Edit & beta: Lá Mùa Thu
10 - 0, càn quét tuyệt đối, không có kết quả nào thảm hơn kết quả này được nữa.
Những ai ghét Hưng Hân đều đang sướng thầm trong bụng, những ai ủng hộ Hưng Hân thì đều lo lắng không thôi. Người nào gắt tính đã lập tức chọc ngoáy: Trên cơ sở giữ vé, tranh thủ giật quán quân? Ha ha, bắt đầu thấy được vế đầu rồi đó!
Trên thực tế, đội ma mới bị đội đương kim vô địch càn quét là chuyện quá thường thấy. Nghĩa Trảm mùa giải trước được kỳ vọng vô cùng, cũng bị Luân Hồi đánh cho không còn cái quần để mất đấy thôi.
Thế nhưng kỳ vọng mà mọi người dành cho Nghĩa Trảm không giống với Hưng Hân. Trong mắt rất nhiều người, Hưng Hân đã không còn là một đội yếu. Đội hình ba ngôi sao khiến người xem cảm thấy họ có tư cách chiến với bất kỳ đội nào trong Liên minh. Vậy mà cuối cùng Hưng Hân vẫn bị càn quét hệt như mọi đội ma mới khác, ai cũng bất ngờ.
Phóng viên khắp nơi đều tụ về buổi họp báo sau trận đấu. Chính chủ còn chưa tới, họ đã bàn tán ầm ĩ cả lên. Trận mở màn mùa giải vốn không được quan tâm cho lắm, bởi thông thường đều là đội siêu mạnh xử đẹp đội siêu yếu. Lần này do sự hiện diện của Hưng Hân, mọi người cho rằng có cái hay để xem, nào ngờ cục diện vẫn nghiêng về một phía như mọi năm.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên nhà thi đấu, tuyển thủ Hưng Hân bước vào hội trường họp báo. Căn cứ theo quy định của Liên minh, họp báo sau trận đấu cần có mặt ít nhất ba người, đi chung hoặc lần lượt đều được. Hôm nay Hưng Hân đưa đến bốn tuyển thủ: Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và Bánh Bao.
Ba ngôi sao của Hưng Hân đều xuất hiện, cánh phóng viên mừng rơn nhưng vẫn chưa đủ thỏa mãn. Bây giờ trong mắt họ, chiến đội Hưng Hân nhìn đâu cũng có cái để viết, chỉ hận không thể phỏng vấn được toàn bộ tuyển thủ Hưng Hân ấy chứ. Ngụy Sâm, tuyển thủ cấp ông nội hơn 30 tuổi, cựu đội trưởng Lam Vũ đâu? Đường Nhu, người đẹp tân binh đâu? Kiều Nhất Phàm, xuất thân đội quán quân, chạy qua Hưng Hân đổi nghề đâu? Nhóc con pháp sư triệu hồi trình kém mà lại dám chơi nghề khó vào bậc nhất đâu? Rồi tên nhặt mót nổi tiếng khắp Thần Chi Lĩnh Vực đâu? Rồi mục sư gì đó gánh trọng trách trị liệu nhưng trình lại còi đến mức mắc mệt đâu? Sao không ra họp báo hết toàn đội để hỏi cho đã thế này?
Bốn người Hưng Hân vừa xuất hiện, cánh phóng viên lập tức quan sát thật kỹ sắc mặt từng người để xem trận thảm bại vừa rồi ảnh hưởng thế nào, nhưng chỉ thấy thái độ họ bình thường như cân đường hộp sữa. Ngay cả Bánh Bao, cậu tân binh mới vào nghề cũng có vẻ rất điềm tĩnh. Mà nói mới nhớ, ku cậu hình như chỉ tham gia một hai cuộc họp báo ít ỏi sau trận chung kết khiêu chiến thôi nhỉ? Ấy thế mà đã tu luyện được thần thái chuyên nghiệp như này rồi cơ à?
