Edit & beta: Lá Mùa Thu
Ngọn Lửa Thần Thánh phong ấn toàn bộ kỹ năng của Lâm Ám Thảo Kinh, đồng thời cũng bịt luôn miệng Phan Lâm và Lý Nghệ Bác. Mới vừa rồi còn mạnh miệng khen Lý Hoa thể hiện quá dữ, rằng Lý Hoa là mấu chốt thắng bại, giờ hai người im bặt. Nếu vẫn chưa nhận ra dụng ý chiến thuật của Hưng Hân thì trình chuyên môn của họ đành vứt cho chó gặm đi thôi. Tuy nhận ra sớm hơn phần đông người xem, nhưng trước đó lỡ hô bậy rồi... Hai người nhìn nhau trên sóng trực tiếp, miệng ú ớ, tay vuốt mồ hôi.
Lý Hoa xác thực là mấu chốt thắng bại, mấu chốt để Hưng Hân thắng và Yên Vũ bại. Hắn đã rơi vào bẫy của Hưng Hân.
Yên Vũ nhanh chóng nhận lãnh hậu quả. Hàn Yên Nhu gia nhập chiến trường, hăng hái tấn công đối thủ, Nghênh Phong Bố Trận bên ngoài không chạy mà chơi chiêu tiếp, Mộc Vũ Tranh Phong đằng xa cũng nã pháo ầm ầm. Đã vậy, Nghênh Phong Bố Trận và Mộc Vũ Tranh Phong còn đảm nhiệm luôn vai trò Pháo Bình Phong, chốc thì đánh hội tay dài Yên Vũ, chốc lại quay sang giúp Diệp Tu một tay.
Yên Vũ thiếu mất Lý Hoa, lập tức rối loạn. Ba nghề tay dài có sát thương mạnh thật đấy, nhưng gặp phải mũi đột kích Hàn Yên Nhu, họ bị rượt đuổi khiến đội hình rời rạc triệt để, hết đường phối hợp lẫn nhau.
”Khuyết điểm chiến thuật của Yên Vũ đã lộ ra rồi...” Trên tivi, khách mời Lý Nghệ Bác bắt đầu phán theo diễn biến trận đấu, cứ như người khen nhầm Lý Hoa trước đó không phải hắn vậy.
”Quá đúng...” Phan Lâm bắt nhịp.
”Lý Hoa cần nhanh chóng kết nối với đồng đội.” Lý Nghệ Bác nói.
”Nhưng anh ta đang bị Diệp Tu kèm chặt.” Phan Lâm nói.
”Vâng, anh ta mới đánh solo thua Diệp Tu, tâm lý chắc chắn sa sút, chưa kể Diệp Tu còn được Tô Mộc Tranh và Ngụy Sâm giúp đỡ.” Lý Nghệ Bác nói.
”Nhưng nếu chỉ chạy thôi thì ninja thiếu gì cách?” Phan Lâm nói.
”Đúng, có điều Hưng Hân đã sắp đặt chiến thuật kỹ lưỡng đến thế, ắt cũng đã chuẩn bị cho việc này. Tôi nghĩ Diệp Tu nhất định đủ sức giữ chân Lý Hoa cách xa chiến trường.” Lý Nghệ Bác dần nhích về phe Hưng Hân, tranh thủ cơ hội thể hiện trình gia cát dự.
Hiệu ứng Ngọn Lửa Thần Thánh trên Lâm Ám Thảo Kinh đã sớm kết thúc. Thời gian chưa qua bao lâu từ lúc hắn thoát khỏi Cánh Cửa Tử Vong, kỹ năng Hồ Quang Thiểm của thích khách đã cooldown xong nhưng Thuật Thế Thân và Thuật Phân Thân của ninja vẫn đang đếm số, còn đếm lâu đến mức Lý Hoa chỉ sợ mình chờ không nổi trước khi tắt thở.
