trích hành vi
của Đường Nhu là cực kỳ thiếu trách nhiệm ngay sau khi kết thúc cuộc họp báo xảy ra lời thề.
Đường Nhu không phản bác cậu ta, chỉ quay về ngày đêm khổ luyện. Mọi người, bao gồm cả An Văn Dật, đều nhìn thấy
điều đó. Cậu ta tạm thời ngừng thể hiện thái độ với Đường Nhu, bởi dù
sao quãng đường năm lượt vẫn còn dài, biết đâu chừng Đường Nhu làm được
thì sao? Là đồng đội, vào thời điểm ngặt nghèo, An Văn Dật chọn cách
động viên cô như bao người khác.
Sau 35 ngày, hết năm lượt đấu,
Đường Nhu vẫn thất bại. Về phòng chờ khi đánh xong trận cuối, An Văn Dật không nhân đó mà chỉ trích nhưng ánh mắt cậu ta đã để lộ biết bao bất
mãn trong lòng.
Khi ấy Đường Nhu nhận lỗi. Cô xin lỗi cho hành
động thiếu trách nhiệm của mình, và nói ra quyết định: Dù phải nuốt lời, vẫn muốn tiếp tục.
Mọi người kinh ngạc tột độ, nhất là An Văn
Dật vốn đang bất mãn. Con người lý trí của cậu không thể tin nổi những
gì vừa nghe, bởi chẳng ai không nhìn ra những áp lực nào sẽ đi kèm quyết định đó.
Đường Nhu, thành viên thiếu trách nhiệm, đã vào lúc này quyết định gánh lấy trách nhiệm cần có đối với chiến đội, còn chọn cách cứng nhất có thể.
Mềm mỏng một lần, nhận sai một lần, sẽ chết ư? An Văn Dật không tài nào hiểu nổi. Cậu chỉ biết nếu đổi thành mình, dù
kiểu gì cũng sẽ không đi con đường ngoan cố, tự hủy hoại bản thân này.
Cả phòng tĩnh lặng như tờ. Sao chẳng ai khuyên can cô ấy hết vậy? An Văn
Dật nhìn đội trưởng Diệp Tu, nhìn chị chủ Trần Quả, nhìn các đồng đội
khác, chẳng một ai lên tiếng. Họ chưa ý thức rõ tính nghiêm trọng của
vấn đề à? Đương nhiên không phải. Sự im lặng của mọi người, khéo thay,
đã nói lên rằng quyết định của Đường Nhu gây kinh hoàng bạt vía đến mức
nào. Nhưng vì sao không ai đứng ra nói năng gì cả? Cả đội đều mất lý trí rồi sao?
An Văn Dật định mở miệng, phân tích những cách xử lý ổn thỏa hơn một cách tỉnh táo. Và rồi cậu phát hiện mình không thể. Xử lý
sao mới gọi là tỉnh táo?
Cậu chỉ nghĩ đến một phương án: Dự họp
báo, cúi đầu với đám phóng viên, thừa nhận mình nói được mà không làm
được, cầu xin họ tha thứ, bỏ qua cho lời thề ngu ngốc đó.
Thế
nhưng chính An Văn Dật cũng nhìn ra đám phóng viên chẳng hề ham hố gì
việc bức ép tuyển thủ giải nghệ, bởi nếu vậy họ sẽ trở thành vai ác.
Điều họ chờ đợi chỉ là cái cúi đầu, là lời xin lỗi của Đường Nhu, để họ
có thể vào vai Chúa trời cứu vớt cô nàng tuyển thủ trẻ trâu, đưa đường
dẫn lối cô về với chính đạo.
Chỉ vậy mà thôi!
Trong đầu An Văn Dật bỗng hiện lên hình ảnh Đường Nhu khúm núm van cầu sự thứ tha
cho lỗi lầm của mình, hình ảnh đám phóng viên hả hê vênh váo, thể hiện
tấm lòng độ lượng bỏ qua cho cô.
”Mẹ nó!” Lý trí như An Văn Dật
cũng phải phun ra một câu chửi bậy, kèm cú đạp nặng nề vào tủ thay đồ.
Mẹ nó chứ, nghĩ thôi mà muốn nhổ toẹt!
Vì thế cậu không mở miệng khuyên can gì nổi.
”Vậy... cứ thế đi!” Diệp Tu nói.
”Diệp Tu, cậu ra đây phát.” Chị chủ Trần Quả đột nhiên ra khỏi phòng chờ, ngoảnh về gọi Diệp Tu.
”Hả?” Diệp Tu đi theo ra ngoài.
Khi nghe thấy quyết định của Đường Nhu, trong đầu Trần Quả bỗng nảy sinh một suy nghĩ rất kinh khủng.