Nhìn lại thấy bốn người Hưng Hân đã ngồi yên vị, người chủ trì họp báo tuyên bố bắt đầu, các phóng viên ào ào giơ tay. Diệp Tu tùy ý chỉ một người, nhận được một câu hỏi rất đúng ý dân:
”Mới đánh lượt đầu đã bị càn quét, anh hiện đang có tâm trạng thế nào?” Phóng viên hỏi.
”Tôi rất bình thường, nhưng có vẻ như mọi người hơi căng thẳng thì phải. Kết quả này không phải dễ thấy lắm à, mọi người sao lại cuống cả lên thế?” Diệp Tu hỏi ngược.
Cuống? Bọn tôi đâu có cuống, bọn tôi là đang phấn khích vì có chuyện để hóng ok? Đám phóng viên ở dưới thi nhau chửi thề trong lòng, còn chú em đặt câu hỏi thì mắc nghẹn. Hắn đâu thể nói “Các anh bị đánh sml, tụi tui sướng quá” được, thế là hắn đứng đó ngu mặt ú ớ.
”Đội mới bị đội quán quân càn quét là chuyện không hiếm, đúng không? Hưng Hân bọn tôi xưa nay rất khiêm tốn, nên chẳng khác biệt gì cả.” Diệp Tu nói.
”Ặc... Thưa anh, hình như chưa bao giờ có đội mới nào vào Liên minh đã hô hào muốn đoạt quán quân, thế mà anh gọi là... khiêm tốn ư?” Rốt cuộc có người nhịn hết nổi, đứng bật dậy.
”Vậy mọi người không biết rồi!” Diệp Tu nói, “Năm ngoái Nghĩa Trảm mới gia nhập Liên minh cũng muốn tranh quán quân, tôi đã khuyên giải, kêu họ phải khiêm nhường hơn, nên sau đó họ mới không mạnh miệng hô hào nữa ấy chứ.”
Câu trả lời của hắn như đã tiết lộ một tin tức hơi bị to, có phóng viên lập tức bắn tình báo qua cho đồng bọn đang tác nghiệp ở một hội trường khác. Trùng hợp thay, Nghĩa Trảm cũng vừa thi đấu xong và tham dự họp báo. Các phóng viên nhận được tin mừng hết lớn, cuộc họp báo vốn nhạt toẹt đã sắp kết thúc, đột nhiên toàn bộ phóng viên đồng loạt giơ tay lên xin hỏi, ai nấy đều liều mạng rướn cao hơn đứa khác để mong được chọn.
Hội trường đột ngột xôm lên khiến Lâu Quan Ninh đang ngồi trên bục hoảng hồn. Mình mới phát biểu ngu gì hả ta? Nhất thời Lâu Quan Ninh không dám mời ai mà vội vàng tự kiểm điểm lại những gì đã nói. Nghĩ tới nghĩ lui không thấy có chỗ nào sai, hắn mới dè dặt chỉ vào một phóng viên ngồi hàng đầu.
Cậu được chỉ kích động hết cỡ, còn chưa đứng thẳng đã lên tiếng: “Trong cuộc họp báo của chiến đội Hưng Hân, đại thần Diệp Tu tiết lộ mục tiêu ban đầu của Nghĩa Trảm mùa giải trước vốn cũng là tranh quán quân, nhờ anh ấy khuyên can mới không... mới không... ờm... Xin hỏi có chuyện này thật ạ?” Thậm chí cậu ta còn chưa kịp tìm từ đầy đủ.
Lâu Quan Ninh vã mồ hôi, sao tự dưng bị vạch trần vụ này vậy trời? Tranh quán quân chỉ là Nghĩa Trảm bọn họ đùa giỡn với nhau, đem nói ra ngoài chẳng phải bị cười rụng rốn á?
”Nói đùa thôi, đùa thôi ấy mà.” Lâu Quan Ninh vội thanh minh.
”Thế ạ? Vậy bây giờ Nghĩa Trảm tuyên bố trên cơ sở giữ vé, tranh thủ đoạt quán quân, có phải trong lòng cũng có tham vọng đó?” Phóng viên hỏi.