Quân Mạc Tiếu tấn công như vũ bão, mà Tô Mộc Tranh và Ngụy Sâm đâu chỉ thỉnh thoảng vứt qua một hai hit? Mục tiêu chính của họ là Lý Hoa luôn ấy chứ, năm khi mười họa mới quay sang kia phối hợp Đường Nhu khống chế Yên Vũ thôi.
Không kịp!
Lý Hoa quyết định rất nhanh.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu!
Hắn dùng kỹ năng bất kể thời điểm có thích hợp không. Quân Mạc Tiếu vội nhảy lùi, đồng thời đánh xuống đất. Bất ngờ thay, Lâm Ám Thảo Kinh lại chui ra dưới chân Vách Núi Bán Nguyệt. Hắn sử dụng Thuật Độn Thổ Chém Đầu để di chuyển trong lòng đất, vì khoảng cách quá gần nên có thể luồn hẳn đến chân núi.
Đoàng đoàng đoàng! Ầm ầm ầm!
Pháo lửa sau lưng rền vang. Quân Mạc Tiếu vừa đuổi theo Lâm Ám Thảo Kinh vừa tấn công từ xa, nòng pháo Mộc Vũ Tranh Phong cũng truy sát gót. Lý Hoa không dám leo thẳng một đường vì sẽ bị bắn cho rớt núi, hắn khiển Lâm Ám Thảo Kinh di chuyển với các động tác bật nhảy, đổi hướng liên tục để gây rối loạn dự đoán của đối thủ.
Lý Hoa âm thầm cầu trời cho mau qua cơn khốn khó. Lúc này Quân Mạc Tiếu đã chạy đến chân Vách Núi Bán Nguyệt, bắt đầu nhảy lên.
”Wow...”
”Woa...”
”Úi...”
Khán giả trong nhà thi đấu bật thốt đủ kiểu khi thấy Quân Mạc Tiếu nhảy lên và phóng kiếm. Ô Thiên Cơ dưới hình thái kiếm ninja cũng cắm vào vách đá hệt như Lâm Ám Thảo Kinh, Quân Mạc Tiếu thành thạo đạp xuống, lại leo lên... Mọi người bỗng nổi lòng tò mò: Lý Hoa và Diệp Tu ai sẽ nhanh hơn?
Hiện Diệp Tu đang chiếm ưu thế về tốc độ vì không bị quấy rối bởi hỏa lực từ phía sau. Lý Hoa thì né đằng đông tới né đằng tây, bò thẳng xong phải bò ngang để tránh nòng pháo Mộc Vũ Tranh Phong. Đã vậy, AoE các hit bắn của bậc thầy pháo súng quá rộng, hắn còn phải di chuyển lòng vòng với biên độ lớn. Chỉ chớp mắt, Quân Mạc Tiếu đã leo ngang Lâm Ám Thảo Kinh. Lý Hoa thấy vậy tiếp tục lạnh buốt cõi lòng, sao hôm nay lòng cứ lạnh hoài, cần lắm một trái tim yêu thương đến sưởi ấm...
Hắn không thể không cắn răng kiên trì, cố bơi cho xa khỏi Quân Mạc Tiếu. Bị chặn một đầu, hướng di chuyển ngang chỉ còn một phía, Lý Hoa không muốn bị Tô Mộc Tranh dễ dàng bắn trúng, bèn leo theo các góc chếch. Rõ ràng hắn chỉ muốn vượt Vách Núi Bán Nguyệt nhanh nhất có thể, nhưng để tránh né hai đối thủ, hắn thỉnh thoảng còn phải thụt ngược xuống dưới. Việc này mang đến cái sự thốn không nhỏ cho Lý Hoa.
Thế rồi hắn đột nhiên phát hiện: Khoan, nói không chừng mình cũng vượt núi bằng mặt bên được!
Bị quần cho tơi tả, nhưng ít ra Lý Hoa vẫn tìm thấy một phương án tốt!
