Hội trường họp báo nhốn nháo hết cả lên, kể cả mấy
phóng viên lúc trước không quá ác cảm với Đường Nhu cũng phải nổi điên
khi thấy thái độ của cô hôm nay. Thế này là sao? Vịt chết còn mạnh
miệng? Cược thua rành rành ra rồi mà không nhận lỗi, không thừa nhận
mình quá tự cao tự đại, cũng không tuân thủ lời thề giải nghệ, chỉ buông một câu “Tôi không chấp nhận” coi như xong?
Giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp đã tổ chức suốt mười năm, chưa từng có tuyển thủ nào trực tiếp bác bỏ phát ngôn của chính mình như cô.
Tuyển thủ chuyên nghiệp là người của công chúng, uy tín và danh dự rất
quan trọng. Dẫu hình tượng đẹp đẽ cách mấy đi nữa, cũng liệu có công ty
nào dám tìm một tuyển thủ nuốt lời làm đại diện? Không đại diện, không
quảng cáo, lấy gì PR? Thậm chí bản thân chiến đội cũng sẽ e ngại mà
tránh xa cô để khỏi ảnh hưởng đến hình tượng cả đội, bất kể thực lực của cô xuất sắc đến đâu.
Hành động của Đường Nhu có thể gọi là tự bóp chết tương lai. Tuy cánh phóng viên sục sôi vì phẫn nộ, nhưng trừ ba chữ “vô liêm sỉ” do Nguyễn
Thành mắng ra miệng thì không ai tìm được cách chỉ trích nào khác. Đã có tiền lệ bao giờ đâu mà muốn họ có kinh nghiệm đối phó?
Nhất thời, bên dưới hội trường xôn xao như ong vỡ tổ, ồn đến mức
không thể phân biệt ai đang hỏi cái gì, ai chỉ đang phát biểu hay tranh
cãi.
”Xin mọi người yên lặng! Yên lặng!” Người phát ngôn truyền thông của
Liên minh ra sức gào to. Bình thường các chiến đội sẽ dự họp báo với
người phát ngôn riêng để đóng vai trò chủ trì họp báo, Hưng Hân chưa có
nên Liên minh phải cắt cử người thay thế tạm thời. Nhân viên của Liên
minh cũng sẽ bảo vệ các chiến đội ở mức độ nhất định nhưng khó lòng tận
tâm bằng người nhà, do đó người chủ trì lúc này chỉ đang cố gắng giữ
trật tự hội trường hơn là quan tâm hỏi han Hưng Hân.
Cánh phóng viên mất kiểm soát đến gần năm phút. Sau khi dần dần ổn
định, trên gương mặt mỗi người là một sự căm phẫn tột độ. Lần này đã
không ai thông cảm nổi cho hành động của Đường Nhu nữa, ngoại trừ Thường Tiên. Cậu ta thấy cả hội phóng viên bị chọc nổi khùng thì sướng rơn
trong bụng, rồi lại không khỏi lo lắng bởi biết rõ thái độ hiện có sẽ
không mang đến tí tốt đẹp nào cho Đường Nhu. Cậu chẳng hiểu rốt cuộc
Hưng Hân đang muốn đối ngoại kiểu gì. Thường Tiên nhớ hình như Hưng Hân
không có êkip chuyên về đối ngoại nên mỗi lần họp báo là mỗi lần phát
ngôn khó đỡ, hút thù hận như MT đánh boss vậy.
Ồn ào dần lắng xuống. Nguyễn Thành đứng ở hàng đầu như người lãnh đạo với gương mặt méo mó vì giận dữ.
”Cô Đường Nhu, xin hỏi điều cô mới nói có ý gì?” Nguyễn Thành kinh
nghiệm đầy mình, suy nghĩ đủ đường mà vẫn sợ mình còn bỏ sót khả năng
nào để Đường Nhu luồn lách, hoặc lời phát ngôn của Đường Nhu có ẩn chứa
bẫy rập mình nhìn không ra. Xét cho cùng, cách xử lý khủng hoảng của
Hưng Hân thật quá khó tin. Suốt mười năm Vinh Quang phát triển, chưa bao giờ xuất hiện tình huống tương tự cả.