”Tham vọng quán quân có tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại không ôm trong lòng?” Lâu Quan Ninh bắt đầu bình tĩnh lại, thong thả trả lời. Bị bóc tí phốt, hắn không đến nỗi không giải quyết được.
Trong lúc đó, bên cuộc họp báo Hưng Hân, Diệp Tu cũng đang thao thao bất tuyệt trên bục: “Cũng phải nói, xưa nay chẳng phải Liên minh đều sắp xếp cho đội xét duyệt đánh với đội quán quân đấy à? Sao lần này bỗng dưng đổi thành đội thông qua vòng khiêu chiến bọn tôi rồi? Thình lình thay đổi kiểu đó làm sao đỡ kịp? Bọn tôi cứ tưởng sẽ đánh với đám lão quỷ Bá Đồ cơ!”
Lão quỷ?! Ủa chứ bố không phải?!
Cánh phóng viên suýt nữa bật ngược, chẳng qua nội dung bật của họ không tiện nói ra trong một buổi họp báo nên thôi. Lần đầu tiên họ cảm thấy phóng viên như mình là phe bị bắt nạt, nhìn cái mặt nhởn nhơ cầm lái của Diệp Tu trên bục, họ ôm một bụng ức chế mà không bắn trả được.”Ý anh là cách Liên minh sắp xếp thể thức thi đấu đã dẫn đến sự phát huy thiếu lý tưởng của Hưng Hân trong lượt đầu?” Họ chỉ có thể đặt câu hỏi một cách bài bản.
”Tôi không hề nói vậy.” Diệp Tu né rất lụa.
”Vậy xin hỏi anh cảm thấy thế nào về biểu hiện cá nhân của mình trong trận vừa rồi?” Có phóng viên hỏi.
Trận vừa rồi, Diệp Tu xuất chiến hạng mục lôi đài với vị trí cuối, bại bởi đại tướng trấn thủ lôi đài của Luân Hồi là Chu Trạch Khải. Sau đó ở mục đoàn đội, thế tấn công của Luân Hồi càng thêm hung mãnh, Hưng Hân không giằng co được bao lâu. Cả hai hạng mục, Diệp Tu đều làm tròn vai, không mắc sai lầm to tát nhưng cũng không thể nói là biểu hiện xuất sắc.
”Ừ, lâu quá không đánh giải chuyên nghiệp, hơi bị lụt nghề.” Diệp Tu trả lời.
Ơ... Hắn đúng là không đánh giải ở trình độ đỉnh cấp thật đấy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng trạng thái thật đấy, nhưng cái hồi đại chiến Gia Thế hình như hăng lắm mà! Nói vậy có tính không trời?
Đám phóng viên ngờ vực nhìn qua người ngồi cạnh hắn. Đang định hỏi, Tô Mộc Tranh đã chủ động mở miệng: “Tôi cũng lâu quá không đánh giải chuyên nghiệp, hơi bị lụt nghề.”
Lúc nãy Tô Mộc Tranh đấu solo gặp đội phó Giang Ba Đào của Luân Hồi, thua trận.
Copy paste à? Cánh phóng viên nóng mặt. Ơ nhưng Tô Mộc Tranh quả thật đã rời khỏi Liên minh theo Gia Thế hết một năm, không đánh giải nhà nghề, suốt năm qua chỉ đụng độ đối thủ lớn nhất là Hưng Hân thôi. Cô ấy nói vậy... chắc nghe được ha?
Thế là họ lại nhìn đến người kế tiếp.
”Lâu quá không chơi khí công sư, hơi bị lụt nghề.”
Ok, tuy vẫn copy paste vụ lụt nghề, nhưng ít ra lý do của Phương Duệ dễ chấp nhận hơn. Cuối tháng bảy chuyển nhượng, bắt đầu chơi lại khí công sư chỉ mới hơn một tháng, lần đầu ra đánh chuyên nghiệp, lụt nghề là chuyện dễ hiểu. Trận vừa rồi, Phương Duệ xuất chiến mục lôi đài với vị trí thứ hai. Luân Hồi cho Tôn Tường ra đầu tiên, vỗ sấp mặt Đường Nhu của Hưng Hân xong suýt vỗ luôn Phương Duệ. Cuối cùng Phương Duệ cũng thắng, nhưng gặp đến tướng thứ hai bên Luân Hồi thì gần như thua trắng, để lại xấp xỉ 200% HP bên địch cho Diệp Tu, trong đó còn bao gồm Chu Trạch Khải.