Chỉ cần hiểu tính tình Đường Nhu, sẽ không quá khó đoán việc cô chọn cách
đáp trả cứng rắn dù phải gánh chịu hậu quả to lớn. Trần Quả tự dưng nghĩ đến Diệp Tu. Có khi nào thằng này đã sớm gia cát dự Đường Nhu sẽ không
thể một chấp ba trong vòng năm lượt? Có khi nào, thằng này đã tiện tay
gài hàng Đường Nhu luôn bằng chỉ tiêu năm lượt đó?
Bởi vì Diệp Tu đã từng thẳng thắn bảo rằng, chấp niệm của Đường Nhu với Vinh Quang
không hề mang tính ổn định. Hứng thú của cô bắt nguồn từ thách thức mà
Vinh Quang mang lại, một sớm đẹp trời nếu hứng thú đạt đến đỉnh điểm, cô sẽ hết còn mặn mà với việc cầm chuột. Lúc đó cô tiểu thư con nhà đại
gia có thái độ nhìn đời rất phởn này sẽ làm gì? Bỏ luôn Vinh Quang cái
rụp như cô nàng đã từ bỏ âm nhạc, hay sẽ vì trách nhiệm với chiến đội mà miễn cưỡng đánh tiếp? Dù là khả năng nào cũng không phải thứ Hưng Hân
mong muốn nhìn thấy. Do vậy Diệp Tu mượn cơ hội gài hàng Đường Nhu, xích vào chân cô thêm gông cùm, để cô tiếp tục có tinh thần ham đánh?
”Phụ nữ mấy chị thiệt đáng sợ!” Nghe Trần Quả hỏi thẳng nghi vấn trong lòng, Diệp Tu trố mắt.
”Không phải hả?” Trần Quả nói.
”Đương nhiên không rồi.” Diệp Tu nói.
Trần Quả thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng không biết vì đâu mình lại nảy sinh ý
nghĩ kinh khủng ấy. Có lẽ mọi thường ở bên cạnh nhìn cách làm việc của
Diệp Tu, cô biết tên này nhiều lúc rất lạnh lùng, rất vô tình. Song,
Trần Quả sẽ tuyệt đối không tha thứ nếu hắn tính toán với cả đồng đội.
Có lời phủ nhận của Diệp Tu, Trần Quả mới bỏ được gánh nặng trong lòng.
”Nhưng bây giờ em ấy...”
”Sẽ phải nhận lãnh áp lực cực lớn. Đây đúng là tính cách em ấy, luôn chọn
con đường khó khăn nhất, thách thức nhất.” Diệp Tu nói.
Đường Nhu đã chọn đi trên con đường gian nan nhất, vậy còn mình? Mình cũng không
thể lùi bước, đúng chứ? Lãnh đạo một chiến đội, bất kể thế nào, ông chủ
hoặc bà chủ đều phải dốc sức ủng hộ và bao dung mỗi một tuyển thủ đội
nhà. Hôm nay người gặp chuyện là Đường Nhu, người có tình cảm sâu đậm
nhất với mình, nhưng ngày mai đổi thành bất kỳ ai khác trong Hưng Hân,
mình cũng có thể làm tương tự.
Đinh ninh vào điều đó, Trần Quả
nhìn thẳng vào đám phóng viên nhào về phía mình như hổ như sói. Dù không quá giỏi kiềm chế nước mắt, cô vẫn muốn trở thành hậu phương vững chắc
nhất cho Đường Nhu, cho mọi tuyển thủ Hưng Hân!
Điên rồi! Người Hưng Hân điên hết cả rồi!
Một cô Đường Nhu không suy xét gì đến hình tượng cá nhân, một bà chủ Trần
Quả không cân nhắc gì đến hình tượng chiến đội. Lề lối phát triển kiểu
lờ gì thế? Quá bệnh, bệnh từ gốc rễ luôn. Họ không hiểu logic? Chẳng thể nào! Họ hiểu rất rõ nhưng cứ khăng khăng đi ngược! Đường Nhu chấp nhận
mọi áp lực dư luận, bà chủ Hưng Hân thì sao? Cô ta còn nhấn mạnh rằng
biết ơn Đường Nhu đã ra quyết định khó khăn vì chiến đội nữa kìa.
Thế éo nào có thể loại chiến đội kiểu này?! Thế éo nào có thể loại tuyển thủ kiểu này?!
Cánh phóng viên cảm thấy phẫn uất tột độ với Hưng Hân và Đường Nhu, những
con người không theo lý lẽ thông thường. Đến tận khi đội thắng là Vi
Thảo bước vào họp báo, họ vẫn còn hậm hực chưa thôi.