”Ý tôi muốn nói rằng, tôi sẽ không giải nghệ. Tôi sẽ tiếp tục đánh giải Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp.” Đường Nhu nói.
Hay lắm, giờ thì tuyên bố rõ ràng luôn rồi nhé, khỏi quanh co ngụy biện được gì nữa nhé!
Nguyễn Thành lập tức phấn chấn tinh thần.
”Nếu vậy, cô nhìn nhận thế nào về lời thề mình đã lập trước đây? Cô
cho rằng lời thề có thể giải quyết chỉ bằng một câu “Tôi không chấp
nhận”? Những người hâm mộ Vinh Quang vì lời tuyên bố của cô mà thích cô, chúc cô thành công, ủng hộ cô, cô vứt họ đi đâu rồi?” Nguyễn Thành nói.
”Ồ.” Đường Nhu nghe đến đó bỗng đứng dậy.
”Tôi rất tiếc chưa thể một chấp ba, khiến những người quan tâm ủng
hộ, chúc những điều tốt đẹp cho tôi phải thất vọng.” Đường Nhu nói xong, cúi gập người một cái rồi tiếp tục thẳng lưng mà đứng, “Nhưng tôi sẽ
không vì vậy mà giải nghệ. Dù phải nuốt lời thề tôi cũng sẽ tiếp tục
đánh. Nếu có bất kỳ điều tiếng xấu nào, tôi sẽ một mình nhận lãnh. Tôi
chỉ vướng bận trong lòng một việc duy nhất, là mình đã liên lụy đến đồng đội. Hi vọng chiến đội sẽ không vì thế mà gặp phải ảnh hưởng xấu, bởi
những gì đã xảy ra là quyết định của cá nhân tôi. Hi vọng mọi chỉ trích
và phê bình cũng nhắm vào riêng cá nhân tôi, chứ không nên lây sang cả
chiến đội Hưng Hân và các đội viên khác.”
”Hành vi của cô thật sự đang mang đến tiếng xấu cho chiến đội.” Nguyễn Thành nói.
”Phải, anh nói rất đúng. Chiến đội vì tôi mà bị liên lụy, là phía bị
hại. Cám ơn anh đã dùng lý trí nhìn nhận vấn đề.” Đường Nhu nói.
Phóng viên bên dưới lại hoang mang lần nữa. Ủa vậy là sao? Còn đòi
nhận lãnh hết mọi sai lầm là sao? Đường Nhu phát biểu một tràng dài
không thể bắt bẻ, khiến các phóng viên định chỉ trích luôn Hưng Hân hết
đường mở miệng. Thế nhưng, Đường Nhu tuyên bố một mình làm, một mình
chịu kiểu đó, cô ấy có từng cân nhắc đến tương lai bản thân chưa?
Không phóng viên nào không nhận thấy rõ mức độ điên của Đường Nhu khi tự hủy hình tượng và tương lai của mình, nhưng cũng chính vì thế mà họ
không thể tiếp tục công kích cô.
”Cô có biết cô làm vậy, tương lai của cô sẽ bị ảnh hưởng thế nào
không?” Nếu hỏi câu này, Đường Nhu chỉ cần trả lời “Tôi thích, mắc mớ gì anh” là phóng viên một hit về làng ngay. Tương lai? Nếu chính đương sự
đã không quan tâm thì thằng ngu nào gặng hỏi làm gì? Thế nên ban đầu
Nguyễn Thành mới lấy danh nghĩa những người ủng hộ Đường Nhu ra chất vấn cô, nhân tiện nói luôn vụ đem tiếng xấu về cho chiến đội, nhưng rồi rốt cuộc Đường Nhu gật đầu nhận hết, tỏ thái độ như ai muốn mắng muốn chửi
gì cứ việc, tôi nhận là được chứ gì.