Hắn chấn chỉnh tinh thần, dốc sức mà bò như một con bò. Bỗng sau lưng có tiếng động cơ vang lên, Lý Hoa xoay góc nhìn, thấy Quân Mạc Tiếu bật Chong Chóng Máy bay lướt qua hắn với một thái độ bao phởn.
”Ụ mẹ!”
Con người điềm đạm trầm tĩnh là Lý Hoa cũng phải chửi tục, quả thật đã bị áp bức đến cùng cực. Quân Mạc Tiếu bay đến trước mặt hắn, vung tay cắm kiếm ninja vào vách núi.
Uýnh thằng chả!!!
Trong lòng Lý Hoa có tiếng kêu gào. Hắn thèm khát được táng vỡ mặt thằng cha chướng mắt đang sát bên mình, nhưng lý trí bảo phải kiềm chế.
Qua tập trung với đồng đội!
Một tiếng gào khác vang lên mạnh mẽ hơn, bắt đầu cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ trong hắn.
Lâm Ám Thảo Kinh gập người bật lên cao. Quân Mạc Tiếu cũng nhảy theo, trực tiếp tấn công. Lâm Ám Thảo Kinh dùng kiếm ninja cắm vách đá làm trục, một pha xoay người đẹp mắt né khỏi Quân Mạc Tiếu, chân giẫm lên kiếm định nhảy tiếp. Ô Thiên Cơ biến thành mâu, Quân Mạc Tiếu cả người rơi xuống nhưng cánh tay cầm mâu lại chọc lên một cách ác ôn...
Ác ôn quá nên Lâm Ám Thảo Kinh né không kịp, trong nhà thi đấu rộ lên những từ có chữ “thông” và chữ “ass” liên miên không dứt, xen lẫn hàng loạt tiếng cười.
Viên Vũ Côn!
Quân Mạc Tiếu lấy cây móc Lâm Ám Thảo Kinh xoáy một vòng giữa trời, xong cho đập mặt vào vách núi. Bởi sự nhiệm màu trong vị trí hai người, Quân Mạc Tiếu rơi xuống đáp thẳng lên người Lâm Ám Thảo Kinh.
”Có tính sát thương không nhỉ?” Vô số người tò mò về cú đạp của Quân Mạc Tiếu.
”Ê, chưa ngừng đánh nữa kìa!” Có người phát hiện Quân Mạc Tiếu đã giẫm người ta bẹp dí, còn cầm chiến mâu chọt chọt người ta liên tọi. Chọt vào đâu? Chỗ tiện tay nhất đó: Cái đầu.
Lâm Ám Thảo Kinh đáp đất mà máu me đầy đầu. Nghĩa đen luôn.
Vượt ngục đào tẩu thất bại, Lâm Ám Thảo Kinh ăn đập thê thảm. Tuy nhiên, kiếp nạn cũng giúp Lý Hoa tranh thủ được chút thời gian. Hắn có lòng tin sẽ sống sót đến lúc kỹ năng thoát thân cooldown xong.
Khi Chúa đóng một cánh cửa, ngài sẽ mở ra cánh cửa khác cho bạn. Lý Hoa rất biết tự an ủi mình. Leo núi quả nhiên là kỹ năng sinh tồn! Lý Hoa nghĩ vậy, định chạy ra núi leo tiếp chuyến nữa, nhưng Diệp Tu đâu chịu cho hắn cơ hội lần hai? Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong nhất quyết kèm chặt Lâm Ám Thảo Kinh hơn cả lúc nãy.
Lý Hoa giãy dụa sinh tồn, đám Sở Vân Tú cũng không phải loài ăn hại ngồi chờ hắn cứu. Các cô tìm đường máu xông qua núi, xui là pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu cứ ngáng đường, hội tay dài khó thể nào đột phá. Thử mấy lần không được, Sở Vân Tú bèn đổi cách, lệnh cho đội viên chia nhau ra đi đường vòng, dù Hàn Yên Nhu có đuổi theo cũng chỉ bám được một người. Thế nhưng khi họ bắt đầu hành động, Hàn Yên Nhu lại lùi về.