Những lời
chúc mừng chiến thắng được nói qua loa cho xong chuyện, các phóng viên
dồn dập hỏi cái nhìn của tuyển thủ Vi Thảo về Hưng Hân hôm nay.
”Ồ!” Nghe tường thuật hành động của Đường Nhu, ba người tham dự họp báo của
Vi Thảo là Vương Kiệt Hi, Cao Anh Kiệt và Lưu Tiểu Biệt đều cực kỳ bất
ngờ.
Thế rồi Vương Kiệt Hi rất nhanh gật đầu: “Quả đúng là việc cô ấy sẽ làm!”
Anh không khỏi nhớ lại cái hồi còn ở Máy Chủ 10, giết Đường Nhu chỉ là
chuyện đếm bằng giây. Dù có gà mờ cỡ nào đi nữa cũng sẽ nhận ra trình
hai bên cách biệt trời vực, nhưng với cách biệt trời vực đó, Vương Kiệt
Hi cũng chỉ có thể đánh gục nhân vật Đường Nhu cầm chứ không dập tắt
được đấu chí của cô. Thậm chí, khi Đường Nhu càng lúc càng nhìn ra sự
chênh lệch trình độ khổng lồ, Vương Kiệt Hi càng cảm nhận thấy nỗi phấn
khích ở cô.
Từ lúc ấy anh đã hiểu được con người Đường Nhu. Đến
vòng khiêu chiến, Đường Nhu lần thứ hai từ chối lời mời của Vi Thảo,
Vương Kiệt Hi càng thêm ý thức sự khác biệt của cô với mọi người. Thế
nên lúc này, nhìn cánh phóng viên bên dưới xôn xao vì cô, anh bỗng cảm
thấy họ thật buồn cười.
Họ hiển nhiên đang cho rằng, Đường Nhu
nuốt lời thề là một hành vi hủy hoại nhân cách, tự chặt đường sống, tự
phá hỏng tương lai của mình ở Liên minh.
”Sẽ không có một cường đội nào muốn mang về một tuyển thủ có điều tiếng xấu như cô ta để ảnh hưởng đến hình tượng cả đội.”
Vương Kiệt Hi còn nghe được một câu khẳng định như thế từ ai đó bên dưới. Nói đúng đấy, nhưng e rằng tương lai mà phóng viên kia nói tới không phải
tương lai trong mắt Đường Nhu. Cô tuyển thủ ấy quá khác biệt, con đường
cô đi chắc chắn không giống kiểu tuyển thủ bình thường mà các người hay
thấy đâu.
Cường đội?
Tính Vi Thảo thôi đã bị người ta từ
chối hai lần, đã vậy còn từ chối thẳng thừng, khỏi mơ níu kéo hay miễn
cưỡng. Rõ ràng Vi Thảo chẳng có chỗ nào hấp dẫn được cô. Chiến đội ông
lớn trong mắt cô, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Dàn tuyển thủ mà Diệp Tu tìm về tuy mỗi người mỗi bệnh, nhưng quả thật ai cũng đáng tin cậy!
Nghĩ tới đây, Vương Kiệt Hi bỗng phát hiện mình như đang hâm mộ hắn từ tận đáy lòng.
Dù có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, Vương Kiệt Hi vẫn chối khéo phóng viên.
”Nếu cô ấy đã nhất quyết không chịu thực hiện lời thề, khả năng là có nguyên nhân ẩn giấu bên trong! Tôi không rõ lắm nên không tiện phát biểu cách
nhìn.” Anh nói.
”Vậy anh cảm thấy thế nào về phát ngôn của Phương Duệ, rằng một mình anh ta có thể chấp tám anh?” Một phóng viên lại hỏi.
Vương Kiệt Hi chỉ cười cười: “Tôi chờ lần tới gặp cậu ta trong trận.”
Lời rác rưởi kiểu đấy mà đòi gây dame cho Vương Kiệt Hi? Làm phóng viên bao lâu mà ngây thơ thế?
Không moi được gì hay ho từ Vương Kiệt Hi, các phóng viên chỉ đành quay qua
hai tuyển thủ còn lại của Vi Thảo, tiếp tục bằng câu hỏi về hành động
của Đường Nhu.
”Tôi rất vui khi cô ấy không giải nghệ. Tôi kỳ
vọng được giao thủ với cô ấy lần kế tiếp.” Lưu Tiểu Biệt đúng kiểu chỉ
nhìn kết quả, không xem quá trình.
”Bất kể thế nào, lòng can đảm và quyết tâm của chị ấy rất đáng để em học tập.” Cao Anh Kiệt nói.
Đạo đức xã hội suy đồi quá rồi!
Các phóng viên than trời. Muốn nghe Vi Thảo tổng sỉ vả Đường Nhu thôi mà cũng không được là sao?