Nguyễn Thành bó tay. Còn cách nào khác để bắt bẻ nữa đâu? Chẳng lẽ
nói thẳng “Ai cũng mong cô thất bại và cút mẹ khỏi giới chuyên nghiệp
đi, giờ cô thất bại mà không cút, cô có thấy phụ lòng những người đã chờ biết bao lâu để sỉ vả cô không?” Đường Nhu mà nghe được câu đó chắc còn vui dữ...
Cánh phóng viên vốn dày dặn kinh nghiệm, giờ lại chẳng biết làm sao
xử lý ngoài việc thề với lòng mình, rằng ông về ông múa bút xoáy cho mày chết nhục. Tuy nhiên, họ cũng có chút e ngại khi thấy thái độ của Đường Nhu. Cô nàng đã nhơn nhơn thể hiện rằng đách cần hình tượng, đách cần
ai ủng hộ hay thấu hiểu, vậy mình dùng lời lẽ công kích có gây dame được cho cô nàng không? Hay chỉ là một phen xả giận vô ích?
Sự cứng đầu của Đường Nhu đã gây khó dễ cho tất cả các phóng viên đến dự họp báo. Nguyễn Thành có mặt đêm nay để hưởng thụ cảm giác thắng
lợi, sao ngờ được sẽ trở thành tình huống trái ngang thế này? Đường Nhu
nhận hết mọi chuyện về mình, còn chiến đội Hưng Hân? Chiến đội Hưng Hân
có cách nhìn ra sao?
”Xin hỏi chiến đội Hưng Hân, các anh chị cảm thấy thế nào về biểu
hiện hôm nay của cô Đường Nhu?” Nguyễn Thành nén giận hỏi. Y quyết định
không focus Đường Nhu nữa. Cô nàng như một bức tường kiên cố chặn mọi
đường tiến công rồi, y cần phải tìm điểm đột phá khác.
”Biểu hiện hôm nay của Đường Nhu...” Đội trưởng Hưng Hân là Diệp Tu bắt đầu phát biểu, “Cực tốt.”
Hắn gật đầu một cách chắc nịch trong những ánh mắt trợn tròn và những cái miệng há hốc bên dưới: “Đấu lôi đài lấy một địch hai, đánh thẳng
đến người thứ ba, biểu hiệu quá xuất sắc.”
Phóng viên khóc ròng. Đại thần à, đừng giả ngu được không? Anh biết
tụi tui không phải hỏi cái đó mà. Ơ mà ổng nói cũng đúng, nếu không tính vụ thề thốt thì cô nàng hôm nay đánh vãi thật!
Một số phóng viên bắt đầu bị tổ lái. Các phóng viên còn giữ được vô lăng định lên tiếng, Diệp Tu đã nói tiếp.
”Cần nghiêm túc phê bình là hai người lên sau kia kìa. Tận hai người
mà không giết được một người đội bạn? Nhất là tướng thủ lôi đài Phương
Duệ. Chiến đội chi từng ấy tiền mua anh về, để anh làm phế vật cơm gạo?
Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi?” Diệp Tu trách cứ.
Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi? Có mỗi Vương Kiệt Hi cũng không hốt nổi?
Chời má! Từ ngày Vương Kiệt Hi bước vào Liên minh chuyên nghiệp đến
nay, đám phóng viên chưa bao giờ nghe thấy tên anh được điền vào kiểu
câu này.
”Vâng vâng vâng.” Phương Duệ ngồi một bên, giương bản mặt ăn năn sám
hối, “Là lỗi của tôi, tôi đã không tập trung đánh tốt hơn. Kiểu như
Vương Kiệt Hi, lẽ ra mình tôi chấp mười ổng mới đúng.”
”Có hơi quá rồi!” Diệp Tu lại trách.
”Vậy tám?” Phương Duệ hỏi.
”Ừ.” Diệp Tu gật đầu.
Phóng viên ở dưới sắp phát điên. Nói gì vậy mấy ba? Nói vậy sao tụi
tui viết báo được? Đăng báo nguyên văn chắc chắn sẽ bị chửi thiếu não!