”Chết...” Sở Vân Tú bừng tỉnh, phát hiện mình phạm sai lầm. Yên Vũ muốn vòng một vòng lớn, rời khỏi chiến trường quá xa, nếu Hưng Hân không đuổi theo thì...
Không kịp rồi, việc Hàn Yên Nhu lùi về đã cho thấy điều đó. Yên Vũ thay đổi chiến thuật, Hưng Hân không thừa thế xông lên mà còn tập trung về, tức là họ muốn focus Lâm Ám Thảo Kinh.
Khi thấy Hàn Yên Nhu xách chiến mâu lao đến mình, Mộc Vũ Tranh Phong và Nghênh Phong Bố Trận cũng tụ vào sau Vách Núi Bán Nguyệt, lòng Lý Hoa không còn nguội lạnh nữa, bởi nó đã chết.
Thì ra đây là ý đồ thực sự của đối thủ... Mình thật quá ngây thơ!
Áp chế và chơi nhây một hồi, sau đó focus mạnh.
Ninja nào phải nghề giáp dày máu trâu, Lâm Ám Thảo Kinh bị dồn dame đúng một đợt là lên trời khi đám Sở Vân Tú chỉ mới vượt qua Vách Núi Bán Nguyệt. Tất cả đều đã được tính toán kỹ càng.
Hai tay đấm ngắn Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu đâm thẳng vào đội hình Yên Vũ, tóm lấy trị liệu phía sau. Ba cháu tay dài Yên Vũ có dame to đến mấy cũng vô phương ngăn cản, bởi đó chính là khuyết điểm của đội hình họ: Nghề tay dài quá thiếu thốn các chiêu có hiệu ứng hất văng, đẩy ngã như nghề tay ngắn.
Diệp Tu và Đường Nhu quăng bơ cho hội tay dài, việc mình mình cứ làm.
Ai thông minh chút sẽ nhận ra ngay: Họ muốn trao đổi! Hưng Hân đang nắm ưu thế nhân số, hi sinh một nhân vật đổi lấy trị liệu Yên Vũ cũng chẳng đáng gì. Lối đánh láo lếu, nhưng rất thực dụng.
Yên Vũ bất lực đứng nhìn. Khi người thứ sáu của họ chạy đến, pha trao đổi đã thành công. Quân Mạc Tiếu và trị liệu bên Yên Vũ dắt tay nhau xuống hoàng tuyền.
Sao lại là Quân Mạc Tiếu?
Đã chắc chắn phải trao đổi, Yên Vũ bèn chọn người có sức đe dọa hơn trong hai người. Mà đâu chỉ Yên Vũ, cả Liên minh 20 chiến đội gặp tình huống này chắc chắn đều chọn Quân Mạc Tiếu ấy chứ.
Ở một góc độ khác, cái chết của Quân Mạc Tiếu lại cũng cho thấy sự quyết liệt của Hưng Hân. Tuyển thủ mạnh nhất họ còn dám trao đổi, thế trận về sau dĩ nhiên đã nằm trong phạm vi kiểm soát. Trận đoàn đội kết thúc với thắng lợi thuộc về Hưng Hân.
10 - 0, lại một pha 10 - 0 nữa rồi. Với Hưng Hân, đây là tỉ số 10 - 0 thứ tư. Nếu chỉ nhìn thành tích, e rằng người ta sẽ nghĩ Hưng Hân là một chiến đội ông lớn siêu cấp. Ơ nhưng ông lớn siêu cấp lại từng bị đội khác đánh cho 10 - 0? Phi logic vãi lều.
Cái chiến đội Hưng Hân này...