”Anh có thể! Hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của tui.” Phương Duệ nói với Diệp Tu khi xuống sân, bị sút văng răng.
Phóng viên nhận được ba câu trả lời “Hơi bị lụt nghề”, nhìn qua người thứ tư bên Hưng Hân là Bánh Bao, xuất chiến trận solo thứ hai, thua dưới tay ngôi sao nhu đạo Lữ Bạc Viễn của Luân Hồi. Trong quá trình đánh, Bánh Bao cũng cho đối thủ kinh hoàng bạt vía mấy phen, một tân binh làm được như thế đã có thể nói tuy bại mà vinh, ku cậu hoàn toàn có thể phát biểu hài lòng về biểu hiện hôm nay của mình.
Thế nhưng khi nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào mình, Bánh Bao lập tức tham khảo đáp án có sẵn, phán ngay: “Xưa giờ chưa từng đánh giải chuyên nghiệp, hơi bị lụt nghề.”
Đạch mẹ! Ý là gì? Ý là nếu không lụt nghề thì chú mày sẽ táng chết luôn Lữ Bạc Viễn ấy hả? Ba người kia hoặc đã rời khỏi giới chuyên nghiệp quá lâu, hoặc đổi chơi nghề khác nên mới có khái niệm “lụt nghề”, còn chú mày là tên lính mới tò te, lụt nghề là cái méo gì? Nghề đâu ra mà lụt?
Mẹ nó chứ! Muốn chửi thề mà chửi không được, cánh phóng viên ức chế quá man! Có người ôm hông chạy khỏi hội trường, chắc tức sốc hông luôn rồi?
”Các anh chị cảm thấy Hưng Hân sẽ có tương lai ra sao trong mùa giải này?” Có phóng viên vẫn bất khuất chưa chịu đầu hàng.
”Trên cơ sở giữ vé, tranh thủ giật quán quân!” Diệp Tu nghiêm túc nói.
”Tranh thủ giật quán quân.” Tô Mộc Tranh nói.
”Chứ không thì đánh làm gì?” Phương Duệ nói.
”Giữ vé đâu? Sao hết giữ vé rồi?” Bánh Bao bất mãn khi thấy hai người bắt chước theo lão đại mà lại nuốt mất vế đầu.
”Có quán quân rồi, giữ vé chi nữa?” Phương Duệ dạy bảo Bánh Bao.
”Có lý ha!” Bánh Bao thổn thức.
Chời má... Nghỉ! Dẹp! Cánh phóng viên quăng dép chạy. Còn may mà họ vẫn hỏi được hai vấn đề, chứ cái vụ càn quét gì đó, thôi khỏi, Hưng Hân có hề bị ảnh hưởng tinh thần đâu!
Mà á, Phương Duệ hòa mình vào Hưng Hân nhanh dễ sợ chưa! Ít nhất về mặt khí chất là miễn bàn luôn.
Vài lời thanh minh trước cho chương ngày mai:
Luân Hồi nay có một tổ hợp, nguyên văn là “hai chữ Nhất”, chỗ nào có để Song Nhất dĩ nhiên Lá sẽ giữ cho các bạn chứ không sửa làm gì. Tương tự, nguyên văn là “sách giáo khoa” thì Lá dịch là sách giáo khoa, khái niệm “bách khoa toàn thư” gần như không tồn tại trong truyện. Các bạn dùng, dĩ nhiên Lá không ý kiến, bản thân Lá nói chuyện vui ở ngoài thì cũng chế đủ biệt danh cho idol mình, nhưng vì có bạn mắng ba chữ “sách giáo khoa” trong bản dịch, nên Lá nói rõ ở đây, hi vọng các bạn hiểu cho.