Đám phóng viên chỉ đành mắng thầm hai chữ “mắc zại”, ghim sẵn để đó, lát phỏng vấn Vương Kiệt Hi hỏi ổng coi sao mới tính tiếp.
Ơ nhưng khoan, tổ lái nữa rồi!
”Xin hỏi đại thần Diệp Tu: Là đội trưởng chiến đội Hưng Hân, anh có
thể chia sẻ cách nhìn về hành động lật lọng của đội viên mình không? Tôi nhớ trước đây, anh rất tin tưởng cô Đường Nhu có khả năng một chấp ba
đúng không?” Một phóng viên nghiến răng gằn từng chữ, nhất quyết kéo
Diệp Tu vào lề bằng được.
”Trả lời họp báo dĩ nhiên phải khuôn phép thôi. Anh mới làm phóng viên ngày đầu à?” Diệp Tu nói.
Phóng viên tức phun máu nhưng không thể không thừa nhận hắn nói có
lý. Đối mặt với chất vấn dành cho đội viên, đội trưởng và tất cả mọi
tuyển thủ khác đều phải ủng hộ đồng đội mình, trừ khi nào mâu thuẫn nội
bộ ghê gớm lắm. Dù trong lòng thực sự tin tưởng hay không, họ đều phải
phát biểu khẳng định với ngoại giới. Song, câu trả lời của Diệp Tu vẫn
bị Nguyễn Thành chộp được sơ hở.
”Nếu nói vậy, đại thần Diệp Tu, phải chăng trên thực tế anh cũng không tin Đường Nhu có thể một chấp ba?” Giọng điệu y hầm hầm.
”Sao lại thế chứ? Không lẽ anh đã quên rằng, chỉ tiêu năm lượt là do tôi định ra cho cô ấy?” Diệp Tu cười.
”Nhưng cô ấy có thực hiện nổi đâu?” Nguyễn Thành nói.
”Phải, thi đấu mà, ai đoán chắc 100% được? Tôi cũng vậy thôi.” Diệp Tu nói.
”Nhưng cô ấy đã thề thốt công khai.” Nguyễn Thành nói.
”Và rồi cô ấy không muốn làm theo.” Diệp Tu thản nhiên.
”Anh đánh giá thế nào về việc đó?” Nguyễn Thành hỏi.
”Chiến đội không thể can thiệp quyết định cá nhân của tuyển thủ. Hôm
nay tôi rất biết ơn cô Đường Nhu có thể ra quyết định này, tránh cho
chúng tôi mất đi một tuyển thủ xuất sắc. Cám ơn em.” Câu cuối là Diệp Tu quay sang nói với Đường Nhu.
”Đừng khách sáo.” Đường Nhu mỉm cười trả lời.
Điên rồi! Người chiến đội này điên cả rồi!
Phóng viên khắp hội trường kinh hoàng. Thực sự Hưng Hân không hiểu
tính chất nghiêm trọng của vụ việc hôm nay sao? Sao có thể nhởn nhơ cười cợt, đùa giỡn như vậy? Nếu là chiến đội khác, êkip đối ngoại đã đứt nửa cây máu rồi ấy chứ?
Tuy Đường Nhu tuyên bố mọi việc sẽ do mình nhận lãnh, không liên quan đến chiến đội, nhưng là một thành viên của chiến đội Hưng Hân, hình
tượng của cô là một phần hình tượng chiến đội. Dù cô tỏ thái độ rõ ràng
cách mấy đi nữa, chiến đội vẫn sẽ chịu ảnh hưởng xấu. Người đứng đầu
chiến đội, tức bà chủ, lại không có ý kiến gì ư? Có phải chị ta đang tốc váy mà chửi trong âm thầm?
Trần Quả, bà chủ Hưng Hân, đang ngồi thẳng thớm trên bục. Cánh phóng
viên không đợi một giây nào, lập tức chuyển toàn bộ góc nhìn sang cô.